Bữa cơm lãng mạn không ánh nến bỗng chốc hoá thành tiệc giấm chua, so với xoài nhúng giấm còn muốn chua hơn.
Châu Lộ Lộ đau đầu không thôi nhìn Đường Vũ lại nhìn Lady đang vui vẻ gặm xương ở bên cạnh.
"Lady, còn không mau an ủi ba ba mày đi."
Lady ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái rồi trực tiếp quay người, lưu lại cho cô một cặp mông đầy lông như muốn nói: liên quan gì đến tôi...
Trán Châu Lộ Lộ chảy đầy hắc tuyến.
Đến Lady cũng không coi lời nói của cô ra gì.
Được lắm, để xem về nhà tao xử mày thế nào!
Cô còn đang bận trừng mắt với cặp mông trắng như tuyết nào đó, thì một giọng nói nhõng nhẽo có phần quen tai vang lên.
"Vũ, sao gần đây không thấy anh đến tìm em, người ta nhớ anh chết đi được."
Thùng giấm Đường Vũ nhìn cũng không buồn nhìn, phán một câu xanh rờn: "Tôi thân với cô lắm à?"
Vẻ mặt Vương Giai Hi cứng lại trong chốc lát rồi lập tức tươi cười, cơ thể cứ như người không xương dựa cả vào người Đường Vũ.
"Anh vẫn còn giận em à, dù vậy cũng không cần hạ mình qua lại với cô ta để chọc tức em chứ. Người ta ghen chết đi được."
Châu Lộ Lộ nhìn chăm chăm vào cánh tay bị ôm chặt ních của Đường Vũ.
Đường Vũ đen mặt vội vàng muốn rút tay ra, nhưng càng rút thì càng bị ôm chặt hơn.
Anh tức giận: "Vương tiểu thư, phiền cô buông ra."
"Không buông, người anh yêu là em cơ mà, tại sao em phải buông?"
"Muốn biết?" không đợi Vương Giai Hi trả lời, Đường Vũ đã nở nụ cười châm chọc liếc ngực cô ta: "Nó làm tôi thực chướng mắt."
Vương Giai Hi: "..."
Châu Lộ Lộ: "!!!"
Nhịn hai lần, vẫn không kìm được mà phì cười.
Không phải anh nên đợi cho cô với "tình yêu đích thực" của amh cãi nhau một trận khói lửa mới đứng ra nói, xin lỗi Châu Lộ Lộ mới là người tôi yêu à.
Nhưng cũng phải công nhận lời anh nói thật quá chính xác đi!
Vương Giai Hi bị cô cười nhạo, giận tím mặt.
"Còn cô, không phải đã cầm tiền của tôi rồi à, sao không biến mất luôn đi quay về làm gì, hay là chê ít?"
Châu Lộ Lộ đang định lên tiếng phản bác đã nghe Đường Vũ ung dung nói: "Là tôi trả tiền để cô ấy quay lại, cám ơn Vương tiểu thư đã quan tâm, về sau cảm phiền cô không cần lại xen vào chuyện của tôi. Đi trước một bước." Từ đầu đến cuối vẫn là một bộ hoà nhã lịch sự, một câu Vương tiểu thư, hai câu Vương tiểu thư, nhưng chẳng khó nhận ra anh đang tức giận. Nói rồi kéo Châu Lộ Lộ đi một mạch không quay đầu.
Vương Giai Hi ở phía sau nói vọng theo: "Vũ, Cô ta chẳng qua chỉ nhìn trúng tiền của anh thôi, sao anh có thể để cho hạng người như vậy ở bên cạnh được cơ chứ?"
Đường Vũ hơi dừng bước: "Không sao, chút tiền đó tôi cũng không để vào mắt."
"Còn nữa, lần sau xin gọi tôi Đường tiên sinh."
"Anh...!"
Ra đến xe, Đường Vũ vẫn nắm chặt tay cô không buông, Châu Lộ Lộ choc chọc mu bàn tay anh.
"Anh làm thế không sao chứ?" Cô bỗng công ty đang có một dự án hợp tác với công ty của cha Vương Giai Hi, Đường Vũ lại làm lớn như thế, có khi nào bọn họ huỷ hợp đồng hay không?
"Không cần bọn họ huỷ, anh sẽ huỷ ngay lập tức." Đường Vũ nói là làm, hùng hổ gọi một cuộc điện thoại, sau đó vẻ mặt lập tức trở nên uỷ khuất.
"Đều tại em, có phải em nên bồi thường cho anh hay không?"
Châu Lộ Lộ: "..." Cô không nên thương hại tên đàn ông không có khí tiết này mới phải.