Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 23: Hắc Long nổi giận




“Hương nhi, ngươi đi cùng với Thỏ Ngọc mang theo công tử rời khỏi đây trước, ta sẽ ở lại đây ngăn cản đám hồn thú này!”

“Không được, chỉ có một mình ngươi làm sao có thể đối phó được hết hồn thủ ở đây chứ! Quá nguy hiểm! Hai chúng ta cùng nhau liên thủ, chặn đám hồn thú này lại! Còn công tử và hai huynh muội bọn họ có thể theo Thỏ Ngọc rời đi trước!”

“Chớ có nhiều lời! Trên người của ngươi còn đang bị thương, ở lại cũng không có giúp được gì! Chỗ này do ta làm chủ, ngươi đi mau!”

Ý thức của Trần Vũ vừa mới khôi phục trở lại, liền nghe thấy âm thanh của hai nữ nhân Hồ tộc tranh cãi với nhau. Mà lúc này, xung quanh Hố Trời xuất hiện rất nhiều hồn thú đủ các loại hình thù đang tiến hành vây công bọn người Trần Minh, Tiểu Phương, Hương nhi, Bạch Ngạn, mà ngay cả Đại Thỏ Ngọc lúc này cũng bị hồn thú liên tục công kích.

“Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?” Trần Vũ mơ hồ mở to hai mắt ra mà nhìn.

Tiểu Phương lúc này đang không ngừng vung kiếm lên chém giết hồn thú, nàng vừa trông thấy Trần Vũ tỉnh lại thì vô cùng mừng rỡ, nói: “Tiểu bại hoại, ta biết người xấu như ngươi rất khó chết mà!”

Tuy lời nói của nàng có vẻ cay nghiệt, nhưng trong lòng Trần Vũ cũng cảm thấy có một chút ấm áp.

“Ồ, đám hồn thú này làm sao lại bạo động như vậy?” Giọng nói của Hắc Long vang lên bên tai cũng làm cho Tiểu Phương có chút giật mình.

Nàng hơi lui sát lại bên cạnh Trần Vũ, giơ kiếm chắn ngang ra để bảo vệ cho hắn, ánh mặt không khỏi hiện lên một tia sợ hãi, nói: “Ngươi là…”

Trần Vũ nhìn xem biểu hiện của nàng, không khỏi mỉm cười trong lòng, lại phất phất tay, nói: “Ngươi cứ yên tâm! Đây là tên hộ vệ ta mới thu được! Hắn gọi là Hắc Long!”

“Cái gì?”

Lúc này, không chỉ là Tiểu Phương mà ngay cả Hắc Long cũng hô lên.

“Tiểu quỷ, ngươi với ta đều cùng ký Bình Đẳng Khế Ước, ta với ngươi nước sông không phạm nước giếng, sau này chúng ta sẽ đường ai nấy đi!” Giọng nói của Hắc Long trở nên rất khó chịu.

“Hè hè, không sao, không sao? Nhưng mà với thực lực của ta hiện giờ, rất dễ sẽ gặp nguy hiểm nha! Mà một khi ta gặp nguy hiểm, ngươi không thể kịp thời đến cứu ta, khế ước sẽ lập tức có hiệu lực, ngươi nhất định sẽ bị Thiên Phạt! Lúc đó, ngươi đừng có trách là ta không nhắc nhở cho ngươi trước!” Lời nói của Trần Vũ làm như lơ đãng, chẳng thèm để tâm, nhưng lại khiến cho Hắc Long có chút chột dạ.

Hắc Long nghĩ nghĩ một hồi, trong lòng nó quả thật là vô cùng buồn bực, nhưng không thể làm gì khác được. Nó cũng không biết, rốt cuộc thì tên tiểu quỷ này đã động tay động chân như thế nào, mà lại biến tờ khế ước của nó thành ra cái dạng này, làm cho nó tức mà không thể có chỗ phát tiết.

“Rống!” Đột nhiên Hắc Long rống to một tiếng, rồi nó lao nhanh vào đám hồn thú xung quanh, lớn tiếng quát: “Đám khốn kiếp này, các ngươi xem Hắc Long ta là đang ăn chay hay sao? Chết đi!”

Hắc Long gầm rống một tiếng, rồi vung một vuốt lên đập chết một con hồn thú có hình dạng như dã lang, thực lực của con hồn thú này cũng không hề thua kém con Dã Trư Vương mà Trần Vũ giết chết mấy hôm trước.

Tiểu Phương đứng ở bên cạnh, nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt. Nàng quay sang nhìn Trần Vũ, nói: “Con hồn thú này thật sự là hộ vệ của ngươi sao?”

Vừa rồi nàng cũng nghe Trần Vũ và Hắc Long nói chuyện với nhau, nên cũng có chút lo lắng mà hỏi thăm. Trần Vũ cười cười, đưa tay lên vỗ lấy tay của nàng, nói: “Đương nhiên rồi! Cho dù ta có đuổi hắn đi hắn cũng không dám bỏ đi!”

Lời này của hắn cũng làm cho nàng có chút yên tâm. Nhưng nhớ lại tay mình vẫn còn bị Trần Vũ nắm lấy, nàng có chút đỏ mặt, vội vàng rút tay trở về. Trần Vũ thì làm như không thấy, thản nhiên nói: “Được rồi, ta đi qua hỗ trợ bọn họ, ngươi cũng đi theo ta luôn đi!”

Trần Vũ nói xong, liền phi thân nhảy lên trên lưng Đại Thỏ Ngọc, trên tay hắn là Bạch Ngân Cung, dưới chân hắn là Tật Phong Giày, nhìn dáng vẻ của hắn lúc này rất có phong phạm của một đại tướng quân, oai phong lẫm liệt. Chỉ có điều, người ta thì cưỡi ngựa, cưỡi voi ra trận, còn hắn thì cưỡi lấy một con thỏ lông trắng, béo tròn, mập mạp.

Mặc dù hình tượng của hắn có chút không được chính quy cho lắm, nhưng lúc này trong mắt của Tiểu Phương hắn quả thật rất là đẹp trai!

“Này, ngươi còn đứng đó làm gì? Mau nhảy lên đây đi!” Trần Vũ vừa vẫy vẫy tay, vừa gọi.

Tiểu Phương có chút giật mình, nàng hơi đỏ mặt do dự một chút, nhưng cuỗi cùng nàng vẫn quyết định nhảy lên trên lưng Đại Thỏ Ngọc, ngồi cùng với Trần Vũ.

Lúc này, Trần Minh đang xung phong ở phía trước, nhìn thấy một con thỏ trắng to lớn chở theo hai người chạy về phía bên này, mới vội vàng hô lên: “Em gái, ngươi sao không chạy khỏi đây đi, còn muốn quay lại làm cái gì?”

“Đại ca, ngươi mau qua đây! Ở chỗ này có con rồng của ta làm hộ vệ là được rồi, các ngươi mau leo lên trên lưng Đại Thỏ Ngọc, rời khỏi nơi đây trước rồi tính sau!” Trần Vũ lớn giọng, hô lên.

“Huynh, nhanh qua đây đi!” Tiểu Phương cũng vẫy tay hô lên.

“Gào…” Đúng lúc này, âm thanh của Hắc Long lại vang lên: “Súc sinh, cút ngay cho ta!”

Chỉ thấy, lúc này Hắc Long đang đối mặt với một con Bạch Tượng vô cùng to lớn, cái vòi của con Bạch Tượng quấn lấy thân hình của Hăc Long, quật xuống dưới đất.

“Thánh thú Bạch Tượng?” Không biết là ai trong số hai nữ Hồ tộc hô lên.

Nhưng lúc này Bạch Ngạn lại lắc đầu, nói: “Không đúng, con Bạch Tượng này khi còn sống có thể là Thánh thú, nhưng thực lực hiện tại của nó chỉ ở vào Thiên Giai đỉnh phong mà thôi!”

“Thiên Giai đỉnh phong? Đừng nói là Thiên Giai đỉnh phong, cho dù là gặp phải hồn thú Thiên Giai hạ đẳng nhất, chúng ta cũng không thể đối phó được a?” Hương nhi cười khổ một tiếng, nói.

Trong lòng mấy người Trần Vũ cũng trầm xuống, nhưng lúc này Trần Vũ lại hét lớn một tiếng: “Hắc Long, để ta tới giúp ngươi!”

Trần Vũ nói xong, liền thúc Đại Thỏ Ngọc lao về phía trận chiến giữa Hắc Long và Bạch Tượng. Tiểu Phương ngồi ở bên cạnh vội vàng la lên: “Ngươi bị điên rồi sao? Đó là hồn thú Thiên Giai a!”

“Ngươi yên tâm, ta tự có chừng mực!” Trần Vũ đưa tay lên vỗ nhẹ lấy đầu nàng, không hiểu sao trong lòng nàng lại cảm giác thật an toàn.

Bất giác rùng mình một cái, nàng lạnh lùng nhìn lấy Trần Vũ, nói: “Này, ngươi đừng tưởng rằng từ nãy giờ ta không nói gì, thì ngươi có thể tùy tiện chạm vào trên người của ta?”

Mặc dù vẻ mặt của nàng rất hung ác, nhưng lại chẳng có ý định kéo tay của Trần Vũ xuống. Trần Vũ cười lên ha hả, tự rụt tay về, nói: “Ầy, đây là thói quen ở chỗ quê hương ta a! Không phải là ý xấu, tuyệt đối không phải là ý xấu!”

Nàng khẽ lườm hắn, rồi không nói gì thêm. Mà Hắc Long lúc này đã bị Bạch Tượng quăng xuống đất thêm một lần nữa. Nó tức giận rống gào lên một tiếng: “Súc sinh, nếu như không phải ta bị tổn thương, ngươi nghĩ ngươi có thể là đối thủ của ta được hay sao?”

Nói xong, Hắc Long trực tiếp há miệng, phun ra một ngủm hỏa diễm màu đen, ngọn lửa này tuy nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng nó lại vô cùng cường đại. Con Bạch Tượng bị ngọn lửa đánh trúng, liền rống thảm một tiếng, rồi vội vàng buông cái vòi voi ra khỏi người Hắc Long.

Hắc Long đương nhiên là được thế lấn tới, không thể nào buông tha cho con Bạch Tượng này dễ dàng như vậy, miệng nó bắt đầu phun ra một tràng: “Súc sinh, ngươi nghĩ ngươi là ai chứ hả? Dám đối đầu với Hắc Long đại gia ta? Đúng là không biết tự lượng sức mình! Nhớ năm đó, Hắc Long ta tung hoành từ Đông Vực qua Tây Vực, lại từ Tây Vực đến Bắc Vực, rồi chạy đến Băng Nguyên, khi đó chỉ e rằng ngươi còn là một con tiểu côn trùng chui rút ở đâu đó trong một cái lỗ nào đấy, giờ lại dám ra oai với Hắc Long ta, thật là đáng giận mà!” Nó hơi ngừng lại một chút, rồi lại tiếp tục gầm lên: “Nhớ năm đó, khi ta còn tung hoành ở giới này, cho dù là cường giả Thần Cấp, nhìn thấy Hắc Long ta cũng không dám ho he một tiếng. Ngươi nghĩ ngươi là thứ gì? Cũng muốn đánh với Hắc Long ta một trận? Đáng chết! Ta thật sự là tức giận rồi! Ta muốn đập chết cái con trùng bé nhỏ nhà ngươi ra thành trăm mảnh mới hả giận được!”

Tuy miệng của nó không ngừng mắng chửi, nhưng công kích lại không hề ngừng tay một chút nào. Bạch Tượng bất ngờ bị phản đòn, trong lúc tức thời liền rơi vào thế yếu, chỉ có thể cứng rắn hứng chịu công kích của Hắc Long.

Tất cả những người xung quanh đều không khỏi trố mắt lên mà nhìn tràng cảnh trước mặt, Tiểu Phương thì trực tiếp trừng mắt lên nhìn Trần Vũ, nói: “Nó là hộ vệ của ngươi thật sao?”

Mặt Trần Vũ lập tức đen lại, hắn phất tay nói: “Ta không hề quen biết con rồng này! Bây giờ cũng vậy, sau này cũng thế!”