Thợ Làm Bánh Số 12 Phố Mộc Lan

Chương 08




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thợ Làm Bánh Số 12 Phố Mộc Lan


Trans: Ying Ying



Chương 08: Một ngày mới


Chiếc Range Rover chậm rãi hòa vào dòng xe trên đường, người ngồi ghế lái mắt nhìn thẳng, cánh tay mạnh mẽ trong lớp áo sơ mi do động tác điều khiển xe làm lộ ra, Thiệu Thanh ngồi kế bên buồn chán, quay đầu nhìn nhi đồng Andy đang ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên ghế chuyên dụng cho trẻ nhỏ.


"Tối nay ăn bò được không? Ưu tiên cho Andy một nồi nhỏ muốn nấu cái gì liền nấu cái đó nhé?"


Giọng điệu dỗ ngọt giống như sói bà bà đang dụ dỗ cậu bé quàng khăn đỏ [*].


[*] gốc là cô bé quàng khăn đỏ nhưng do Andy bảo bảo là bé trai nên mình sửa lại thành cậu bé nhé.


"Andy có thể tự mình nấu không ạ?" Cậu bé quàng khăn đỏ lập tức mắc câu.


"Andy không thể đứng gần nồi, muốn ăn cái gì chú sẽ nấu giúp cháu." Tư Việt bên cạnh đúng lúc mở miệng phòng ngừa ai đó đang cố tình quỵt lời hứa.


"Vâng. . . ." Cậu bé quàng khăn đỏ cụp tai cúi đầu.


"Sau khi ăn thịt bò có thể dùng thêm điểm tâm ngọt mà, không phải nhóc thích ăn bánh ngọt với panna cotta anh đào sao." Thấy chú của cậu bé quàng khăn đỏ quá nghiêm khắc, sói bà bà cảm thấy thật chướng mắt.


"Chú ơi, Andy muốn ăn panna cotta anh đào, có được không ạ?" Trong nháy mắt tâm trạng Andy vui vẻ lên, khuôn mặt đứa nhỏ vừa cẩn thận vừa mong chờ nhìn gáy chú mình.


Nhìn gương mặt nho nhỏ ngoan ngoãn của Andy qua kính chiếu hậu, Tư Việt lại nhớ đến con trai 3 tuổi của nhà đầu tư ở Vân Nam, nội tâm như bị nhéo một cái, ngoài mặt không biểu lộ cảm xúc nhưng giọng nói đã dịu dàng hơn.


"Đương nhiên là được, tối nay cho phép Andy ăn mỗi loại điểm tâm ngọt một ít. Ngược lại chú Thiệu mời khách nhé."


". . . . . . . ." Thiệu Thanh bà bà đang chuẩn bị khen Tư Việt liền câm nín.


"Yeahhh!" O(∩_∩)O Bé con ngồi trên ghế chuyên dụng không nhịn được vui sướng quơ quơ hai chân nhỏ.


Hôm sau


Ánh nắng tựa như cát vàng xuyên qua cửa sổ tầng bốn, chiếu rọi vào chiếc giường lớn giữa phòng.


"Loảng xoảng loảng xoảng!" Đây quả thực là âm thanh phá hoại bầu không khí tốt đẹp muốn bám giường vào buổi sáng mà. . . .


Y Bạch nằm chổng mông trên giường, chậm chạp nhúc nhích tay phải mò tìm điện thoại trên tủ đầu giường, gian nan mở mắt nhìn thời gian, 7: 28. . . .


Tước gia so với đồng hồ báo thức còn đúng giờ hơn.


Để lại điện thoại lên tủ, Y Bạch xoa xoa hai mắt rồi ngồi dậy ngẩn người một lúc, trên đầu lộ ra một chùm tóc nhỏ lắc lư.


"Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng!" Âm thanh lồng sắt dưới lầu càng rõ ràng hơn, dường như đoán được chủ nhân đã tỉnh ngủ, động vật nhỏ nào đó chỉ kém chút là muốn một cước đá bay cửa lồng để nhanh chóng xuất hiện trước mặt chủ nhân.


"Đến đây, đến đây. . . . . ."


Dùng chân mò tìm dép lê để xuống giường, ồ bên phải tìm được rồi, bên trái ở đâu nhỉ? Y Bạch nằm sấp ngó xem dưới gầm giường một lát, cậu nhanh chóng tìm thấy chiếc dép bên trái, thành công mang được đủ bộ dép lê rời giường.


Y Bạch cào tóc, ngáp một cái rồi mới tắt chuông báo thức của đồng hồ, tiếp đến lắc lư đi vào phòng tắm bắt đầu rửa mặt.


Nhìn bản thân trong gương vài giây, Y Bạch cúi đầu tìm bàn chải đánh răng, bóp một ít kem lên mặt bàn chải rồi bỏ vào miệng, sau đó lê dép lảo đảo xuống lầu hầu hạ Tước gia.


Tước gia lúc này đã không thể chờ đợi thêm được lâu, cả người ngồi thẳng, hai chân trước bám lấy cửa lồng, mắt thấy Y Bạch đang lại gần nhịn không được thở phì phì vài cái, mũi nhỏ cọ cọ lên thanh sắt hận không thể tự mình chui ra khỏi lồng, trên mặt xù lông viết lớn ba chữ "Tôi! Rất! Đói!"


Đầu tiên Y Bạch rót đầy nước vào bình cho Tước gia, sau đó lại múc một muỗng thức ăn cho thỏ vào chén ăn, Tước gia lúc này mới chịu buông tha cửa lồng, lại gần dúi đầu dùng bữa sáng của mình. Chào hỏi với Y Bạch là cặp mông đầy lông, ý tứ biểu đạt rất rõ ràng, tôi đã có đồ ăn ngon cậu có thể lăn được rồi.


". . . . . . ."


"Nụ hôn chào buổi sáng đâu?" Y Bạch ngậm bàn chải, mơ hồ lầu bầu vài tiếng rồi lên lầu tiếp tục làm vệ sinh.


Cùng lúc đó, bên trong tòa nhà cao cấp Lạc An ở Hải thị lại là một cảnh tượng khác. . . . .


Sau khi chạy bộ sáng sớm, Tư Việt trở về đơn giản tắm rửa sạch sẽ, sau đó đi đến phòng bên cạnh đánh thức Andy vẫn đang ngủ say, đứa nhỏ mặc một thân áo ngủ vịt con, tư thế ngủ hỗn loạn chẳng thua kém Y Bạch bao nhiêu, miễn cưỡng xoay tròn 180 độ làm rớt cún bông tên milou, bộ dạng như tuyên bố "Một tấc cũng không rời giường".


"Andy, thức dậy đi nè, hôm nay phải đến nhà trẻ báo danh, buổi sáng đã mua bánh mì cà rốt mà con thích ăn rồi đấy." Tư Việt hiếm khi dịu dàng xoa xoa tay nhỏ của Andy mở miệng.


"A. . . . Bánh mì cà rốt ư?"


"Đúng vậy, mau đứng lên, hôm nay con muốn mặc gì?" Tư Việt vừa nói vừa mở vali.


"Hay mặc áo sơ mi xanh lam với quần soóc nhỏ màu xám đậm đi. . . ." Tư Việt ba nâng hai hạ lưu loát giúp Andy đang ngủ gà ngủ gật thay xong quần áo, rửa mặt rồi ăn sáng, tích cực chuẩn bị cho ngày đầu tiên đến nhà trẻ của bé con.



Panna cotta anh đào



Bánh mì cà rốt