Thổ Phỉ Công Lược

Chương 41: Vì sao nhất định phải giải thích với ta?




"Tả hộ pháp sao lại nói như vậy?" Ôn Liễu Niên nghe vậy nhíu mày, "Chẳng lẽ tối hôm qua lúc mật thám, bị đối phương phát hiện tung tích?"

"Ngược lại cũng không phải." Hoa Đường nói, "Đêm qua sau khi ta cùng với Tiểu Ngũ mang theo Mục thị huynh đệ vào núi, chỉ thấy bên trong cả tòa trại đều là sương khói lượn lờ, lúc đầu còn tưởng rằng bị cháy, sau đó thì thấy người bên trong tựa hồ không chút kinh hoảng, ngược lại rất chỉnh tề nghiêm túc."

"Sương khói từ đâu đến?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Phía sau núi đang đốt dã cỏ tranh." Hoa Đường nói, "Địa phương khác rất ít, bất quá một dãy Vân Nam có rất nhiều, bình thường có thể làm đồ gia vị, sau khi phơi khô còn có thể châm huân diệt muỗi."

"Cho nên Hổ Đầu bang có liên quan đến Vân Nam?" Ôn Liễu Niên như là có chút suy nghĩ.

"Có lẽ." Hoa Đường gật đầu, "Sau khi ta ngửi được mùi dã cỏ tranh, theo bản năng liền liếc mắt nhìn Mục thị huynh đệ, liền thấy đáy mắt bọn họ tựa hồ có chút nghi hoặc, hiển nhiên cũng là cảm thấy được khác thường."

Mà Tiểu Ngũ tuy rằng là đệ đệ Tây Nam vương Đọan Bạch Nguyệt, bất quá thời gian ở Miêu Cương không lâu, đại đa số thời gian đều ở trong cung, cho nên đối với mùi dã cỏ tranh cũng không quen thuộc, vì thế khi ngửi được thì thuận miệng hỏi một câu, "Mùi gì thế?".

"Hình như là hương liệu nào đó." Hoa Đường cũng không nói rõ, mà là hỏi, "Hai vị trang chủ có biết không?"

Mục Vạn Lôi lắc đầu, "Không quá rõ ràng."

"Không quá rõ ràng?" Ôn Liễu Niên như là có chút suy nghĩ.

"Mùi dã cỏ tranh tuy nồng nặc khó ngửi, bất quá huân muỗi hiệu quả vô cùng tốt, ở dân gian Vân Nam rất là phổ biến, trong cung không biết thì cũng thôi đi, Mục Vạn Lôi thân là trang chủ Mục gia trang, định cư ở Tây Nam, nói không biết hiển nhiên không tin được." Hoa Đường nói, "Tám phần là cố ý muốn giấu diếm."

"Sau đó thì sao?" Ôn Liễu Niên tiếp tục hỏi.

"Theo mùi dã cỏ tranh, chúng ta một đường đến phía sau núi, lúc ấy nghi thức Tế Tự đã tiến hành hơn một nửa, trước hương đài bày không ít trái cây, còn có bảy tám bình rượu cực lớn." Hoa Đường nói, "Giống như những gì Triệu đại đương gia chứng kiến, chưởng môn nhân kia đích xác nửa người nửa quỷ, đi đường vô cùng cứng nhắc, giống như là chân đi cà kheo khoác áo bào ở bên ngoài để che đi."

"Trong bình rượu là cái gì?" Ôn Liễu Niên hỏi.

Hoa Đường nói, "Thi thể."

"Thi thể?" Ôn Liễu Niên giật mình.

"Đều là nữ nhân, khoảng độ mười bảy mười tám tuổi, hình như là nghi thức cổ độc nào đó." Hoa Đường nói, "Cũng không biết là tìm thấy ở đâu, cuối cùng là toàn bộ đều bị ném vào cái hố có hàng vạn con độc trùng."

"Quả nhiên là không bằng cầm thú." Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Trong thành chưa có nghe nói có đại quy mô nữ tử mất tích. Hẳn là từ nơi khác vận chuyển đến."

"Sau nghi thức Tế Tự, những người đó liền trở về chỗ ở nghỉ tạm, chúng ta ở trong trại dò xét một vòng, không thấy có gì khác thường." Hoa Đường nói, "Sau khi rời núi, Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng tuy nói nhìn qua thần sắc vẫn bình thường, bất quá cũng cảm thấy có chút không thích hợp ở đâu đó, giống như là đang kiệt lực che dấu thứ gì.""Nếu đều là môn phái ở Tây Nam Miêu Cương, có liên lụy lẫn nhau cũng là chuyện rất bình thường." Ôn Liễu Niên nói, "Tiểu Ngũ ở ngoài thành canh chừng bọn họ ?"

"Đoán không rõ đến tột cùng là thế nào, cho nên Tiểu Ngũ liền tìm lấy cớ lưu lại." Hoa Đường nói, "Thuận tiện xem xem, có thể hỏi thêm được chuyện gì hay không."

"Vất vả." Ôn Liễu Niên gật đầu, "Tả hộ pháp trở về nghỉ ngơi sớm một chút, lát nữa ta đi tìm Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng, xem bọn hắn sẽ nói thế nào."

Hoa Đường gật đầu trở về chỗ ở của mình, đẩy cửa viện ra đã thấy Lục Truy đang ngồi ở bên bàn đá, vẫn là có chút ngoài ý muốn, "Nhị đương gia sao lại đến đây."

"Mạo muội quấy rầy." Lục Truy nói, "Có một chuyện muốn hỏi."

"Nhị đương gia xin cứ nói." Hoa Đường nói.

Lục Truy thoáng rối rắm một chút, tuy nói đối phương là danh y, nhưng dù sao cũng là nữ tử, có một số việc quả thật không hỏi thì tốt hơn. Nhưng nếu không hỏi, trong thành lại không tìm thấy đại phu giỏi hơn nàng, loại chuyện không 'cương' được này... Đối với nam nhân mà nói... Vẫn là... rất... trọng yếu, nhớ tới vẻ mặt hung thần ác sát của Triệu Việt, Lục Truy rốt cuộc phồng lên dũng khí, hắng giọng, "Vậy ta xin nói thẳng, nếu có chỗ nào mạo phạm xin Tả hộ pháp chớ trách."

Hoa Đường hạ giọng, "Là đại đương gia kêu ngươi đến sao?"

"Tất nhiên không phải." Lục Truy nhanh chóng lắc đầu, lắc xong lại có chút ngoài ý muốn, "Tả hộ pháp biết rồi sao?"

Hoa Đường nói, "Lúc trước đại nhân đã nhờ Tiểu Ngũ hỏi qua ta."

"Thì ra là như vậy." Lục Truy nháy mắt nhẹ nhàng thở ra, hỏi qua một lần là tốt rồi ! Vì thế nhân tiện nói, "Nhưng có thuốc đặc trị không ?"

Hoa Đường nói, "Phải bắt mạch trước."

Lục Truy lập tức rơi vào khó xử, chuyện này ai dám đi nói.

Hoa Đường lại nói, "Bất quá cũng không cần sốt ruột uống thuốc, trước tiên có thể từ từ bắt đầu ăn đồ bổ, nói không chừng sẽ chậm rãi điều dưỡng trở về."

"Như vậy thì đa tạ." Lục Truy mặt mày sầu lo, hiển nhiên rất là lo lắng, qua một lúc lại hỏi, "Còn có một việc."

Hoa Đường giúp hắn pha một bình trà, "Việc gì?"

"Về đại đương gia cùng Ôn đại nhân." Lục Truy nói.

Hoa Đường nói, "Ta cũng đang muốn hỏi Nhị đương gia, vì sao đại nhân lại là người đầu tiên đến hỏi dược?" Mặc kệ nhìn từ góc độ nào, đều nên là Lục Truy mới đúng.

Lục Truy tổ chức lại ngôn ngữ một chút, đem chuyện liên quan 'Mặt đỏ tai hồng tóc tai hỗn độn cùng canh gà bổ thận' nói lại một lần.

Trình độ khiếp sợ của Hoa Đường không thua gì ban ngày gặp ma, "Thật sao?"

Lục Truy nói, "Ta cũng không tin."

Hoa Đường lại nói, "Hay là trung gian có hiểu lầm gì thì sao."

"Quản nó có hiểu lầm gì hay không." Lục Truy nói, "Việc cấp bách trước mắt, là đem thân thể Đại đương gia điều dưỡng cho tốt." Bằng không mỗi ngày giống như ăn pháo đốt, ai có thể chịu được.Hoa Đường một tay chống quai hàm, nhìn hắn tỏ vẻ tán đồng.

Một lát sau, Lục Truy trở lại Thượng phủ, cầm một cái hồ lô tinh xảo đùa nghịch.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Triệu Việt sau khi nhìn thấy, khó hiểu hỏi hắn.

Lục Truy nói, "Là dược vật Tả hộ pháp điều phối, có thể thông khí thanh trọc, đối người luyện võ có lợi ích rất lớn."

Triệu Việt sáng tỏ, tiếp tục đi vào trong phòng.

"Đại đương gia có muốn ăn một viên không?" Lục Truy nhiệt tình gọi hắn lại.

"Không muốn." Triệu Việt đẩy cửa vào phòng, "Ta đó giờ không tin vào thứ này."

Không tin cũng phải tin a ! Lục Truy cố chấp bước theo vào, tiếp tục tận tình khuyên bảo nói, "Ta vừa mới ăn một viên, cảm thấy rất là hữu hiệu."

"Có thần kì như vậy không?" Triệu Việt tùy tay cầm lấy một viên.

"Tất nhiên tất nhiên." Lục Truy gật đầu.

Triệu Việt ăn xong liền uống nước, "Đắng."

Lục Truy vui mừng nói, "Có thể chữa bệnh là tốt rồi."

"Chữa bệnh?" Triệu Việt nghe vậy nhíu mày.

Lục Truy bình tĩnh nói, "Trong cơ thể trọc khí quá nhiều cũng là bệnh."

Triệu Việt lắc đầu, trở về phòng ngủ.

Lục Truy lắc lắc hồ lô còn lại ... Còn dư không ít.

Phỏng chừng phải hảo hảo ăn một thời gian a.

Đương nhiên, đầu sỏ gây nên Ôn Liễu Niên lúc này còn chưa biết việc này, cũng cố không quan tâm Triệu đại đương gia đến tột cùng có cương được hay không, sau khi đổi quan phục, liền dẫn theo Mộc Thanh Sơn một đường đến tiền thính tiếp khách, đồng hành tất nhiên còn có Thượng Vân Trạch.

"Buổi tối đi ăn thịt nướng không?" Thượng bảo chủ vừa đi vừa hỏi.

Mộc Thanh Sơn gật đầu, "Ăn."

"Được." Thượng Vân Trạch giúp hắn chỉnh chỉnh y phục, "Chúng ta kêu lão bản làm ít cay, còn phải ướp cho thanh đạm."

Mộc Thanh Sơn cười hì hì, so với bộ dáng yếu ớt gió thổi liền muốn bay lúc trước, cả người hắn bây giờ đã khỏe mạnh hơn rất nhiều, nhéo cánh tay không hề thấy xương nữa, sắc mặt cũng hồng nhuận lên, ngay cả ca ca tẩu tẩu Mộc gia thấy cũng ngạc nhiên, trên đời này cư nhiên còn có người có thể đem tiểu Mộc uy ra thịt !

"Cũng đem về một ít cho đại nhân đi." Mộc Thanh Sơn nói.

"Tất nhiên không thành vấn đề." Thượng Vân Trạch gật đầu.

Ôn Liễu Niên đi ở phía trước, thuận tiện dựng tai lên nghe lén.

Tựa hồ tiến triển không tệ a.

Còn có thể có thịt nướng ăn.

Rất tốt.

"Ôn đại nhân." Triệu Ngũ cùng Mục thị huynh đệ đã chờ ở trong tiền thính."Ba vị vất vả." Ôn Liễu Niên phân phó hạ nhân mang trà lên, "Tả hộ pháp đã đem kết quả mật thám nói một lần."

"Tòa trại kia xác thật rất tà môn." Tiểu Ngũ nói, "Nhìn trang phục nói không rõ là môn phái nào, cũng không rõ đến tột cùng là ở đâu, bất quá chỉ bằng điểm lấy nữ tử Tế Tự này, cũng đủ để thuyết minh không phải là người lương thiện gì."

"Hai vị trang chủ thấy thế nào?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Xác thật giống như là tà giáo." Mục Vạn Lôi nói, "Bên trong không hề ít độc trùng cùng chướng khí, người luyện võ thì tốt, tướng sĩ bình thường đi vào chỉ có một con đường chết, vẫn là không cần hành động thiếu suy nghĩ thì tốt hơn."

"Nghiêm trọng như thế sao?" Ôn Liễu Niên giống như là có chút giật mình.

Mục Vạn Lôi gật đầu, "Đúng vậy."

"Vậy chuyện này phải làm như thế nào." Ôn Liễu Niên nhíu mày.

"Không bằng đối phó Triêu mộ nhai trước?" Mục Vạn Lôi đề nghị.

"Cũng không phải không được." Ôn Liễu Niên rốt cuộc nhả ra.

Mục Vạn Hùng cùng Mục Vạn Lôi liếc nhau, trong lòng cũng là vui vẻ.

Ôn Liễu Niên nói, "Chờ bản quan suy xét một chút."

Mục Vạn Lôi gật đầu, "Việc này không nên chậm trễ, hi vọng đại nhân có thể ra quyết định sớm một chút." Chung quy đối với Mục gia trang mà nói, có thể trừ bỏ Triệu Việt, mới là chuyện trọng yếu nhất.

Chờ sau khi Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng đi, Ôn Liễu Niên cũng để Triệu Ngũ trở về nghỉ ngơi sớm một chút, còn mình thì trở lại thư phòng tiếp tục xử lý công sự, hai ám vệ một đường theo đuôi Mục thị huynh đệ, thời khắc chú ý này hướng đi.

Trễ một chút, hạ nhân Thượng phủ lại đến gọi, nói cơm đã làm xong, mọi người đều đang đợi.

Ôn Liễu Niên buông hồ sơ, ngáp dài đi cọ cơm.

So sánh với thường ngày lui tới, người trong nhà ăn vắng vẻ rất nhiều, hai ám vệ đang theo dõi Mục thị huynh đệ, Thượng Vân Trạch cùng Mộc Thanh Sơn ra ngoài ăn thịt nướng, Hoa Đường còn đang ngủ, nhìn thấy Ôn Liễu Niên tiến vào, người còn lại lập tức chào hỏi.

Ôn Liễu Niên nhìn nhìn bốn phía, "Tả hộ pháp sao không tới đây?"

"Còn đang ở trong phòng nghỉ ngơi." Triệu Ngũ nói, "Đợi lát nữa dậy nấu bát cháo là được, không cần chừa thức ăn."

"Vậy Triệu đại đương gia thì sao?" Ôn Liễu Niên lại hỏi.

Mọi người lập tức ở trong lòng gật đầu, vậy là được rồi a, đã biết Tả hộ pháp chỉ là ngụy trang, mục đích cuối cùng vẫn là muốn hỏi Triệu đại đương gia !

Chung quy nhưng là tóc tai hỗn độn y phục không chỉnh tề từ trong phòng chạy ra, chúng ta cái gì cũng không biết.

Lục Truy nói, "Ở trong phòng."

"Vì sao không đến dùng cơm?" Ôn Liễu Niên lại hỏi.

Lục Truy nói, "Bởi vì tâm tình không tốt.""Tâm tình không tốt, cơm vẫn là phải ăn." Ôn Liễu Niên nói, "Bằng không thân thể sao có thể chịu nổi."

Lục Truy thuận thế nói, "Không bằng đại nhân đến mời thử xem?"

Ôn Liễu Niên:...

Vẫn là bỏ đi, sẽ bị đánh đó.

Người xung quanh bàn đều dùng ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn hắn, thập phần nóng bỏng.

Ôn Liễu Niên đành phải gật đầu, "Được."

Ám vệ ở trong lòng yên lặng vỗ tay.

Một lát sau, Ôn Liễu Niên đứng ở trước cửa phòng Triệu Việt, hít sâu.

Ám vệ chen làm một đoàn ở một nơi bí mật gần đó xem náo nhiệt, còn có... Lục Truy.

Hắn thật sự là rất ngạc nhiên.

Triệu Ngũ ngồi một mình ở trong nhà ăn, nhìn một bàn lớn tràn ngập thức ăn.

Sớm biết như thế, còn không bằng lưu lại trong phòng bồi tức phụ ngủ.

"Đại đương gia." Ôn Liễu Niên gõ cửa.

Triệu Việt sau khi nghe thấy suýt nữa chán nản, vì sao lại là hắn?

Thấy phòng trong không có động tĩnh, Ôn Liễu Niên đẩy cửa phòng ra.

Triệu Việt đang ngồi ở bên cạnh bàn uống trà lạnh, hạ hỏa.

Ôn Liễu Niên thật cẩn thận nói, "Mọi người đều đang đợi Đại đương gia đến cùng ăn cơm."

Triệu Việt nói, "Không ăn."

"Chuyện hiểu lầm này, nói rõ ràng cũng liền vô sự." Ôn Liễu Niên ngồi ở đối diện hắn, "Không bằng ta đi nói?"

Triệu Việt sắc mặt xanh mét.

Ôn Liễu Niên nói, "Chung quy việc này cũng là do ta mà lên."

Triệu Việt nói, "Ngươi tính toán nói thế nào?"

Ôn Liễu Niên nói, "Tất nhiên là nói cho mọi người, Đại đương gia không có ẩn tật."

Triệu Việt sắc mặt càng đen ba phần.

Đâu chỉ là không có ẩn tật.

Hắn hiện tại quả thực chính là... Dục... Hỏa... Đốt người.

Vốn dĩ đang ngủ ngon giấc, kết quả mạc danh kỳ diệu liền bắt đầu nằm mơ, nằm mơ thì cũng thôi đi, còn mơ thấy con mọt sách, một cặp mắt cười tủm tỉm, thấy thế nào cũng là... Muốn ăn đòn !

Vì thế hai người liền đánh nhau, trong mộng mọt sách biến thành tuyệt thế cao thủ, từ thác nước một đường dây dưa đến sơn động, mộng cảnh kế tiếp thì không rõ ràng, chỉ biết là sau khi tỉnh lại, thân thể nơi nào đó có chút không quá thích hợp.

Triệu đại đương gia thấy cuộc đời này của mình cũng chưa bao giờ rối rắm qua như thế.

"Ăn cơm không?" Ôn Liễu Niên còn tại hỏi.

Triệu Việt nói, "Không ăn."

Ôn Liễu Niên lập tức vẻ mặt đầy áy náy.

Triệu Việt tâm phiền ý loạn, "Không có liên quan đến ngươi !"Ôn Liễu Niên nói, "Vậy đi ăn cơm."

Triệu Việt:...

Một lát sau, hai người một trước một sau từ cửa bước ra, cùng đi về phía nhà ăn.

Ám vệ cùng Lục Truy nháy mắt phóng về hướng nhà ăn.

Triệu Việt dùng dư quang quét đến, suýt nữa hận đến mức nghiến răng.

Sau khi cơm nước xong, mọi người lại thương nghị từng chút một bước kế hoạch, liền tự mình trở về phòng, vẻ mặt Triệu đại đương gia như trước vẫn là muốn giết người, đi rất nhanh.

"Nhị đương gia." Ôn Liễu Niên nhẹ giọng gọi Lục Truy lại.

"Đại nhân có chuyện gì?" Lục Truy bước chậm lại.

Ôn Liễu Niên nói, "Có chuyện này, vẫn là phải nói rõ ràng với nhị đương gia thì tốt hơn."

Lục Truy gật đầu, "Đại nhân xin cứ nói."

Ôn Liễu Niên nói thẳng vào trọng điểm, "Đại đương gia không có ẩn tật."

Một vòng ám vệ chung quanh lập tức che miệng lại, để tránh không cẩn thận phát ra âm thanh bị người khác nghe thấy.

Lục Truy da đầu run lên, đây là tạo cái nghiệt gì, rõ ràng chuyện này không có liên quan gì đến ta, vì sao hai người đều phải cố ý đuổi theo giải thích một lần?

Ôn Liễu Niên nghiêm túc nói, "Tuy rằng đại đương gia không cho ta giải thích, nhưng có một số việc giấu diếm cũng vô ích, đại đương gia quả thật không có vấn đề."

Nói đến mức này, cho dù sét đánh chín tầng trời cũng phải tin, Lục Truy nhanh chóng gật đầu, "Đại nhân nói không có vấn đề, vậy thì nhất định là không có vấn đề."

Ám vệ cũng lập tức phụ họa, đúng vậy đúng vậy, chúng ta đều rất tin tưởng không có nghi ngờ.

"Như vậy là tốt rồi." Ôn Liễu Niên nhẹ nhàng thở ra, "Đại đương gia tựa hồ rất coi trọng ý nghĩ của Nhị đương gia, ngày đó cũng là vẫn giải thích, cho nên ta liền nghĩ muốn cố ý đến nói rõ ràng."

Lục Truy nội tâm chưa bình phục lại bắt đầu ba đào mãnh liệt thiểm điện kinh lôi, cái gì gọi là rất coi trọng ý nghĩ của ta, chuyện này cùng ta có quan hệ gì !

Ám vệ ngược lại cũng hít khí lạnh, tập thể dùng ánh mắt hồ ly tinh nhìn hắn, ngữ điệu của đại nhân u oán như thế, vừa nghe liền biết là đang ghen !

Ngàn vạn lần không nghĩ tới a, cư nhiên còn có một chuyện ngược tâm này !

Trình độ khúc chiết, có thể so với công tử nhà ta năm đó nhiều lần trải qua Thiên Kiếp, cố sự cảm động chỉ vì muốn cùng cung chủ trường tương tư thủ, khiến người ta nhịn không được liền muốn rơi lệ.

Ôn Liễu Niên còn đang nói, "Nhị đương gia nhất định không cần hiểu lầm."

Lục Truy cơ hồ ngay cả tóc cũng muốn dựng thẳng lên, "Đại nhân cũng không cần phải hiểu lầm, ta cùng với đại đương gia chỉ là tình nghĩa huynh đệ." Rõ ràng thuần khiết vô hạ, có thể so với đóa tiểu bạch hoa trong sơn cốc !

Ôn Liễu Niên đáy mắt nghi hoặc, "Ta?"

"Đột nhiên nghĩ đến còn có chút chuyện." Lục Truy bình tĩnh lui về phía sau hai bước, "Cáo từ."

Ôn Liễu Niên gật đầu, "Nhị đương gia đi thong thả."

Lục Truy nháy mắt biến mất, quả thực chính là Đạp Tuyết Vô Ngân !

Ôn Liễu Niên cảm khái, người trong giang hồ cái gọi là chậm, quả nhiên cùng chính mình nghĩ chậm không quá giống nhau.

"Sao lại chậm như vậy?" Bên trong tiểu viện, Triệu Việt nhíu mày, "Mọt sách kia nói với ngươi cái gì?"

Lục Truy lại rất muốn đập đầu vào tường, vì sao bên kia vừa mới hỏi xong, bên này liền lại hỏi nữa?

Quả thật không có liên quan gì đến ta a !

Triệu Việt đen mặt bước vào phòng ngủ.

Lục Truy lao tâm lao lực quá độ.

Thật sự là dù thế nào cũng không dự đoán được, chính mình một ngày cư nhiên còn có thể bị người ta nói thành hồ ly tinh.

Thật sự làm sao mà chịu nổi đây.

Làm sao mà chịu nổi đây.

Mà một quán thịt nướng nhỏ ở trong thành, Mộc Thanh Sơn đang ăn măng phiến, bên cạnh Thượng Vân Trạch bưng một chén rượu hoa mai, thỉnh thoảng uy hắn một chén nhỏ.

Bên trong rượu bỏ thêm nước lại bỏ thêm đường, cho nên hương vị rất nhạt, uống nhiều cũng sẽ không say, rất hợp khẩu vị của Mộc Thanh Sơn.

"Ăn no chưa?" Thượng Vân Trạch hỏi.

"Ân." Mộc Thanh Sơn gật đầu, "Ăn ngon."

"Đứng lên đi một hồi đi, không thì tối sẽ ngủ không được." Thượng Vân Trạch giúp hắn lau khóe miệng, "Đợi lát nữa rồi trở lại mua cho đại nhân cùng mọi người."

Mộc Thanh Sơn sờ sờ bụng, dạ dày hơi có chút to ra.

Thượng Vân Trạch bật cười, vừa tính toán kéo hắn đứng lên, đã thấy có hai người đang đi về phía bên này.

"Là Mục Vạn Hùng cùng Mục Vạn Lôi." Thượng Vân Trạch lôi kéo hắn ngồi trở lại.

Mộc Thanh Sơn nhíu mày, "Bọn họ tới làm gì?"

"Tám phần là dùng cơm." Thượng Vân Trạch lại bảo lão bản thêm chút thịt nướng, sau đó liền đứng lên chào hỏi, "Mục trang chủ, xin mời bên này !" W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m