Thổ Dân Loạn Nhập Khủng Du

Chương 75: 75: Luân Hồi





Cả người Thời Hủ đều trở nên vô cùng hoảng hốt, sự kiện anh vừa mới trải qua đã mang lại cho anh quá nhiều khích thích, bất kể là việc bị quái vật theo dõi sau đó truy đuổi, hay là sự bừng từng sau khi luân hồi đều khiến anh cảm thấy sợ hãi không thôi.
"Phòng ở đây đều trống rỗng, ba người các ngươi tự phân phối là được, nếu như có nhu cầu gì, trong phòng có ma pháp trận có thể cùng những nơi khác trao đổi, thỏa mãn nhu cầu của các ngươi, đợi đến khi bão táp qua đi mới đi ra làm quen với khoang thuyền đi."
Thuyền viên nói ra những lời giống như lúc trước, nhưng Thời Hủ lại không đi vào phòng ở của mình như trước, anh nhìn hai người chơi còn lại, có chút thấp thỏm hỏi.
"Cái kia...!Tôi có điều muốn nói với các cậu, tôi có thể làm phiền các cậu một chút không?" Địch Hạt và Quan Dục liếc nhau một cái, lập tức gật gật đầu, xoay người mang theo Thời Hủ đi vào căn phòng giống như lúc trước.
Thủy thủ đoàn đầy dấu chấm hỏi, làm sao ba người này vào một gian phòng? Phòng của họ chỉ có một giường mà thôi!
Tên thuỷ thủ đoàn này vừa định nhắc nhở mấy tế phẩm này, nhưng thiếu niên da nâu kia trước khi đóng cửa nhìn hắn một cái, hắn liền suy nghĩ ngưng trệ, cái gì ý nghĩ cũng không có.
Phi hành đoàn quay lại trực tiếp mà không gặp bất kỳ nghi ngờ nào, sẵn sàng trở lại vị trí của họ để tiếp tục làm việc.
Tất cả mọi thứ cứ như vậy tự nhiên mà diễn ra.
......
Trong phòng, Quan Dục thuần thục lấy ra một chai nước từ trong ba lô đạo cụ của mình, đưa cho Thời Hủ.
"Uống chút nước trước bình tĩnh một chút đi, xem ra chuyện anh muốn nói sẽ không đơn giản, trong thời gian ngắn là nói không xong."
Bộ dáng nhã nhặn hiền lành kia, phảng phất mình thật sự chỉ là một người chơi bình thường, mà không phải là sát thủ thần tử đã chứng kiến vô số quái vật kỳ sự, một người yêu tân sinh thần minh.
Thời Hủ đương nhiên không biết những thứ này, chỉ cảm tạ sự quan tâm của đối phương, tiếp nhận nước uống mạnh một ngụm, bình phục tâm tư của mình.
Cho đến bây giờ, anh còn có chút không biết làm sao, không có từ trạng thái lúc trước bị đuổi giết đến tuyệt cảnh tỉnh lại.
Địch Hạt mơ hồ phóng thích thần lực, ngăn cách căn phòng này, cũng trấn an tâm thần người chơi trước mắt, làm cho anh ta dần dần trầm tĩnh.
Qua một hồi lâu, đợi đến khi Thời Hủ tỉnh táo lại sửa sang lại suy nghĩ, anh mới mở miệng kể lại.
"......!Lúc trước, khi chiếc phi thuyền này vừa rơi xuống, tôi liền tiến vào một nơi đầy nước, xung quanh thời gian đều bị ngưng trệ, các cậu hẳn là cũng gặp phải chuyện như vậy đúng không? "
Quan Dục đúng lúc gật gật đầu, đại biểu cho hai người biểu đạt khẳng định, cũng ý bảo Thời Hủ tiếp tục nói tiếp.
"Tôi vốn là muốn một bên tìm manh mối, một bên đi tìm các cậu, nhưng trên đường gặp phải quái vật kia.

Các cậu hẳn là cũng gặp phải rồi, những thứ kia, có chút giống con người, lại xen lẫn rất nhiều đặc điểm của dã thú, không có quái vật nào giống nhau.

"
"Thỉnh thoảng chúng nó lại phát ra những lời như người nhưng lại không nghe rõ, tựa hồ chính là loại âm thanh mà trước đó chúng ta nghe được dưới sàn nhà.

Nhưng những gì tôi muốn nói không phải là điều này! Những gì tôi muốn nói là những gì đã xảy ra sau đó khi tôi bị bọn chúng đuổi theo.

"
Thời Hủ nhớ lại lúc đó trở lại trước cửa khu giải trí, đột nhiên cùng quái vật mặt đối mặt kinh hãi, trong lòng căng thẳng, theo bản năng lại uống một ngụm nước.
"......!Năng lực của tôi là thao tác thời gian, nghe có vẻ rất mạnh mẽ, nhưng trên thực thế hạn chế của nó có rất nhiều.

Bởi vì năng lực đặc thù, cũng bởi vì đã từng phát sinh một ít chuyện, tôi trở nên thích một người hành động..."
"Chậm lại, tạm dừng, thậm chí tăng tốc, ngược dòng thời gian, những thứ này tôi đều có thể làm được, chẳng qua thao tác tiêu hao khác nhau cũng bất đồng, dưới tình huống có thể, tôi cũng sẽ không quá mức sử dụng năng lực này, nó gây ra ảnh hưởng quá lớn, hơn nữa năng lượng của tôi cũng không cách nào nhiều lần sử dụng."
Quan Dục bất động thanh sắc, nhưng trong lòng hắn trong nháy mắt rùng mình, nghe người chơi này giải thích về năng lực của mình, kết hợp với trạng thái long thần lúc trước khi trao đổi với Địch, hắn cũng đoán ra nguyên nhân người chơi này bị kéo vào phó bản này.
Nam nhân theo bản năng cùng thiếu niên liếc nhau một cái, được lạnh nhạt khẳng định.
Thời Hủ đắm chìm trong câu chuyện của mình, không chú ý tới sự tương tác của hai người kia, anh nói xong năng lực của mình, tiếp tục nói về chuyện gặp phải lúc trước.

"Trong quá trình chạy trốn kia tôi không may mắn đụng phải một con quái vật khác, lập tức bị đám quái vật lấy số nhiều giáp công, bởi vì khó có thể thoát khỏi cùng với thể lực của mình có cực hạn, cho nên tôi lựa chọn phát động thời gian quay ngược, trở lại thời điểm bị phát hiện, như vậy có thể một lần nữa hành động, tránh cùng quái vật gặp phải, rõ ràng trước kia đều hữu dụng, nhưng mà..."
Nói đến đây, Địch Hạt đã đoán được chuyện sau này, dù sao hắn sớm đã thông qua bản chất thần minh, biết không gian kia rốt cuộc là cái gì, kết hợp với năng lực mà Thời Hủ nói, liền có thể suy đoán ra chuyện xảy ra sau này.
Quả nhiên, người chơi trẻ tuổi này tiếp tục nói.
"Nhưng vốn dĩ ở thời điểm đó chỉ có một mình tôi, nhưng sau khi quay ngược thời gian, tại địa điểm kia, cư nhiên có quái vật xuất hiện! Hồi tưởng của tôi trực tiếp đưa tôi đến trước mặt nó...!Tuy rằng tôi ra sức chống cự, nhưng vẫn bị bức đến góc chết.

Nếu như không phải trận luân hồi này phát sinh, có thể tôi sẽ chết ở nơi đó.

"
"Bây giờ là ngày đầu tiên chúng ta tiến vào phó bản này, chuyện xảy ra sau đó trong mắt tôi cũng không có gì kỳ quái, cho nên tôi không biết có thể đi đâu thăm dò, không có đầu mối.

Nếu như lại một lần nữa mặc kệ thời gian trôi qua, không có biện pháp tiến vào không gian kia, tôi nghĩ bằng một mình ta có thể không thể sống sót..."
"Cho nên tôi muốn tới tìm các ngươi tổ đội, à, không biết có thể hay không..."
Nói đến đây, Thời Hủ lại trở nên thấp thỏm, anh sợ mình sẽ bị cự tuyệt, đối phương tuy rằng đã trợ giúp mình, nhưng đồng thời cũng so với mình nhìn qua cường đại hơn rất nhiều, bọn họ không chỉ có thể trợ giúp mình tiêu trừ tiếng tạp âm trong phòng, hơn nữa khi luân hồi xuất hiện, trạng thái cũng tốt hơn mình rất nhiều.
Người mạnh mẽ, luôn luôn có tính khí riêng của mình, anh không biết sự cầu xin giúp đỡ đột ngột như vậy có thể được chấp nhận hay không.
Quan Dục tựa hồ nhìn ra tâm tư của anh, trấn an nói.
"Thì ra là như vậy, xin đừng lo lắng, trong phó bản người chơi đều là đồng minh, hơn nữa, chúng tôi cũng không phải loại kẻ giết người biến thái có vấn đề về tinh thần, về chuyện tổ đội, chúng tôi không có ý kiến gì, bất quá..."
Người đàn ông nói tới đây, tuy rằng vẫn mang theo nụ cười ôn hòa, nhưng nội dung nói ra lại chuyển đề tài.
"Bất quá hành động của chúng tôi có lẽ có chút vượt quá lẽ thường, hơn nữa đi kèm với nguy hiểm rất lớn, chúng tôi sẽ không buông tha đồng bạn, bất quá khi gặp phải tình huống khẩn cấp, có thể sẽ cần anh nghe theo chỉ thị của chúng tôi để hành động, cho dù như vậy, cũng không có vấn đề sao?"
Địch Hạt và Quan Dục phải đối mặt với thần minh có chút khó giải quyết, tuy rằng bọn họ sẽ không vứt bỏ người chơi này, nhưng nếu bởi vì bất đồng phát sinh ngoài ý muốn cũng là bọn họ không muốn nhìn thấy.
Cho nên Quan Dục lựa chọn ngay từ đầu đã chọn nói chuyện thẳng thắn, để tránh sau này phát sinh xung đột.
Nhưng Thời Hủ nghe xong lại không cảm thấy kỳ quái, có lẽ là bởi vì lúc trước đã nghĩ tới tình huống bị cự tuyệt, hiện tại loại lời này chỉ là cảnh báo, ngược lại làm cho hắn đối với hai người chơi này càng sinh ra vài phần tốt đẹp.
Vì vậy, anh không do dự, trả lời trực tiếp.
"Không, không thành vấn đề! Chỉ cần các cậu không ghét bỏ tôi là được, tôi sẽ nghe theo chỉ huy, cố gắng trợ giúp các cậu! "
Bầu không khí lập tức thả lỏng, Quan Dục vươn tay, tự giới thiệu.
"Tôi là Quan Dục, cậu ấy là Địch Hạt."
"Tôi tên là Thời Hủ."
Hai người nắm tay một chút rốt cục xác định quan hệ tổ đội, điều này làm cho tảng đá lớn trong lòng Thời Hủ rốt cục rơi xuống đất.
Sau khi đạt được mục đích, Thời Hủ rốt cục có tâm tư suy nghĩ những vấn đề khác, bởi vì vẫn không biết điều kiện thoát ra là gì, anh lại không có mục tiêu thăm dò, sau khi có đồng đội, cuối cùng anh cũng tìm được người hỏi.
Vì thế anh đối với Quan Dục, có chút hoang mang hỏi.
"Anh Quan, cái kia, anh đối với điều kiện thoát ra có manh mối gì không? Cho tới bây giờ tôi thật sự không có đầu mối gì, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải phó bản mà hệ thống không nói hết tin tức, mà chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, tôi cũng nhìn không ra mạch lạc gì, chuyện duy nhất biết, chính là những thanh âm dưới sàn nhà là do quái vật kia phát ra..."
Quan Dục không trực tiếp trả lời, mà là chuyển tầm mắt về phía Địch Hạt, hỏi ý kiến của hắn.
Thời Hủ có chút không rõ nguyên nhân, anh không biết sự tương tác của hai đồng đội mới rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Bất quá cái này cũng không trách anh, dù sao ngoại trừ năng lực có chút đặc thù, anh cũng chỉ là một game thủ kinh khủng cực kỳ bình thường, người chơi bình thường không thể tưởng tượng ra chuyện chỉ trách Lục Ly.
Giọng nói thiếu niên bình thản phảng phất mang theo một tia mát mẻ, không có đệm nói ra những lời mà Thời Hủ chưa bao giờ tưởng tượng qua.
"Thời Hủ, hiện tại chúng ta là đồng đội, có một số việc, ta muốn nói với ngươi một chút."
" Điều kiện thoát ra, là ngăn cản một vị tà thần, vị tà thần đólà người khởi xướng trận dị biến ba ngày sau đó, hiện tại đang ẩn nấp trên chiếc thuyền bay này."

Thời Hủ có chút mờ mịt, anh cảm giác mình giống như là khán giả nhảy 50 tập phim truyền hình, thiếu đi tất cả đệm và manh mối, trực tiếp chui vào trong cốt truyện hoàn toàn chưa xem qua.
Vốn là một khắc luân hồi phát sinh, Thời Hủ suy đoán điều kiện thoát ra có thể là "ngăn cản Luân Hồi", nhưng bây giờ "Tà Thần" này xuất hiện ở đâu, mấy ngày nay ở trên chiếc phi thuyền này, ngoại trừ rồng ra, hoàn toàn không hề có chút manh mối nào về phương diện này?
Thiếu niên mặt không chút thay đổi không để ý anh ngốc trệ, tiếp tục lời nói của mình.
"Chuyện này, là vị Nguyên Sơ Chi Long kia nói, thân thể của vị Nguyên Sơ Chi Long này ba ngày sau bị giết chết, tạo thành dị biến bao phủ thế giới, linh hồn của hắn trốn vào khe hở thời gian, truy trở về nguồn gốc tà thần, sáng tạo trận luân hồi này.

Vừa là muốn tìm phương pháp phá cục trọng sinh, cũng là vì hạn chế sự tồn tại của vị tà thần này.

"
Sự tồn tại của Tà Thần [ Tuyền Thuỷ ] đích thật là Long Thần trong mộng nói cho Địch Hạt, bất quá những nội dung sau này, đều là hắn thông qua bản chất thần minh, thông qua chuyện mấy ngày nay suy đoán ra.
Thời Hủ đột nhiên nhớ tới uy nghiêm cự long xuất hiện trong mộng kia, mặc dù chỉ là kinh hồng thoáng nhìn, vẫn để lại cho anh ấn tượng cực kỳ khắc sâu, đó là sự sợ hãi khắc sâu vào linh hồn.
Long thần mà thiếu niên nói hẳn là thứ mà anh đã mơ thấy trong giấc mơ kia.
"......!Nhưng Địch Hạt, ngăn cản chuyện tà thần này...!Chúng ta làm thế nào điều này có thể được? Chúng ta mặc dù là người chơi trò chơi khủng bố, có một ít năng lực đặc biệt, nhưng cũng không có khả năng chống lại thần minh? "
"Đúng vậy, đối với người chơi mà nói, điều đó là không thể.

Cho nên trò chơi này ngay từ đầu, không có ý định để cho người chơi sống sót."
Sắc mặt thiếu niên dần dần lạnh, thậm chí mơ hồ ẩn chứa một cỗ tức giận, hắn đã có một chút suy đoán đối về chân tướng của phó bản này, nhưng không có cách nào xác nhận nó.
Trừ khi, hãy hỏi "Thượng Đế" về mọi thứ.
"Địch Hạt, ý của cậu là…..? "
Thời Hủ không rõ nguyên nhân, chỉ cảm nhận được một ít bầu không khí không đúng, Quan Dục thiếu một ít tin tức, thật không mọi chuyện sẽ xảy ra đến ngờ bước đó, nhưng sự phẫn nộ của người yêu vẫn rõ ràng truyền đến trong mắt hắn.
Bàn tay rộng lớn bao lấy thiếu niên màu nâu, dùng nhiệt độ gọi lại thần trí của Địch Hạt.
Thiếu niên nhìn ánh mắt lo lắng của người yêu, rốt cục hòa hoãn vẻ mặt.
"......!Tối nay, ta sẽ gặp vị thần long trong giấc mơ của ta, và sau khi ta nhận được câu trả lời chính xác, lúc đó chúng ta lại bàn luận tiếp về vấn đề này.

"
Thời Hủ nghe lời này, mơ hồ cảm nhận được một tia không đúng, nghe ngữ khí của Địch Hạt, an cảm thấy thiếu niên kia tựa hồ không có qua sợ hãi vị Long Thần kia.
Cũng giống như, cả hai bên đều ở cùng một vị trí.
Nhưng tình huống hiện tại anh có hỏi không ra miệng, đành phải tạm thời ấn xuống, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.
Địch Hạt lần thứ hai đi tới phòng anh, tiêu trừ tiếng vang quỷ dị, trong tay thiếu niên lóa ra một chút ánh sáng màu đen tản ra vô số hạt mực, thoáng cái liền dung nhập vào thân thể Thời Hủ.
"Đây là năng lực của ta, có thể bảo hộ ngươi, cũng có thể đem ngươi liên hệ với chúng ta cùng một chỗ, thời điểm một mình coi chừng, nếu như gặp phải chuyện gì, liền ở trong lòng gọi ta."
Tuy rằng lãnh đạm, nhưng Thời Hủ vẫn từ trong lời nói của thiếu niên nghe ra sự quan tâm đối với đồng bạn.
Trong nháy mắt anh đối với thân phận của Địch Hạt cũng không để ý như trước nữa, bọn họ là đồng đội tạm thời, thiếu niên chiếu cố mình như thế, những chuyện khác cũng không trọng yếu như vậy.
Cơn bão im lặng, thời gian trôi qua, rất nhanh đã bước vào thời gian ngủ, trong căn phòng yên tâm, dần dần vào giấc mơ.
......
Lại là giấc mộng rơi xuống, bóng tối vô biên, vô tận rơi xuống.

Nhưng một giây sau, Thời Hủ liền cảm giác mình bị một cỗ lực lượng ôn nhu kéo lại, anh khẽ mở mắt ra, nhìn thấy bóng dáng Quan Dục, lại không nhìn thấy thiếu niên màu nâu đâu.
Thẳng đến một khắc sau, ánh mắt của anh không thể ức chế bị cự long hoàng kim đồng xa xa hấp dẫn, đồng thời nhìn thấy vô số bóng người trong hắc sa tự do hơi tỏa sáng, đó là thể trạng thuộc về thiếu niên, lại vô cùng to lớn, tựa như thần minh.
Quan Dục trước mặt mình đang ngửa đầu nhìn "hắn", cũng không quay đầu lại nói với Thời Hủ.
"Thời Hủ, cậu tới rồi, đến đây, đứng ở nơi này."
Suy nghĩ trong mộng tựa hồ có chút trì trệ, thời gian không kháng cự, nghe theo lời đồng đội nói, đứng dưới tấm màn đen vô tận.
Một giọng nói hư ảo vang lên, không gian màu đen phảng phất đều bị chất vấn trong lời nói kia chấn động một chút.
"[Không Đình Chi Chủ], [Thời Không Chi Long]! Nói cho ta biết, vì sao phải sáng tạo phó bản này, vì sao phải triệu hoán người chơi đến nơi này như vậy! Nhiều quái vật tín ngưỡng [ Tuyền Thuỷ ] như vậy, đến tột cùng là vì sao sinh ra! "
Đó là một giọng nói thuộc về thiếu niên, bình tĩnh và tức giận, cao quý và thiêng liêng.
Đó là một câu hỏi thuộc về các vị thần.
"..."
Long Thần khổng lồ không nói một lời, chỉ là trầm mặc.
"Tại sao im lặng, những câu hỏi này có quá khó trả lời không?"
"..."
"Thú ngạo mạn, ngươi có bao giờ dự liệu đến khoảnh khắc bây giờ không? Khi ngươi mượn trò chơi [sợ hãi] để tìm kiếm sự tái sinh, ngươi có thể dự đoán tương lai bây giờ không? ”
"......!Ta...!Không, không...!Biện pháp..."
Bóng người màu đen phẫn nộ phất tay, tiếng gió liệt liệt, màn che màu đen kịch liệt múa múa, cắt đứt lời giải thích của Long Thần.
Sau đó là trầm mặc khó tả, thời gian phảng phất trôi qua thật lâu, lại phảng phất chỉ là trong nháy mắt, hắc quang chuyển thành tiếng nói.
"......!Ta sẽ ngăn cản [Tuyền], hy vọng đến lúc đó ngươi có thể suy nghĩ cho cặn kẽ, làm thế nào để trả lời cho câu hỏi trước đó.

"
Người khổng lồ hắc quang mãnh liệt chợt lóe, đem hư ảnh long thần trực tiếp chiếu rọi không thấy.
Màn che màu đen cuồn cuộn hai người lơ lửng trên không, trở về yên tĩnh ngủ say.
......
Ngày hôm sau, ba người chơi tổ đội lại đến boong tàu, chứng kiến sự xuất hiện của [Rồng Bão], cùng với phong cảnh của bầy rồng đầy trời.
"Địch Hạt, tối hôm qua trong mộng, những lời cậu nói rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ phó bản này là do Long Thần giở trò quỷ? Chuyện gì đã xảy ra với những con quái vật đó? "
Thời Hủ rốt cục nhịn không được, vẫn là hướng thiếu niên hỏi ra miệng, chính anh suy nghĩ lung tung một trận, tuy rằng có chút suy nghĩ, nhưng cũng không rõ ràng, dứt khoát trực tiếp hướng đối tượng trực tiếp nhất hỏi đáp án.
Địch Hạt chỉ dừng một chút, cũng không có gì để giấu diếm, trực tiếp giải thích.
"Ta nói rồi, thân thể của Long Thần bị giết chết, linh hồn trốn vào khe hở thời gian, truy trở về nguồn gốc tà thần, tạo thành sự luân hồi này.

Để ngăn cản tà thần, vị Long Thần này can thiệp vào trò chơi khủng bố, sáng tạo phó bản, triệu hoán người chơi, nhưng người chơi không thể ngăn cản tà thần, long thần chính mình cũng chưa từng nghĩ tới loại chuyện này, hắn nghĩ, mượn trò chơi khủng bố hấp thu năng lượng của người chơi, khôi phục lực lượng của mình, ngăn cản tà thần.

"
"Đặc biệt...!Là những chơi như ngươi, những người có khả năng điều khiển thời gian.

"
Thời Hủ nghe đến đó, nhịn không được nuốt nước miếng.
"Vậy làm thế nào để hấp thụ năng lượng của người chơi?"
" Chỉ cần giống như một trò chơi kinh dị, làm cho họ tuyệt vọng.

"
Trong đầu có chút khái niệm mơ hồ, nhưng Thời Hủ vẫn không thấy rõ, chẳng qua trong lòng dần dần dâng lên một loại bất an.
"Làm thế nào để làm cho bọn họ tuyệt vọng?

" Chỉ cần để cho bọn họ rơi vào luân hồi vĩnh viễn không cách nào rời đi, là được rồi.

"
Suy nghĩ của người chơi trẻ đột nhiên rõ ràng, nhưng anh ta thà không hiểu còn hơn.
"Một nơi ngày đêm bất biến, cuối cùng sẽ dẫn đến tai nạn, luân hồi không ngừng lặp đi lặp lại, không thể sống, cũng không thể chết, không chết không sống, vĩnh viễn tuyệt vọng."
Người đàn ông trẻ nuốt nước bọt một lần nữa và hỏi một câu hỏi khác.
"Nhưng mà...!Chuyện này có liên quan gì đến những con quái vật đó?"
Thiếu niên nhàn nhạt liếc anh ta một cái, hỏi ngược lại.
"Khi ngươi lâm vào tuyệt vọng vô tận, không cách nào phá cục cũng không cách nào thoát ly, nếu có một tồn tại, nói cho ngươi biết có thể cho ngươi sống sót, sống sót đến khi hy vọng xuất hiện, ngươi sẽ cự tuyệt sao?"
Thời Hủ thất thanh, anh biết đáp án này sẽ là cái gì, hầu như sẽ không xuất hiện ngoại lệ.
"Đương nhiên sẽ đáp ứng, chỉ cần còn sống, sẽ có hy vọng, tất cả sinh mệnh có lý trí đều nghĩ như vậy.

Nhưng bọn họ không biết đó là tà thần mê hoặc, tiếp tục sống sót, lại không nói là lấy thân phận nhân loại sống sót.

Long Thần không cách nào dựa vào, nhưng tà thần có thể tín nhiệm sao? Không thể, vì vậy tất cả họ đều biến thành quái vật."
"Những quái vật kia, chính là tất cả người chơi trước kia bị kéo vào phó bản này, ngươi cũng thấy trang phục của bọn họ đi.

Bọn họ đã trải qua luân hồi gần như tuyệt vọng, rốt cục buông tha chờ đợi, không thể không tin tưởng tồn tại không biết, vì sống sót, lại bất tri bất giác rơi vào một vực sâu khác.

"
Quan Dục ở một bên sắc mặt nghiêm túc, trước đó hắn đã thông qua một số tin tức hiểu rõ suy đoán ra được chân tướng.
Nghe xong những lời thiếu niên nói, Thời Hủ phát hiện nếu như không phải gặp được hai người Địch Hạt, mình cũng sẽ là một trong những người chơi này.
Ba người im lặng đi về phía trước, vô số người cùng bọn họ cùng nhau tiến về phía trước.

Đột nhiên, Địch Hạt nghe được một tiếng nước suối mơ hồ chảy xuống, sau đó đi kèm với một câu nói hư ảo.
[......!Vậy tại sao ngươi lại giúp đỡ con rồng đó? Ha ha...!]
Thanh âm kia phảng phất gần trong gang tấc, chính là người nào đó trong đám người lướt vai mà nhẹ giọng nói, nhưng Địch Hạt xoay người nhìn lại, thậm chí dùng thần lực cảm ứng, lại không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào, phảng phất đối phương trong nháy mắt rời xa.
"Địch? Có chuyện gì vậy?" Quan Dục chú ý tới người yêu có gì đó không đúng, trực tiếp hỏi.
"......!Tà thần vừa rồi tựa hồ xuất hiện, bất quá trong nháy mắt lại biến mất, ta không truy tung được hắn.

"
"Cái gì?!"
Quan Dục và Thời Hủ hai người nhìn chung quanh, nhưng đám người đầy mắt không có một tia khác thường.
"......!Đừng để ý, đến giờ tự nhiên sẽ thấy.

"
Địch Hạt không nói thêm gì, chỉ mang theo hai người trở về phòng.
Thời gian theo quỹ tích đã định hoạt động, chuyện đã trải qua từng bước từng bước phát sinh, trong lúc đó thanh âm quỷ dị kia không còn xuất hiện nữa.
Không Đình bộc phát, mây đen dày đặc, bầy rồng điên cuồng, phi thuyền chấn động.
Phi thuyền rơi xuống, bão táp tàn phá bừa bãi, dưới sự rung chuyển kịch liệt của toàn bộ không gian, dòng chảy của thời gian lần thứ hai tràn ngập phi thuyền, mang theo đám người Địch Hạt tiến vào trong không gian ngưng trệ kỳ dị kia....