Thổ Phỉ Công Lược

Chương 87: Ta muốn cướp người với triều đình!!!




Ôn Liễu Niên lúc trước vốn dĩ muốn thẩm án xong thì tiếp tục đến thư viện, lại không dự đoán được sẽ có tầng quan hệ sư huynh đệ này, cho nên trong khoảng thời gian tiếp theo, Triệu Việt vẫn đều trò chuyện với Chu Đỉnh Thiên về chuyện Lục Phương Minh, bất tri bất giác đã đến nửa đêm.

Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Ôn Liễu Niên khoanh chân ngồi trên giường ngẩn người.

"Đang nghĩ gì vậy?" Triệu Việt hỏi.

"Không nghĩ tới, ngươi cư nhiên trò chuyện với nghĩa phụ rất vui vẻ." Ôn Liễu Niên nhìn hắn.

"Lúc nãy chạy đi đâu vậy?" Triệu Việt ôm hắn vào lòng, "Hơn nửa canh giờ mới trở về."

"Đi tìm Thượng bảo chủ." Ôn Liễu Niên nói, "Nói với hắn chuyện mật thám Hổ Đầu bang."

Triệu Việt: ...

"Lúc chiều nhận được chiến báo, Hướng thống lĩnh dự tính năm ngày sau sẽ đánh một trận, đến lúc đó chủ lực Hổ Đầu bang tất nhiên sẽ bị chế trụ, chúng ta vừa vặn đánh lén." Ôn Liễu Niên nói, "Ngày mai ta sẽ phái người truyền tin cho Tiểu Ngũ cùng Lục nhị đương gia, để bọn họ cũng có chuẩn bị, trong ứng ngoài hợp, hẳn là sẽ không có vấn đề."

Triệu Việt nói: "Việc này không giống như là trò đùa."

"Cũng không tính quá phức tạp." Ôn Liễu Niên nói, "Hơn nữa đây là cơ hội tốt nhất." Chỉ có thể bắt người khống chế trước, bí mật mới có thể triệt để trở thành bí mật.

Triệu Việt ôm chặt hắn, thấp giọng thở dài: "Ngươi không cần vì ta mà làm nhiều chuyện như vậy."

"Cũng không tính đều là vì ngươi, quét sạch nạn trộm cướp, đối dân chúng mà nói có lợi." Ôn Liễu Niên tựa vào trước ngực hắn, ngón tay quấn lấy một lọn tóc kéo kéo.

Triệu Việt còn muốn nói gì đó, nhưng thấy hắn đã buồn ngủ mông lung, cũng chỉ có thể đem lời nói nuốt xuống: "Ngủ sớm chút đi."

"Sáng mai nhớ kĩ là phải kêu ta dậy." Ôn Liễu Niên dặn dò.

Triệu Việt cúi đầu hôn lên cánh môi hắn: "Ừm."

Ôn Liễu Niên bọc chăn nhắm mắt lại, thuận tiện mơ mơ màng màng nghĩ, thời gian hôn môi hôm nay sao lại ngắn như thế?

...

Sáng sớm hôm sau, Ôn Liễu Niên lại cùng Triệu Việt một đường đến thư viện ở thành Bắc, cả một ngày soạn ra được ước chừng có hơn hai mươi quyển sách, bên trong ít nhiều gì cũng nhắc tới Đại Minh Vương cùng tràng hải chiến năm đó, sau khi nói lời cảm tạ thì đồng thời mang về phủ nha, vừa vặn đụng phải Chu Đỉnh Thiên ở trước cửa.

"Nghĩa phụ." Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm chào hỏi.

"Lại đi mua sách?" Chu Đỉnh Thiên vươn tay lật lật, "Sao đều rách nát như thế."

"Là sách cổ." Ôn Liễu Niên đem sách đặt ở thư phòng, thuận tiện hỏi, "Mộ Bạch đâu, sao không thấy hắn đến đây."

"Đến núi Thương Mang rồi." Chu Đỉnh Thiên nói, "Rảnh rỗi cũng không có việc gì, chi bằng đi giúp đánh giặc."

"Hướng thống lĩnh tất nhiên sẽ rất cao hứng." Ôn Liễu Niên đưa chén trà cho Chu Đỉnh Thiên, "Nghĩa phụ tới đúng lúc, con có chuyện muốn hỏi.""Chuyện gì?" Chu Đỉnh Thiên nói.

"Về Đại Minh Vương Vân Đoạn Hồn." Ôn Liễu Niên đóng cửa thư phòng lại, bưng ghế dựa ngồi ở bên cạnh hắn, "Nghĩa phụ có từng nghe qua chưa?"

"Tất nhiên nghe qua rồi." Chu Đỉnh Thiên buồn bực, "Chuyện vài chục năm trước, sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này?"

"Trước không nói nguyên do." Ôn Liễu Niên hai tay nắm lấy ống tay áo của hắn, "Con muốn nghe."

"Nghe cái gì?" Chu Đỉnh Thiên không kịp phản ứng.

"Chuyện gì có liên quan đến Đại Minh Vương, con cũng muốn nghe." Ôn Liễu Niên nói.

Chu Đỉnh Thiên nhíu mày: "Nhất thời nửa sẽ, sao có thể nhớ rõ ràng được, huống hồ lúc ấy ta đang ở Vân Đỉnh sơn luyện võ, đối chuyện hải chiến Đông Nam cũng không rõ lắm.

"Vậy ít nhiều gì cũng có thể biết được một vài chuyện chứ." Ôn Liễu Niên tận tụy không biết mệt mỏi, "Nói cho con nghe đi nói cho con nghe đi nói cho con nghe đi nói cho con..."

Chu Đỉnh Thiên bị hắn làm cho choáng đầu hoa mắt: "Được được được, ta nói cho con nghe." Nhóc con nháo chết ta.

Đạt được mục đích, Ôn Liễu Niên ân cần xoa bóp chân cho hắn.

Năm đó, khi Vân Đoạn Hồn ở hải vực Đông Nam đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, Chu Đỉnh Thiên lúc đó chỉ là thiếu niên mười hai mười ba tuổi, cả ngày đều tập võ luyện kiếm, rất ít xuống núi, cho nên đối với chuyện hoàn chỉnh cũng không biết rõ, chỉ có thể mơ hồ nhớ rõ một vài lời đồn nghe được.

Nửa canh giờ sau, Ôn Liễu Niên chống quai hàm ỉu xìu: "Những chuyện này con nghe hết rồi." Cư nhiên không có gì mới mẻ, nếu đổi thành người kể chuyện ở trà lâu, nhất định là không kiếm được tiền.

Chu Đỉnh Thiên hơi tức ngực, hiếm hoi lắm mới kể chuyện, cư nhiên còn bị ghét bỏ.

Ôn Liễu Niên ngáp một cái, thập phần không cho nghĩa phụ mình mặt mũi.

Chu Đỉnh Thiên nói: "Còn có một tin đồn, trong sách không nhắc tới."

"Tin đồn gì?" Ôn Liễu Niên quả nhiên vểnh tai.

Chu Đỉnh Thiên lắc đầu: "Tiểu hài tử nghe không được."

"Con không phải tiểu hài tử." Ôn Liễu Niên nhấn mạnh, "Là đại nhân !" Sau đó lại ở trong lòng bổ sung một câu, cũng sắp thành thân !

Chu Đỉnh Thiên đành phải nói: "Nghe nói Sở Hoàng cùng Vân Đoạn Hồn có tư tình."

Ôn Liễu Niên há hốc miệng, cái gì gọi là có tư tình?!

Chu Đỉnh Thiên vừa nói ra khỏi miệng thì bắt đầu hối hận, cảm thấy loại chuyện này tựa hồ không nên nói cho nhi tử nghe, đại nghịch bất đạo cũng thôi đi, mấu chốt là còn có chút đáng khinh.

Ôn Liễu Niên còn đắm chìm trong thiên lôi không có biện pháp tự thoát ra, bởi vì dựa theo suy đoán lúc trước của hắn, vẫn là đem Vân Đoạn Hồn trở thành phụ thân Triệu Việt, thế nhưng có tư tình với Sở Hoàng...

"Đang êm đẹp run rẩy cái gì." Chu Đỉnh Thiên dở khóc dở cười, "Chỉ là tin đồn mà thôi, cũng không phải là thật, huống hồ còn có phong thanh, nói Vân Đoạn Hồn là có tư thông với phi tử Sở Hoàng, cho nên mới bị triều đình bí mật xử quyết. Mỗi người đều có một cái miệng, lời qua tiếng lại không phải là thật, chuyện cũng đã qua nhiều năm như vậy, chỉ sợ không ai có thể tìm được chân tướng."Ôn Liễu Niên không biết bản thân nên nói cái gì mới tốt.

Vì sao loại sự kiện này nghe qua lại lộn xộn như thế?

"Sao đột nhiên lại cảm thấy hứng thú với chuyện của Vân Đoạn Hồn?" Chu Đỉnh Thiên hỏi.

Ôn Liễu Niên nuốt nước bọt, không biết bản thân có nên nói ra tình hình thực tế hay không -- Trong lòng mỗi một người làm cha, hình tượng Đại Minh Vương tựa hồ cũng không được tốt lắm.

"Choáng váng?" Chu Đỉnh Thiên ở trước mặt hắn phất phất tay.

"Vậy Đại Minh vương hiện tại còn sống không?" Ôn Liễu Niên lại hỏi.

"Không biết, nhiều năm như vậy cũng không có tin tức, hẳn là chết rồi." Chu Đỉnh Thiên nói, "Bất quá mặc kệ tin đồn là thật hay là giả, hắn cũng được cho là có công với dân chúng." Chung quy nếu không phải có Vân Đoạn Hồn dẫn quân đẩy lùi địch, chỉ sợ hải vực Đông Nam cũng sẽ không được an hưởng vài năm thái bình.

Ôn Liễu Niên thầm nghĩ, vẫn là nói: "Hướng thống lĩnh sở dĩ dẫn quân tấn công núi, là vì ở trong núi thấy được đồ đằng tương tự đồ án của Đại Minh Vương, hoài nghi bang chủ Hổ Đầu bang chủ có liên quan với hắn."

Chu Đỉnh Thiên nghe vậy có chút ngoài ý muốn: "Còn có loại sự tình này?"

"Vâng." Ôn Liễu Niên gật đầu, "Triều đình dự tính năm ngày sau tấn công núi."

Chu Đỉnh Thiên nói: "Nếu người trong núi thật sự là Vân Đoạn Hồn -- "

"Hắn không phải." Ôn Liễu Niên lắc đầu cắt ngang, sau đó tâm treo ngược nói, "Con muốn cướp người với triều đình."

Chu Đỉnh Thiên ngẩn ra: "Cái gì gọi là cướp người với triều đình?"

"Con muốn đoạt người trước Hướng thống lĩnh, mật thám Hổ Đầu bang." Ôn Liễu Niên rất nghiêm túc.

Chu Đỉnh Thiên càng lộ ra khó hiểu: "Vì sao?"

Ôn Liễu Niên nói: "Con nói, nghĩa phụ phải giúp con." Nghĩ nghĩ lại bổ sung, "Cho dù không giúp con, cũng không thể ngăn cản con."

"Nghiêm trọng như thế?" Chu Đỉnh Thiên nhíu mày.

Ôn Liễu Niên cắn môi dưới, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói một câu.

Chu Đỉnh Thiên chấn kinh: "Ngươi nói hắn là nhi tử Vân Đoạn Hồn?"

"Chỉ là suy đoán mà thôi." Ôn Liễu Niên đem tất cả chuyện sở hữu đại khái nói một lần, lại nói, "Mặc kệ phải hay là không phải, Hổ Đầu bang cũng là mấu chốt duy nhất, con không thể để cho triều đình giành trước."

Chu Đỉnh Thiên trầm tư.

"Nghĩa phụ." Ôn Liễu Niên chột dạ.

"Ta giúp con." Một lát sau, Chu Đỉnh Thiên gật đầu.

"Thật sao?" Ôn Liễu Niên trong lòng vui vẻ, cư nhiên thuận lợi như thế.

"Không phải vì tiểu tử họ Triệu kia, là vì con." Chu Đỉnh Thiên vỗ vai hắn, "Nhưng nếu hắn thật sự có liên quan với Vân Đoạn Hồn, chỉ sợ chuyện của con và hắn ta còn phải suy xét lại."

"Vì sao?" Ôn Liễu Niên nhíu mày.

"Trừ phi hắn nguyện ý đem việc này vĩnh viễn áp dưới đáy lòng, bằng không ta sẽ không đáp ứng con với hắn cùng một chỗ." Chu Đỉnh Thiên nói, "Con là mệnh quan triều đình, quả quyết không nên nhấc lên quan hệ với phản thần, bằng không chỉ sợ hậu hoạn vô cùng."

Ôn Liễu Niên trầm mặc.

"Hiện tại việc cấp bách, là giải quyết sạch sẽ núi Thương Mang trước." Thấy hắn tình tự suy sụp, Chu Đỉnh Thiên cũng không nói gì nữa, "Chuyện còn lại cũng đừng suy nghĩ nữa, trở về nghỉ ngơi sớm chút đi."

Ôn Liễu Niên gật đầu: "Đa tạ nghĩa phụ."

Chu Đỉnh Thiên nhìn hắn một đường rời khỏi thư phòng, ở trong lòng sâu xa thở dài.

Vì sao lại cố tình muốn tìm người như vậy.

Bên trong phòng ngủ, Triệu Việt đang ở bên cạnh bàn lau đao, sau khi thấy hắn tiến vào thì hỏi: "Trò chuyện với Chu lão tiền bối xong rồi?"

"Ừm." Ôn Liễu Niên nói, "Hỏi chút chuyện về Đại Minh Vương, bất quá nghĩa phụ cũng không biết quá nhiều."

"Nhất thời hồi lâu cũng không vội." Triệu Việt đứng lên giúp hắn xoa ấn huyệt thái dương, "Cũng đừng sầu mi khổ kiểm nữa."

Ôn Liễu Niên vươn tay ôm thắt lưng hắn: "Nếu ngươi thật sự là hậu nhân Đại Minh Vương, thì phải làm thế nào?"

"Cái gì phải làm thế nào?" Triệu Việt cười cười, "Cho dù hắn thật sự là cha ta, từ lúc chuyện bắt đầu thì chưa từng gặp mặt qua, bây giờ lại không có tin tức, cho dù là gặp mặt, chỉ sợ cũng sẽ không nhận ra."

Ôn Liễu Niên rầu rĩ không nói lời nào.

"Ngươi nói cho Chu lão tiền bối?" Triệu Việt ghé vào lỗ tai hắn hỏi.

"... Ừm." Ôn Liễu Niên ngẩng đầu nhìn hắn, "Trong lòng ta hơi loạn."

"Vậy thì đừng nghĩ nữa." Triệu Việt nói, "Có ta ở đây."

Ôn Liễu Niên nhắm mắt lại, không tự chủ được liền siết chặt cánh tay, ôm hắn càng chặt.

Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, ánh nến trên bàn khẽ lay động nhảy nhót.

Chân trời phồn tinh như nước.