Hắn không nhìn thấy động tác của nữ nhân, nhưng này là… Sao có thể như vậy??? Thật không biết xấu hổ… quá mức dơ bẩn…
Tu Trạch sao lại có thể để cho nữ nhân xấu như vậy chạm vào nơi đó của hắn, hơn nữa đó là nơi dùng để…
Không được, cảnh này thật sự rất bất nhã. Nhan Thứ cảm thấy không nhịn nổi nữa. Không phải chỉ làm chuyện kia thôi sao? Tu Trạch chỉ cần trực tiếp thượng là được rồi, sao còn để cho nữ nhân kia sờ loạn khắp người. Nơi đó chính mình cũng chưa đụng đến, vậy mà nữ nhân kia lại giở trò, thật hết chỗ nói mà.
Tức giận quá, y đã quên mất mình đang rình trộm người ta, thân thể càng ngày càng ngả về phía trước. Bụi hoa mềm không chịu nổi sức nặng của hắn, cành lá non mịn gãy xuống, làm hắn ngã lăn ra.
“A…”
Cành hoa gãy, Nhan Thứ sợ hãi kêu lên, rời khỏi bụi hoa, ngã xuống bên đường mòn cạnh bồn hoa. Vì sự xuất hiện đột ngột của Nhan Thứ, Tu Trạch và nữ nhân kia đều ngừng lại. Vì lý do góc độ, tầm mắt Nhan Thứ dừng ngay tại khuôn mặt của nữ nhân, cũng thấy miệng nàng đang nằm ở… chỗ kia… của Tu Trạch…
“A… a… a…”
Nữ nhân hét chói tai, bật ngửa ra sau, ngã ngồi dưới đất. Vạt áo rơi hết ra, lộ ra hai bầu nhũ trắng tuyết, mượt mà.
Nhan Thứ vẻ mặt chật vật bò lên. Bị phát hiện đang rình trộm, mặt y đỏ bừng. Tầm mắt hướng xuống, liền nhìn đến giữa hai chân của Tu Trạch, thấy khí cụ cương cứng, giật giật. Đó là nơi mới vừa được nữ nhân kia…
“Ngươi là ai?” – Nữ nhân phục hồi lại tinh thần, vội vàng sửa sang quần áo. Vừa thẹn vừa giận, ngữ khí hết sức cay nghiệt.
Nhan Thứ nhìn về phía Tu Trạch. Tu Trạch đang nhìn y chằm chằm, biểu tình bí hiểm.
Nhan Thứ nuốt nước miếng, xấu hổ. Ánh mắt hết nhìn qua Tu Trạch, lại nhìn tới nữ nhân kia, cuối cùng không tự chủ được mà nhìn đến đôi môi đỏ mọng của nữ nhân cùng với chỗ kia của Tu Trạch. Y không phải mê đắm, nhưng cảnh tượng vừa rồi thật sự kích thích thần kinh y, nên y mới bất giác mà nhìn thẳng vào nơi đó của nam nhân. Tu Trạch phát hiện nơi ánh mắt của Nhan Thứ đang nhìn, lạnh lùng thả vạt áo che khuất cảnh xuân giữa hai chân mình.
“Ngươi tới đây làm gì?”
Nhan Thứ ngẩn người một hồi mới nói: “Ngươi vẫn còn giận sao?”
Tu Trạch nhướn mày, không trả lời, hướng về phía Đào Cơ bị ngã dưới đất đưa tay ra. Đào Cơ phẫn hận trừng mắt nguýt Nhan Thứ một cái rồi mới thẹn thùng đưa tay đặt lên tay Tu Trạch. Tu Trạch kéo nhẹ, Đào Cơ liền yểu điệu xoay một vòng rồi mới chọn tư thế mĩ miều nhất ngồi trên đùi Tu Trạch, dịu dàng đáng yêu dựa trong ngực hắn.
“Vương thượng, người kia là ai vậy?” – Đào Cơ vừa nũng nịu hỏi, vừa đưa mắt đánh giá Nhan Thứ. Ngay khi nhìn rõ dung mạo kia, nàng liền đoán ra thân phận y.
Tu Trạch liếc Nhan Thứ một cái, cúi đầu nhìn Đào Cơ, thờ ơ nói: “Chẳng qua chỉ là một gã nội thị được ta sủng hạnh mà thôi, chẳng có gì đáng nói hết.”
Nhan Thứ ngơ ngác, sửng sốt, trong lòng nhói đau vì giọng nói thờ ơ của Tu Trạch. Y không biết vì sao lại có cảm giác này, dù nói là y không quan tâm Tu Trạch đang ở với ai, thật sự là không quan tâm… Nhưng y vẫn cảm thấy không thoải mái. Tu Trạch muốn đối xử tốt với ai cũng được, nhưng đừng đối xử với y lạnh lùng như vậy. Sự quan tâm dành của Tu Trạch đối với y, sự yêu thương của Tu Trạch dành cho y đã đi đâu mất rồi?