Thế nào là không có vô sỉ nhất chỉ có vô sỉ hơn, Đường Vũ chính là một minh chứng tốt nhất và Châu Lộ Lộ cô đã thấm thía điều này sau một thời gian yêu đương không dài cũng chẳng ngắn.
Trước khi một mùa xuân tươi xanh mơn mởn tới thì chính là một mùa đông rét buốt.
Cô không quá thích mùa đông nếu không muốn nói là ghét, nhưng cái đông năm nay dường như cũng không quá tệ. Chỉ vì có thêm một người bên cạnh, mùa đông buốt giá cũng trở nên ấm áp lạ thường.
Đêm liên hoan cuối năm, sau khi mọi người đều lục tục ra về, Đường Vũ kéo Châu Lộ Lộ lại, dồn cả sức nặng của cơ thể mình lên người cô.
Châu Lộ Lộ nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì say của anh, thở dài. Ông trời thật là thiên vị mà, say cũng có thể đẹp trai đến thế là sao chứ.
Đường Vũ hơi ngẩng đầu, đôi mắt mơ màng cong thành hình trăng khuyết, giọng nói mang theo cái đặc trưng của người say nhưng vẫn chẳng kém phần quyến rũ: “Có phải anh rất đẹp trai không?”
Châu Lộ Lộ: “…” Anh biết thuật đọc tâm đấy à?!
“Không, hề!”
Đường Vũ cười to: “Vậy có phải em đang nghĩ, phải mau chóng lấy anh về nhà hay không? Nhân dịp năm mới dắt anh về nhà đi em, chỉ cần em gật đầu thôi, anh sẵn sàng dâng hiến thân này vì em!” nói rồi còn không quên làm vài động tác quyến rũ.
“Không được.” Châu Lộ Lộ phản đối.
Nụ cười trên môi Đường Vũ cứng lại, tỉnh rượu đến vài phần: “Tại sao?”
“Mới quen nhau mấy tháng thôi mà, vội như vậy sao.”
“Không vội, nhưng anh muốn thấy dáng vẻ em làm cô dâu của anh.”
Châu Lộ Lộ: “!!!”
“Cô dâu của anh chắc chắn sẽ rất xinh đẹp. Có thể chứ?”
Châu Lộ Lộ nhìn Đường Vũ, chớp mắt, rồi lại chớp mắt.
Đường Vũ: “Sao vậy, cảm động không nói nên lời rồi, hử?”
“Em đang suy nghĩ…”
“Nghĩ gì?”
“Anh vừa có ngoại hình, có tiền lại biết cách dỗ dành con gái vui vẻ thế này, lỡ ai đó vừa mắt anh, bắt anh đi thì sao?”
Đường Vũ kinh ngạc đưa tay ôm ngực: “Ơn trời, cuối cùng em cũng nhận ra ưu điểm của anh rồi!” lập tức bị cô lườm cho một cái xém lông mày.
Đường Vũ ngại ngùng vuốt mũi.
“Tuy rằng anh hay có rất nhiều điểm tốt, nhưng toàn bộ chúng đều chỉ dành cho em mà thôi. Vậy nên mau mau trói anh lại bằng hôn nhân. Anh chẳng chạy mất đâu nhưng có gì đó giữ lại thì vẫn yên tâm hơn mà.”
“Nếu ngày nào đó anh chán em thì sao?”
“Sẽ không, cho dù là 5 năm, 10 năm hay 20 năm nữa. Ngốc ạ, có phải nói chán là chán được ngay đâu!” Đường Vũ ôm lấy Châu Lộ Lộ, dụi đầu vào hõm cổ cô thì thầm. “Lộ Lộ! Anh thật là đáng thương.”
Châu Lộ Lộ thầm thở dài bất lực, lớn xác mà sao cứ ra vẻ đáng thương mãi thế này. Đã biết cô hay mềm lòng mà còn…
“Được rồi.”
“Em đồng ý rồi?”
“Có thể không đồng ý sao?”
“Dĩ nhiên là không. Tuy rằng yêu đương bí mật rất kích thích, nhưng rất không an toàn nha, anh sợ bị những cô gái khác ngắm tới lắm!”
Châu Lộ Lộ: “…!!!”
Thế là lần về quê ăn tết này, hành lý của cô đã nhiều thêm một người đàn ông và… một con chó.
Cô chỉ nói với cha mẹ, tết này sẽ cho họ một cái kinh hỉ, đùng một cái dắt theo một anh giai về nhà thế này liệu có bị cô chọc tức đến mức đuổi ra khỏi nhà không nhỉ?
Haizzz, ăn tết ngoài đường thì không vui lắm đâu.
Châu Lộ Lộ đang miên man suy nghĩ, nên không để ý, Đường Vũ lẽo đẽo đi theo sau đó, hay tay xách một đống đồ, dáng vẻ y như cô vợ nhỏ theo chồng về nhà vậy!
Nhưng mà mảy may chẳng hề có chút lo lắng mà hoàn toàn là thong dong như về nhà mình vậy.
Bình thường Châu Lộ Lộ luôn cảm thấy con hẻm tới nhà mình quá xa, xa khiến người ta phát hờn, vậy mà lần này lại thấy nó ngắn đến lạ thường, mới đó mà đã trước cửa nhà rồi.
Cô giơ tay gõ cửa, nhưng bàn tay chậm chạm không gõ xuống.
Đường Vũ ở phía sau lẩm bẩm: “Có phải lạnh quá nên cứng tay rồi không, ừm, để đấy anh gõ cho.” Nói rồi đưa tay gõ thật nhanh ba tiếng trước khi Châu Lộ Lộ kịp phản ứng.
Trong nhà lập tức truyền ra giọng nói của mẹ Châu ngày càng gần: “Tới đây, tới đây!”
Gì, gì, gì, cô còn chưa chuẩn bị xong tâm lý mà!
Cảnh cửa mở ra, không chỉ mẹ Châu mà cả ba Châu và Châu Mạnh Trường cũng có mặt.
Ba người nhìn Châu Lộ Lộ vẫn đang trong tư thế gõ cửa, lại nhìn người đàn ông sau lưng cô, mười mắt nhìn nhau. Sáu con mắt đấy kinh ngạc.
Mẹ Châu là người phản ứng nhanh nhất, chộp lấy cây chổi ở góc nhà, quát đến kinh thiên động địa: “Châu! Lộ! Lộ!”