Thổ Phỉ Công Lược

Chương 50: Vu cổ thuật!!!




Nhìn thấy Ôn Liễu Niên bị đoạt đi, đối phương miệng phát ra tiếng kêu kì quái mơ hồ không rõ, lại một lần nữa nhào lên, cử chỉ cứng ngắt khuôn mặt dại ra, đáy mắt không có bất cứ thần thái nào, móng tay xanh đen sắc bén, nói là người, chi bằng nói là xác chết.

Triệu Việt xoay tay một đao chém xuống, lập tức đem cánh tay phải chém đứt, miệng vết thương lại không có máu chảy ra, thậm chí tựa hồ ngay cả một chút cảm giác đau đớn cũng không có, lập tức thẳng tắp nhào về phía trước.

Người trong lòng bị trọng thương, Triệu Việt tất nhiên không có tâm tình ham chiến, cũng không rảnh rỗi đi cố kỵ trong núi có còn cương thi hay không, một đao chém bay đầu, liền ôm Ôn Liễu Niên xuống núi, dùng tốc độ nhanh nhất trở về phủ nha.

Trong phòng khám nghiệm tử thi, Hoa Đường vốn dĩ đang định nghỉ ngơi, sau khi nghe được tin tức cũng hoảng sợ, vội vàng cùng Triệu Ngũ chạy qua.

Ôn Liễu Niên nhắm mắt lại, đã triệt để hôn mê bất tỉnh, y phục bị máu tươi thấm đỏ một mảnh, nhìn qua khiến lòng người sợ hãi.

Triệu Việt nắm tay hắn, trong lòng hận không thể cho mình hai đao -- Nếu không phải chính mình cố ý muốn đến núi Thương Mang, nếu không phải chính mình sơ sẩy, sao hắn có thể biến thành như vậy.

"Đại nhân làm sao vậy?" Hoa Đường vội vã chạy vào.

"Tại núi Thương Mang gặp quái vật." Triệu Việt đứng dậy, đem vị trí bên giường nhường cho nàng.

"Quái vật?" Hoa Đường nghe vậy giật mình.

"Hẳn là người chết, bị hạ cổ hoặc là trúng độc." Triệu Việt nói, "Móng tay xanh đen tím bầm, đại nhân bị hắn cào bị thương."

Hoa Đường không dám sơ sẩy, ngồi ở bên giường cẩn thận kiểm tra một chút, chỉ thấy đầu vai Ôn Liễu Niên có năm lỗ máu đen nhánh, da thịt chung quanh cũng có chút tái xanh.

"Thế nào?" Triệu Ngũ hỏi.

"Hẳn là bị dã khôi gây thương tích, trên người có độc." Hoa Đường từ bên hông lấy ra một lọ thuốc bột, tinh tế rắc ở trên vết thương của hắn, đại khái là có chút đau, Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày.

"Độc có thể giải hay không?" Triệu Việt hỏi.

"Có thể giải, bất quá đại nhân cũng không có công phu trụ cột, đại khái phải hảo hảo dưỡng một thời gian mới có thể bình phục." Hoa Đường đút Ôn Liễu Niên ăn một viên mai dược.

"Dã khôi?" Triệu Ngũ nói, "Lúc trước khi ở Tây Nam, tựa hồ có nghe qua một vài tin đồn."

"Thi thể nếu là bị người hạ trăm chân cổ, thì sẽ biến thành dã khôi, bởi vì thân thể có chứa thi độc, hơn nữa còn có độc tính cổ trùng, cho nên không sống không chết không đau không bị thương, cực kỳ âm tà." Hoa Đường nói, "Năm mươi năm trước, khi minh chủ Võ Lâm quá cố còn sống, đã suất lĩnh mọi người bạch đạo đến Tây Nam, đem tất cả dã khôi đốt sạch, lại phá huỷ một ruộng lớn cần hồng túc dùng để luyện cổ, vật ấy mới vừa tuyệt tích, nay lại đột nhiên xuất hiện trong núi Thương Mang, tám phần là do người Hổ Đầu bang hoặc là Mục gia trang ở sau lưng giở trò quỷ."Triệu Việt ngồi ở bên giường, đem tay Ôn Liễu Niên nhẹ nhàng bỏ vào ổ chăn.

Hoa Đường nói, "Đại nhân hẳn là lát nữa sẽ tỉnh lại."

"Giải dược khi nào có thể phối xong?" Triệu Việt hỏi.

"Nhanh nhất cũng phải năm ngày." Hoa Đường nói, "Độc dã khôi tuy nói âm hàn, bất quá cũng không đến mức trí mạng, đêm nay đem miệng vết thương rửa sạch sẽ sau đó lại bôi chút Thanh Đằng tán, thì có thể tạm thời ức chế độc tính phát tác, đại đương gia không cần lo lắng."

Triệu Việt gật đầu, "Đa tạ."

Hoa Đường trở về phòng ngủ cầm hòm thuốc tới, lại ra lệnh ám vệ nấu một thùng nước ấm.

Triệu Việt ôm Ôn Liễu Niên lên, để người tựa vào trong lòng mình.

Hoa Đường xắn ống tay áo lên, "Sẽ hơi đau, đại đương gia cố giữ chặt đại nhân một chút."

Nước thuốc ấm áp vừa tiếp xúc đến cửa sổ, Ôn Liễu Niên đột nhiên run lên một cái, trong cơn mê man kêu rên ra tiếng.

Triệu Việt giữ chặt hai tay, càng ôm chặt hắn hơn.

Hoa Đường ngưng thần tĩnh khí, nửa phần qua loa cũng không dám có.

Đợi đến khi cổ độc được thanh lý sạch sẽ, Ôn Liễu Niên toàn thân ướt đẫm, cơ hồ giống như vừa mới bò từ trong nước lên, môi so với lúc trước cũng tái nhợt hơn, tay chân lạnh như băng, ngay cả mạch tượng cũng cực kỳ yếu.

Hoa Đường lại bỏ thêm chút thuốc bột vào trong nước ấm, muốn gọi hạ nhân giúp hắn lau người, Triệu Việt lại tiếp nhận khăn mặt, "Để ta làm cho."

"Cũng được." Hoa Đường đưa cho hắn một lọ dược hoàn, "Nếu đại nhân tỉnh, đại đương gia nhớ cho hắn uống thuốc."

Triệu Việt gật đầu, đem lọ thuốc đặt lên bàn.

Hoa Đường cùng Triệu Ngũ xoay người rời khỏi phòng ngủ, vừa vặn đụng phải Lục Truy tiến vào tiểu viện, sốt ruột nói, "Vừa nghe nói đại nhân ở trong núi bị thương?"

Triệu Ngũ gật đầu, đem chuyện dã khôi nói một lần, lại nói, "Trong núi Thương Mang lúc trước từng có vật ấy không?"

"Chưa nghe bao giờ." Lục Truy nói, "Ta vào xem đại nhân."

"Tính mạng đại nhân tạm thời không có nguy hiểm, nhị đương gia không cần lo lắng." Hoa Đường nói, "Đại đương gia đang thủ ở trong phòng."

Lục Truy dừng bước, thức thời nói, "Hiện tại vào có tiện không?"

Ám vệ ở trên nóc nhà đồng loạt lắc đầu, không tiện, không tiện.

"Cũng được." Lục Truy nói, "Vậy ta đi một chuyến đến núi Thương Mang, xem rốt cuộc là thứ gì."

Triệu Ngũ gật đầu, gọi hai ba ám vệ cùng hắn một đường đi trước, lại phái người đến quân doanh ngoài thành truyền tin, để Thượng Vân Trạch cùng Mộc Thanh Sơn cẩn thận một chút.

Trong phòng ngủ, Triệu Việt đem khăn mặt nhúng vào nước ấm rồi vắt khô, tinh tế giúp hắn lau sạch sẽ thân thể, lại đổi một bộ lý y sạch sẽ.Ôn Liễu Niên lông mi giật giật, mơ mơ màng màng mở mắt nhìn hắn.

"Cảm thấy sao rồi?" Triệu Việt hỏi.

Ôn Liễu Niên nhíu mày, cảm thấy đại não hơi hỗn loạn, qua một lúc mới dần dần hiểu được, vì thế hỏi, "Ngươi có bị thương không?"

Triệu Việt lắc đầu, cổ họng có chút khàn khàn, "Thực xin lỗi."

"Ta bị thương rất nghiêm trọng sao?" Ôn Liễu Niên lại hỏi.

"Bị thương ngoài da, trúng chút độc." Triệu Việt nói, "Bất quá có Tả hộ pháp ở đây, năm ngày sau thì có thể phối xong giải dược, không cần sợ."

"Vậy là tốt rồi." Ôn Liễu Niên chống tay muốn ngồi dậy.

Triệu Việt đem người ôm vào trong lòng, đút hắn ăn dược.

"Rốt cuộc là thứ gì?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Dã khôi." Triệu Việt nói.

Ôn Liễu Niên nhíu mày, "Dã khôi là cái gì?"

"Là vật hạ cấp mà môn phái Tây Nam Miêu Cương kia làm ra được." Triệu Việt đại khái giải thích với hắn một lần, "Vừa rồi Lục Truy ở ngoài viện, hiện tại hẳn là đã vào trong núi xem xét."

"Đóng chặt cửa thành, nói dân chúng cùng binh lính ngoài thành cũng phải cẩn thận." Ôn Liễu Niên ho khan, "Nếu là từ trong núi chạy đến, khó tránh khỏi sẽ làm bị thương người vô tội."

"Tiểu Ngũ cùng Tả hộ pháp sẽ xử lý." Triệu Việt nói, "Đừng suy nghĩ nữa, hảo hảo nghỉ ngơi."

Ôn Liễu Niên tựa vào trước ngực hắn, rụt người vào trong chăn.

"Lạnh sao?" Triệu Việt cầm tay hắn, liền cảm thấy một mảnh lạnh lẽo.

"Ừm." Ôn Liễu Niên nhắm mắt lại nói, "Chân cũng lạnh, hơi choáng."

"Mất nhiều máu như vậy, bị lạnh cũng là lẽ thường." Triệu Việt nói, "Uống chút canh táo đỏ ngân nhĩ không?"

"Không muốn uống." Ôn Liễu Niên nói, "Muốn ngủ."

Triệu Việt thử nói, "Ta ôm ngươi ngủ?"

Ôn Liễu Niên một khắc cũng không do dự, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không mở, "Được."

Giường phủ nha không lớn, hai nam tử trưởng thành chỉ có thể miễn cưỡng chen cùng một chỗ, Triệu Việt cẩn thận tránh vết thương của hắn, đem người ôm vào trong lòng.

Ôn Liễu Niên nói, "Ấm quá."

Triệu Việt thúc giục nội lực, đem ổ chăn làm ấm hơn.

Ôn Liễu Niên nép ở trước ngực hắn, "Qua chuyện này, ta nhất định sẽ gầy một vòng lớn."

"Lại ăn trở về là được." Triệu Việt đặt tay ở trên lưng hắn vỗ nhẹ, "Ăn ở thành Thương Mang xong, ta liền mang ngươi đến nơi khác tiếp tục ăn, thẳng đến khi dưỡng trở về mới thôi."

Ôn Liễu Niên cười cười, "Được."

"Ngủ đi." Triệu Việt nói, "Hảo hảo nghỉ ngơi."

Ôn Liễu Niên nắm lấy ống tay áo của hắn, rất nhanh liền thiếp đi.

Hơi thở ấm áp xuyên thấu qua lý y mỏng manh truyền đến chăn, khí lạnh vốn dĩ không xua tan được kia, biến thành một mảnh sợi bông mềm mại.Rất thoải mái cũng rất ấm áp.

Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Liễu Niên còn đang ngủ say, Triệu Việt giúp hắn đè lại góc chăn, sau khi xác định mạch tượng so với tối hôm qua vững vàng hơn, mới đi ra cửa tìm Lục Truy, muốn xem đêm qua hắn có thu hoạch được gì hay không.

"Đại đương gia." Mộc Thanh Sơn một đường chạy vọt vào sân, "Đại nhân sao rồi?" Đêm qua sau khi nghe được tin tức liền lo lắng đến đòi mạng, lại vội vàng phân phối quân đội tăng mạnh phòng thủ, bận rộn cả buổi, trận này rất vất vả mới xử lý xong, liền nhanh chóng gấp gáp chạy trở về xem đến tột cùng.

"Không có chuyện gì, còn đang ngủ." Triệu Việt hỏi, "Tình huống ngoài thành thế nào?"

"Tin tức tạm thời còn chưa công bố, chỉ nói để mọi người tăng mạnh đề phòng, phòng ngừa núi Thương Mang có sai lầm." Mộc Thanh Sơn nói, "Cửa thành cũng tăng mạnh thủ vệ, lại tăng mạnh thêm người tuần tra."

"Người Mục gia trang thì sao?" Triệu Việt hỏi.

Mộc Thanh Sơn lắc đầu, "Bọn họ hẳn là còn chưa biết chuyện này, bất quá nếu thương thế đại nhân chậm chạp không khỏi, hẳn là cũng giấu không được bao lâu."

Triệu Việt gật đầu, nghiêng người để hắn vào xem Ôn Liễu Niên, còn mình thì phóng qua đầu tường trở về Thượng phủ.

"Đại đương gia." Không chỉ có Lục Truy, Hoa Đường cùng Triệu Ngũ cũng đang ở trong tiểu viện.

"Bắt được không?" Triệu Việt hỏi.

"Thân thể không tìm thấy, chỉ có một cánh tay và một cái đầu người." Lục Truy nói, "Sắc trời rất tối, trong núi lại đổ mưa, rất khó tìm tiếp."

"Ta đã xem qua thi thể hài cốt nhị đương gia mang về, xác định là dã khôi không sai." Hoa Đường nói, "Tuy nói bị chém cụt tay, bất quá chỉ cần cổ trùng vẫn là còn ở trong tâm mạch, thân thể liền giống như lúc trước chạy loạn xung quanh.

Lục Truy phía sau lưng run lên, "Trách không được lúc trước Võ Lâm minh chủ muốn đem người diệt hết, nghe qua liền phát hoảng."

"Ta có thể hỏi đại đương gia một chuyện hay không?" Hoa Đường thử nói.

Triệu Việt gật đầu, "Tất nhiên, xin Tả hộ pháp cứ hỏi."

"Theo lời đại nhân nói lúc trước, đại đương gia hẳn là có ở Tây Nam trụ qua một thời gian." Hoa Đường nói, "Có từng nghe thấy tin tức, có môn phái nào liên quan đến dã khôi không?"

"Thuở nhỏ ta tuy tùy tùng sư phụ tại Miêu Cương ân nhai suốt mười tám năm, nhưng vẫn là bị ngăn cách, rất ít liên hệ cùng ngoại giới, ngay cả nhà cũng rất ít khi trở về." Triệu Việt nói, "Sư phụ lại đối cổ độc căm thù đến tận xương tuỷ, cho nên cơ bản ta hoàn toàn không biết gì cả."

"Mà bất luận Miêu Cương còn có môn phái dưỡng dã khôi hay không, ít nhất trong núi Thương Mang này, đầu sỏ gây nên không phải Hổ Đầu bang thì là Mục gia trang, hai đám người này chạy không thoát." Lục Truy nói, "Cũng không biết có liên quan đến vài cỗ thi thể cháy đen kia không."

"Nếu có liên quan đến vài cỗ thi thể kia, tám chín phần là Hổ Đầu bang đang làm trò quỷ; còn nếu không liên quan, có khả năng là Mục gia trang gây nên." Triệu Ngũ nói, "Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng vẫn nghĩ trăm phương ngàn kế, muốn khiến bên trong thành đại loạn, ép quan phủ xuất binh diệt trừ thổ phỉ.""Ít nhất bây giờ nhìn từ góc độ của ta, vài thi thể kia tạm thời không có liên quan cùng dã khôi." Hoa Đường nói, "Tuy nói đều là cổ độc, bất quá cổ độc cũng chia thành trăm thành ngàn loại, giữa hai loại này không hề có chỗ tương tự."

"Vừa rồi Mộc sư gia trở về, nói ngoài thành Thương Mang đã tăng mạnh phòng bị." Triệu Việt nói, "Một hai con còn dễ nói, chỉ sợ sẽ xuất hiện với quy mô lớn, đến thời điểm đó bên trong thành khó tránh khỏi sẽ xảy ra nhiễu loạn."

"Nếu là có ý định dưỡng dã khôi, chỉ sợ cũng sẽ không dưỡng một hai con." Hoa Đường thở dài, cảm thấy có chút đau đầu.

Trong phòng ngủ, Ôn Liễu Niên mơ màng tỉnh lại vô số lần, cảm thấy trên người một trận lạnh một trận nóng, đầu như là bị gắn chì, ngay cả mí mắt cũng nặng nề không muốn mở, thế nhưng bụng thật sự rất đói, vì thế sau khi đấu tranh hồi lâu, Ôn đại nhân vẫn là không cam nguyện, mở mắt.

"Tỉnh?" Triệu Việt đang ngồi ở bên giường.

"Ừm." Ôn Liễu Niên giật giật thân thể, vai trái lại truyền đến một trận đau nhức, thét lớn một tiếng nằm trở về.

"Đừng lộn xộn." Triệu Việt đè hắn lại.

Ôn Liễu Niên giật giật môi, hồi lâu mới suy yếu nói ra một chữ, "Đói."

Triệu Việt không nghe rõ, để sát tai vào hỏi, "Ngươi nói cái gì?"

Ôn Liễu Niên nói, "Muốn ăn thịt kho tàu."

Triệu Việt: ...

Người bình thường sinh bệnh bị thương, đều sẽ muốn ăn mì hoặc cháo, như thế nào còn có người muốn ăn thịt kho tàu?

Ôn Liễu Niên tiếp tục nói, "Giò heo cũng được."

Triệu Việt: ...

Ám vệ đang thủ tại cửa, sau khi nghe thấy vội vàng chạy ra ngoài mua. Triệu Việt ngồi trở lại bên giường nói, "Nằm thêm một lúc đi, cơm nước xong ta giúp ngươi đổi thuốc."

"Đa tạ." Ôn Liễu Niên nói chuyện thanh âm rất nhỏ rất nhẹ, hiển nhiên cũng là không có khí lực gì.

"Đa tạ ta làm gì." Triệu Việt cười khổ, "Nếu không phải tại ta, ngươi cũng sẽ không bị dã khôi gây thương tích."

"Có qua có lại, chuyện này chờ sau khi ta khỏe lại rồi hẳn nói." Ôn Liễu Niên chớp chớp mắt, "Hiện tại ngươi giúp ta lau người bôi thuốc đút cơm, tất nhiên phải nói lời cảm tạ."

"Được." Triệu Việt nhẹ nhàng nhéo nhéo quai hàm hắn, "Chờ sau khi ngươi khỏe, ta lại bồi thường."

Một lát sau ám vệ trở về, không chỉ mua thịt kho tàu, mua cá khô, còn mua một bát canh gà lớn, bên trong bỏ thêm măng, nấm hương và miến, nhìn rất ngon miệng.

Ôn Liễu Niên nuốt nước miếng.

Triệu Việt đỡ hắn ngồi dậy, cầm muỗng đút hắn.

Ôn Liễu Niên ăn luôn một miếng nấm hương, lại ăn luôn một miếng măng, còn ăn luôn một muỗng miến..

Triệu Việt lại múc một muỗng cơm đưa qua.

Ôn Liễu Niên ngoan ngoãn há miệng.

Triệu Việt tiếp tục múc miến ăn.

Ôn Liễu Niên thật sự nhịn không được, "Muốn ăn thịt."

Triệu Việt: ...

Rõ ràng chính là canh gà bổ dưỡng hơn !

Ôn Liễu Niên nói, "Muốn mập một chút."

Triệu Việt đem thịt kho tàu trộn lên, cùng cơm đồng thời đút cho hắn.

Ôn Liễu Niên ngay cả ánh mắt cũng híp lại, mỹ vị nhân gian. Bạn đang �

Triệu Việt: ...

Sau khi ăn bảy tám muỗng cơm trộn chung với thịt kho tàu, Ôn Liễu Niên miệng hơi bóng nhẫy, "Đó giờ ngươi vẫn chưa đút người khác ăn cơm à?"

Triệu Việt tiếp tục đem thịt cùng cơm trộn lên, "Ta vì sao phải đút người khác ăn cơm?"

"Tùy tiện hỏi mà thôi." Ôn Liễu Niên nói, "Vừa thấy thì có thể nhìn ra được."

"Vậy mà còn có thể nhìn ra được?" Triệu Việt nghi hoặc, "Lại không đút vào mũi của ngươi."

Ôn Liễu Niên nói, "Bình thường đút cơm, đều sẽ biết đút thay phiên thịt với các món ăn khác."

Triệu Việt: ...

Ôn Liễu Niên nói, "Ăn nhiều thịt hơi ngán."

Triệu Việt yên lặng đem muỗng thịt kho tàu trong tay đổ trở về, đổi thành miếng măng đút cho hắn.

Quả nhiên là người đọc sách a... Nhiều chuyện danh bất hư truyền.