Thợ Săn

Chương 18: Thi học kỳ




Những buổi học vẫn trôi qua đều đều, tất cả các sinh viên Học viện HA đều căng mình ra để đối phó với lượng kiến thức cực kỳ lớn của chương trình đại học. Dĩ nhiên, với Nam đó chỉ là giọt nước trong biển cả, hắn sớm đã hoàn thành chương trình học mà các giảng viên đề ra từ lâu.

Rồi những ngày thi học kỳ tới gần, không giống với hệ phổ thông kết quả học được đánh giá trong năm lớp 12, kết quả học tập của đại học được đánh giá bằng sự cố gắng của cả bốn năm học, nên năm nào cũng quan trọng như nhau. Vì vậy, đối với tất cả các sinh viên, thi học kỳ luôn là công việc cực kỳ nặng nhọc bởi nó đánh giá quá trình học tập của cả một kỳ học và là một nửa kết quả của năm học. Tại Học viện HA, nơi áp lực học hành đã trở thành thương hiệu thì việc học tập diễn ra căng thẳng hơn gấp bội. Gần đến ngày thi thì ngay cả ở những khu vui chơi cao cấp trong Học viện người ta cũng chỉ thấy một không khí học tập hết sức u ám.

Đối với sinh viên lớp Tài Năng áp lực học hành còn nhiều hơn nữa bởi ngoài cuộc chiến giành điểm cao, còn có một cuộc chiến khác quan trọng không kém, đó là cuộc chiến trụ hạng. Mỗi năm, lớp Tài Năng sẽ có một cuộc thay máu, những sinh viên yếu kém nhất sẽ bị thay thế bởi các sinh viên xuất sắc tại các lớp thường. Có thể thấy rõ không khí học tập căng thẳng của lớp qua nhan sắc của Tuyết Mai, càng đến gần ngày thi bộ dạng của cô nàng càng giống mụ phù thủy hơn là một hoa khôi. Thậm chí có hôm cô nàng còn xuất hiện với mái tóc rối bù, kết quả của một đêm thức trắng và vội đi thi đến nỗi quên cả trang điểm. Dĩ nhiên, tình trạng của Tuyết Mai như vậy thì các sinh viên khác còn kinh khủng hơn, khiếp nhất là Trung, ngày nào cậu ta cũng đến lớp với bộ dạng như thể vừa được móc từ dưới cống lên.

Chỉ có Nam là người duy nhất tỏ ra hoàn toàn bình thường, càng gần ngày thi, sự căng thẳng bao trùm cả lớp thì hắn vẫn không có vẻ gì bị ảnh hưởng bởi không khí ấy, vẫn thường xuyên ngủ trong lớp. Đối với hắn, không có cuộc thi nào là đáng kể, vẫn chỉ cần đến vài giây quét thông tin đề thi và thêm vài giây nữa để giải mã các phép tính là đưa ra kết quả chuẩn xác. Hắn chưa bao giờ đo tốc độ tính toán của bộ não nhưng sau một thời gian dài rèn luyện bởi hàng nghìn cuốn sách, có lẽ lúc này đã đạt đến hàng triệu, thậm chí tỉ phép tính trong vòng một giây. Từ đầu năm học cho tận đến ngày thi, thứ duy nhất hắn mang đến lớp chỉ là chiếc bút để làm bài. Vở ghi, giáo trình là thứ chưa từng tồn tại trong suy nghĩ của hắn. Trong tất cả các môn thi, hắn cũng không bao giờ cần đến giấy nháp, thước kẻ, eke, hay bất kỳ đồ dùng học tập hỗ trợ nào cả. Đôi tay hắn có thể vẽ được vòng tròn, kẻ được đường thẳng với độ hoàn hảo tuyệt đối. Đôi mắt hắn có thể xác định được chuẩn xác tọa độ của các điểm, độ lớn của các góc và những gì hắn viết ra đều được coi là chuẩn mực. Vì thế điểm 10 là giấc mơ của nhiều sinh viên thì với hắn, đó là thứ chẳng cần cố gắng để đạt được. Nhưng hắn không bao giờ làm để lấy điểm cao tuyệt đối mà luôn khống chế điểm của mình dừng ở con số 8, với hắn đó là số không quá cao để bị chú ý và cũng không đủ thấp để mất đi chức danh lớp phó học tập.

Môn Tin học là môn thi cuối cùng, với Nam đó cũng là môn học đơn giản nhất. Tất cả các hệ điều hành, các ngôn ngữ lập trình, các câu lệnh của bất kỳ chương trình máy tính nào, hắn chỉ cần phân tích trong tích tắc là biết được. Bài thi có hai phần Word và Excel, thời gian làm bài 90 phút. Hắn có thể hoàn thành bài thi cực kỳ nhanh chóng bằng cách kết nối não bộ của mình với bộ xử lý của máy tính thể thực hiện các thao tác hoàn toàn bằng ý nghĩ. Nhưng việc đó có thể khiến giám thị nghi ngờ nên hắn đành phải làm bài theo cách mà sinh viên khác vẫn làm. Sau bao lần máy bị treo do tốc độ xử lý văn bản vượt quá khả năng xử lý của chipset, hắn mới hoàn thành xong bài thi. Tuy vậy, thời gian vẫn còn quá nhiều và hắn lại gục xuống bàn ngủ.

Tiếng chuông báo hiệu hết giờ, các sinh viên nhanh chóng dời phòng thi để giám thị chấm bài. Khác với những môn thi trước, môn Tin học sẽ được giám thị đọc điểm ngay sau khi chấm xong. Đây là một môn có 6 học trình, điểm môn này cao hay thấp đều ảnh hưởng rất lớn đến thành tích chung của cả kỳ nên khoảng thời gian chờ đợi giám thị chấm bài thực sự là điều nặng nề, các sinh viên chờ công bố điểm thi mà như chờ đợi một sự phán xét. Trong những khuôn mặt hiện lên vẻ mệt mỏi bởi những ngày thi liên tiếp, ủ rũ nhất là khuôn mặt của Trung, cậu ta ngồi thu mình ở một xó, đưa tay lên ôm đầu vẻ thất vọng tràn trề.

- Trung không sao chứ?

Thấy Trung có vẻ ủ rũ nên Linh ngồi xuống an ủi. Dù được Linh hỏi thăm nhưng vẻ mặt của Trung vẫn không tốt lên chút nào.

- Tớ vừa làm xong thì máy bị sập nguồn, chưa kịp save, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa, nếu bị điểm 0 ở môn này tớ bị đuổi sang lớp thường mất! Hu hu!

Việc một người con trai khóc giữa chốn đông người luôn gây ra sự chú ý nhưng với bản tính của Trung thì lại chẳng khiến ai trong lớp Tài Năng bận tâm, ở cậu ta cái gì cũng trở nên quá khích, nếu mà cậu ta khóc vì giẫm chết một con kiến thì cũng chẳng khiến mọi người ngạc nhiên. Hơn nữa, các sinh viên lúc này vừa mệt mỏi vì kỳ thi, vừa hồi hộp chờ kết quả nên chẳng ai buồn chú ý đến những giọt nước mắt của cậu ta.

Nam nhìn về phía Trung, từ đầu năm đến giờ Trung luôn coi hắn là bạn, dù rằng hắn chẳng bao giờ đáp lại điều đó nhưng trong lòng cũng có chút thiện cảm. Thầy giáo mới chấm được một nửa lớp, vẫn còn thì giờ... Hắn liền tập trung vào máy tính Trung dùng để làm bài, kết nối ngay lập tức được xác lập, chương trình word và excel nhanh chóng được khởi động, những dòng chữ xuất hiện như thể ma trận, chưa đầy ba mươi giây sau, toàn bộ bài thi đã hoàn thành. Mọi kết nối được ngắt vừa lúc giảng viên chấm thi bước tới. Mọi việc ở trường hôm nay vậy là kết thúc, hắn quay người bước đi.

Không ai nhận thấy sự vắng mặt của Nam bởi mọi ánh mắt lúc này hoặc là hướng về phía người chấm hoặc là ngước mắt lên trời cầu xin một thế lực tối cao phù hộ. Giảng viên chấm đến người cuối cùng và bước ra, cả hành lang im bặt như thể thời điểm của sự chết chóc.

- Tôi xin công bố điểm ở phòng thi số 3. Thí sinh số báo danh 57, Phạm Mai Anh, điểm 8.

Một tiếng hét vang lên, một cô gái tóc ngắn cá tính ôm lấy đứa bạn bên cạnh tưởng như một hạnh phúc lớn lao vừa đến khiến cô không thể đứng vững được. Bên cạnh đó, nhiều ánh mắt nhìn về phía cô gái với vẻ thèm thuồng, có lẽ ngoài thèm điểm cao họ còn thèm cả cái cảm giác nhẹ nhõm sau khi trút bỏ được gánh nặng học hành. Có lẽ khoảng thời gian chờ đợi nghe điểm thi không dành cho những người yếu tim, khi giám thị đọc đến người thứ sáu: Nguyễn Thị Thủy, thì cô nàng bị ngất ngay lập tức như thể vừa bị tuyên án tử hình, nhưng rồi rốt cục kết quả cũng không đến nỗi tệ: 7,5 điểm. Có lẽ sau khi tỉnh lại, cô nàng sẽ đón nhận kết quả của mình với niềm hạnh phúc của một kẻ vừa bị tuyên án tử hình được giảm hình phạt xuống án treo. Dù vậy, sự việc xảy ra khiến cho không khí đã căng thẳng, càng trở nên căng thẳng hơn.

- Nguyễn Văn Trung...

Viên giám thị ngừng lại trong giây lát, đôi mắt nheo lại như thể xác nhận lại kết quả. Khoảng lặng đó kéo dài một vài giây nhưng nó kéo tình trạng của Trung thê thảm đến mức tồi tệ, mặt mũi cậu ta méo xệch, chân tay run lẩy bẩy như thể đang bị lôi ra pháp trường. Nếu lúc này có có trên tay khẩu súng lục, khéo mà cậu ta chọn cách giải thoát mình bằng một viên đạn.

- 10 điểm!

Cả lớp như vỡ òa bởi quá nhiều cảm xúc lẫn lộn vì 10 điểm tuyệt đối là kết quả cực kỳ khó tin, Trung ta là dân tỉnh lẻ, không được tiếp xúc sớm với máy tính như các sinh viên ở thành phố nên trong quá trình học cậu ta thể hiện mình rất kém ở môn này. Hơn nữa, vẻ mặt ủ rũ của cậu ta khi chờ báo điểm như phản bác lại điểm 10 tuyệt đối ấy. Trong lúc này bản thân Trung cũng không tin vào kết quả thi của mình, toàn thân bất động, đôi mắt thì lồi cả ra ngoài hiện lên vẻ tột cùng kinh ngạc. Trung chờ đợi đến khi giám thị đọc tên vài người khác mới tin rằng đó không phải là sự nhầm lẫn. Niềm vui của cậu ta ngay lập tức tăng lên với cấp số nhân và nếu không có thân hình đồ sộ của Thùy mập chặn lại thì có lẽ cậu ta đã nhảy một mạch từ tầng 4 xuống tầng 1 rồi. Mặc dù bị một tràng lời trách móc, chửi bới, nguyền rủa của Thùy, niềm vui của cậu ta vẫn không hề suy giảm, cậu ta cứ nhảy choi choi như con chim chích đang tập chuyền.

- Bạn làm bài tốt đấy chứ! Chúc mừng nhé!

Những cái tên khác lần lượt được xướng lên, chung quy lại kết quả cũng không đến nỗi quá tệ, người thấp nhất cũng nhận được điểm 6. Khác với nhiều thành viên trong lớp, Linh đón nhận điểm 9,5 của mình đúng với tư cách của một lớp trưởng, cô chỉ nở một nụ cười nhẹ nhàng khi đón nhận những lời chúc mừng nồng nhiệt. Sự căng thẳng dần dần tan biến, thay vào đó là những tiếng cười của những con người vừa như được giải thoát khỏi một kiếp sống cực kỳ nặng nề.

- Xin hỏi ai tên là Đồng Khánh Nam?

Những tiếng nhốn nháo bàn tán về điểm chợt dừng lại, mọi người ngó nghiêng nhưng không thấy Nam đâu. Thấy vậy, Linh vội nói đỡ:

- Thưa thầy bạn ấy có chút việc quan trọng nên phải về sớm. Có vấn đề gì về bài thi của bạn ấy không ạ?

Thầy giám thị gật đầu:

- Tôi kiểm tra bài thi của thí sinh Đồng Khánh Nam thì thấy mọi câu hỏi đã được trả lời nhưng sau đó lại bị xóa một phần dữ liệu ở mục nâng cao và mất 2 điểm. Tôi muốn hỏi xem có phải cậu ta tự tay xóa hay là do một lỗi nào đấy của máy tính.

Trung ngoác miệng ra hỏi:

- Thưa thầy, bạn ấy được mấy điểm ạ?

- 8 điểm!

- Vẫn luôn là như vậy!

Các thành viên trong lớp Tài Năng nhìn nhau, không ai hiểu được vì sao Nam luôn được điểm 8 trong tất cả các bài kiểm tra, bài điều kiện và bây giờ là bài thi học kỳ.

- Nếu sau này sinh viên Đồng Khánh Nam không có ý kiến gì thì 8 điểm sẽ là điểm thi của cậu ta.

Vị giám thị nói và dành những lời chúc mừng đến với sinh viên lớp Tài Năng. Áp lực cuối cùng vậy là cũng được giải tỏa, vẻ mặt ai cũng hiện lên những nét rạng rỡ như thể vừa trải qua một cơn ác mộng kéo dài. Tuyết Mai lôi trong ba lô của mình ra bộ đồ trang điểm và không khỏi giật mình khi nhìn thấy hình ảnh thảm hại của mình qua gương.

- Ôi thật kinh khủng! Ngày mai có lẽ phải xin tiền mẹ để đi làm lại tóc mới được!

- Còn mình phải về đánh một giấc đến sáng mai! – Thùy vươn vai và ngáp lên ngáp xuống.

Câu nói của Thùy nếu được phát ra trong một ngày khác có thể gây ra tiếng cười nhạo, nhưng lúc này, nó lại như một câu thần chú khiến cho nhiều cặp mắt cũng sụp xuống theo. Sau nhiều đêm căng thẳng, hầu như các thành viên trong lớp Tài Năng đều thiếu ngủ trầm trọng và thèm một giấc ngủ kéo dài. Câu nói đó dường như cũng là một hồi chuông hối thúc mọi người trở về với chiếc giường thân yêu của mình.