Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 66: Hộp gỗ thần bí




Khoảng cách giữa Trần Vũ với khối đá trước mặt càng lúc càng gần, chỉ cần hắn có thể chạm tay lên người nó, đem Diệt Thần Phù dán lên, thì xem như hắn có thể chính thức thông qua cánh cửa phía sau lưng nó, rời khỏi cái Hồn Trận này.

Nhưng mà, dù trên người hắn có Ẩn Thân Phù, thì khi hắn đi tới cách khối đá này chừng mười thước, thân hình của con Thạch Hầu lại bắt đầu nhúc nhích, giống như là bản năng của nó phát hiện ra một thứ nào đó có thể đe dọa đến tính mạng của nó vậy.

Trong một thoáng giật mình, Trần Vũ lập tức lao nhanh tới, hắn muốn đem Diệt Thần Phù này dán lên trước khi con Thạch Hầu hoàn toàn thứ tỉnh. Chỉ là, hắn vừa lao tới, thân hình của con Thạch Hầu cũng đã nhô lên. Một cái đầu khỉ to lớn, đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía khoảng trống trước mặt. Một bàn tay khổng lồ từ trên cao giáng xuống, muốn đem không gian xung quanh hủy diệt hết.

Năm thước, bốn thước, ba thước…

Chỉ còn lại một thước cuối cùng, Trần Vũ không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, hắn lao nhanh như một cơn gió, đem Diệt Thần Phù phóng ra ngoài.

Ầm!

Một âm thanh chấn động kịch liệt vang lên. Bàn tay khổng lồ của Thạch Hầu đã nện xuống đất, bụi bay mù mịt, thân ảnh của Trần Vũ cũng bị bao trùm che lấp, hoàn toàn không thấy đâu nữa!

Ầm! Ầm!

Ngay tại thời khắc này, thân hình khổng lồ của Thạch Hầu đột nhiên vỡ nát, từng khối đá lớn rơi xuống mặt đất, sau đó tan biến vào trong hư không, giống như mọi thứ hoàn toàn chưa từng xuất hiện qua bao giờ vậy. Cảnh vật phía trước mặt cũng thay đổi. Cả người Trần Vũ lúc này đều toàn là mồ hôi lạnh, hắn quả thật là vừa mới từ chỗ chết xông ra ngoài, toàn thân đều có vẻ như rất thoát lực. Hắn cũng chẳng cần nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp ngồi bệt xuống đất thở ra phì phò không thôi. Phía trước hắn chính là cánh cửa thông ra ngoài, hắn không biết bên trong đó rốt cuộc còn có thứ gì đang chờ đợi nữa hay không.

“Đinh! Chú mừng chủ nhân nhận được 1000 điểm kinh nghiệm, 100 điểm tinh thần lực!”

Rốt cuộc, âm thanh nhắc nhở của hệ thống cũng vang lên, Trần Vũ không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Hắn ngồi như thế chừng một lúc, sau khi cảm thấy thể lực, tinh thần đều hồi phục trở lại trạng thái bình thường, mới lười biếng nhấc cái mông đứng dậy. Nếu như Mạc Hiên ở ngoài mà nhìn thấy biểu hiện bây giờ của hắn, đảm bảo nàng sẽ tức giận mà xông lên đánh cho hắn một trận, cửa ải này, nàng cũng không phải dễ dàng mà vượt qua như vậy a!

Trần Vũ đi tới cảnh cửa trước mặt, hắn khẽ đưa tay lên đẩy nhẹ một cái, một luồng ánh sáng chói mắt hiện ra, làm cho hắn không dám mở mắt ra nhìn, chỉ có thể vội vàng nhắm chặt lại. Cho đến khi luồng sáng đó biến mất, Trần Vũ mới mở mắt ra lần nữa. Lúc này, hắn cuối cùng cũng nhìn thấy hai cha con Mạc Ly ngồi trong thủy đình vừa uống trà, vừa nhìn mình.

Trong ánh mắt của Mạc Ly, hiện lên một tia tán thưởng. Mặc dù Trần Vũ chỉ tốn có hơn nửa ngày để thông qua Hồn Trận, phá vỡ kỷ lực của Mạc Hiên lập ra mấy năm trước. Nhưng trong lịch sử mấy ngàn năm của Phượng Hoàng trấn, Trần Vũ cũng không phải là người đầu tiên. Chỉ có điều, bằng vào thực lực hiện tại của Trần Vũ, thông qua Hồn Trận bằng thời gia ngắn như vậy, quả thật đúng là chưa có ai làm được.

Còn trong mắt của Mạc Hiên lúc này lại hiện ra một tia đố kỳ, cùng không cam lòng. Nhưng nàng cũng không ghét bỏ Trần Vũ, mà ngược lại trong lòng hiện lên một cảm xúc khó tả, người thiếu niên này, dù thực lực thua xa nàng, nhưng tiềm lực nhất định là không thua kém nàng một chút nào.

“Chúc mừng ngươi!” Mạc Hiên điềm tĩnh đặt chén trà trên tay xuống, đứng dậy nói với Trần Vũ.

Nhìn thấy Mạc Hiên, trong lòng Trần Vũ không khỏi liên tưởng đến rất nhiều thứ, nữ nhân này quả thật là rất xinh đẹp, so với hoa hậu, minh tinh trên màn ảnh mà hắn từng xem, phải xuất sắc hơn nhiều. Chỉ là, hắn cảm giác như nữ nhân này có chút băng lãnh. Đúng là tiêu chuẩn của mỹ nhân băng lãnh a!

“Đa tạ!” Trần Vũ cũng chắp tay chào lại, sau đó hắn hướng về phía Mạc Ly, cúi đầu nói: “Tiểu nhân xin ra mắt tiền bối!”

Dù sao Mạc Ly cũng là một cường giả Thánh Cấp, Trần Vũ dù thế nào cũng phải cung kính mới được. Mặc dù lúc này trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc, và thậm chí còn có mấy phần tức giận. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hình như là hắn được nhiều hơn là mất. Hiện tại, tinh thần lực trên người hắn cũng đã đạt đến hơn bốn trăm điểm, đã gần đủ tiêu chuẩn học thêm kỹ năng tinh thần khác. Với lại, hắn cũng kiếm được không ít điểm kinh nghiệm, khoảng cách đạt đến Sơ Cấp đỉnh phong chỉ là một đoạn ngắn nữa mà thôi. Bây giờ, hắn chỉ cần đi ra ngoài, săn giết vài con yêu thú Trung Cấp, khẳng định là có thể thăng cấp được.

Mạc Ly nhìn biểu hiện của Trần Vũ lại càng cảm thấy cực kỳ hài lòng, gật gật đầu, nói: “Quả nhiên là người được lão độc vật để mắt đến, thật sự là không tệ một chút nào!”

Mạc Ly nói xong câu này, lại ngoắc tay, nói: “Được rồi, ngươi lại đây ngồi xuống đi!”

Trần Vũ đương nhiên là không dám từ chối rồi, hắn lặng lẽ đi tới, ngồi đối diện với Mạc Hiên, có chút sốt ruột nói: “Tiền bối, không biết ngài gọi ta đến đây là có việc gì phân phó hay không?”

“Không có việc gì, chỉ là muốn hỏi ngươi mấy vấn đề mà thôi! Vừa rồi biểu hiện của ngươi rất tốt! Đây là phần thưởng dành cho ngươi!” Mạc Ly vừa nói, vừa đem ra một khối lệnh bài, đưa qua cho Trần Vũ.

Trần Vũ liền đưa hai tay ra nhận lấy, tò mò hỏi: “Đây là?”

Không đợi cho Mạc Ly giải thích, Mạc Hiên đã ở một bên chen vô: “Đây là lệnh bài của phủ Thành Chủ, chỉ cần ngươi đặt nó ở trên người, không có một người nào ở Phượng Hoàng trấn này dám vô lễ với ngươi! Với lại, khi ngươi có việc cần, cũng có thể đem đến phủ Thành Chủ để giúp đỡ!”

Trong giọng nói của Mạc Hiên tuy không có quá nhiều xúc cảm, nhưng cũng không khó nhận ra một tia tự hào ở bên trong đó. Mạc Ly nhìn nàng, cũng không nói gì, chỉ khe khẽ mỉm cười. Mạc Hiên thấy biểu hiện của cha như vậy, khuôn mặt cũng có chút đỏ lên. Bình thường, nàng rất lãnh đạm, ít nói chuyện với người ngoài, không hiểu sao, khi vừa nhìn thấy tên tiểu tử này, nàng lại không kiềm chế được cảm xúc của mình. Có lẽ, do tên này đã phá vỡ kỷ lục mà nàng lập ra, nên tâm trạng của nàng có chút phức tạp. Nàng nghĩ như vậy, cho nên cũng không quá để ở trong lòng.

Mà Trần Vũ lúc này, cũng bị mấy câu của Mạc Hiên làm cho rung động. Phải biết, phủ Thành Chủ có uy thế lớn đến cỡ nào, hắn lại có thể mượn nhờ lực lượng của phủ Thành Chủ, chẳng phải là một bước lên trời hay sao? Nhưng nghĩ lại, hắn liền lắc đầu, nơi này hắn cũng không có ở lâu, với lại, không không được đãi ngộ như thế, chắc chắn là có vấn đề, trên đời này, làm gì có bữa cơm nào là miễn phí!

Dường như nhìn thấy được suy nghĩ trong lòng của Trần Vũ, Mạc Ly liền lên tiếng nói: “Yên tâm đi! Đây là do lão quái kia nhờ vả kêu ta phải bảo vệ cho ngươi được an toàn, nên ta mới cấp cho ngươi đãi ngộ như vậy! Với lại, thực lực của ngươi quá nhỏ yếu, dù ta muốn lợi dụng ngươi, ngươi cũng chẳng thể nào giúp được cho ta!”

Mạc Ly nói xong, trong tay lại lấy ra một bức phong thư, nói: “Đây là thư của lão quái đó gửi cho ta, trong thư có nói, muốn ta giúp ngươi đem đồ vật của hắn đưa cho người của Đỗ gia. Ngươi có thể xem đi!”

Trần Vũ nhận lấy phong thư, nhìn qua một chút, hắn ngay lập tức nhận ra là chữ của lão đại sư Trần Y Minh ở trong Trần Gia thôn. Không nghĩ đến, lão này lại còn cẩn thận như thế?

Trần Vũ đọc xong nội dung trên thư, cũng đem trả lại cho Mạc Ly, sau đó lấy hộp gỗ mà Trần Y Minh nhờ hắn đưa đến Đỗ gia ra, giao cho Mạc Ly. Mạc Ly vừa nhìn thấy cái hộp gỗ này, khóe môi không khỏi co giật một cái. Biểu hiện này, lọt vào trong mắt của Trần Vũ, làm hắn có chút kỳ quái, thứ này chẳng lẽ đáng sợ như vậy sao?

“Tiểu bối, thứ này ngươi vẫn luôn đem theo bên mình hay sao?” Mạc Ly đột nhiên hỏi đến, làm cho Trần Vũ cũng có chút kinh ngạc.

Nhưng hắn không hề do dự một chút nào, gật đầu đáp: “Vâng!”

“Ngươi không cảm thấy trên người mình có vấn đề gì chứ?” Mạc Ly lại liếc mắt nhìn Trần Vũ hỏi.

Vấn đề gì chứ?

Trần Vũ cảm thấy có chút giật mình: “Không lẽ?”

“À, không có vấn đề gì liền tốt! Không có vấn đề gì liền tốt!” Mạc Ly liền xua xua tay nói, sau đó cẩn thận đem linh lực trong cơ thể của mình bao trùm lấy cái hộp gỗ, rồi dùng một cái hộp gỗ khác, bỏ vào một cách cẩn thận, giống như bên trong cái hộp gỗ này là một thứ bệnh dịch kinh khủng nào đó vậy.

Trần Vũ không khỏi trố mắt mà nhìn lên, chẳng lẽ, cái hộp gỗ này đáng sợ như vậy hay sao?