Thỏ Hoa Đào

Chương 54




Edit: Aki

Beta: Yam

Dẫu Nhạc Quỳnh Quỳnh dạy lung ta lung tung thì Ninh Tây Cố vẫn chăm chỉ học hỏi với thái độ rất nghiêm túc.

Tuy cậu vụng về nhưng được cái nghe lời, cô bảo cậu làm gì thì cậu sẽ làm y theo, cho dù có chút vội vã nhưng cậu vẫn nhịn lại.

Ninh Tây Cố chỉ lo bản thân làm không đủ tốt.

Cũng bởi Nhạc Quỳnh Quỳnh từng có hai tên bạn trai cũ, một người trong đó còn trông có vẻ là cao thủ tình trường, mà cậu lại là lần đầu tiên, đã chẳng có cơ hơn được mấy tay phong lưu kia thì ít nhất cũng không thể thua kém quá nhiều. Những chuyện khác cậu không biết, nhưng cứ đưa đẩy theo khoái cảm của Nhạc Quỳnh Quỳnh chắc sẽ đúng nhỉ?

Ninh Tây Cố cảm thấy người con gái trong lòng mình đây như một viên kẹo bông ngọt lịm vậy, cậu muốn siết lấy cô thật chặt nhưng e ngại lồng ngực nóng rẫy và lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi sẽ vô tình hòa tan cô. Cậu căng thẳng đến nỗi tưởng chừng như trái tim này sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.

Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng ngỡ rằng bản thân như sắp tan ra đến nơi.

Ninh Tây Cố vừa nóng bỏng lại dịu dàng, cô vừa thẹn thùng vừa cảm thấy dễ chịu vô cùng, quên sạch nỗi sợ hãi trước đó từ lâu.

Cô thả lỏng bản thân, dịu dàng đón nhận cậu chàng to xác đang căng thẳng này.

Ôm lấy cổ cậu, trao nhau nụ hôn.

Sáng hôm sau.

Chín giờ rưỡi.

Nhạc Quỳnh Quỳnh tỉnh lại, phát hiện mình vẫn đang được Ninh Tây Cố ấp ôm. Cô gối lên cánh tay Ninh Tây Cố một lát, thử cảm nhận nhận cơ thể mình. Cô không khó chịu lắm mà chỉ hơi mệt, thêm cả Ninh Tây Cố ôm hơi chặt.

Cô lắng nghe nhịp tim Ninh Tây Cố một chốc rồi nói: “Đừng có vờ ngủ.”

bấy giờ Ninh Tây Cố mới chịu mở mắt, cậu cố lươn cho qua chuyện: “… Em cũng mới dậy thôi.”

Tay vẫn ôm riết không buông.

Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: “Cậu còn muốn làm gì nữa?”

Ninh Tây Cố lặng lẽ đỏ mặt, hỏi: “Chị đau không?”

Nhạc Quỳnh Quỳnh đáp: “… Không đau.”

Ninh Tây Cố dò hỏi như đang đợi ý kiến của cấp trên vậy: “Tối hôm qua, tối hôm qua em thể hiện có tốt không?”

Nhạc Quỳnh Quỳnh nói mập mờ: “Tạm được, xét là lần đầu thì cũng qua đấy.”

Thật ra Ninh Tây Cố cảm thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng đâu sành sỏi cho lắm, nhưng cậu lại chẳng có đối tượng tương quan để so sánh, chỉ nghĩ cũng có thể là do Nhạc Quỳnh Quỳnh không ham thích chuyện này, nhưng dẫu sao thì cô cũng có kinh nghiệm hơn kẻ non tơ là cậu.

Cuối cùng Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng nhớ ra rằng tối hôm qua cô đã mượn rượu để “Đòi hỏi” Ninh Tây Cố, lần này là làm thật. Mặt cô dần dần đỏ phừng lên nhưng vẫn cố giữ phong thái người phụ nữ cặn bã của mình: “Còn không dậy à? Hôm nay tôi cần đi làm đấy, còn cậu không phải đi học à?”

Ninh Tây Cố im lặng một lúc rồi nói: “Sáng nay em không có lớp.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh đoán ra ngay: “Cậu định cúp học đó hả? Dạo này cậu càng lúc càng học xấu đấy nhé?”

Cô đá bắp chân Ninh Tây Cố trong chăn một cái tượng trưng.

Ninh Tây Cố cười ngơ ngơ với cô, tựa như dẫu cho bây giờ cô có nói gì đi chăng nữa thì cậu vẫn sẽ khen một câu đáng yêu quá, ngố kinh.

Nhạc Quỳnh Quỳnh tức anh ách: “Ra ngoài, tôi muốn mặc quần áo.”

Thật lòng thì Ninh Tây Cố chẳng nỡ chút nào, nhưng cậu vẫn cúi xuống hôn lên trán cô rồi mới chịu buông ra, vén chăn bước xuống. Cậu nhặt bộ đồ ném lung tung trên sàn nhà, mặc quần vào trước rồi nói: “Chị, em đi làm bữa sáng nhé, chị muốn ăn gì?”

Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn quấn chăn kín mít, chỉ lộ ra cái đầu, giục cậu: “Nấu ít cháo trắng là được.”

Ninh Tây Cố bèn lấy nồi cơm điện ra nấu cháo.

Cậu lấy thêm thức ăn mèo cho Bong Bóng, mèo con vừa ve vẩy đuôi vừa ăn cơm. Ninh Tây Cố đứng bên cạnh vuốt ve nó, bỗng dưng bật ra tiếng cười như không thể kìm được, thủ thỉ: “Bong Bóng, sau này phải sửa miệng gọi anh là “Bố” đấy nhé.”

Bong Bóng ăn say sưa, chẳng thèm liếc cậu cái nào.

Hiện tại phần lớn thời gian tủ lạnh trong nhà Nhạc Quỳnh Quỳnh đều do Ninh Tây Cố sử dụng, bên trong chất đầy thức ăn cậu mua, cậu còn rảnh rỗi muối ít dưa chua.

Ninh Tây Cố gắp ít dưa chua ra, làm một đĩa trứng tráng kiểu Mỹ rồi rửa một bát anh đào nhỏ, coi như đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Vừa lúc Nhạc Quỳnh Quỳnh đã tắm xong.

Trông cô có vẻ tươi tỉnh khoan khoái lắm, khuôn mặt ửng hồng như sắc tường vi. Cô làm như không thấy Ninh Tây Cố mà tự ngồi xuống ăn sáng. Nhạc Quỳnh Quỳnh ho nhẹ hai tiếng, bày điệu bộ chị lớn ra hỏi: “Ăn xong chị sẽ đến công ty ngay, cậu có muốn chị đưa đến trường luôn không?”

Ninh Tây Cố nói: “Không cần đâu.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh gật đầu: “Vậy cậu tự đi học nhé.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh yên tâm để Ninh Tây Cố ở lại nhà, đi giày chuẩn bị ra ngoài. Ninh Tây Cố giống như con cún lặng lẽ theo sau mông cô, vóc người cậu lớn chiếm nhiều diện tích, cảm giác rất chật chội vướng tay vướng chân, Nhạc Quỳnh Quỳnh bèn quay đầu liếc cậu: “Cậu đi theo chị làm gì?”

Ninh Tây Cố nói như lẽ đương nhiên: “Lái xe đưa chị đến công ty đó.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh đáp: “Cậu cũng đâu phải tài xế của tôi, lúc này không cần tự giác thế đâu… Tôi sẽ tự lái, cậu chờ lát nữa rồi gọi xe về trường đi.”

Ninh Tây Cố “Ò” một tiếng, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ nhưng mắt thì vẫn nhìn cô mong đợi, dáng vẻ như vô cùng muốn dính lên người cô. Tuy sau khi bị cô từ chối có chút ủ rũ, nhưng cậu vẫn nghe lời đứng lại, nhìn Nhạc Quỳnh Quỳnh đến mức khiến cô đỏ bừng mặt, thậm chí cô còn ngẫm lại xem có phải bản thân nghiêm khắc quá hay không.

Nhạc Quỳnh Quỳnh quay người lại, nói: “Cúi đầu.”

Ninh Tây Cố hơi ngả người xuống, Nhạc Quỳnh Quỳnh nhón chân lên thơm cậu nhẹ một cái, nụ hôn này mang theo hương trái cây thoang thoảng từ son dưỡng trên môi cô. Cô bảo: “Cậu ngoan chút nhé.”

Coi cậu là nhóc con thật đấy à? Ninh Tây Cố cảm thấy buồn cười, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng đúng là nội tâm mình thích được như thế thật.

Sau khi Nhạc Quỳnh Quỳnh rời đi, Ninh Tây Cố nghĩ thử xem nên làm gì. Cậu mở điện thoại lên xem thời khóa biểu của hôm nay, buổi chiều chỉ có một môn tự chọn, đi cũng được mà không đến cũng chẳng sao, cậu thấy không đặc biệt cần đến trường nên gửi tin nhắn nhờ Lô Viễn điểm danh giùm.

Cậu là một kẻ khá chậm chạp, khi làm một chuyện gì đó, cậu không lập tức có cảm giác quá nồng nhiệt ngay lúc ấy, thường phải chờ một khoảng thời gian sau rồi mới muộn màng phản ứng lại.

Cũng như lúc này vậy.

Nhạc Quỳnh Quỳnh đi làm bỏ cậu lại, để cậu ở nhà một mình. Cậu ngồi trên ghế sô pha ngơ ngác chẳng biết nên làm gì.

Ninh Tây Cố suy ngẫm về nhân sinh.

—— Mục tiêu bấy lâu nay của cậu đã hoàn thành.

Cậu rất vui, không, hình như niềm sung sướng lúc này không giống như trong dự tính lắm, nhưng quả thật bây giờ cậu rất vui, rất rất vui.

Hơn nữa cậu lại thấy chưa thỏa mãn lắm, cứ nghĩ về chuyện tối hôm qua là nóng ran cả người. Cậu còn muốn có lần thứ hai, lần thứ ba, muốn có vô số lần của sau này.

Nhạc Quỳnh Quỳnh là một cô nàng quá đỗi thất thường, sáng nắng chiều mưa trưa ẩm ương, tuy hôm qua đã phê chuẩn nhưng chưa chắc sau này sẽ bằng lòng, cậu vẫn phải tiếp tục phấn đấu.

Ninh Tây Cố cảm giác có một nguồn năng lượng kỳ lạ chầm chậm chảy tràn khắp cơ thể, thôi thúc cậu phải làm gì đó, nhưng lại chẳng thể làm gì.

Thế là cậu dứt khoát đứng dậy quét dọn một lượt cả căn nhà, ngay cả phòng ngủ cũng sắp xếp gọn lại, đổi khăn trải của chiếc bàn ngoài phòng khách, mua hai bó hoa tươi cắm lên, dáng vẻ hận không thể sửa sang căn phòng này thành phòng tân hôn. Sau cùng không biết phải làm gì nữa, cậu bèn đưa Bong Bóng đến cửa hàng thú cưng, cho nó tỉa tót tắm rửa mát xa, tút tát Bong Bóng thành con mèo sạch sẽ thơm ngát.

Sau khi xong hết việc thì trời cũng vừa tối.

Ninh Tây Cố đi siêu thị mua thức ăn, chuẩn bị làm một bữa ra trò, đồ ăn lúc sáng làm qua quýt quá.

Về đến nhà, Ninh Tây Cố mở app dạy nấu ăn ra xem, đang nấu theo thì bỗng có cuộc gọi tới.

Ninh Tây Cố lau tay rồi nhận điện thoại: “A lô? Bố?”

Ông Ninh hỏi: “Con đang làm gì vậy?”

Ninh Tây Cố nghĩ ngợi trong chốc lát rồi đáp: “Đang nấu cơm ạ.”

Ninh Tây Cố ra ngoài phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha nói chuyện.

Ông Ninh rõ là hơi sửng sốt, hỏi: “Nấu cho bạn gái con?”

Ninh Tây Cố nói: “Đúng ạ.”

“Anh quan tâm bạn gái mình thật đấy nhỉ.” Ông Ninh không đồng ý: “Bố thấy dạo này anh không chịu đi học cũng là vì cô gái đó nhỉ?”

Ninh Tây Cố: “…”

Ninh Tây Cố nói: “Cũng tạm ạ, con tự có chừng mực.” Cậu rất muốn hỏi bố mình rằng sao ông lại có thể biết cặn kẽ đến thế?

Ông bố già chỉ muốn nhắc nhở một chút, bèn nói: “Ừ, trong lòng con tự biết là tốt. Bố không phản đối chuyện tình cảm của con, nhưng con phải phân biệt rõ đối tượng để yêu đương với đối tượng để kết hôn, bây giờ con qua lại với phụ nữ để tích lũy kinh nghiệm là được rồi.”

“Con biết.” Ninh Tây Cố hơi phiền muộn, cậu láng máng cảm thấy có gì đó không đúng nhưng vẫn hùa theo lời bố: “Con biết, con chỉ chơi đùa với cô ấy một chút chứ không kết hôn, bố không cần phải nghĩ sâu đến thế.”

Vừa khéo lúc này Nhạc Quỳnh Quỳnh gửi tin nhắn đến.

Ninh Tây Cố vội nói: “Con còn có việc, cúp trước nhé bố.”

Ngắt máy của bố mình xong, Ninh Tây Cố bèn mở tin nhắn của Nhạc Quỳnh Quỳnh ra xem, cô đang háo hức chọn món để cậu làm.

Ninh Tây Cố thầm nghĩ, người phụ nữ này khi không cưng nựng cũng đã nhõng nhẽo đủ điều, bây giờ càng nhõng nhẽo hơn.

Khi Ninh Tây Cố đứng dậy, Bong Bóng đang tuần tra lãnh địa trong phòng khách. Nó dạo ngang qua TV thì liếc thấy bên cạnh có đặt một con gấu bông nhỏ, nó nhìn chòng chọc một lúc rồi đưa chân tát bụp xuống đất.

Ninh Tây Cố bước tới, tiện tay nhặt con gấu nhỏ lên để về chỗ cũ rồi dạy bảo Bong Bóng: “Đừng bắt nạt con gấu bông, mèo nhỏ ngoan nhé.”

Nhưng cậu không phát hiện ra trong đôi mắt của con gấu chợt lóe lên ánh sáng đỏ.



Nhạc Quỳnh Quỳnh làm việc mãi đến hơn tám giờ tối mới về nhà. Đồ ăn đã bày đầy trên bàn, mà Ninh Tây Cố lại đang ôm mèo nằm ngủ trên sô pha.

Nhạc Quỳnh Quỳnh rón rén đi tới, xoa đầu cậu rồi vuốt ve chú mèo con.

Bong Bóng tỉnh trước, sau đó Ninh Tây Cố cũng bị đánh thức.

Ninh Tây Cố ngước đầu nhìn cô: “Chị về rồi à, chị ăn cơm chưa?”

“Chưa.” Nhạc Quỳnh Quỳnh đáp: “Tôi để bụng về nhà ăn cơm cậu nấu đấy, mau dọn cơm đi, tôi bận bịu cả ngày nay sắp chết đói đến nơi rồi.”

Cô lại hỏi: “Sao mà cậu còn dọn nhà sạch thế? Hôm nay không đi học hả?”

Ninh Tây Cố trả lời: “Chỉ có một môn tự chọn thôi, có đến hay không cũng chẳng sao. Vả lại em thấy em ngủ với chị rồi mà lại đi ngay thì kỳ quá, em muốn chờ chị về.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh bỗng đỏ mặt, nhưng cô vẫn cố thể hiện: “Là tôi ngủ cậu có được không? Bạn nhỏ xử nam.”

Ninh Tây Cố thì thầm: “… Đâu có nhỏ đâu.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh không nghe rõ: “Cậu nói gì thế?”

Ninh Tây Cố: “Không có gì, không có gì.”

Ngồi xuống ăn cơm.

Nhạc Quỳnh Quỳnh bưng bát cơm, hỏi: “Thế giờ là cậu định cơm nước xong xuôi sẽ về trường đúng không?”

Ninh Tây Cố không quá tình nguyện: “Ừm… Em có thể ở lại không?”

Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn dáng vẻ ngập ngừng dè dặt ấy của cậu, không kìm được hỏi: “Cậu có vấn đề gì thì nói thẳng ra xem nào, người đâu mà lúc nào cũng chậm chạp thế.”

Ninh Tây Cố nhớ tới cuộc gọi với bố mình hôm nay, chẳng biết nghĩ thế nào mà nóng đầu hỏi: “Chị sẽ kết hôn với em chứ?”