Bất chợt Nam nhìn thấy Linh đang ngồi bên cạnh mình, khuôn mặt yêu
thương và trìu mến, hắn cố đưa tay lên, nhưng không thể cử động được,
dường như cơ thể của hắn lúc này không thuộc về hắn nữa. Những mảnh ghép của ký ức như những thước phim tua lại trước mặt. Hắn thấy mình đang
đứng ở ngôi trường thời trung học, xung quanh là đám bạn cả thời phổ
thông lẫn đại học đang nhìn hắn với vẻ gần gũi và thân thương, hắn không hiểu tại sao họ lại tỏ ra thân thiện như vậy những trong lòng cũng cảm
thấy ấm áp. Tiếng trống trường vang lên, tất cả vội vàng chạy vào lớp,
những tiếng nói cười hư ảo bàn tán về bài thi vừa qua chợt tan đi...
Những đoạn ký ức tiếp tục sống lại. Nam thấy một đứa bé trong cô nhi viện,
xung quanh là một đám đứa bé khác, mỗi đứa đều nghịch một thứ đồ chơi mà bọn chúng yêu thích, duy chỉ có hắn là ngôi im lặng, không làm gì. Một
đứa bé gái đến giơ đồ chơi của mình ra rủ hắn chơi cùng, hắn liền gạt
phắt đi khiến chiếc ô tô đồ chơi văng mạnh vào tường, vỡ tan. Đứa bé gái ôm mặt khóc nức nở còn hắn thì bị một trận đòn của người trông trẻ. Rồi mọi hình ảnh lại nhòa đi.
Đến khi mọi thứ đã trở nên rõ ràng,
hắn thấy mình ở trong một bình thủy tinh mà hai đầu là một hệ thống dây
diện phức tạp. Toàn thân hắn được ngâm chìm nghỉm trong thứ nước màu
xanh phát sáng, dù vậy vậy cảm giác lại vô cùng dễ chịu và cảm nhận được những sự chuyển biến kỳ lạ trong cơ thể. Vừa lúc ấy, một người đàn ông
xuất hiện với mái tóc bạc trắng, cặp kính cận được đặt trên khuôn mặt
rất thông thái và có những nét giống hắn. Phải chăng hắn được sinh ra từ tế bào gốc của người đàn ông này? Người đàn ông đến trước mặt hắn, nhìn với ánh mắt yêu thương và rơm rớm nước, nói bằng một thứ mật ngữ nào
đó, nhưng hắn có thể hiểu được, dường như bộ não của hắn đã cài đặt sẵn
thứ ngôi ngữ đó rồi.
- Con yêu! Cuối cùng cũng đến ngày con được ra đời!
Người đàn ông vừa dứt lời thì đột nhiên sấm chớp rền vang khắp nơi, cả căn
phòng như rung chuyển, tiếng gào thét, tiếng đổ vỡ và cuối cùng lửa bao
trùm lên mọi thứ. Người đàn ông nét mặt vẫn bình tĩnh, nhanh chóng mở
bình thủy tinh, rút nước xuống và bế bổng hắn nên, sau những cái hôn
thân thiết thì đặt hắn vào một cỗ máy trông giống như chiếc đĩa bay mà
người ta vẫn thường đăng báo.
- Một ngày nào đó thế giới này sẽ được hồi sinh!
Người đàn ông nói xong và nhấn nút, cả căn phòng chớp động, những luồng sáng
bao quanh con tàu chuyển động dữ dội, Nam cảm thấy mình rơi vào một vòng xoáy tăm tối...
Nam giật mình tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong một hang đá nhỏ hẹp và lạnh lẽo. Những hình ảnh của giấc mơ vẫn còn ẩn
khuất đâu đó trong tâm trí hắn, hắn cố gắng tái hiện lại nhưng cơ thể
rất yếu không thể khởi động được các chức năng đặc biệt. Với hắn giấc mơ thường viển vông nên hắn không theo đuổi những hình ảnh mờ nhạt kia nữa mà chuyển suy nghĩ về thực tại.
Hắn cố gắng ngồi dậy nhưng rồi
chợt nhận ra Linh đang nằm bên cạnh, tay quàng qua người hắn ngủ êm đềm, có lẽ những sự việc xảy ra trong mấy ngày nay đã khiến cô kiệt sức. Nhớ lại nụ hôn ngọt ngào đêm qua hắn lại thở dài cảm khái, không biết nụ
hôn ấy sẽ dẫn hai người về đâu khi giữ hắn và Linh có quá nhiều khoảng
cách. Nhưng dù vậy nhìn người con gái thân thương nằm ngủ bình yên bên
cạnh mình, trong lòng hắn cảm thấy nhẹ nhõm, vậy là mọi chuyện cũng trôi qua một cách bình yên dù rằng hắn bị thương không hề nhẹ, những tác vụ
đơn giản như kiểm tra tình trạng cơ thể vẫn chưa sử dụng được.
Hắn nhớ lại đêm qua khi trượt chân ngã xuống vực hắn chỉ còn biết ôm chặt
lấy Linh, cố gắng che chở cho cô hết sức có thể rồi không biết gì nữa.
Hắn đưa mắt quan sát không gian xung quanh thì thấy mình đang nằm trong
một cái hang. Hang không rộng lắm, nằm sâu dưới mặt đất như một cái hầm
tránh bom, cửa hang chỉ hơi nhô lên và được một đám cây bụi che khuất
trông có vẻ rất hoang sơ và kín đáo, cách mười mét mà không chú ý thì
cũng chưa hẳn đã nhìn thấy, không hiểu sao Linh có thể tìm ra được.
Vừa lúc đó, Linh tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong tư thế thân thiết với
Nam mặt ửng đỏ lên vì ngượng nhưng cô cũng không có ý định thay đổi tư
thế. Lúc này cô nhận thấy không cần phải che giấu đi tình cảm của mình
nữa, những điều xảy ra đã khiến cô cảm thấy cuộc sống của mình không thể sống thiếu hắn được. Sau những chuyện đã xảy ra, hẳn là Linh cũng cảm
nhận được tình cảm của Nam dành cho mình. Là một người bản lĩnh, cô
cương quyết giữ lấy những gì thuộc về mình, trong đó có cả trái tim của
Nam.
- Linh đã tỉnh rồi à?
Cảm thấy Linh đã thức dậy, Nam nhẹ nhàng dò hỏi. Linh khẽ “ừm” một tiếng cực kỳ ôn nhu, tay vẫn ôm lấy người hắn, đầu gối lên vai thân thiết. Nam biết mối quan hệ của Linh
với hắn đã tiến thêm một bước, trong lòng kêu khổ vì không biết phải làm gì. Tình cảm của hắn dành cho Linh là có thật, nhưng phía trước hắn còn có rất nhiều việc phải làm, thậm chí hắn còn cảm thấy những mối nguy
hiểm tiềm ẩn đang rình rập. Là một người sống lý trí, hắn ý thức rất rõ
tình trạng hiện giờ của mình và không muốn có người nào vì hắn mà gặp
nguy hiểm.
- Nam cảm thấy đỡ chưa?
Linh dịu dàng hỏi. Nghe thấy vậy Nam cố gắng khởi động chức năng kiểm tra tình trạng cơ thể
nhưng vô lực, đành kiểm tra cơ thể theo cách thông thường của con người, đầu vẫn nhức nhối, chân tay uể oải, e rằng không mất vài ngày thì không thể phục hồi lại được. Dù vậy, với hắn không chết thì coi như là không
sao, cơ thể hắn phục hồi rất tốt, chấn thương nghiêm trọng tới cỡ nào
cũng chỉ năm bữa nửa tháng là khỏi. Hắn bình thản nói:
- Cũng ổn.
- Ổn cái gì mà ổn, suýt nữa thì táng mạng rồi!
Linh đưa tay lên véo má hắn, cô cũng không biết đêm qua Nam đã lượn quanh
quỷ môn quan bao nhiều lần nữa, ở trong hầm rượu, đánh nhau với tên gác
cửa rồi ngã xuống vực, cứ nghĩ đến những điều ấy cô lại rùng mình.
Nam mỉm cười, những cử chỉ âu yếm này dĩ nhiên làm hắn thấy hạnh phúc, chỉ
là một phần nào đó của lý trí đang phản kháng lại khiến hắn không nồng
nhiệt đáp lại mà thôi.
- Linh có sao không?
- Mình không sao, mấy ngày bị giam bọn chúng vẫn chưa làm gì mình cả!
Linh nói, như muốn chứng minh với hắn mình vẫn thuộc về hắn một cách vẹn toàn vậy. Sau đó cô thấy hơi lố nên nói tiếp:
- Mình chỉ băn khoăn tại sao bọn chúng lại nhằm vào gia đình mình.
Nam thở dài, chuyện mâu thuẫn quyền lợi, ghen ăn tức ở trong xã hội nào
cũng có, xã hội loài người thật là phức tạp, hắn muốn tách mình ra khỏi
xã hội một phần cũng vì những mối quan hệ chằng chịt giữa người với
người khiến hắn mệt mỏi.
- Rồi cảnh sát sẽ sớm tìm ra thủ phạm thôi. Mẹ Linh đã từ chức hiệu trưởng Học viện HA, Linh biết chuyện này chưa?
- Mình biết đó là mục đích của bọn bắt cóc và cũng tin mẹ sẽ làm mọi cách để cứu mình.
Linh nói với giọng bình thản, tuy trước đó chưa nghe thấy tin mẹ từ chức
nhưng đó là điều cô đã dự liệu sẵn nên không bất ngờ. Tuy trong lòng rất buồn và thương mẹ nhưng Linh biết trong tình hình hiện tại mình phải tỏ ra thật mạnh mẽ để Nam có thể an tâm dưỡng thương. Biết Linh là người
con gái mạnh mẽ và bản thân không quen với việc an ủi người khác nên Nam đành im lặng, dù sao hắn cũng đã cố hết sức, không có gì phải hối hận
cả. Hắn thò vào trong túi móc ra một gói nhỏ, trong đó còn đựng một vài
viên kẹo dinh dưỡng còn sót lại.
- Cái gì vậy? – Linh tò mò hỏi.
- Kẹo dinh dưỡng, một viên có thể bổ sung đầy đủ dinh dưỡng cho cơ thể trong hai ngày, Linh cũng ăn vào một viên đi!
Sau một ngày hoạt động đến kiệt sức, cơ thể Nam cần nhiều năng lượng hỗ trợ để phục hồi nhanh hơn nên hắn ăn liền lúc hai viên. Sau mấy ngày bị
giam, tâm trang lo sợ khiến Linh cũng hầu như không ăn uống được gì, cô
cầm lấy một viên và cho vào miệng ngậm.
- Cũng ngon đấy nhỉ! Nam tự chế đấy à?
Linh tỏ ra vui vẻ, Nam gật đầu:
- Thức ăn ở quán thì độc hại, mình lại nấu nướng kém nên đã tự chế ra những viên kẹo dinh dưỡng này.
- Vậy là hàng ngày Nam vẫn ăn kẹo dinh dưỡng này thay cơm ư?
Linh tỏ vẻ ngạc nhiên, thỉnh thoảng ăn kẹo dinh dưỡng này với nhiều người
thì không vấn đề gì nhưng để ăn thay cơm thì hẳn khiến không ít người
phát điên.
- Nó giúp mình tiếp kiệm được khá nhiều thời gian.
Nam trả lời bình thản, với hắn việc dôi ra gần hai tiếng một ngày vì không
mất thời gian cho việc ăn uống là khoảng thời gian rất quý giá, có lẽ
cũng bởi chẳng mấy khi được ăn món ngon nên hắn không quan trọng việc ăn uống lắm.
- Đối với nhiều người, ăn uống cũng là một cách để hưởng thụ cuộc sống. Sau này mình sẽ nấu thật nhiều món ăn ngon cho Nam nhé!
Dù là những suy nghĩ thật lòng nhưng Linh cũng cảm thấy mình nói dở, nếu
sau này nấu ăn cho Nam thì chẳng phải cô và hắn là một gia đình đó sao!
Tuy rằng hạnh phúc gia đình chính là thứ mà tình yêu luôn hướng tới thì
với một cô gái mới bước qua tuổi mười chín điều đó còn quá sớm. Những
chàng trai khác nếu được nghe những lời nói này của Linh thì hẳn sẽ hạnh phúc đến phát điên nhưng vẻ mặt Nam vẫn trầm ngâm nghĩ ngợi, hắn không
biết phải làm gì với thứ tình cảm yêu thương đang dậy lên trong lòng. Từ trước đến nay hắn chỉ chuẩn bị cho mình một cuộc sống đơn độc, một cuộc sống không tồn tại tình yêu và bất cứ mối quan hệ xã hội nào, hắn không biết sau này Linh sẽ ở vị trí nào trong cuộc sống của hắn. Thấy Nam im
lặng như vậy Linh càng cảm thấy ngượng ngùng hơn về cái ý nghĩ xa xôi
của mình, cô chuyển chủ đề:
- Nam còn nhớ buổi tọa đàm về sơ đồ
tư duy đầu năm không? Vị diễn giả đó khuyên chúng ta nên tiết kiệm thời
gian từ những điều nhỏ nhặt nhất. Mình thấy Nam đã làm rất tốt điều đó
đấy! Nếu cộng dồn trong một năm thì hẳn Nam sẽ tiết kiệm được không ít
đấy nhỉ!
Nam hơi nhếch mép lên cười nhớ lại vị diễn giả bị hắn
hành hạ cho viết một dãy số vô nghĩa dài dằng dặc lên bảng. Linh dường
như cũng nhớ sự kiện ấy, khẽ thở một hơi dài, thời gian đầu những hành
động lạnh lùng của Nam cũng khiến cô cảm thấy lạnh người. Nhớ lại sự xa
lạ, bất cần của hắn hồi đầu năm cho đến lúc gần gũi này, cô vẫn có chút
ngỡ ngàng, không ngờ có ngày cô lại thấy mình gắn bó với hắn. Nhận thấy
tư thế nằm của mình đã trở nên bất tiện trong tình hình hiện tại, Linh
chủ động ngồi dậy và quan sát Nam một lượt, quần áo Thợ Săn của hắn rách toạc nhiều chỗ, toàn thân xây xát đến thảm hại thì trong lòng không
khỏi xúc động. Nam cũng nhận thấy đôi mắt long lanh của Linh như muốn
khóc khi nhìn thấy tình trạng hiện tại của mình, hắn nhẹ giọng:
- Cơ thể của mình có khả năng hồi phục rất nhanh, đừng lo lắng gì cả!
Nói đoạn hắn định ngồi dậy để chứng tỏ cho Linh thấy mình khỏe mạnh.
- Đừng cử động!
Linh liền giữ hắn lại, cô biết hắn làm vậy cũng là để cô an lòng mà thôi. Cô khẽ nhàng điều chỉnh lại tư thế nằm của hắn cho thoải mái.
- Nam khát nước không? Mình đi lấy nước nhé!
Nam lúc này đúng là đang khát khô cổ bởi mất khá nhiều máu, nhưng nghe Linh nói vậy hắn vội nắm lấy tay cô.
- Đừng đi! Lúc này cách khoảng thời gian chạy trốn bọn bắt cóc chưa được bao lâu. Không chừng chúng vẫn còn ở quanh đây!
- Yên tâm, mình sẽ cẩn thận, con suối cũng không cách xa nơi đây lắm!
- Không!
Nam lắc đầu cương quyết giữ Linh lại, dù tình trạng thiếu nước khiến cơ thể của hắn hồi phục chậm hơn thì hắn cũng không muốn Linh gặp nguy hiểm.
Nhận thấy ánh mắt nghiêm nghị của hắn, Linh cũng không tỏ ra cương
quyết, cô khẽ gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh hắn. Nam buông
tay Linh, khuôn mặt hơi giãn ra. Cả hai người cùng im lặng, rồi Linh vun vén một ít lá khô ở cửa hang mang vào nhẹ nhàng nâng đầu Nam lên và đẩy vào tạo thành một cái gối tạm. Được sự chăm sóc ân cần của Linh, Nam
cũng thấy lòng mình ấm áp, dù vậy hắn không có bât kỳ động tác nào để
đáp lại, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt tình cảm.
- A!
Linh
hoảng hốt thốt lên, thấy tóc Nam bết lại lúc đầu cô tưởng rằng bị dính
bùn, nhưng khi quan sát kỹ thì bất ngờ nhận ra đó là máu. Cô lần theo
dấu máu và phát hiện một vết rách dài ở phía gáy Nam, tuy máu đã ngừng
chảy từ lâu nhưng một vết thương như thế này ở đầu có thể sẽ gây ra
những tổn thương không nhìn thấy được. Linh nhìn Nam, vẻ mặt đau đớn như thể chính cô bị thương vậy.
Hết thảy những biểu hiện trên mặt
Linh, Nam đều quan sát thấy. Thực ra hắn cũng không biết vết thương sau
gáy có gây ra tổn thương nào trầm trọng hay không bởi chức năng quét
tình trạng thân thể vẫn chưa phục hồi, tuy vậy hắn vẫn muốn nói điều gì
đó để trấn an Linh. Nhưng lời chưa thốt ra thì đôi môi Linh đã áp vào
môi hắn đầy nồng nàn. Cảm xúc đầu tiên của Nam là bất ngờ, sau đó thì
phân vân, bởi trong tâm lý của hắn lúc này vẫn chưa sẵn sàng đón nhận
tình yêu của Linh, đôi môi hắn tiếp nhận nụ hôn của Linh một cách thụ
động. Nhưng cảm giác êm ái, dịu dàng như những con sóng xao động trong
tâm hồn, nó nằm ngoài ý thức và dậy lên trong lòng như những gợn sóng êm ả, lý trí dần bị đánh tan, đôi môi hắn máy động đáp lại mỗi lúc thêm
nồng nhiệt, rồi hai tay hắn vòng qua người Linh, kéo cô ngả vào mình.