Người muốn tìm không ở chỗ này, Tu Trạch đột nhiên cảm thấy vô cùng bối rối, hắn vẫn luôn cho rằng người thiếu niên xinh đẹp được hắn sủng hạnh qua chắc chắn là một trong năm vị nam phi, trùng hợp Khắc Khâm Luân từ chối không chịu gặp hắn thì hắn lại càng chắc chắn thiếu niên đó chính là Khắc Khâm Luân.
Cho đến khi phát hiện mình sai lầm thì hắn cũng nhận định cho dù người mình muốn không phải Khắc Khâm Luân thì người trên giường nhất định cũng là thiếu niên ấy, không ngờ những điều hắn nghĩ lại hoàn toàn không đúng vào đâu, Khắc Khâm Luân không phải, người trên giường cũng không phải, vậy rốt cuộc thiếu niên mà hắn say mê đến chết đi sống lại kia đang ở nơi đâu?!
Cảm giác này… thực sự là vô cùng đau khổ và mất mát….
Tu Trạch trừng mắt liếc nhìn Khắc Khâm Luân cùng Nhan Thứ, sau đó hướng mắt về bọn thị vệ phía sau quát lớn: “Người không ở chỗ này, còn không mau đến nơi khác lục soát đi? Ngốc lăng ra đó làm gì!” Hắn tức giận xoay người rời khỏi.
Nhan Thứ sửng sốt theo bản năng đưa tay sờ lên mặt mình rồi thở phù ra một hơi, quên mất Tu Trạch vốn không thể nào nhận ra khi y đã thay đổi hình dáng.
Tu Trạch không hề nhận ra nét mặt nhẹ nhõm khi sờ vào mặt của Nhan Thứ trong lúc này. Ngược lại Khắc Khâm Luân đã quan sát thật kỹ, hắn vẫn cảm thấy diện mạo cùng hai mắt của y có gì đó không thích hợp, nhưng nhìn mãi cũng không tìm ra được cái gì bất đồng, cũng không nghĩ Nhan Thứ đã sử dụng dịch dung thuật, bởi vì, hắn đối với thứ này vốn là dốt đặc cán mai!
“Ngươi ổn chứ?”
Trong địa lao âm u ẩm mốc đầy mùi tử khí, giọng nói trong trẻo của Khắc Khâm Luân cũng có chút khàn khàn.
“Xin lỗi, ta đã liên lụy đến ngươi rồi.”
Âm thanh yếu ớt của Nhan Thứ vang lên kèm theo vài tiếng ho khan khó thở, tại nơi địa lao tâm tối càng thêm phần khó nghe.
Ánh sáng tuyệt đẹp nhưng lạnh giá của ánh trăng xuyên qua cửa sổ soi vào bên trong, phản chiếu hai bóng hình đơn độc gầy yếu gần như đã hoàn toàn mất đi sức sống. Khuôn mặt họ được ánh trăng chiếu sáng lên, mông lung không chút tỳ vết… đẹp đến mức khiến người khác có cảm giác dường như đây chỉ là hư ảo, sẽ nhanh chóng biến mất trên cõi đời này.
Khắc Khâm Luân đưa tay vỗ nhẹ vào đầu Nhan Thứ đang nằm nghiêng không ngừng ho khan trên đùi mình, giọng nói có phần trách móc nhưng ngữ khí cùng ánh mắt lại chất chứa đầy nhu tình ấm áp: “Đồ ngốc! Nói cái gì mà liên lụy hay không liên lụy? Ngươi thừa biết địa lao căn bản không thể nào giam giữ được ta, chính là ta tự mình không muốn rời khỏi, ngươi mà còn nói những câu như thế thì đừng trách sao ta đánh ngươi!”
Nhan Thứ khó khăn thở dốc vài lần rồi cố gắng nói trong sự đứt quãng: “Ngươi mau đi đi… không… không cần phải vì ta mà ở lại… ta nghĩ... thiên kiếp… khụ.. thiên kiếp của ta … đã đến rồi….”
“Đừng nói càn.”
Thương tiếc ngắm nhìn người thiếu niên nhỏ bé đang nằm trên chân mình, Khắc Khâm Luân không tự chủ vươn tay xoa nhẹ lên khuôn mặt phấn nộn mềm mại đã phủ kín một tầng tro tàn sắc kia.
“Khâm Luân, nếu như ta chết rồi, có thể phiền ngươi tới nhân giới báo tin cho sư phụ ta biết có được không?”
“Ngươi sẽ không chết! Nhất định không chết!”
“Kỳ thật trước khi ta đến Ma giới, sư phụ từng dặn dò tuyệt đối không cho Tu Trạch nhìn thấy diện mạo thật của ta, không nghĩ tới… hắn… hắn lại là thiên kiếp… cùa ta…” Giọng nói của y đột nhiên yếu dần rồi từ từ im hẳn.
” Nhan Thứ... Nhan Thứ... ngươi không được chết!” Khắc Khâm Luân hốt hoảng vừa gào vừa lay y thật mạnh.
“Ta… Ta chưa chết…” Nhan Thứ thở dốc, cố gắng mở to đôi mắt, hy vọng có thể khiến cho Khắc Khâm Luân tin tưởng rằng y vẫn còn sống, thần chết vẫn chưa đến tìm y.