Tu Trạch ngạc nhiên. Mẫu thân tới đây làm gì vậy. Nhan Thứ cũng ngây ra vì sửng sốt.
Ma Mẫu một thân phú quý bước vào tẩm cung của Tu Trạch, không hề chú ý tới cơn giận của hai người, vẫn tủm tỉm cười.
“Mẫu thân tới làm gì vậy?”
Tu Trạch lãnh đạm hỏi. Ở Ma giới, mặc dù có phân chia tôn ti nhưng Tu Trạch ngoài lúc xử lý công việc là lãnh khốc uy nghiêm, thật ra khi đối xử với Nhan Thứ và mẫu thân không hề bày ra vẻ quân vương, không như hoàng đế ở nhân giới cả ngày tự xưng trẫm. Trong mắt hắn, xưng hô không phải việc trọng yếu. Tất cả con dân Ma giới đều biết hắn là quân vương của Ma giới, lại cũng sẽ không vì hắn mất uy nghiêm mà không thừa nhận thân phận của hắn. Ngược lại, việc nhân giới suốt ngày giảng lễ nghi cũng phô trương quân chủ càng làm cho người ta thấy buồn cười. Nếu như tuân theo đạo đức lễ nghi thì còn làm ma quân làm gì. Hắn sở dĩ ngồi lên ngôi Ma quân là vì cảm thấy Ma giới lộn xộn mãi cũng nên có trật tự. Làm Ma quân còn có thể thỏa mãn ham muốn quyuền lực của hắn, cũng có thể muốn gì được nấy, muốn làm gì thì làm, không ai quản được.
Ma Mẫu mặc kệ sự lạnh lùng của đứa con, vẻ mặt hài lòng nhìn về phía Nhan Thứ đang đứng một bên, kéo tay y nói: “Ta hôm nay đến đây chính là vì muốn gặp ngươi.”
Nhan Thứ lộ vẻ kinh ngạc.
Ma Mẫu mập mờ nói: “Nghe bọn thị vệ nói, đứa con tuyệt vời của ta đem nhốt ngươi tại tẩm cung, đêm ngày triền miên, nhất định là ngươi ăn không tiêu rồi”. Ma Mẫu vui vẻ nói: “Bất quá, con ta cũng thật mạnh mẽ.”
Một người phụ nữ cao quý xinh đẹp nói ra những lời như vậy sẽ cảm thấy ngượng ngùng. Mặt Nhan Thứ đỏ rần. Ma giới này thật đúng là kinh hồn. Lời nói và việc làm của Ma Mẫu cũng thật đáng sợ. Con của mình mê đắm một nam nhân, còn suốt hơn một tháng không lâm triều, biến thành hôn quân mà mỗi người ở Ma giới đều nói tới; nàng là mẫu thân chẳng những không có vẻ mặt hung ác trừng phạt y là yêu tinh hại nước, còn thân thiết tìm y thảo luận chuyện phòng the của y và Tu Trạch.
“Ma Mẫu…”
“Ai da, không cần thẹn thùng.” – Ma Mẫu thấy Nhan Thứ đỏ mặt, tươi cười nói – “Thật là đáng yêu! Khó trách Trạch nhi vì ngươi mà thần hồn điên đảo.”
Nàng nâng khuôn mặt đang cúi xuống của Nhan Thứ lên, ngắm nhìn dung mạo y.
“Chậc chậc, thật là mỹ miều. Ta dám chắc tìm khắp Ma giới cũng không ra được người thứ hai đẹp thế này. Đừng nói là Trạch nhi không khống chế được, ngay cả ta cũng thấy động tâm.” – rồi vừa nói vừa lấy tay sờ mặt Nhan Thứ – “Làn da thật mềm mại…”
“Mẫu thân…” – Tu Trạch thấp giọng nói. Không thể tin nổi mẫu thân lại ở trước mặt hắn mà đùa giỡn Nhan Thứ.
Nhan Thứ vẻ mặt kinh hách. Đây là Ma Mẫu mẫu nghi Ma giới sao? Tu Trạch kì quái đã đành, ngay cả mẫu thân của hắn cũng kì quái như vậy.
“Sờ một chút cũng không được sao?” – Ma Mẫu không giận, cũng không để ý tới Tu Trạch, một lần nữa nắm tay Nhan Thứ – “Xem ta kìa, việc chính lại quên mất.”
“Ma Mẫu tìm ta có việc gì?” – Nhan Thứ hỏi. Lúc nhìn thấy Ma Mẫu còn luống cuống, nhưng Ma Mẫu như vậy khiến hắn muốn cũng không nổi.
“Là thế này, ta biết Trạch nhi hiện tại chỉ sủng ái một mình ngươi. Ngươi đáng yêu như vậy, ta cũng không phản đối.” – Ma Mẫu có chút ngập ngừng – “Ta cũng thật sự thích ngươi. Nhưng ngươi cũng biết, Trạch nhi đến bây giờ vẫn chưa có con nối dõi, nếu hắn không đụng đến nữ nhân trong hậu cung thì vĩnh viễn cũng không có con nối dòng.”
“Mẫu thân…”
Tu Trạch vừa nghe đã biết mẫu thân muốn nói gì. Chắc chắn chuyện này là do đám đại thần huyên thuyên trước mặt mẫu thân. Người tuy không quan tâm chuyện hắn thích nam nhân hay nữ nhân, nhưng có quan hệ đến vấn đề con nối dõi, làm quốc mẫu, đương nhiên không thể ngồi yên không để ý tới.
“Vậy…?” Nhan Thứ ngây ngô gật đầu, vẫn không hiểu được Ma Mẫu đến tột cùng muốn nói cái gì.
Ma Mẫu dáng vẻ càng thêm nhu hòa.
“Nhan Thứ, ta gọi ngươi Nhan Thứ được không?” – Không đợi Nhan Thứ gật đầu, bà liền nói tiếp – “Ta cũng không tham lam gì, chỉ cần Trạch nhi sinh một đứa nhỏ là tốt rồi. Ta biết ngươi sẽ cảm thấy ủy khuất, nhưng sự nghiệp thống nhất Ma giới không thể không ai kế thừa. Ngươi hiểu được sự khó xử của ta, phải không?”
Nhan Thứ vẻ mặt mờ mịt, căn bản là không hiểu được Ma Mẫu đang nói gì, nhưng y vẫn gật đầu: “Ta hiểu.”
Ma Mẫu vui vẻ nói: “Vậy là ngươi không phản đối.”
Nhan Thứ lắc đầu: “Không phản đối.”
Tu Trạch ánh mắt không thể tin nhìn Nhan Trứ, trên mặt biểu tình khủng bố như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
“Ngươi muốn ta ngủ cùng nữ nhân khác?”
“Ngủ cùng nữ nhân khác?” – Nhan Thứ còn chưa rõ tình huống.
“Không cùng nữ nhân khác ngủ sao sinh con được.” – Tu Trạch tức giận tới mức không thèm cân nhắc lời nói nữa.
“Cùng nữ nhân làm chuyện ngươi làm với ta?” – Nhan Thứ kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Tu Trach gật đầu, nhìn gương mặt kinh hoàng của Nhan Thứ hắn thầm nghĩ, cuối cũng cũng có chút phản ứng, xem ra y cũng không phải không cần mình.
Nhưng điều hắn chờ đợi hóa ra lại là…