Thổ Phỉ Công Lược

Chương 112: Trên đường gặp cướp!!!




"Lúc nãy vì sao phải nói như vậy?" Triệu Việt mang hắn đi vào phòng cách vách, ôm người đặt lên trên đùi mình.

"Vì sao?" Ôn Liễu Niên chớp chớp mắt, "Bởi vì muốn thẩm án a, không nói như vậy, sao có thể dụ đối phương nói ra?"

"Cũng không nghĩ tới, vạn nhất đối phương chạy thì phải làm sao?" Triệu Việt nói, "Lần tới đừng mạo hiểm như thế nữa." Cho dù ở trước mặt Hoàng thượng được sủng, một khi nhấc lên quan hệ với Đại Minh Vương, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi.

"Ngươi sẽ để cho bọn họ chạy thoát sao?" Ôn Liễu Niên hỏi lại.

Triệu Việt lắc đầu: "Sẽ không."

"Vậy thì tốt." Ôn Liễu Niên cười cười, "Ta có chừng mực."

Triệu Việt nói: "Chỉ một lần này thôi, lần sau không được lấy lý do này nữa. Về sau mặc kệ là làm chuyện gì, đều phải bảo vệ bản thân cho tốt trước."

"Kỳ thật cũng không nghiêm trọng như vậy." Ôn Liễu Niên nói, "Cho dù bọn họ chạy thật, trốn còn không kịp, ở đâu mà còn dám đến trước mặt Hoàng thượng tố giác ta, nhiều nhất chỉ là ở bên trong thành rải rác lời đồn, cũng không ai tin tưởng đâu."

Triệu Việt gõ gõ mũi hắn: "Đạo lý của ngươi nhiều thật."

Ôn Liễu Niên gãi mặt, cười tủm tỉm nói: "Bởi vì ta thông minh."

Bên ngoài tòa nhà, ám vệ đang ở cùng một chỗ với đại nội thị vệ, vô cùng cao hứng cắn chân gà, trăng thanh gió mát mùi hoa thoang thoảng, quả nhiên là phi thường thích ý.

Đại nội ảnh vệ vừa mới đứng lên, liền bị ám vệ đè bả vai xuống ngồi trở về nóc nhà....

"Tại hạ trong người có nhiệm vụ." Đại nội thị vệ không thể nhịn được nữa, "Thứ không thể cùng chư vị một đường ngắm cảnh hóng gió."

"Ôn đại nhân ở tiểu viện phía trước, nếu là có động tĩnh, chúng ta tất nhiên có thể nghe được trước tiên." Ám vệ nói, "Ở trong này cũng giống nhau."

Đại nội thị vệ nói: "Hoàng thượng từng phân phó qua, để chúng ta một tấc cũng không rời bảo hộ đại nhân."

"Cung chủ cũng phân phó qua, khi Truy Ảnh cung xử lý chuyện trong chốn giang hồ, người bên ngoài vẫn là tận lực không cần quấy rầy thì tốt hơn." Ám vệ chà xát dầu trên tay, vẻ mặt tràn ngập Hạo Nhiên Chính Khí -- Vì có thể giúp đại nhân một phen, ngẫu nhiên thừa nhận cung chủ một chút cũng không sao, nhưng trong lòng kỳ thật vẫn là không quen, chúng ta trước giờ cũng chỉ làm chân chó cho công tử cùng Thiếu cung chủ.

Đại nội thị vệ hơi do dự, khi xuất cung, Sở Uyên đích xác phân phó qua, tận lực không cần gây xung đột với Truy Ảnh cung.

Ám vệ nói: "Cung chủ nhà ta tuy nói võ công bình thường lơi lỏng, nhưng bảo hộ Ôn đại nhân vẫn dư sức."

Đại nội thị vệ lắc đầu: "Chư vị khiêm tốn, cung chủ Truy Ảnh cung là đương kim võ lâm bài danh đệ nhất cao thủ, chúng ta tất nhiên sẽ không nghi ngờ." Vậy thì ở trong này đợi cũng được, có Tần Thiếu Vũ ở bên trong, cũng đích xác sẽ không xảy ra chuyện gì.Sau khi uống một ly trà, nhịp tim Ôn Liễu Niên dần dần ổn định lại, thế là cùng Triệu Việt một đường trở về cách vách.

Mộc Thanh Sơn đang cắn chân gà, thuận tiện đem xương phun loạn đầy trời -- Trước giờ hắn là nhã nhặn thanh tú, ăn cái gì cũng không phát ra tiếng động, nhưng lần này Thượng Vân Trạch nói phải biểu hiện cho giống người xấu, thế là cũng học theo thổ phỉ hào sảng trong kịch một lần.

Thượng Vân Trạch một bên nhịn cười, cơ hồ bụng muộn rút gân.

Dụ một chút liền tin, ngốc lên quả thật khiến người ta yêu thích.

Lục Truy trong lòng thở dài, một đôi so với một đôi càng ân ái a.

"Suy nghĩ rõ ràng chưa?" Ôn Liễu Niên tiếp tục uy nghiêm hỏi.

"Muốn chúng ta phối hợp ngươi thế nào?" Đối phương cuối cùng nhả ra -- Dựa theo lời lúc nãy, thận trọng ngẫm lại ví như cứ như vậy mà toi mạng, cũng thật sự không có gì để nói.

"Tự mình nói thử xem." Ôn Liễu Niên ngồi trở lại trên ghế.

"..." Đối phương có chút nghẹn lời, tự mình nói?

"Biết các ngươi có thể làm cái gì, bản quan mới có thể cân nhắc, phải lấy điều kiện gì để trao đổi." Ôn Liễu Niên tươi cười có chút âm lãnh.

Triệu Việt: "..."

Đây cũng là diễn sâu quá rồi.

Mộc Thanh Sơn một bên phun xương gà một bên nghĩ, trước đây đại nhân nhất định xem không ít kịch.

"Chúng ta là tử sĩ của Thanh Cầu." Đối phương nói.

Quả nhiên a. Ôn Liễu Niên lắc đầu nói: "Không có ai sinh ra đã là tử sĩ, muốn dùng mạng của mình giúp người khác mở đường thăng quan tiến chức, phàm là phải cùng nhau làm đại sự, tất nhiên là phải cùng hưởng vinh hoa phú quý."

"Bên cạnh Vân Đoạn Hồn không có tử sĩ?" Đối phương kinh nghi.

"Có sát thủ, cũng sẽ không trắng trợn chịu chết." Ôn Liễu Niên nói, "Cũng sẽ không hành động một mình, mạng tất cả chúng ta đều ở cùng một chỗ."

Đối phương thoáng có chút buông lỏng.

"Thanh Cầu theo như các ngươi nói là người như thế nào? Muốn thành đại sự, thì phải khẳng khái hy sinh, xem nhẹ sống chết?" Ôn Liễu Niên nói, "Vậy sao hắn không tự mình ra trận, mà phải kéo người bên ngoài chắn ở phía trước? Nói toạc ra, đơn giản chính là tham mộ vinh hoa, lại không chịu thừa nhận bản thân là tiểu nhân ti tiện rất sợ chết mà thôi."

Triệu Việt nhướn mày cười.

"Vì một tên tiểu nhân này bán mạng, cho dù chết, cũng không có mặt mũi nhìn liệt tổ liệt tông." Ôn Liễu Niên nói, "Ngược lại, nếu là thật sự vì thành đại sự mà bỏ mạng, mới thật sự là chuyện đấng nam nhi nên làm."

"Đại nhân thật sự có thể dẫn chúng ta gặp Đại Minh Vương?" Đối phương hỏi.

Ôn Liễu Niên nói: "Nếu chư vị nguyện ý phối hợp, sau khi làm xong hết thảy hạng mục công việc, bản quan đương nhiên sẽ đưa chư vị rời bến.""Thì ra Đại Minh Vương thật sự ở chỗ có sóng thần." Đối phương lầm bầm lầu bầu.

Ôn Liễu Niên ở trong đầu nhớ kỹ địa danh này.

"Chúng ta vốn dĩ vẫn tùy tùng Thanh Cầu ở tại hải đảo, rất ít khi lên bờ, thẳng đến ba tháng trước mới cùng hắn một đường lên thuyền rời đi, vào trong Vương Thành này." Đối phương nói.

"Đều làm những chuyện gì?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Chúng ta chỉ phụ trách ám sát, đối chuyện còn lại không nhúng tay nhiều." Đối phương nói, "Bất quá tựa hồ là đi qua hết toàn bộ Vương Thành, sau đó vẽ ra bản đồ, lại bao không ít thanh lâu ca viện."

Ôn Liễu Niên nói: "Tổng cộng có bao nhiêu người đến đây?"

"Mười bảy người." Đối phương nói, "Nhưng Thanh Cầu ở trong Vương Thành có không ít tiếp ứng."

"Có biết hắn đang ở đâu không?" Ôn Liễu Niên nói.

Đối phương lắc đầu: "Mỗi một chỗ ở của đội người đều riêng biệt, nếu là có nhiệm vụ, thì sẽ có người chuyên đến thông tri, không ai biết Thanh Cầu trụ ở đâu."

"Thanh Cầu cùng đám nghệ nhân xiếc ảo thuật vũ xà có quan hệ không?" Ôn Liễu Niên lại hỏi.

"Không biết." Đối phương tiếp tục lắc đầu, "Chưa bao giờ nghe qua."

Ôn Liễu Niên sờ sờ cằm, xem ra Thanh Cầu này thật sự rất cảnh giác.

Đợi đến sau khi hỏi xong, thời gian đã không sai biệt lắm đến nửa đêm, Ôn Liễu Niên ghé vào rìa thùng tắm, để cho Triệu Việt giúp kì lưng, sau đó há miệng nói: "A !"

Triệu Việt bị hoảng sợ: "Làm đau ngươi?"

Ôn Liễu Niên giương mắt nhìn lên trên.

Đại nội thị vệ im lặng không lên tiếng, tập thể đổi nóc nhà chờ.

Triệu Việt: "..."

"Đi hết chưa?" Ôn Liễu Niên hỏi.

Triệu Việt buồn cười: "Rồi."

Ôn Liễu Niên tựa vào trước ngực hắn, cùng hắn mười ngón đan vào nhau nói: "Quả nhiên đến Vương Thành, sự tình nhiều hơn." Đầu tiên là phải truy tìm tung tích Thanh Cầu khắp thành, sau đó lại nhảy ra một nhóm nghệ nhân xiếc ảo thuật rắp tâm bất lương, hiện tại là dứt khoát công khai đến ám sát, còn không biết tương lai sẽ xảy ra nhiễu loạn gì.

"Mệt mỏi à?" Triệu Việt từ phía sau ôm chặt hắn.

"Cũng không tính mệt, bất quá chuyện này có chút phiền lòng, vẫn là giải quyết càng sớm càng tốt." Ôn Liễu Niên xoay người nhìn hắn, "Trước không nói chuyện này nữa, từ hôm nay trở đi không cho ngươi luyện công, nhớ chưa?"

"Cũng không phải hoàn toàn không thể luyện." Triệu Việt nói, "Chỉ là không thể nóng vội mà thôi."

"Phàm ra đường rẽ, vẫn là có thể không luyện thì không luyện." Ôn Liễu Niên nói, "Lại không vội nhất thời nửa khắc."

Triệu Việt cười cười: "Ta tất nhiên sẽ không sốt ruột cầu thành, yên tâm đi."

"Ngươi có nghĩ tới, người có khả năng phong huyệt đạo của ngươi nhất là ai không?" Ôn Liễu Niên hỏi."Đại khái là cha ta đi." Triệu Việt giúp hắn sửa lại tóc, "Cho dù là sư phụ gây nên, hẳn cũng là do cha ta gợi ý."

"Vậy lúc trước Triệu bá bá có nói qua cái gì không, có thể có liên quan đến chuyện này?" Ôn Liễu Niên lại hỏi.

"Mới trước đây ta luyện công chậm chạp không thể nhập môn, trong lòng khó tránh khỏi sốt ruột." Triệu Việt nói, "Sau khi về nhà nói cho phụ thân, hắn lại nói đây là chuyện tốt." Lúc ấy không hiểu, bây giờ nhớ lại, ngược lại là rõ ràng.

"Nếu là năm đó không có tràng huyết án Mục gia trang, phụ thân vốn dĩ định tích góp chút bạc, sau đó mang ta trở về quê." Triệu Việt ôm chặt hắn.

"Triệu bá bá có nhắc qua những chuyện trong quá khứ với ngươi không?" Ôn Liễu Niên lại hỏi.

"Chưa từng." Triệu Việt nói, "Hắn rất ít khi nói chuyện của mình năm đó, ta hỏi nương ta là ai, hắn cũng chỉ nói nương ta là một nữ nhân rất tốt, nhưng ngay cả tính danh cũng chưa từng đề cập qua, về phần hắn, thì càng không nói."

Ôn Liễu Niên dán một bên mặt ở trước ngực hắn, cúi thấp "Ừm" một tiếng.

"Mặc kệ ta là ai, hay là thân thế của ta, tựa hồ đều không tốt." Triệu Việt nói, "Đại khái là lão thiên gia cảm thấy ta rất xui xẻo, cho nên mới để ngươi ở thành Thương Mang nhặt được ta."

Ôn Liễu Niên bật cười thành tiếng: "Khi đó ngươi hung đến đòi mạng."

"Sợ không?" Triệu Việt ghé vào lỗ tai hắn hỏi.

"Không sợ." Ôn Liễu Niên nghĩ nghĩ, "Cũng chỉ thoạt nhìn hung mà thôi." Còn có hơi thích thích.

Triệu Việt cúi đầu hôn hắn, đáy mắt cũng có chút ý cười.

Lúc ấy đại khái bất kể thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, cuối cùng thế nhưng sẽ là loại kết quả này.

Sáng sớm hôm sau, Ôn Liễu Niên liền vào cung, Triệu Việt lại là mang theo người đến tửu lâu, lại đem bộ phận hư hao tu sửa lại một phen, chuẩn bị chọn ngày khai trương lần nữa.

Dân chúng rảnh rỗi cũng lập tức đến giúp đỡ, một bên giúp mắng người đánh lén không có lương tâm, Ôn đại nhân tốt như vậy cũng muốn ám sát, một bên lại hiếu kỳ hỏi rốt cuộc là người phương nào lớn mật như thế, cư nhiên rõ như ban ngày nháo ra loại sự tình này.

Triệu Việt lắc đầu: "Đám người kia bị thương nặng, sau khi trở về liền hộc máu bỏ mình, cái gì cũng không hỏi được, đại khái là lúc trước ở trên giang hồ kết thù qua."

Quả thật là ân oán giang hồ tiên sinh kể chuyện hay kể a, nhớ tới cảnh tượng lúc ấy đao quang kiếm ảnh, trong lòng dân chúng vẫn là có chút sợ hãi, cảm thấy loại sự tình này nghe chút cố sự xem thoại bản là tốt rồi, một khi thật sự nhìn thấy, vẫn là có chút dọa người.

"Hôm qua thẩm vấn đám người kia sao rồi?" Trong hoàng cung, Sở Uyên cũng đang hỏi.

"Là lúc trước khi ở Vân Nam Miêu Cương kết thù." Ôn Liễu Niên nói, "Người Mục gia trang."

Nghe được hai chữ Vân Nam, Sở Uyên có chút phiền lòng.

"Có Tần cung chủ ra tay tương trợ, đã giải quyết." Ôn Liễu Niên nói, "Lần này vi thần tiến cung, là muốn hỏi Hoàng thượng tính toán đối phó đám nghệ nhân xiếc ảo thuật kia thế nào." Lúc trước sau khi đống thảo tử kia được đưa vào cung, Sở Uyên phái tâm phúc đến kiểm tra cũng không phát hiện có gì dị thường, Ôn Liễu Niên càng là ở Tàng Thư các ngồi suốt bảy ngày, cơ hồ lật hết bộ sách có liên quan về canh cửi cùng gieo trồng, đều không tìm được cái gọi là 'Hắc vụ thiêu', thẳng đến có một lần mang theo Hồng giáp lang tiến cung, trong lúc vô ý nó bị rớt vào trong đống thảo tử, mới phát hiện manh mối."Trùng tử của ái khanh đây là... Làm sao vậy?" Sở Uyên kinh nghi, nhìn Hồng giáp lang trong túi chạy tán loạn.

"Đây là Hồng giáp lang, ngoại trừ Cổ Vương, trùng tử gì cũng sẽ ăn." Ôn Liễu Niên nói, "Vừa thấy được đám trùng tử sẽ hưng phấn."

Nhưng trong túi rõ ràng chính là thảo tử màu đen, Sở Uyên cùng Ôn Liễu Niên liếc nhau, lúc này hạ lệnh đem toàn bộ thảo tử bỏ vào đại hang, sau khi dùng sáp du phong bế toàn bộ, tạm thời chôn ở dưới đất. Sau đó lại âm thầm chế tạo bột phấn màu đen giống hệt nhau, giả vờ mô tác dạng phát cho Chức Cẩm tư cùng các phường gấm vóc trong thành, để tránh đánh rắn động cỏ.

"Các quốc gia sắp tới triều hạ, dựa theo lời ái khanh nói, lúc này gà bay chó sủa cũng chỉ có Đại Sở ta mất thể diện." Sở Uyên nói, "Hiện tại ngoài thành khẩu đã bị phong tỏa tầng tầng, đối phương nhất thời nửa khắc cũng chạy không thoát, chi bằng bình tĩnh xem biến, xem bọn họ có thể ép buộc ra kiểu dạng gì."

"Thế nhưng Hướng thống lĩnh hôm trước còn đang nói, lo lắng đối phương sẽ thừa dịp khi các quốc gia triều hạ quấy rối." Ôn Liễu Niên cẩn thận nói.

"Trừ phi đối phương muốn tự tìm đường chết, bằng không hẳn là sẽ không manh động." Sở Uyên ngược lại là không lo lắng điểm này. Trong Vương Thành đều biết có vạn Ngự Lâm quân, ở buổi lễ trọng đại thì sẽ đề cao cảnh giác gấp bội, hơn nữa còn có Truy Ảnh cung ở đây, đừng nói chi là còn có Thất Tuyệt Vương Mộ Hàn Dạ -- Nghị sự lần này vốn dĩ là vì liên thông thương lộ hai quốc, dựa theo tính tình yêu dân như con của hắn, nếu là ai dám ở đương khẩu quấy rối, chỉ sợ không có kết cục gì tốt. Hơn nữa còn có một lý do... Nghĩ đến đây, Sở Uyên không tự giác cười cười: "Tiểu Cẩn cũng sẽ đến đây, đến lúc đó để hắn xem thử thứ gọi là thảo tử này, không chừng sẽ có phát hiện mới."

"Thẩm minh chủ cùng Diệp tiểu vương gia cũng tới?" Ôn Liễu Niên nghe vậy giật mình.

"Đúng vậy." Sở Uyên gật đầu.

Ôn Liễu Niên chớp chớp mắt.

"Ái khanh làm sao vậy?" Sở Uyên hỏi.

"Không có gì." Ôn Liễu Niên hồi thần, "Vi thần chỉ là đang nghĩ, Vương Thành sắp tới hẳn là rất náo nhiệt."

"Náo nhiệt mới tốt." Sở Uyên nói, "Náo nhiệt một chút, mới khiến cho đám người lòng dạ khó lường kia nhìn, Đại Sở ta quốc phú binh cường cỡ nào !

"Sau khi rời khỏi Ngự Thư phòng, Ôn Liễu Niên vẫn không trở về phường gấm vóc, mà là đến tửu lâu.

"Sao ngươi lại tới đây." Triệu Việt đang mang theo người sắp đặt bàn ghế, sau khi thấy hắn chà xát tay đi xuống lầu.

"Chuyện bên Hoàng thượng nói xong rồi." Ôn Liễu Niên nói, "Tiến triển thế nào?"

"Hết thảy thuận lợi." Triệu Việt kéo hắn ngồi ở một bên, "Lúc trước, khi đánh nhau chỉ đánh ở bên ngoài tửu lâu, cho nên chỉ cần sửa mấy chỗ lan can rồi quét sơn lên, vài ngày nữa thì có thể khai trương.

"Vậy là tốt rồi." Ôn Liễu Niên giúp hắn lau mồ hôi.

"Bên ngươi thì sao?" Triệu Việt hỏi."Hoàng thượng nói các sứ thần quốc gia lập tức sẽ đến Vương Thành, cho nên cũng không nóng nảy truy tìm tung tích Thanh Cầu, dù sao người còn ở trong thành cũng không chạy thoát được." Ôn Liễu Niên trả lời.

"Cho nên có thể tranh thủ thời gian vài ngày?" Triệu Việt nhìn hắn.

"Ừm." Ôn Liễu Niên cười hì hì.

"Sẽ không bị triệu tiến cung đi?" Triệu Việt lại hỏi.

Ôn Liễu Niên dùng sức lắc đầu.

Triệu Việt bị chọc cười, ngón cái ấn ấn mũi hắn.

Một vòng dân chúng chung quanh lập tức che mặt, ai u có chút nóng.

Đại đương gia cùng Ôn đại nhân nếu là thâm tình lên, thật sự khiến người ta chịu không nổi.

Về phần vài tử sĩ Thanh Cầu kia, sau khi thẩm xong, liền tạm thời giam giữ ở Truy Ảnh cung -- Thả một nhóm người như thế ra ngoài, cũng không ai có thể yên tâm, đúng lúc Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng tính toán ở Vương Thành trụ một thời gian, thì đến đảo Nhiễm Sương ở Nam Hải thăm sư phụ, đúng lúc có thể mang đi. Mà đám nghệ nhân xiếc ảo thuật vũ xà ở ngoại ô, lại là bị Sở Uyên hạ chỉ tạm thời không được rời khỏi Vương Thành, phải đợi cho đến khi nhuyễn giáp chế tác xong phân phát cho Sở quân, xác định thảo tử đủ dùng, mới được rời khỏi cửa thành.

Tuy nói trong lòng bất mãn, nhưng đối phương là Hoàng đế, đám người xiếc ảo thuật kia cũng chỉ có thể miễn cưỡng tiếp nhận.

"Ôn huynh." Trương Uẩn tươi cười đầy mặt từ đối diện đi tới, vừa thấy liền biết tâm tình vô cùng tốt.

"Trương đại nhân đây là nhặt được bạc?" Ôn Liễu Niên trêu ghẹo.

"Có thể sánh bằng nhặt được bạc tốt hơn nhiều." Trương Uẩn ngồi ở đối diện hắn, mĩ mãn nói, "Hôm nay ta lại đi tìm chư vị anh hùng Truy Ảnh cung, không chỉ học được hai chiêu công phu, Thẩm công tử còn tự mình bưng điểm tâm đi ra." Quả thực chính là Tử Khí Đông Lai.

Ôn Liễu Niên cũng cười theo: "Đúng rồi, còn chưa đa tạ Trương huynh."

"Chuyện gì?" Trương Uẩn có chút buồn bực.

"Có gia đinh quý phủ Trương huynh tương trợ, tòa nhà kia mới có thể sửa sang lại nhanh như vậy." Ôn Liễu Niên nói.

"Thì ra là vì chuyện này, chỉ là việc nhỏ mà thôi, Ôn huynh không cần để ở trong lòng." Trương Uẩn rất là hào sảng, "Vậy Ôn huynh tính toán khi nào chuyển vào?"

"Ba ngày sau." Ôn Liễu Niên cười nói, "Đến lúc đó Trương huynh nhất định phải tới uống chén rượu thăng quan."

Chuyển nhà là chuyện lớn, huống chi là Ôn đại nhân chuyển nhà -- Kia nhưng là hồng nhân số một trước mặt Hoàng thượng a. Tuy nói triều đình có lệnh, giữa quan viên không thể nhân cơ hội này nhận hối lộ, cũng không dám công khai đưa bạc, nhưng mang hạ lễ đến cửa chúc mừng nhất định phải có cấp bậc lễ nghĩa, bởi vậy sáng sớm ba ngày sau, cửa tòa nhà liền bắt đầu đầu người chuyển động, không chỉ có quan viên trong triều, dân chúng trong thành, còn có môn phái giang hồ phụ cận cũng đến giúp vui, thứ nhất Triệu đại đương gia ít nhiều gì cũng xem như là người trong giang hồ, thứ hai cũng muốn nhân cơ hội kết giao với Tần cung chủ một chút. Nhìn hai chữ 'Ôn phủ' rồng bay phượng múa trên cửa tòa nhà, Lục Truy ở trong lòng nhe răng, đây là cam tâm tình nguyện ở rể a.

"Chúc mừng Ôn đại nhân, chúc mừng Ôn đại nhân a." Quan viên trong triều lập tức hành lễ chúc mừng, cơ hồ muốn chen phá đại sảnh, may mà có gia đinh trong phủ Trương Uẩn đến hỗ trợ, bằng không chỉ sợ ngay cả người nấu nước pha trà cũng không đủ.

"Chíp !" Cục bông nhảy nhót, vặn vặn vẹo vẹo ở giữa các đại nhân xuyên qua, thường thường tha tiểu bảo thạch cùng kim đậu tử mới lấy được giấu vào trong ổ nhỏ. Hồng giáp lang ghé vào trên đầu nó, cũng bay nhanh theo đung đưa xúc tu, cao hứng !

"Mệt chết ta rồi." Đợi đến khi tiễn xong một tốp khách nhân cuối cùng, thì trời cũng đã trở tối, Ôn Liễu Niên hữu khí vô lực ngồi phịch ở trên ghế, động cũng không muốn động.

Triệu Việt giữ chặt cánh tay hắn, muốn mang trở về phòng ngủ.

"Đừng đụng !" Ôn Liễu Niên bị đau hô lên.

"Làm sao vậy?" Triệu Việt bị hoảng sợ.

"Cánh tay đau." Ôn Liễu Niên hưu hưu hít khí lạnh.

"Bình thường kêu ngươi vận động nhiều một chút, lại không chịu nghe." Triệu Việt dở khóc dở cười, nhẹ nhàng giúp hắn xoa bóp cánh tay.

"Có vận động." Ôn Liễu Niên nói.

"Ở trong viện tản bộ tiêu thực không tính." Triệu Việt nói.

Ôn Liễu Niên nhìn trời: "Nga." Vậy thì không có.

"Mộc sư gia cũng biết đánh dưỡng sinh quyền." Triệu Việt nói, "Không bằng ngày mai bắt đầu, ta cũng mang ngươi theo luyện?"

Ôn Liễu Niên cơ hồ muốn đem đầu lắc rớt ra ngoài.

Triệu Việt: "..."

Vì có thể đem đề tài này lừa gạt qua nhanh một chút, Ôn Liễu Niên quyết đoán đứng lên: "Đi, trở về phòng nghỉ ngơi." Ngàn vạn lần đừng có mà nói chuyện luyện võ gì nữa nha !

Triệu Việt trong lòng lắc đầu, cõng hắn một đường trở về phòng.

Đại nội thị vệ ngồi ở nóc nhà, nhìn hai người một đường thân thiết trở về phòng ngủ, sau đó vẻ mặt tràn ngập bình tĩnh tiếp tục gác đêm -- Lúc trước cũng là bảo hộ qua không ít đại nhân, cho nên đối với nhiệm vụ lần này vẫn không cảm thấy có gì dị thường, nhưng sau này mới phát hiện, thì ra còn có người có thể ân ái đến trình độ như vậy, không chỉ đi hai bước còn muốn cõng, hoặc là thường xuyên hôn nhau ở bên ngoài.

Ám vệ nhiệt tình ném một bao đại táo đến.

Đại nội thị vệ đầu lại bắt đầu đau.

Tần cung chủ cùng Thẩm công tử cũng đi rồi, vì sao đám người này còn ở lại chỗ này?

"Chíp." Tiểu Phượng Hoàng ngồi xổm trên bàn đá trong viện, cúi đầu ra sức xé khô bò -- Có Hồng giáp lang sáng long lanh ở trong này, tất nhiên luyến tiếc đi, cho nên Thẩm Thiên Lăng liền để nó qua đêm ở Ôn phủ, thuận tiện lưu lại vài ám vệ chiếu cố, cũng có thể bảo hộ Ôn Liễu Niên."Có muốn đi mua chút hoành thánh trở về ăn không?" Nửa buổi sau, ám vệ lại nhiệt tình mở miệng.

Đại nội thị vệ vẻ mặt cứng đờ -- Lúc trước ăn đậu rang cùng đại táo thì cũng thôi đi, khi đang làm nhiệm vụ ăn hoành thánh húp nước lèo cũng có thể sao?

Ám vệ tiếp tục vui sướng nói: "Đáng tiếc bây giờ trời quá nóng, bằng không còn có thể ăn lẩu."

Đại nội thị vệ: "..."

Lẩu này, nhất định không phải cái lẩu mà chính mình đang nghĩ.

Biết Ôn Liễu Niên xưa nay thanh nhã, bởi vậy Triệu Việt trồng không ít hoa cỏ ở bên trong phòng ngủ cùng bên ngoài tiểu viện, còn có vài bụi hoa lan mình đào được từ thâm sơn cùng cốc, chằng chịt hữu trí rất là tinh xảo.

Sáng sớm mặt trời dần dần nhô lên, Ôn Liễu Niên xoay người, lại hướng vào lòng người bên cạnh rụt rụt.

Triệu Việt thấy lông mi hắn run nhè nhẹ, như là lập tức sẽ tỉnh lại, thế là khóe miệng giương lên, nói: "Luyện công."

Ôn Liễu Niên thân thể cương một chút, sau đó hô hấp liền nhanh chóng lâu dài lên một lần nữa -- Chưa tỉnh !

Triệu Việt cười ra tiếng, cúi thấp đầu trịnh trọng hôn một cái.

Ôn Liễu Niên cẩn thận hé một con mắt: "Không cần luyện công nữa, đúng không?" Nếu thật sự muốn luyện, vậy ta nhất định có thể lập tức ngủ lần nữa.

"Chọc ngươi thôi." Triệu Việt ôm hắn ghé vào trên người mình, "Ngươi không nguyện ý, ta tất nhiên sẽ không ép buộc ngươi, về sau ở bên ngoài đi lại nhiều một chút là được."

Ôn Liễu Niên lúc này mới thả tâm, cười hì hì hôn hắn một cái: "Sớm."

"Không sớm." Triệu Việt nói, "Nếu là không rời giường, thì có thể trực tiếp ăn cơm trưa."

"Ừm." Ôn Liễu Niên dùng sức lười biếng duỗi eo, "Đi, mau đi ăn cơm thôi, còn phải đến tửu lâu kiểm tra lại lần cuối, lần này cũng không thể phạm sai lầm." Hiếm khi có ngày rảnh rỗi, tất nhiên phải hảo hảo sử dụng, đem chuyện nên làm an bài thỏa đáng mới được.

Tửu lâu mới được quét sơn, hết thảy đều khôi phục thành dáng vẻ vốn có. Ôn Liễu Niên cùng Thẩm Thiên Lăng cùng nhau chọn ngày lành, rất nhanh liền khai trương một lần nữa, Sở Uyên vì giúp hắn áp lên hồi kinh, càng là tự mình dẫn người tiến đến chúc mừng, cả kinh nhất là chúng quan viên cùng dân chúng lập tức quỳ xuống hành lễ, ngay cả Hoàng thượng cũng đến đây?

"Đều đứng lên đi, trẫm chỉ là đến nói một câu chúc mừng Ôn ái khanh cùng Triệu đại đương gia, sau đó sẽ hồi cung." Sở Uyên tâm tình nhìn qua cũng rất tốt.

Ôn Liễu Niên dẫn hắn đến nhã gian, Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng cũng ở đây.

"Tần cung chủ, Thẩm công tử." Sở Uyên nói, "Đã lâu không gặp."

"Hoàng thượng." Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm rót ly trà cho hắn, "Vừa nãy còn đang nói, đợi đến khi Diệp đại ca đến, chúng ta liền một đường tiến cung diện thánh.""Sao ngươi biết Tiểu Cẩn sẽ đến?" Sở Uyên có chút ngoài ý muốn.

"Diệp đại ca tất nhiên sẽ đến." Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc, "Tuy nói hắn nhìn qua rất hung, nhưng mỗi lần chỉ cần trong Vương Thành có chuyện lớn, hoặc là Hoàng thượng có ưu phiền, hắn đều sẽ đến."

Sở Uyên cười cười, trong lòng có chút ấm áp.

Rõ ràng có chính mình ở đây, mọi người ít nhiều gì cũng sẽ câu nệ, bởi vậy Sở Uyên chỉ uống một ly trà liền đứng dậy cáo từ. Thẩm Thiên Lăng ghé vào bên cửa sổ, nhìn bóng dáng hắn dần dần biến mất ở góc đường.

"Trở lại." Tần Thiếu Vũ gõ gõ đầu hắn, "Đang nhìn gì vậy."

"Hoàng thượng nếu là chịu lập hậu thì tốt rồi." Thẩm Thiên Lăng ngồi trở lại trên ghế, "Cũng có thể có người chiếu cố." Mà không phải giống như bây giờ, cho dù bên cạnh có vô số thị vệ, cũng cảm thấy có chút cô độc.

"Cũng không thể so với nhà người bình thường cưới vợ, nhìn thấy thích thì có thể tới cửa cầu hôn." Tần Thiếu Vũ đưa cho hắn một ly trà, "Đâu có đơn giản như vậy."

Ôn Liễu Niên quay đầu đưa mắt nhìn Triệu Việt.

Ngươi ta cũng là gia đình bình thường.

Cho nên chờ đến khi chuyện này kết thúc, thì mau chóng đến cầu hôn !

Sau khi tửu lâu khai trương, kinh doanh rất nhanh liền đi vào quỹ đạo, có Hoàng thượng đích thân tới qua, lại là tửu lâu của Ôn đại nhân cùng đại đương gia, sinh ý tất nhiên là một ngày so với một ngày càng náo nhiệt. Các sứ thần phụ quốc cũng bắt đầu dần dần tiến đến, vũ nương Ba Tư mặt đồ lộ rốn trên mặt thì che lụa mỏng, mắt xanh như màu nước biển, đeo trang sức hoa lệ đứng trên xe khiêu vũ uốn éo thắt lưng, dẫn tới vô số dân chúng tranh nhau mà quan sát, so với đón năm mới còn náo nhiệt hơn.

Trên sơn đạo ngoài thành, một đội xe ngựa đang vội vàng gấp rút lên đường, Ôn phu nhân ở trong xe ngựa, cơ hồ cười đến không thể khép miệng, sắp tới Vương Thành rồi a. Ôn Như Mặc tuy nói miệng khinh thường nữ tắc nhân gia vui mừng lộ rõ trên mặt, nhưng trong đầu rốt cuộc vẫn là cao hứng, thậm chí ngay cả một ngày một đêm gấp rút lên đường cũng không cảm thấy vất vả, trong lúc ngủ đều mơ thấy nhi tử. Hai người lúc này đang tính toán sau khi gặp mặt thì sẽ nói một vài chuyện, xe ngựa đột nhiên lại hung hăng hí dài.

"A Dục !" Ôn phu nhân ngồi không vững, suýt nữa ngã văng ra ngoài.

"Cẩn thận một chút." Ôn Như Mặc vội vàng ôm lấy nàng, xốc màn xe lên hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"

"Lão lão lão gia, đằng trước có một nhóm sơn tặc a." Gia đinh đánh xe run cầm cập.

"Sơn tặc?" Ôn Như Mặc đại kinh thất sắc, vội vàng rời khỏi xe ngựa nhìn đến tột cùng, chỉ thấy dưới tàng cây phía trước có vài đại hán đang tựa vào, bên hông đeo đao chói lọi.

"Đây đây đây, chạy mau lên." Ôn Như Mặc sắc mặt trắng bệch, hắn là văn thương nhân, tất nhiên từ chưa thấy qua phiên trận này, lúc này đến Vương Thành muốn đi thủy lộ Giang Nam, dưới chân Thiên Tử hẳn là an bình hưng thịnh, vì vậy chỉ dẫn theo ba tên gia đinh, lại không nghĩ rằng cũng sắp tới Vương Thành rồi, thế nhưng sẽ gặp phải sơn tặc.Ôn phu nhân càng hoảng sợ hơn, phu xe vội vàng đánh vòng xe ngựa chạy trở về.

"Vị huynh đài này." Bên tai đột ngột vang lên một tiếng chào đón.

"A !" Ôn Như Mặc còn chưa kịp tiến vào trong xe, bị dọa đến suýt nữa ngã bệch trên đất, lúc nãy rõ ràng còn đang ở bên kia, sao đột nhiên lại chạy đến đây.

"Ngươi muốn làm cái gì !" Ôn phu nhân tuy nói là nữ tắc nhân gia, nhưng thấy lão gia nhà mình gặp nguy hiểm, vẫn là chạy ra dựng ngược lông mày, lộ ra tính tình điêu ngoa khi ở nhà.

Đối phương là nam tử bốn năm chục tuổi, sau khi bị quát lớn rõ ràng sửng sốt một chút: "Ta là muốn --" Còn chưa nói xong, xe ngựa liền đã 'vèo' một cái biến mất....

"Tiên sinh." Một nam tử khác tiến lên, "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Ta chỉ là muốn hỏi một chút xem, trên xe bọn họ có đinh thép dự bị không, có thể cho chúng ta mượn dùng sửa xe." Vân Đoạn Hồn nói.

Nam tử nhíu mày: "Có thể xảy ra chuyện gì không?"

"Khuôn mặt này đã đổi, hiện giờ trên đời không ai có thể nhận ra ta." Vân Đoạn Hồn lắc đầu, "Yên tâm đi, nhìn trang phục như là phú hộ viên ngoại địa phương, hẳn là sau khi nhìn thấy đao thì bị giật mình."

Nam tử gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa, cùng hắn một đường đi trở về. Chỉ là ai cũng không chú ý trong bụi cỏ bên cạnh sơn đạo, rớt một cái tiểu bố bao màu lam.

"May mắn may mắn." Sau khi chạy một đoạn đường, thấy phía sau không ai đuổi theo, Ôn phu nhân vỗ ngực cảm tạ trời đất.

"Cũng không phải là." Ôn Như Mặc bưng nước trà, tay còn đang run rẩy.

"Ngươi nói xem, đám thổ phỉ này thật dọa người." Ôn phu nhân lòng còn sợ hãi, "May mắn Tiểu Liễu tử bị triệu trở về Vương Thành, bằng không mỗi ngày chờ ở thành Thương Mang, vậy ta sớm muộn gì cũng muốn bị hắn dọa có vấn đề."

"Cũng không nên vì chạy cho kịp giờ mà đi đường tắt." Ôn Như Mặc nói, "Bất quá hoàn hảo không xảy ra đại loạn gì, hiện tại nhanh chóng quay trở lại quan đạo, khi trời tối cũng có thể đuổi tới Vương Thành."

Quan đạo tuy nói hơi xa, nhưng gia đinh vừa nãy cũng bị chấn kinh, suy nghĩ muốn nhanh chóng tìm gian khách điếm trụ xuống, cho nên đánh xe chạy đến dị thường ra sức, trước khi trăng lên, cuối cùng cũng tới dưới chân cửa thành, sau khi trải qua kiểm tra thận trọng thủ vệ thì được cho đi -- Đương nhiên vì không muốn gây phiền phức cho nhi tử, vì vậy liền nói là tới đây thăm hỏi người thân.

"Có thể xem như đến rồi." Ôn phu nhân từ trong xe ngựa nhảy xuống, "Thắt lưng ta cũng muốn rời ra từng mảnh."

"Hiện tại cũng đã trễ rồi, tìm tửu lâu hảo hảo ăn một bữa an ủi trước, ngủ tiếp một đêm, ngày mai lại đi tìm nhi tử." Ôn Như Mặc giúp nàng phủi đất trên người, "Không cần sốt ruột nhất định phải đi trong đêm nay?"

"Tất nhiên ngày mai mới đi, vài năm không gặp Tiểu Liễu tử, hai ta sao có thể mặt xám mày tro phong trần mệt mỏi như vậy." Ôn phu nhân lườm hắn một cái, tất nhiên phải hảo hảo ngủ một giấc, sau khi rửa mặt chải đầu lại đi gặp nhi tử, không thể ở trước mặt quan lớn mất mặt như thế được, bị nói thành là thổ tài chủ Giang Nam.

"Được được." Ôn Như Mặc đối với nàng nói gì nghe nấy, đúng lúc cách đó không xa chính là một gian đại tửu lâu, đèn lồng còn sáng, liền một đường đến ăn cơm.

"Khách quan mời bên này." Tiểu nhị rất là nhiệt tình, cười tươi như hoa đưa bài đồ ăn lên.

Nếu muốn an ủi, vậy thì phải ăn món ngon nhất, Ôn Như Mặc mang theo phu nhân cùng gia đinh phu xe cùng nhau, người một nhà mỹ mãn ăn một bữa, còn đóng gói hai con vịt nướng, tính toán mang đến khách điếm ăn khuya. Khi tính sờ sờ trong ngực, sắc mặt lại là trắng bệch.

"Khách... Quan?" Tiểu nhị tươi cười cương ở trên mặt.

"Này, này..." Ôn Như Mặc đứng lên, đem cả người từ trên xuống dưới đều tìm hết một lượt, cũng không thấy túi tiền ở đâu, nhất thời gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi, gia đinh vào trong xe ngựa tìm một lần, cũng nói cái gì cũng không có.

"Lão gia ngươi đừng vội." Ôn phu nhân nhanh chóng an ủi, "Tìm lại xem."

"Quả thật không thấy a." Ôn Như Mặc giậm chân, "Chẳng lẽ là bị đám sơn tặc kia lấy?" Đã nói sao lại không đuổi theo, thì ra là đã lấy được bạc.

Tiểu nhị ở một bên bĩu môi, ăn quỵt thì nói ăn quỵt đi, ở đó mà sơn tặc. Dưới chân Thiên Tử, ở đâu mà có sơn tặc? Cũng không sợ bị cắt lưỡi.

"Vị tiểu huynh đệ này, chúng ta quả thật mất bạc rồi." Gom bạc trên người gia đinh cũng không đủ, nhưng đã đến nửa đêm, tất cả rơi vào đường cùng, Ôn Như Mặc đành phải kêu phu nhân tạm thời tháo một đôi khuyên tai, "Dùng cái này gán nợ trước, ngày mai chúng ta lại đến chuộc về như thế nào?"

"Hiện tại hiệu cầm đồ cũng đóng, ta phải đi đâu định giá?" Tiểu nhị nói, "Khoan đã, ta đi hỏi chưởng quầy nhà ta."

"Được được được." Ôn Như Mặc liên tục gật đầu.

Tiểu nhị chạy xuống lâu gõ cửa: "Nhị đương gia."

"Làm sao vậy?" Lục Truy hỏi.

"Trên lầu có một đám người ăn quỵt, nói không có tiền, muốn để trang sức gán nợ." Tiểu nhị nói.

"A?" Lục Truy nói, "Ngươi đi làm việc tiếp đi, ta lên nhìn thử."

Ôn Như Mặc đang cùng phu nhân thương nghị, nếu là thật sự không được, cũng chỉ có kêu tiểu nhị tìm nhi tử, ngẩng đầu chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi bước lên.

"Ngài chính là chưởng quầy tửu lâu này?" Ôn Như Mặc vội vàng đứng dậy hành lễ.

"Không cần khách khí." Lục Truy đỡ lấy hắn, "Nghe tiểu nhị nói, chư vị gặp sơn tặc, cho nên bị mất ngân lượng?"

"Đúng vậy." Ôn Như Mặc than thở, "Chúng ta là từ Giang Nam đến đây, một đường đều gió êm sóng lặng, mắt thấy cũng sắp đến dưới chân Thiên Tử, không nghĩ tới thế nhưng sẽ gặp được kiếp phỉ, thật sự là xin lỗi chưởng quầy."

Tuy nói ở nơi này gặp phải thổ phỉ có chút khó tin, nhưng Lục Truy quét mắt nhìn khuyên tai trên bàn tựa hồ thật sự là vật đáng giá, cũng không cần phải nói dối, thế là vừa tính toán nói không sao, dư quang lại quét đến một khối ngọc bội bên hông Ôn Như Mặc, phía trên có một chữ 'Ôn'.

....

Ôn?!

"Vị khách quý này." Lục Truy đỡ hắn ngồi xuống, cẩn thận nói, "Chẳng biết có thể thỉnh giáo tôn tính đại danh hay không?"

"Nga, tại hạ họ Ôn, danh gọi Ôn Như Mặc." Còn tưởng đối phương là muốn hỏi tên, để tránh mình không đến chuộc khuyên tai, Ôn Như Mặc trả lời rất là sảng khoái.

Trên trời một đường sấm chớp vang lên, chỉ trong nháy mắt Lục Truy hít một ngụm khí lạnh.

Còn thật sự đúng a?!