Thổ Phỉ Công Lược

Chương 126: Nếu đã gặp thì chính là duyên phận!!!




Ôn Liễu Niên khom lưng nhặt hai con Hồng giáp lang lên.

Muốn ăn trùng... Hồng giáp lang bất mãn vặn vẹo.

Một con tiểu Hồng giáp lang khác thì là ngốc ngốc vẫy xúc tu, vẫn không nhúc nhích ngẩn người.

Ôn Liễu Niên lấy hộp gỗ ra.

Hồng giáp lang dùng sức tránh thoát khỏi tay hắn, vèo vèo bò đến trên người một khối thi thể.

Ôn Liễu Niên giật giật khóe miệng, trở về nhất định phải tắm rửa cho nó hai mươi lần.

Diệp Cẩn trước mắt sáng lên, thò tay muốn bắt con tiểu Hồng giáp lang khác.

Ôn Liễu Niên nhanh chóng lùi lại một bước, là là là của ta !

Diệp Cẩn nói: "Cho ta."

Ôn Liễu Niên lắc đầu: "Không cho."

Diệp Cẩn không phản ứng kịp: "A?"

Ôn Liễu Niên keo kiệt nói: "Vân Nam còn rất nhiều." Kêu Hoàng Thượng đi tìm là được, thật sự đặc biệt nhiều, đầy đất đều có.

"Ai muốn cướp của ngươi." Diệp Cẩn dở khóc dở cười, ra hiệu hắn nhìn thi thể.

Hồng giáp lang nằm sấp trên cổ tay một người trong đó, một bộ dáng vùi đầu khổ bức ăn.

Ôn Liễu Niên tức thì phản ứng kịp.

Một con tiểu Hồng giáp lang khác cũng chậm rì bò vài bước, cũng chen ở bên cạnh Hồng giáp lang, cúi đầu, ăn.

"Đây là?" Ôn Liễu Niên chần chờ.

"Dược vật giả chết hẳn là không thể gạt được ta, bất quá cổ trùng thì không nhất định." Diệp Cẩn như là có chút suy nghĩ, "Bình thường quan phủ sẽ xử lý thi thể này như thế nào?"

"Bên trong ngọn núi ngoài thành có bãi tha ma." Ôn Liễu Niên nói, "Đối phó đám nghi phạm này, nếu là gặp được quan sai hảo tâm, thì sẽ đào hố chôn sâu, bất quá đại đa số đều là tùy ý ném vào trong hố, sau đó lấp vài miếng đất che dấu tượng trưng coi như xong việc."

Diệp Cẩn gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một lọ thuốc, để cho Hướng Liệt nhét một viên vào mỗi khối thi thể.

"Là vật gì vậy?" Hướng Liệt khó hiểu hỏi.

"Ách tằm." Diệp Cẩn nói, "Hai mươi ngày sau mới phát huy tác dụng, nếu là không ăn giải dược, nhẹ thì toàn thân ngứa ngáy khó nhịn, nặng thì hôn mê bất tỉnh." Cũng không thể trở về như vậy được, ít nhiều gì cũng phải khiến cho bọn hắn khó chịu không nhịn được.

Ôn Liễu Niên nói: "Diệp cốc chủ là muốn dùng những người này làm mồi dụ?"

Diệp Cẩn gật đầu: "Mặc kệ là tính toán sau khi tự mình tỉnh lại đi tìm, hay là biết sẽ có người đến bãi tha ma cứu bọn họ, hẳn đều có thể lần theo đó tìm được người làm chủ phía sau màn."

"Ngược lại cũng là biện pháp." Ôn Liễu Niên khen ngợi, "Thử một lần cũng không sao."

Mấy khối thi thể đều dùng vải trắng bọc lại, ném đến bãi tha ma ngoài thành. Hồng giáp lang ăn no cảm thấy mỹ mãn, ghé vào bên trong hộp gỗ lay động xúc tu.Tiểu Hồng giáp lang ngốc hề hề nhìn Diệp Cẩn, ăn no !

Diệp cốc chủ cơ hồ muốn viết hai chữ hâm mộ lên trên mặt.

Thẩm Thiên Phong: "..."

Ôn Liễu Niên: "..."

"Có thể cho ta mượn một đêm không?" Diệp Cẩn tràn ngập mong đợi hỏi.

Ôn Liễu Niên do dự hồi lâu, khó khăn gật đầu, lại nhấn mạnh: "Phải trả lại đó."

"Tất nhiên tất nhiên." Diệp Cẩn vèo một cái đoạt lấy hộp gỗ, quay đầu liền chạy ra ngoài.

Ôn đại nhân nghẹn họng nhìn trân trối, ta ta ta chỉ đáp ứng cho mượn một con !Thế nhưng không còn cách nào khác, một con mọt sách, sống chết cũng không thể chạy lại một con ngạo kiều, tập võ, tướng công là đương kim võ lâm khinh công bài danh đệ nhất, thần y.

Vì thế đành phải trơ mắt nhìn bóng dáng hắn một đường biến mất.

"Đại nhân không cần lo lắng." Thẩm Thiên Phong an ủi nói, "Sáng mai ta sẽ trả lại."

Ôn Liễu Niên sắp nước mắt ròng ròng, nhất định phải trả lại đó.

Bên trong hoàng cung, huyền nhạc ti trúc đã bị triệt hạ, hộp điểm tâm cũng đổi thành món ăn nóng hôi hổi. Ôn Liễu Niên sau khi trở về thì tắm rửa rồi đổi một bộ y phục khác, mới trở lại buổi tiệc ở đại điện, đem chuyện vừa rồi thấp giọng nói một lần cho Sở Uyên.

"Không tệ." Sở Uyên gật đầu, "Vất vả ái khanh."

"Cũng không biết biện pháp này có hữu dụng hay không, phải thử mới biết." Ôn Liễu Niên nói, "Bất quá trên người đám người kia ngược lại là thật sự có cổ trùng."

"Chuyện âm thầm theo dõi, giao cho Hướng Liệt là được." Sở Uyên nói, "Để cho hắn bắt được người làm chủ phía sau màn, ái khanh lại đến thẩm vấn là được."

"Dạ." Ôn Liễu Niên gật đầu, sau đó trở lại ngồi vào chỗ của mình.

Sau đó liền thấy một đám quan viên đến kính rượu, rất là trùng trùng điệp điệp.

Sứ thần nước khác vừa thấy tư thế này, mặc kệ có quen biết hay không, tất nhiên cũng có thể đoán được địa vị của hắn, vì thế cũng theo tiến đến lôi kéo quan hệ, tuy nói có Sở Uyên ở phía trên, nhưng cũng không thể không uống một ly... như vậy cũng không khỏi quá nhỏ nhen đi.

Vì thế đợi đến khi yến hội chấm dứt, Ôn Liễu Niên cảm thấy chính mình có chút đầu nặng chân nhẹ.

Sở Uyên hỏi: "Ái khanh có muốn ngủ lại trong cung không?"

Ôn Liễu Niên lắc đầu.

Sở Uyên bật cười, phân phó Tứ Hỉ an bài người đưa hắn trở về, còn mình thì tiếp tục cùng Mộ Hàn Dạ thương nghị chuyện đào tạc thủy lộ. Các sứ thần phụ quốc còn lại thì tụ họp ở Ngự Hoa viên, xem kịch ngắm hoa uống rượu tán dóc, hạ quyết tâm không say không về.

Trong một chỗ Thiên Điện khác, Diệp Cẩn đang ở trên giường xoa gối đầu.

"Đây là trùng của Ôn đại nhân." Thẩm Thiên Phong xoa đầu hắn, "Không thể vừa cầm liền chạy.""Cư nhiên có hai con." Diệp Cẩn nhéo hắn.

"Thật sự muốn như vậy sao?" Thẩm Thiên Phong buồn cười.

"Tất nhiên, đây chính là Hồng giáp lang." Diệp Cẩn nắm bả vai hắn lắc lắc, "Ta còn tưởng rằng thế gian khó tìm, không nghĩ tới Ôn đại nhân cư nhiên có hai con !" Hai con a, hai con.

Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ lưng hắn an ủi, rồi sau đó liền gọi thủ hạ tới: "Tìm vài người đến Vân Nam, mặc kệ ra giá cao bao nhiêu, đều phải tìm cho được Hồng giáp lang."

"Vâng." Thủ hạ lĩnh mệnh rời đi. Thẩm Thiên Phong ôm hắn ngồi lại: "Cao hứng chưa?"

"Còn chưa tìm được, có gì mà cao hứng." Diệp Cẩn ghé vào trên giường, tiếp tục nhìn hai con Hồng giáp lang.

Tiểu Hồng giáp lang thật thà chất phác lắc xúc tu, buồn ngủ !

Hâm mộ đến mức muốn lăn vòng vòng, Diệp Cẩn cơ hồ nhéo mu bàn tay Thẩm Thiên Phong muốn chảy máu.

Thẩm minh chủ rất là đau đầu.

"Thật sự muốn có Hồng giáp lang đến vậy sao?" Sau khi yến hội triệt để kết thúc, Sở Uyên cũng nghe nói chuyện này.

"Dạ." Tứ Hỉ công công nói, "Thẩm minh chủ đã phái người đến Vân Nam, nghe nói mặc kệ tốn bao nhiêu tiền cũng phải tìm cho được."

Sở Uyên khẽ nhíu mày -- Hiếm khi tiểu Cẩn chủ động mở miệng xin mình thứ gì, sao có thể để cho người ngoài giành trước được.

Cho dù là Thẩm Thiên Phong cũng không ngoại lệ.

Vì thế sau khi do dự một lát, Sở Uyên vẫn là phân phó Tứ Hỉ mang giấy bút tới, viết một phong thư khẩn cấp tám trăm dặm, một đường đưa tới... Vân Nam.

Con dấu hoàng gia, ấn xuống, chói lọi ba chữ 'Đoạn Bạch Nguyệt'.

Đại nội thị vệ một đường đưa Ôn Liễu Niên về đến Ôn phủ, thẳng đến khi tự mình giao đến trong tay Triệu Việt, mới yên tâm rời đi.

Ánh trăng sáng trong, Ôn Liễu Niên nghiêng đầu nhìn hắn cười cười.

Triệu Việt: "..."

"Ai yo." Ôn phu nhân vừa đau lòng lại vừa tức giận, "Sao lại uống say như vậy." Lúc trước khi ở nhà đã nói rõ ràng là không được uống rượu, nhiều nhất là chỉ ăn một con tôm hấp rượu.

"Hoàng Thượng thiết yến, có chút rượu đại khái tránh không khỏi." Triệu Việt ôm ngang hắn lên, "Bá mẫu không cần lo lắng, ngủ một giấc là được."

"Ta đi nấu chút canh giải rượu." Ôn phu nhân nói.

Triệu Việt gật đầu, ôm Ôn Liễu Niên trở về phòng ngủ.

"Muốn ăn thiên tầng tô." Ôn Liễu Niên kéo một lọn tóc của hắn.

"Sáng mai ăn." Triệu Việt giúp hắn cởi bỏ đai lưng.

"Trước mặt ta bày một dĩa." Ôn Liễu Niên ngáp một cái, "Hoàng Thượng không cho ăn."

"Vì sao lại không cho ăn?" Triệu Việt phân phó hạ nhân nấu nước ấm tiến vào.

"Ta cũng không biết a." Ôn Liễu Niên vẻ mặt rất mờ mịt.

Triệu Việt bị hắn chọc cười, vươn tay xoa bóp khuôn mặt của hắn: "Lần sau không được phép uống say.""Không có say không có say." Ôn Liễu Niên kéo cổ áo, "Chỉ là có hơi nóng."

Ôn phu nhân rất nhanh liền nấu xong canh giải rượu, Ôn Liễu Niên nghiêm túc nói: "Đa tạ mẫu thân."

"Há miệng." Ôn phu nhân ngồi ở bên giường đút hắn.

"Ăn gà nướng." Ôn Liễu Niên nấc cục.

"Ăn gà nướng cái gì." Ôn phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười, "Uống thuốc xong đã."

"Muốn ăn thêm vịt nướng." Ôn Liễu Niên cẩn thận tính toán.

Triệu Việt ở một bên nhịn cười.

"May mắn hôm nay cha con ngủ sớm, bằng không để cho hắn nhìn thấy con say thành như vậy, hẳn là sẽ bị mắng." Ôn phu nhân lấy khăn chùi miệng cho hắn.

"Ăn ngỗng kho lớn như vầy." Ôn Liễu Niên phất tay vẽ một cái vòng tròn lớn.

Triệu Việt rốt cuộc bật cười thành tiếng.

Ôn phu nhân cũng dở khóc dở cười, sau đó lại dặn dò Triệu Việt vài câu, liền đứng dậy trở về tiểu viện của mình.

"Ăn một cái giò heo thật lớn." Ôn Liễu Niên khoanh chân ngồi ở trên giường.

Hạ nhân nấu xong nước ấm, Triệu Việt giúp hắn lau người sạch sẽ, lại lấy lý y qua đổi: "Sáng mai còn muốn ăn gì nữa?"

Ôn Liễu Niên không cần suy nghĩ liền nói: "Cá hấp ngâm ớt; Chè hạt sen; Đậu phụ Ma Bà; Gà chiên ớt; Đông trùng hạ thảo hầm với sườn heo; Thịt kho trứng chim cút; Thịt dê hầm củ cải; Đồ chua... Ngô."

Triệu Việt hôn trụ cánh môi hắn, cúi đầu sâu xa hôn xuống.

Ôn Liễu Niên hai tay vòng qua đầu vai hắn, mơ hồ mở to mắt.

Mu bàn tay Triệu Việt nhẹ nhàng cọ qua hai má của hắn, đáy mắt một mảnh si mê.

"Đi luyện công." Ôn Liễu Niên nghẹn giọng nói.

"Đêm nay không cần đi." Triệu Việt nói.

Ôn Liễu Niên miệng nhếch lên: "Vậy cũng phải cấm dục."

Lòng bàn tay Triệu Việt một đường dao động.

"Không nên không nên." Ôn Liễu Niên dối trá lắc đầu.

"Ta giúp ngươi." Triệu Việt cùng hắn mười ngón đan vào nhau.

Được được được ! Ôn đại nhân phối hợp nằm thẳng.

Triệu Việt phất tay càn quét ánh nến đầu giường, vùi đầu ở trên thân thể hắn, liên tiếp lưu lại một chuỗi dấu hôn.

Ôn đại nhân choáng hồ hồ, cảm thấy rất là sảng khoái.

Một chỗ khác trong trạch viện, đám thích khách ban ngày kia tuy nói đáp ứng phối hợp, nhưng cũng không biết quá nhiều thứ -- Giống với nhóm người ám sát Triệu Việt lúc trước, bình thường đều là ở một mình trong viện, sẽ có người chuyên đến thông tri làm nhiệm vụ. Hữu dụng duy nhất, là khai báo Thanh Cầu trước mắt còn ở trong thành.

"Tiểu nhị tiệm gạo lúc trước theo dõi thiếu gia, người của chúng ta vẫn đang nhìn chằm chằm." Vô Ảnh nói, "Không thấy liên hệ qua bất cứ kẻ nào, ta cũng thừa dịp bóng đêm lẻn vào kho gạo và chỗ ở của tiểu nhị kia, vẫn không phát hiện có gì khác thường."Vân Đoạn Hồn khẽ nhíu mày.

"Tiên sinh." Vô Phong nói, "Đối phương tựa hồ rất là xảo trá."

"Đây vốn là tính tình Thanh Cầu." Vân Đoạn Hồn nói, "Lúc trước khi tác chiến cùng với ta, mặc kệ phần thắng cao bao nhiêu, hắn đều sẽ cho lưu cho mình một con đường lui." Huống chi lần này còn bị vây chặt chẽ, chỉ biết càng cẩn thận đề phòng hơn.

"Ta ngược lại là có đề nghị." Vô Phong nói.

"Nói thử xem." Vân Đoạn Hồn gật đầu.

"Hợp tác cùng quan phủ." Vô Phong nói.

"Hợp tác cùng quan phủ?" Vô Ảnh mở to hai mắt, "Ngươi không bị gì chứ, thân phận tiên sinh sao có thể để cho người ngoài biết."

"Hợp tác không hẳn là phải bại lộ thân phận." Vô Phong nói, "Hoặc tiên sinh có thể thử mở miệng nói với thiếu gia trước, vị Ôn đại nhân kia vừa vặn phụ trách án kiện Thanh Cầu, nếu hắn quả thật toàn tâm toàn ý với thiếu gia, có thể âm thầm hợp tác với chúng ta, đối tất cả mọi người đều có lợi."

"Thế nhưng phải lấy cớ gì?" Vô Ảnh hỏi.

Vô Phong nhìn về phía Vân Đoạn Hồn.

"Thử một lần cũng không sao." Vân Đoạn Hồn gật đầu, "Huống hồ nếu Ôn Liễu Niên thông minh nhạy bén đúng như trong lời đồn, hẳn là đã cảm nhận được vài thứ." Hôm qua lại đoạt nghi phạm từ trong tay triều đình, chỉ sợ còn không đợi chính mình tìm tới cửa, hắn cũng đã đến tìm mình trước một bước.

Thời gian một đêm trôi qua rất nhanh, trong thành mưa phùn bay lất phất vẫn chưa dừng, sắc trời cũng có chút tối.

Loại thời tiết này, hơn nữa say rượu còn chưa tỉnh, thật sự là rất thích hợp ngủ a...

Ôn Liễu Niên ngáp một cái, ôm chăn không nguyện ý mở mắt.

Triệu Việt cúi đầu hôn hôn hắn.

Ôn Liễu Niên tiếp tục ngủ.

"Ăn xong điểm tâm rồi ngủ tiếp." Triệu Việt ôm lấy hắn, "Không thì dạ dày sẽ không thoải mái."

Có điểm tâm ăn.

Ôn Liễu Niên miễn cưỡng mở mắt.

Triệu Việt giúp hắn mặc y phục: "Còn đau đầu hay không?"

"Không đau." Ôn Liễu Niên nấc cục.

"Lần sau không được phép uống say." Triệu Việt dặn dò.

"Ừm." Ôn Liễu Niên mềm nhũn ghé vào trong lòng hắn, "Đói bụng."

"Hôm nay có cần tiến cung không?" Triệu Việt hỏi.

"Hẳn là không cần." Ôn Liễu Niên nói, "Hoàng Thượng muốn cùng Thất Tuyệt Vương nghị sự, tạm thời không có những chuyện khác."

Triệu Việt cởi giày, thuận miệng nói: "Đúng rồi, Hồng giáp lang đâu?"

Ôn Liễu Niên trong khoảnh khắc mở to mắt: "Diệp cốc chủ chưa trả lại sao?"

"Chưa." Triệu Việt lắc đầu.

Ôn Liễu Niên nháy mắt bi quan: "Sẽ không phải lấy luôn rồi chứ?"

"Tất nhiên sẽ không, Diệp cốc chủ không phải người như thế." Triệu Việt nói, "Không thì ta cùng ngươi đi lấy về?"

"Được." Ôn Liễu Niên nhanh chóng gật đầu.

Vì thế sau khi nếm qua điểm tâm, hai người liền ra cửa.

Mưa phùn bay lất phất, đường phố rất là sạch sẽ mát mẻ. Ôn Liễu Niên ở quán nhỏ mua bánh đường, vừa đi vừa ăn.

Gạo thu hoạch được mùa, tiểu nhị đang ở trước cửa dỡ hàng, sau khi nhìn thấy hai người liền cười ha hả chào hỏi, lại thuận miệng hàn huyên vài câu, mới bước vào cửa hàng.

Ôn Liễu Niên hỏi: "Chính là hắn đang theo dõi ngươi?"

Triệu Việt gật đầu: "Vẫn luôn xen lẫn trong dân chúng, lúc trước ta vẫn không lưu ý, bất quá về sau khi được sư phụ nhắc nhở, mới phát hiện tựa hồ là thật."

"Vậy tiền bối có tra được gì không?" Ôn Liễu Niên hỏi.

Triệu Việt lắc đầu: "Tạm thời còn chưa có."

Ôn Liễu Niên gãi gãi cằm, nhìn thoáng qua phía trên.

Vô Ảnh vẻ mặt cứng ngắc, rồi sau đó liền nhấc tay chào hỏi.

"Đi." Ôn Liễu Niên tạm thời thay đổi chủ ý.

"Không đi tìm Diệp cốc chủ sao?" Triệu Việt hỏi.

"Không vội." Ôn Liễu Niên nói, "Đi lên lầu gặp người trước."

"Ôn đại nhân, Triệu đại đương gia." Trước mặt Vô Ảnh bày ba bốn cái đĩa không, bên trong có chút vụn điểm tâm.

Ôn Liễu Niên rất có một loại cảm giác thiên nhai tri giao, tục ngữ nói rất hay, có thể ăn là phúc

"Ta cần phải trở về." Vô Ảnh bình tĩnh đứng lên, "Cáo từ."

"Gấp cái gì." Ôn Liễu Niên nhiệt tình đè hắn ngồi trở lại ghế dựa, "Vài lần trước đều là các ngươi mời ta, lúc này cũng nên đến phiên ta làm chủ."

"Không cần không cần." Vô Ảnh một lần nữa đứng lên.

"Nhất định phải." Ôn Liễu Niên lần nữa đè hắn ngồi trở về, "Đến mà không mời không phải là quân tử."

Vô Ảnh trong lòng âm thầm kêu khổ, ăn điểm tâm thì có thể, còn nói không biết có thể nói lỡ cái gì không a, ta cái gì cũng không biết !