Linh trở về nhà, chuyến du lịch hoàn toàn không để lại ấn tượng gì
đặc biệt ngoài những khoảnh khắc có liên quan đến Nam. Con người lạnh
lùng ấy bây giờ không còn xa lạ với cô nữa mà gần như đã trở thành một
vị thiên thần hộ mệnh mỗi khi cô gặp điều rủi ro. Ở bên Nam cô cảm thấy
thật yên bình.
Buổi tối, ngồi trước bàn học, Linh mở điện thoại
và nhìn tin nhắn mà buổi sáng nay Nam gửi tới, số liên lạc rất lạ, mạng
không xác định. Linh biết Nam đặc biệt, có thể làm được những điều mà
người khác không thể nên không băn khoăn gì. Chỉ có một điều khiến cô
suy nghĩ lúc này là số liên lạc này liệu có thể dùng để liên hệ với Nam
không?
“Nam còn dùng số này không?”, Linh gõ một đoạn ký tự, thở
một hơi hồi hộp rồi gửi đi. Trong lòng nửa mong Nam nhận được, nửa thì
không bởi nếu gặp hắn thì phải có chuyện nào đó hệ trọng, mà hiện tại cô không tìm được lí do nào như thế.
“Tinh tinh”, một tin nhắn gửi lại, trái tim Linh bỗng nhiên đập rộn như thể bật tung ra khỏi lồng
ngực, cô hồi hộp mở hòm thư như thế trong đó có một lời nguyền vậy.
Nhưng đó là tin nhắn xác nhận đã gửi đi, Linh thở dài, không biết vì
thất vọng hay cảm thấy nhẹ nhõm.
“Tinh tinh”, tiếp tục một tin nhắn nữa phản hồi, lần này Linh mở ra, vẻ mặt bình thản hơn nhưng rồi đột nhiên lại cười rạng rỡ.
“Có thể liên lạc với tôi theo số điện thoại này”, Nam gửi đến.
“Chúng mình gặp nhau một lát đi”, Linh gửi lại, vẻ tự nhiên hơn. Nhưng sau hai phút trôi qua mà không thấy tin nhắn gửi lại, có vẻ như Nam đang suy
nghĩ.
“Được”, tin nhắn gửi lại sau ba phút im lặng.
“Đến phòng mình đi”, Linh nhắn lại, vẻ mặt đã trở nên tự tin thường ngày.
Không có tin báo lại, nhưng một phút sau cánh cửa mở ra ban công bỗng có
tiếng gõ, Nam không muốn làm Linh giật mình vì sự xuất hiện quỷ dị của
mình nên đã đặt điểm đến ở một vị trí gần đó. Linh không ngờ Nam tới
nhanh đến vậy, cô vội soi mình trước gương, sửa sang lại một chút rồi ra mở cửa. Nam xuất hiện trong bộ đồ thường ngày, hai tay xỏ túi áo khoác
vẻ hờ hững, những cơn gió lạnh đêm đông quấn quanh người làm hắn trông
có vẻ cực kỳ phong trần.
- Vào phòng đi Nam!
Vẻ mặt Linh
vẫn tự nhiên như thường, cô cũng không hiểu mình lấy sức mạnh ở đâu để
chế áp sự ngượng ngùng khi dẫn một chàng trai vào phòng riêng của mình.
Nam bước vào, miệng vẫn không hé ra nửa lời. Thực ra không phải hắn lãnh đạm như trước mà lúc này trong lòng đang bối rối, không biết phải nói
gì cho phù hợp, với hắn, giải quyết một bài toán thì dễ chứ xử lý một
cảm xúc thì thật khó.
- Nam ngồi xuống đi!
Linh đặt một
cái ghế bên cạnh Nam rồi ngồi xuống giường. Nam ngồi xuống, tránh không
nhìn thẳng vào mặt Linh, hắn chưa quen với việc đối diện với dòng cảm
xúc kỳ lạ, dịu êm đó mỗi khi nhìn thấy Linh. Lúc này, Linh cũng tỏ ra
bối rối vì không biết phải bắt đầu từ đâu, không khí bất chợt im lặng.
- Bạn uống nước trà Lipton nhé!
- Cũng được!
Nam bình thản trả lời ngắn gọn, hắn vẫn thế, vốn ít nói mà khi đã nói thì
không nhiều lời. Linh đứng dậy pha nước để tạm thời xua đi khoảng im
lặng này, động tác pha chế của cô cực kỳ khéo léo, Nam bất giác ngước
lên nhìn đôi tay búp măng trắng ngần của Linh, nét mặt giãn ra đôi chút. Ba phút sau, Linh chuyển cho hắn một cốc nước màu nâu đỏ, trên miệng
cốc gài một lát chanh, trông giống sản phẩm làm ra từ một bàn tay chuyên nghiệp.
- Nam uống thử xem mình pha có ngon không?
Nam đưa lên miệng uống một ngụm nhỏ.
- Tồn tại chất ATX, chất bảo quản thực phẩm.
Linh nghe thấy vậy thì cười tươi:
- Nam không biết cách lấy lòng người khác gì cả!
Thấy Linh trêu đùa như vậy, Nam cũng cảm thấy nhẹ nhõm, miệng hắn khẽ nhếch
lên một chút. Linh cũng uống một ngụm rồi đặt cốc xuống chiếc bàn cạnh
giường, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
- Những sự việc xảy ra ngày hôm trước thực sự khiến mình rất sợ hãi. Không có Nam thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Nam nhìn Linh, ánh mắt bình thản, chậm rãi nói:
- Không có gì, dù sao họ cũng là bạn học cùng lớp, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Linh biết Nam nói vậy nhưng thực ra hắn không hề tồn tại một tình bạn thực
sự, hắn cứu Trung, cứu Tuyết Mai và cứu cô cũng không khác gì việc Thợ
Săn đã cứu hàng trăm, hàng ngàn người trong vài tháng qua, cứu mà chẳng
cần biết họ là ai cũng chẳng cần họ hậu tạ, dù chỉ là một lời cảm ơn
chân thành.
- Nam à! Chúng mình là bạn nhé!
Linh nhìn
thẳng vào mắt hắn, vẻ vô cùng chân thành. Nam vốn là người điều tiết rất tốt cảm xúc của mình nhưng lúc này đối mặt với ánh mắt của Linh trong
lòng hắn cũng chấn động không ngừng, hắn không còn tỏ ra bình thản nữa,
đôi mắt hắn mở to hơn, mày nhíu lại, khuôn mặt thoáng hiện lên những nét u buồn.
- Tôi không muốn cuộc sống của bạn bị xáo trộn.
Hắn nói, giọng hơi trầm, Linh lắc đầu:
- Mình không biết cảm giác của Nam như nào, nhưng cảm giác cô độc, không
người thân thích khiến mình cảm thấy rất đáng sợ. Nam định sống với nỗi
cô độc này suốt đời hay sao?
Nam suy nghĩ trong giây lát rồi gật đầu:
- Tôi đâu có sự lựa chọn nào khác.
Linh lắc đầu:
- Mình tin đó không phải định mệnh. Nam hãy cho mình một cơ hội để chứng minh điều đó đi!
Nói đoạn, cô chìa tay ra chờ đợi. Nam trầm ngâm trong giây lát rồi cũng đưa tay ra bắt lấy, hắn bỗng thấy thế giới này trở nên nhẹ nhõm đi không
biết bao nhiêu lần. Từ trước đến nay, hắn luôn hạn chế tối đa cảm xúc,
cho rằng đó là điều không cần thiết, khiến cuộc sống của hắn phức tạp,
nặng nề hơn. Ngày nào cũng như ngày nào, cuộc sống của hắn chỉ hướng tới một mục tiêu duy nhất: lí giải bản thân. Hắn vốn cho rằng cuộc sống đó
thật đơn giản, nhưng lúc này hắn lại thấy nhẹ nhõm khi cảm xúc trong
lòng hắn đang thức dậy. Đó là vì sao? Lý trí của hắn dường như không thể lý giải được.
Hắn có một người bạn. Hắn nhớ lại thuở bé, hồi
năng lực đặc biệt còn chưa xuất hiện, những ngày đến trường luôn mang
lại cho hắn nỗi bất hạnh khi bị bạn bè trêu chọc hắn là đứa bé mồ côi,
đi học về thậm chí hắn không dám đi đường chính mà phải đi vòng lối cánh đồng. Hồi đó, hắn ao ước có một người bạn để có thể chia sẻ nỗi phiền
muộn trong lòng. Nhưng nó thật xa vời, không ai muốn làm bạn với một đứa trẻ như hắn. Sau đó năng lực đặc biệt xuất hiện làm thay đổi cuộc sống
của hắn, hắn thấy ước mơ đó không còn cần thiết nữa. Nhưng lúc này, cảm
xúc của đứa bé năm nào lại sống dậy, hắn đang nắm tay một người bạn.
Linh lúc này cũng tỏ ra rất vui vẻ, làm bạn với người như Nam quả thực trước đó cô không dám nghĩ tới. Cô đứng dậy, rút ra một cuốn sổ bìa da màu
nâu rất đẹp, viết ở trang đầu một vài chữ rồi đưa cho Nam.
- Tặng Nam, hi vọng bạn sẽ ghi vào trong này nhiều điều thú vị.
Từ trước đến nay, Nam chỉ dùng bút để làm bài kiểm tra hoặc bài thi, đã
lâu lắm rồi hắn chưa từng có một cuốn vở nào, các thầy cô cũng không thể trách phạt được vì hắn quá xuất sắc, nên đề nghị của Linh lúc này thật
mới mẻ. Hắn nhận lấy cuốn sổ mà không biết phải làm gì với nó.
- Cảm ơn! Nhưng tôi không có gì để tặng bạn cả!
- Không sao! Điều đó đâu có gì quan trọng, đây đâu phải là cuộc trao đổi. Nhưng mình cũng thích được tặng quà lắm, cảm giác mở hộp quà thật hồi
hộp, nhất là người như Nam thì thật khó lường đó là món quà gì.
Những điều Linh nói cũng khiến Nam cảm thấy vui vẻ, nhưng hắn vốn dĩ rất ít
biểu hiện cảm xúc nên nét mặt lúc này cũng chỉ tươi hơn một chút, nếu
không nhìn vào ánh mắt của hắn thì hẳn không thể nhận ra.
- Tôi sẽ tặng bạn một món quà!
Hắn nói rồi đứng dậy, có một tín hiệu cầu cứu vừa gửi đến.
- Nam phải đi rồi à?
Hắn gật đầu:
- Có người cần giúp đỡ!
- Vậy mình không cản bạn nữa. Chúc Nam có một buổi tối vui vẻ!
- Tôi cũng vậy!
Hắn nói rồi biến mất. Linh nhìn theo bóng hắn dần tan biến, miệng nở một nụ cười tươi tắn rồi cầm lấy một cuốn sách khoa học.
Dời khỏi phòng của Linh, Nam mặc bộ đồ đen vào rồi xác định tọa độ tín hiệu cầu cứu. Tọa độ được xác định, hắn biến thành một luồng sáng và lao vút vào không gian, sau giây lát đã có mặt ở vị trí lệch không quá một mét
so với điểm lập trình. Đứng trên tầng thượng của một tòa nhà cao tầng,
hắn xác định vị trí tín hiệu cầu cứu được phát ra, đó là một ngôi biệt
thự rất đẹp nằm bên cạnh Tây Hồ. Chức năng dò tìm thân nhiệt được khởi
động, hắn nhanh chóng phát hiện ra trong căn phòng ở tầng ba của ngôi
biệt thự có một đôi nam nữ. Dựa trên những chuyển động của hai cơ thể có thể nhận thấy cô gái đang bị người con trai khống chế. Ngay lập tức hắn dịch chuyển tức thời đến căn phòng, tung ra một cú đấm trời giáng về gã con trai và ẵm lấy cô gái lao vút đi, thả cô ta xuống một địa điểm an
toàn rồi phóng vút lên sân thượng của một tòa nhà cao tầng khác. Bộ não
thông báo mức năng lượng sinh học thấp, Nam quan sát những cửa hàng dưới phố, có một quán bán bánh mì gần đó, hắn giơ tay ra và tập trung năng
lực, một chiếc bánh mì quỷ dị xuất hiện trên bàn tay, hắn vừa ăn vừa
ngắm những vì sao trên bầu trời, cuộc nói chuyện với Linh lúc này vẫn
đem lại cho hắn những cảm xúc khó tả.
Rồi hắn lôi cuốn sổ Linh
tặng ra ngắm, “Tặng Nam, hi vọng bạn sẽ ghi vào trong này nhiều điều thú vị”. Nét chữ hơi nghiêng, nét thanh nét đậm, một kiểu viết “quý tộc”
đặc trưng của phái nữ nhưng lúc này với hắn thật gần gũi.
Một tín hiệu cầu cứu lại được gửi đến, Nam cho miếng bánh mì ăn dở vào trong
túi rồi di chuyển đến cách vị trí cầu cứu 100 mét. Một cô gái đang bị
mắc vào đường dây cáp điện thoại được giăng mắc dày đặc ở trước các tòa
nhà. Cô ta có vẻ hoảng loạn dù được nhiều người đứng ở phía dưới trấn
an. “Không biết cô ta làm gì để bị vướng vào đám mạng nhện đó”, Nam tự
hỏi
Lúc đầu thấy cô gái có thể cầm cự được thời gian nữa thì hắn cũng không định cứu, phía dưới có khá đông người, hắn vốn không thích
xuất hiện chốn đông người như vậy. Nhưng sau khi đưa mắt quét phân loại
các sợi dây cáp, hắn nhận ra một sợi dây có hiệu điện thế rất lớn, nếu
cô gái này cứ hoảng loạn như vậy e rằng không rơi xuống đất thì cũng bị
điện giật chết trước khi đội cứu hộ đến. Hắn đành phải biến thành một
luồng sáng và lao vút tới.
Nhưng một sự biến bất ngờ xảy ra.
Nam vừa xuất hiện bên cạnh cô gái thì cảm giác như một áp lực vô hình khiến trạng thái phân rã của hắn ngay lập tức biến mất, suýt chút nữa thì hắn rơi thẳng xuống đám người phía dưới. Không gian quanh cô gái có điện
trường rất lớn nên khiến các tín hiệu sóng bị nhiễu loạn. Một điểm yếu
của năng lực dịch chuyển tức thời bỗng nhiên được phát hiện, nếu có một
tấm lưới điện trường thì sẽ vô hiệu hóa được năng lực dịch chuyển tức
thời này của hắn. Nhưng không có nhiều thời gian suy nghĩ, cô gái đang
gặp nguy hiểm, hắn cố giữ cho cơ thể ở trạng thái bán phân rã để giảm
tối đa trọng lượng đè lên các sợi dây cáp rồi gỡ cô gái ra khỏi đống dây loằng ngoằng.
- Đừng cử động.
- Vâng.
Cô gái
ngoan ngoãn nghe theo. Những người dân ở phía dưới reo hò hai từ “Thợ
Săn” nhưng chẳng khiến hắn chú ý. Vì không thể sử dụng năng lực dịch
chuyển tức thời nên hắn chỉ còn cách bế cô gái và nhảy xuống dưới đất,
sau một vài tác vụ, các thông số lần lượt xuất hiện: cao độ: 15 m, gia
tốc: 9,8324 m/s2, khối lượng: 120 kg, thời gian va chạm: 1.53s, vận tốc khi va chạm: 14.99 m/s.
- Mọi người tránh ra giùm!
Hắn bình thản nói, những người dân đứng ở phía dưới ngay lập tức tản ra, để lộ một khoảng đất trống.
“Phốc” một cái, Nam nhảy xuống, sự va chạm mạnh đã tạo thành những vệt nứt
dưới chân. Sau khi đặt cô gái xuống đất, hắn liền biến thành một luồng
sáng chói vút lên trời cao, không buồn quan tâm đến những người hâm mộ
đang tán dương hắn.