Thổ Phỉ Công Lược

Chương 49: Đột biến trong núi!!!




Ngũ Ngưu thôn vẫn giống như lúc trước gợn sóng không hề sợ hãi, người dân trong thôn mặt trời mọc thì dậy đi làm mặt trời lặn thì trở về nghỉ ngơi, tựa hồ đã quên mất vài cổ thi thể không rõ lai lịch bị cháy đen ở vùng hoang vu kia, ngay cả nhắc cũng sẽ không có ai nhắc tới.

Giữa trưa, nam đinh trong thôn sau khi làm xong, lập tức trở về nhà nghỉ trưa, tiểu oa nhi nghịch ngợm cũng bị mẫu thân nhà mình dỗ lên giường đi ngủ, bốn phía rất là an tĩnh.

Một bé trai khoảng sáu bảy tuổi đang chơi ở cửa thôn, trong tay cầm một cái chong chóng chạy xung quanh, rất là vui vẻ, lại không chú ý vấp phải đá cuội, nhất thời cả người đều ngã nhào về phía trước.

Một hắc y nam tử bước nhanh tiến lên, đỡ hắn vào trong lòng.

Đứa bé kinh hồn chưa định, ngẩng đầu mở to mắt nhìn hắn.

"Cẩn thận." Trên đầu hắc y nam tử đội đấu lạp, thấy không rõ hình dáng ngũ quan, bất quá thanh âm lại rất êm tai, "Cha mẹ ngươi đâu, sao lại ở đây một mình?"

"Cha mẹ ta ở nhà." Đứa bé đắc ý, "Ta lén chuồn ra ngoài."

Hắc y nam tử tất nhiên chính là Triệu Việt, hắn vừa mới ra ngoài thành nhìn thoáng qua, chỉ thấy phiến đất trồng rau kia vẫn là bộ dáng được bảo trì giống như lúc trước, ngoại trừ khoảng giữa bị dẫm nát hơi biến vàng héo úa, bốn phía vẫn như trước tươi tốt xanh biếc. Vì thế liền đi vòng quanh Ngũ Ngưu thôn, muốn xem một chút có thể tìm được manh mối mới hay không, vừa đến liền nhìn thấy đứa bé này ngã xuống.

"Ngươi là đại hiệp sao?" Cậu bé hỏi hắn, đáy mắt có chút hưng phấn.

"Ta vì sao phải là đại hiệp?" Triệu Việt cùng hắn đồng thời ngồi ở trên tảng đá.

"Gia gia kể cố sự cho ta nghe." Đứa bé nghiêm túc nói, "Đại hiệp đều là mặc hắc y, che mặt."

Triệu Việt đưa cho hắn một viên kẹo đậu phộng, "Chờ ngươi lớn đến trường học, thì sẽ biết cố sự cũng không nhất thiết là thật."

"Ta không muốn đến trường học." Đứa bé nói, "Muốn luyện công phu, còn muốn cưỡi chim khổng lồ bay."

"Chim khổng lồ?" Triệu Việt giật mình, "Ở trong thôn sao?"

Đứa bé lắc đầu, vươn tay chỉ chỉ lên trời, "Là ở bên ngoài bay tới."

"Thường xuyên đến?" Triệu Việt lại hỏi.

"Không." Đứa bé nói, "Rất hiếm gặp, chỉ gặp một lần là lúc chạng vạng."

"Lớn cỡ nào?" Triệu Việt giúp hắn lau vụn kẹo dính trên khóe miệng.

"Lớn như vầy nè." Đứa bé vươn tay, dùng sức vẽ một vòng lớn, "Màu đen, ở trên trời bay ngang qua."

"Tiểu Thạch." Có phụ nhân ở trong thôn gọi.

"Là mẫu thân của ta." Đứa bé từ trên tảng đá nhảy xuống, "Ta phải đi."

"Đừng đem chuyện gặp được ta nói cho người khác, có biết không?" Triệu Việt ngồi xổm xuống nhìn hắn.

"Được." Đứa bé gật đầu, "Ta biết, ngươi là đại hiệp !"

Triệu Việt cười cười, "Ừ, ta là đại hiệp."Đứa bé chùi tay sạch sẽ, nhảy nhót chạy trở về.

Triệu Việt đứng lên đưa mắt nhìn lên trời, nếu thật sự có chim khổng lồ màu đen, vậy thì thi thể xuất hiện trong mảnh đất trồng rau có thể giải thích rõ -- Bị móng vuốt chim khổng lồ quăng từ trên không trung xuống, bốn phía tất nhiên sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết nào.

Qua một lúc, mọi người nghỉ trưa dần dần tỉnh lại, trong thôn một lần nữa bắt đầu có tiếng vang. Các nam nhân tốp năm tốp ba, khiêng nông cụ tiếp tục ra đồng làm ruộng, trong đó có một hán tử cà lơ cà phất tên là Ngưu Đại, còn chưa đi được hai bước thì bắt đầu ngáp một cái, sau khi đến đồng ruộng, là đơn giản tìm một chỗ tránh nắng vùi đầu ngủ. Hoa màu xung quanh đất trồng rau đều là một mảnh xanh um tươi tốt, chỉ có khoảng giữa là có một khối bị ngăn ra đến loạn thất bát tao, đừng nói là trồng rau hay hoa màu, chỉ cần nhìn một cách đơn thuần cũng cảm thấy phiền. Người còn lại nhịn không được liền lắc đầu, cũng khó trách ba mươi tuổi đầu vẫn là còn độc thân không có con cháu, nhìn bộ dáng lười nhác này, sao có thể nuôi được vợ con.

Mặt trời dần dần xuống núi, mọi người cũng thu thập đồ vật chuẩn bị về nhà dùng cơm, Ngưu Đại cũng lười biếng duỗi eo đứng lên, sau khi xới lung tung hai cái, thì lảo đảo đi theo trở về thôn, cửa gỗ cũ nát vừa bị đẩy ra, liền đem nông cụ tùy ý đặt tại góc tường, chuẩn bị nấu chút khoai tây làm cơm chiều.

Từ trong hủ vớt ra một khối dưa muối ném ở trên thớt gỗ, Ngưu Đại một bên cắt một bên nghĩ, lần tới nên đến nhà ai xin chút thịt ăn, đầu vai đột nhiên bị người vỗ một cái.

"Ai đó?" Ngưu Đại suýt chút nữa cắt trúng tay, vì thế tức giận quay đầu, chỉ thấy đứng phía sau là một nam tử mặc hắc y che mặt, dáng người rất là cao lớn, nhất thời sợ đến hồn phi phách tán, theo bản năng liền muốn chạy ra bên ngoài.

"Không cần sợ." Nam tử che mặt thanh âm khàn khàn, "Ta là đến đưa bạc."

"Đưa bạc gì?" Ngưu Đại kinh nghi chưa định.

"Đi ngang qua Ngũ Ngưu thôn, thuận tiện tới nơi này hỏi thăm một chuyện." Triệu Việt nói, "Nếu là ngươi vừa vặn biết, vậy thì có thể lấy bạc, hơn nữa số lượng không ít."

Ngưu Đại do dự dừng cước bộ. "Ta với ngươi không cừu không oán, huống hồ căn nhà này chỉ có bốn bức tường, cũng không có thứ gì tốt để lấy."

Triệu Việt nói, "Cho nên ngươi không cần phải khẩn trương."

"Ngươi muốn hỏi chuyện gì?" Ngưu Đại hỏi.

"Về chim khổng lồ màu đen ở phụ cận." Triệu Việt nói, "Ngươi có từng thấy qua chưa?"

"Thật sự có sao?" Ngưu Đại kinh hãi.

"Ngươi không biết?" Triệu Việt khẽ nhíu mày.

Tuy rằng rất muốn lấy bạc, bất quá đối phương vừa thấy liền biết không phải người hiền lành, Ngưu Đại cũng không dám thuận miệng nói bậy, vì thế thành thành thật thật nói, "Hơn một tháng trước, trong thôn có vài tiểu hài tử vào trong núi chơi, nói là nhìn thấy có chim khổng lồ bay ngang qua, bất quá mọi người ngược lại là không tin, đều nói đời đời chưa bao giờ xảy ra loại chuyện này, tất nhiên nghĩ là bọn trẻ nghịch ngợm nói lung tung.""Ngươi thật sự chưa từng thấy qua?" Triệu Việt lại hỏi một lần.

Ngưu Đại lắc đầu, "Chỉ có vài tiểu hài tử kia thấy qua thôi."

"Ngoại trừ việc đó ra, trong thôn còn có gì khác thường không?" Triệu Việt tiếp tục hỏi.

"Còn có chính là vài ngày trước, trong ruộng rau ngoài thôn nhảy ra không ít thi thể." Ngưu Đại nói, "Huyện thái gia cũng không thể điều tra rõ ràng được, nghe nói đã báo danh lên nha môn Tri Phủ."

"Gần đây có người ngoài vào thôn không?" Triệu Việt hỏi.

Ngưu Đại lắc đầu, "Không nghe ai nói qua, hẳn là không có. Ngũ Ngưu thôn rất nhỏ, cho dù là thân thích nhà ai đến cũng sẽ truyền khắp toàn thôn, thì đừng nói chi là người xa lạ."

"Đa tạ." Triệu Việt thả lên trên bàn đĩnh bạc vụn, lạnh lùng nói, "Không được ở trước mặt người khác nhắc tới là gặp qua ta, bằng không sẽ có hậu quả gì, trong lòng ngươi tự biết."

"Tất nhiên tất nhiên." Ngưu Đại nhanh chóng gật đầu, "Triệu Việt xoay người rời khỏi phòng bếp, tựa hồ chỉ là trong nháy mắt, liền biến mất ở trong viện.

Ngưu Đại cầm bạc, thật cẩn thận nhìn ra bên ngoài. Nhanh thật, quả thật giống y như người kể chuyện nói, đại hiệp đều là võ nghệ cao cường, chưa bao giờ kiên định đi đường.

Thời gian năm này trôi qua rất nhanh, lúc dùng cơm chiều, Ôn Liễu Niên hỏi, "Hôm nay Đại đương gia trở về sao?"

Hoa Đường gật đầu, "Đúng vậy."

Ôn Liễu Niên nói, "Hẳn là buổi tối trở về đi."

Hoa Đường nói, "Cũng có khả năng là nửa đêm."

Ôn Liễu Niên không yên lòng ăn hai muỗng cơm, lại nhịn không được quay đầu nhìn ra ngoài cửa, tư thế si ngốc đợi chồng về.

Ám vệ hung mãnh bỏ cơm vào miệng, nếu cung chủ không chịu cho chúng ta thêm tiền tiêu vặt hàng tháng, vậy thì chỉ có thể ăn nhiều một chút, mới có sức lực đi giúp dân chúng bên trong thành đốn củi, nấu nước, đắp tường xây nhà, đòi nợ, xem phong thuỷ, mới có thể lấy chút ngân lượng. Bằng không đợi đến thời điểm Ôn đại nhân thành thân, các huynh đệ vạn nhất túng quẫn không đủ tiền mừng, truyền ra ngoài quả thực khiến công tử cùng thiếu cung chủ mất mặt -- Về phần cung chủ có mất mặt hay không, chúng ta cũng không phải rất để ý.

Lục Truy chậm rãi giúp mình rót một chén rượu, Triêu Mộ nhai nếu là có thể làm việc vui, nhất định sẽ rất náo nhiệt.

Cửa viện chầm chậm vang lên một tiếng.

Ôn Liễu Niên nhanh chóng đứng lên.

Triệu Ngũ mang theo hai bao điểm tâm bước vào nhà ăn.

Ôn Liễu Niên: ...

Người còn lại lập tức nản lòng, cư nhiên là Tiểu Ngũ.

Có cảm giác như bị lừa gạt.

"... Đều nhìn ta làm cái gì?" Triệu Ngũ buồn bực.

"Đi đâu vậy?" Hoa Đường nói, "Sao bây giờ mới trở về.""Mua cho ngươi hai bao đóa hoa cao, nghe nói ăn rất ngon." Triệu Ngũ đem bao giấy đặt lên bàn, cảm thấy sau lưng có chút phát lạnh.

Chính mình chỉ là đi ra ngoài mua bao điểm tâm, vì sao sau khi trở về, ánh mắt mỗi người nhìn mình đều u oán...như thế?

Ôn Liễu Niên tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Lục Truy nói, "Đại đương gia."

"Ta biết." Ôn Liễu Niên nói, "Đại đương gia nửa đêm mới trở về."

"Ta vì sao phải nửa đêm mới trở về?" Triệu Việt có chút bất mãn.

Ôn Liễu Niên nhanh chóng quay đầu.

Triệu Việt tựa vào cửa nhìn hắn.

Ám vệ hai mắt sáng ngời, loại chuyện nhào lên ôm ấp này, chúng ta không phải rất mong chờ a, về phần có thể hôn nhau hay không cũng không quan trọng.

Ôn Liễu Niên kinh hỉ, "Ngươi trở về rồi !"

"Ừ." Triệu Việt vào phòng, "Nói là năm ngày, ta tất nhiên sẽ trở về."

Ám vệ cảm khái ngàn vạn lần, thanh âm Triệu đại đương gia quả nhiên thập phần thâm tình, Ôn đại nhân nhất định sẽ nhịn không được rơi lệ.

"Sự tình thế nào?" Ôn Liễu Niên kéo hắn ngồi ở trên ghế....Tập thể người còn lại sau khi nghe thấy liền nản lòng, náo loạn nửa ngày là đang quan tâm vụ án?

Triệu Việt đem chuyện chim khổng lồ màu đen nói một lần.

"Chim khổng lồ màu đen, chim báo tang?" Hoa Đường phản ứng đầu tiên, liền nhớ tới nhiều năm trước lúc đối chiến Ma Giáo, chim khổng lồ trung cổ kia ùn ùn kéo đến.

"Chim báo tang là gì?" Ôn Liễu Niên tinh thần tỉnh táo.

"Xem như là vật âm tà Ma Giáo nuôi dưỡng." Hoa Đường nói, "Hình thể rất lớn móng vuốt sắc bén, lông đen như mực, chở một người trưởng thành ở trên lưng cũng không có vấn đề. Bình thường thì không sao, nếu là bị cổ độc khống chế, thì mỗi ngày sẽ nổi điên đả thương người xung quanh, năm đó Ma Giáo là dựa vào nó đại sát tứ phương, khiến cho võ lâm Trung Nguyên đại loạn."

"Nếu thành Thương Mang này thực sự có chim báo tang, có khả năng nhất là xuất từ Hổ Đầu bang." Lục Truy nói, "Bất luận là thủ đoạn hạ cấp, hay là cổ độc âm tà, đều có thể đối được."

"Vài lần trước mật thám cũng không nhìn thấy, nếu hình thể thật sự lớn như vậy, chỉ sợ cũng không giấu được." Ôn Liễu Niên sờ sờ cằm.

"Đại nhân có điều không biết." Hoa Đường nói, "Chim báo tang bình thường phải dưỡng ở trong cổ thất, cho nên bình thường đều ở dưới lòng đất."

"Năm đó chim báo tang của Ma Giáo là bị tiêu diệt như thế nào?" Ôn Liễu Niên hỏi.

Hoa Đường nói, "Phượng Hoàng."

Ôn Liễu Niên nhớ tới lúc trước khi làm quan tại thành Vân Lam, cục bông nhỏ kia ở Truy Ảnh cung chỉ thích ăn bò khô.

Vì thế trầm mặc.

Có thật không?

Rất may là Hoa Đường kịp thời bổ sung, "Không phải thiếu cung chủ nhà ta, là Phượng Hoàng trưởng thành ở trong động Hàn Ngọc."Ôn Liễu Niên nhẹ nhàng thở ra, "Ta đã nói, nhìn cũng không giống."

Ám vệ lập tức liền mất hứng, cái gì gọi là nhìn cũng không giống, tuy rằng chưa ai thấy qua, nhưng nghĩ cũng biết thiếu cung chủ nhà ta nhất định có thể mục bắn phích lịch, mở cánh nhỏ ra hoàn toàn chính là Côn Bằng giương cánh, thập phần khí phách, chúng ta thường xuyên đi tới đi lui thì sẽ nhịn không được quỳ xuống.

"Vài tiểu hài tử kia cũng không có đạo lý nói dối." Triệu Việt nói, "Có phải chim báo tang hay không tạm thời chưa biết, bất quá thật sự là có chim khổng lồ màu đen, kể từ đó, mặc kệ là đất hoang xuất hiện thi thể, hay là dấu roi sắt trên người thi thể, cũng đều có thể giải thích thông."

"Không sai." Hoa Đường cũng gật đầu, "Tình trạng vết roi sắt kia, nói là vết cào của chim khổng lồ cũng không có trở ngại."

"Cho dù vài thi thể kia là bị chim khổng lồ ném vào trong ruộng, nhưng vẫn là không hề ít bí ẩn." Ôn Liễu Niên nói, "Chủ nhân cự điểu rốt cuộc là ai? Mục đích cuối cùng của hắn là gì?"

Triệu Việt nói, "Tả hộ pháp mấy ngày nay có phát hiện gì không?"

"Vài thi thể kia thật sự là trúng cổ, bốn nam ba nữ, nhìn xương cốt hẳn là khoảng hai ba mươi tuổi, vết thương ngoài da cũng không rõ ràng." Hoa Đường nói, "Về phần cụ thể là cổ độc gì, ta còn phải suy nghĩ một chút nữa."

"Bất luận là cổ độc gì, không sai biệt lắm cũng đã có thể kết luận là Hổ Đầu Cương đang làm trò quỷ." Triệu Việt nói, "Về sau phải lưu ý gấp bội, không biết còn có thể xảy ra chuyện gì."

Mọi người lập tức gật đầu, Hoa Đường nói, "Đại đương gia lần này cũng vất vả, ta đến phòng bếp làm chút thức ăn, ăn xong nghỉ ngơi sớm một chút."

Triệu Việt đưa mắt nhìn mọt sách.

Ôn Liễu Niên nói, "Đa tạ."

Triệu Việt bất mãn, "Nói đa tạ là xong?"

Ám vệ trong lòng cũng gật đầu. Không sai, sao có thể kết thúc như vậy được, ít nhất cũng phải sờ sờ tay nhỏ.

Ôn Liễu Niên nói, "Không thì ta nấu bát mì cho đại đương gia?"

Triệu Việt tâm tình rất tốt, hơn nữa đem phần tâm tình tốt này trực tiếp phản ánh ở trên mặt.

Lục Truy ở một bên đau răng, một bát mì liền cao hứng thành như vậy, còn có thể mất mặt hơn được nữa hay không.

Bị người ngoài nhìn thấy, phỏng chừng sẽ tưởng Triêu Mộ nhai quanh năm suốt tháng ăn không đủ no.

Trong phòng bếp rất an tĩnh, cũng không có những người khác. Ôn Liễu Niên xắn tay áo cán mì, động tác ngược lại là rất thuần thục.

Triệu Việt ngồi ở trên băng ghế nhỏ nhìn hắn.

Mọt sách nấu cơm cũng rất dễ nhìn, cánh tay tinh tế trắng nõn.

Nước trong nồi sôi ùng ục, Ôn Liễu Niên dùng ống tay áo lau mồ hôi, đem mì cắt xong bỏ vào trong nồi, lại nhón chân muốn lấy rỗ trên xà nhà xuống.

Triệu Việt đứng lên bước nhanh đến giúp hắn, tư thế có chút ái muội, như là từ phía sau ôm người vào lòng.

Ôn Liễu Niên quay đầu nhìn hắn cười, "Đa tạ."Triệu Việt đem rổ đặt ở trên thớt, vẻ mặt hơi mất tự nhiên. Mọt sách càng ngày càng dễ ngửi, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.

Ôn Liễu Niên lấy ra chút thịt khô, sau khi rửa sạch thì tinh tế cắt thành từng lát mỏng, lại đổ dầu sôi vào một cái chảo khác.

Triệu Việt cảm giác, chính mình có chút mong muốn mỗi ngày nhìn hắn nấu cơm.

Tuy nói là công tử xuất thân từ gia đình giàu có, bất quá sau khi tiền nhiệm, Ôn Liễu Niên hướng đến thanh liêm tiết kiệm, cho nên luyện ra được một tay nấu thức ăn, không bao lâu liền bưng mì xào nóng hôi hổi cùng thức ăn, canh lên bàn, còn đổ một ít mùi hương vào trong tràng.

"Không chê là được." Ôn Liễu Niên đem chiếc đũa đưa cho hắn.

Triệu Việt cúi đầu ăn một ngụm lớn.

"Không nóng sao?" Ôn Liễu Niên mở to hai mắt.

Nóng, bất quá ăn cũng ngon, Triệu Việt buông đũa xuống, hơn phân nửa thức ăn trên bàn đều chui vào trong bụng.

"Chậm một chút." Ôn Liễu Niên đem đồ ăn canh đưa qua đi, "Ta lại không có giành với ngươi."

Triệu Việt nói, "Nói về ăn, chỉ sợ cũng không ai có thể thắng được ngươi."

Ôn Liễu Niên gãi cằm, "Ừm, ta chính là có thể ăn."

Triệu Việt dùng đuôi đũa gõ gõ chóp mũi hắn, cúi đầu tiếp tục ăn mì.

"Đa tạ." Ôn Liễu Niên nằm sấp ở trên bàn nhìn hắn.

"Lúc nãy đã nói qua." Triệu Việt nói.

Ôn Liễu Niên nói, "Ta muốn nói lại lần nữa."

Triệu Việt lắc đầu, "Không cần cảm thấy thua thiệt, chuyến này ta cũng không phải toàn bộ là vì ngươi."

Ôn Liễu Niên hỏi, "Vậy có bao nhiêu là vì ta?"Triệu Việt tay ngừng lại.

Ôn Liễu Niên vẻ mặt rất nghiêm túc.

Triệu Việt lãnh tĩnh nói, "Vì sao đột nhiên hỏi như vậy."

"Có bao nhiêu là vì ta, thì ta phải kí bao nhiêu nhân tình." Ôn Liễu Niên nói, "Nhiều hay ít cũng không thiếu."

Triệu Việt khẽ nhíu mày, "Người đọc sách đều tính toán chi ly giống ngươi vậy sao?"

"Không phải tính toán chi ly." Ôn Liễu Niên sửa lại cho đúng, "Là có ân phải trả."

"Vậy nếu ta nói chuyến này toàn bộ đều là vì ngươi thì sao?" Triệu Việt nói, "Tính toán hồi báo như thế nào?"

"Toàn bộ vì ta a." Ôn Liễu Niên cười hì hì nhìn hắn, có chút giống tiểu hồ ly trong núi.

Triệu Việt bị hắn nhìn chằm chằm không được tự nhiên, "Ta chỉ là thuận miệng nói mà thôi."

"Vậy ta lại làm một chén cơm trộn cho ngươi ăn." Ôn Liễu Niên nói.

Triệu Việt rất bất mãn, "Chỉ có một chén cơm trộn?"

"Không đủ sao?" Ôn Liễu Niên hỏi, "Vậy đại đương gia muốn cái gì?"

Triệu Việt có chút nghẹn, thẳng thắn mà nói, vật hắn muốn tựa hồ quá nhiều, nhưng tựa hồ cái gì cũng không muốn.Ôn Liễu Niên gấp một miếng lạp xưởng lên đưa tới trước mặt hắn.

Triệu Việt theo bản năng há miệng.

Ôn Liễu Niên hỏi, "Ăn ngon không?"

Triệu Việt miệng tạm thời mất đi vị giác, "Ăn ngon."

Ôn Liễu Niên chà xát dầu dính trên ngón tay, tiếp tục nhìn hắn ăn.

Triệu Việt cảm thấy, đây đại khái là bữa ăn rối rắm nhất trong cuộc đời của mình -- Rõ ràng rất vô vị, lại muốn thời gian qua chậm một chút.

Ánh nắng chiếu vào phòng bếp, rơi xuống từng vầng sáng loang lổ.

Bên cạnh bàn có hai người đang ngồi. Một mi mục anh tuấn, thân hình cao lớn, tóc tùy ý cột ở phía sau đầu, đang vùi đầu ăn mì. Một người khác thanh tú lịch sự tao nhã, tư văn ôn nhuận, một thân bạch y sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, đang cười tủm tỉm nhìn hắn.

Hình ảnh nói không nên lời khiến trong lòng người ta cảm thấy thoải mái.

Sau khi cùng hắn dùng cơm xong, Ôn Liễu Niên đem phòng bếp dọn dẹp sạch sẽ, vẫy vẫy nước dính trên tay, "Đại đương gia cũng mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi sớm một chút."

"Ngươi thì sao?" Triệu Việt hỏi.

Ôn Liễu Niên nói, "Trở về phủ nha."

Triệu Việt bất mãn, "Lại xem án kiện hồ sơ?"

Ôn Liễu Niên lập tức lắc đầu, "Không xem không xem, trở về liền ngủ."

Triệu Việt nhìn thẳng hắn.

Một lát sau, Ôn Liễu Niên yên lặng lui về phía sau một bước, "Chỉ xem nửa canh giờ."

"Ta biết ngay." Triệu Việt giật tóc của hắn, "Không được xem."

Ôn Liễu Niên: ...

"Ăn quá no, ra ngoài đi dạo một chút." Triệu Việt nói.

Ôn Liễu Niên nói, "Thế nhưng ta không có ăn quá no."

Triệu Việt nói, "Cho nên thì sao?"

Ôn Liễu Niên ở trong lòng yên lặng nói, cho nên ta không muốn ra ngoài.

Nhưng Triệu đại đương gia hiển nhiên sẽ không cho hắn cơ hội phản bác.

Vì thế đợi đến khi trời tối hơn một chút, hai người liền rời khỏi Thượng phủ, mục đích tất nhiên lại là... núi Thương Mang.

Cũng thật sự không còn nơi nào khác để đi. Ám vệ ở phía sau cảm khái, đợi cho đến khi xử lý việc vui là lúc, chỉ sợ đại nhân nhắm mắt lại cũng có thể mơ thấy mình chạy vào trong núi. Lục nhị đương gia lại là yên lặng rót rượu, chuẩn bị sẵn sàng đem sơn động u cốc tiếp theo giao ra.

Trong phòng khám nghiệm tử thi, Hoa Đường còn đang chuyên tâm khám nghiệm tử thi, Triệu Ngũ ngồi ở một bên, ôm đao thở dài. Rốt cuộc khi nào mới có thể trở về nghỉ ngơi.

Tại lối vào núi Thương Mang, Ôn Liễu Niên hỏi, "Lần này lại muốn đi đâu?"

Triệu Việt nói, "Hoàng Điệp cốc."

"Lạnh như thế, cũng sẽ có hồ điệp?" Ôn Liễu Niên có chút ngoài ý muốn, vậy ngược lại là còn đáng xem một chút.

Triệu Việt nói, "Không phải hồ điệp thật sự, chỉ là nơi tảng đá có hình dạng hồ điệp, khi mặt trời lặn sẽ phiếm ra màu vàng."

Ôn Liễu Niên: ...

Cư nhiên chỉ là một tảng đá !

Hơn nữa hiện tại lại không có mặt trời.

KHÔNG.... MUỐN... ĐI... A...

"Ngươi đây là cái vẻ mặt gì." Triệu Việt bất mãn.

Ôn Liễu Niên nói, "Mệt."

Triệu Việt dừng bước.

Ôn Liễu Niên ngồi xổm trên mặt đất, "Không muốn đi."

Triệu Việt hít sâu một hơi, "Ta cõng ngươi?"

Ôn Liễu Niên ba ba nói, "Muốn trở vể phủ nha ngủ."

Triệu Việt: ...

Ôn Liễu Niên ngáp một cái, cả người đều buồn ngủ.

Triệu Việt đành phải thỏa hiệp, "Được rồi, vậy thì trở về."

Ôn Liễu Niên nghe vậy cuối cùng lấy lại tinh thần một chút, lại nói, "Chờ lần sau chúng ta lại nhìn tảng đá màu vàng."

Triệu Việt nói, "Sáng mai muốn ăn cá không? Ta đi bắt một ít cho ngươi, ở bên cạnh khe suối có."

Cũng không thể đến uổng công.

Ôn Liễu Niên nghĩ nghĩ, gật đầu, "Cũng được."

Triệu Việt mang hắn đến bên cạnh suối, "Đứng ở đây đừng nhúc nhích, ta đi bắt cá."

"Ừm." Ôn Liễu Niên đáp ứng, ngồi ở trên một tảng đá lớn nhìn hắn xuống nước.

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, bất quá ánh trăng rất sáng, cho nên cảnh trí bốn phía đại khái cũng có thể thấy được.

Ôn Liễu Niên tùy tay ngắt một cọng cỏ dại, bứt đến bứt lui đốt thời gian.

Chỉ trong chốt lát, Triệu Việt đã quăng lên bờ không ít bạch ngư, Ôn Liễu Niên cầm cỏ trong tay ném qua một bên, nhảy xuống tảng đá muốn tới giúp hắn, lại cảm thấy phía sau tựa hồ có cái gì đang động, theo bản năng vừa quay đầu, đột nhiên một gương mặt trắng xác nhìn lại.

Triệu Việt còn chưa lên bờ, liền nghe thấy tiếng Ôn Liễu Niên la hét thất thanh, ở trong đêm tối rất là thê lương, vì thế toàn thân cơ hồ tim như ngừng đập, điên cuồng vọt qua, đem hắn từ trong tay người nọ... Hoặc nói là từ trong tay cương thi đoạt lại.

Ôn Liễu Niên sắc mặt tái nhợt ngã vào trong lòng hắn, đầu vai hơi đổ máu, lông mày thống khổ nhíu cùng một chỗ.

Triệu Việt đem người ôm chặt, rút đao công lên.