Tu Kiệt cảm thấy anh càng ngày càng hoa mắt, để cho mình bớt ngượng ngùng, anh tìm đại một câu hỏi.
“Không thay đồ? Hửm?”
Hạo Phong lắc lắc cổ tay một chút. Cậu thấy nó hơi nhức.
“Không thay, mặc như vầy không nhảy được thì tui bỏ liền vị này luôn đó lớp trưởng”
Trên người cậu là một bộ đồ đồng phục bình thường. Áo sơ mi trắng và cà vạt màu nâu, quần tây cũng màu nâu.
Eo cậu vốn nhỏ, mặc quần cũng phải bóp sửa lại mới mặc được. Nhìn thì không sao, nhưng....
Tu Kiệt lắc đầu, cơ thể hơi lâng lâng.
“Áo thì không sao, thay quần đi, quần thể dục ấy, cậu có đem không?”
Hạo Phong mệt mỏi lắc đầu, cậu cũng không phải dạng lúc nào cũng mang theo quần thể dục, chơi bóng rổ cũng không cần thay quần như thế này. Thật phiền.
“Không có đem, lớp trưởng, hay là mình hoãn lại, ngày mai hẵng tập được không?”
Nhưng hành động sau đó của Tu Kiệt đã làm cậu thất vọng tràn trề.
Anh lấy trong cặp ra một cái quần thể dục, đưa cho cậu.
“Mặc quần của tôi đi”
Hạo Phong bực bội, chộp lấy cái quần, cậu cũng không nghĩ nhiều. Cởi luôn quần tây xuống.
Tu Kiệt giật mình, ánh mắt không tự chủ dám vào đùi của cậu. Cặp đùi trắng ngần láng mịn. Trông rất căng mượt, không biết chạm vào cảm giác sẽ tốt đến đâu nữa.
Anh khó khăn quay mặt đi.
Hạo Phong thật sự thẳng. Mặc dù cha và ba cậu gay, cộng thêm việc mình là một con yêu thỏ cũng không làm khó được sự thẳng như cột điện này của cậu.
Cậu thích con gái trắng trắng mềm mại, quan trọng là ngực to [:))) ]
Cũng không thấy thay quần trước mặt bạn nam này là có gì sai cả.
Hạo Phong mặc xong quần, cảm thấy nó hơi dài một chút.
“Lớp trưởng, có phải cậu mượn dịp này để sỉ nhục chiều cao của tôi không? Dài như vậy”
“Không dài, rất đẹp mà”
Hạo Phong chỉ đơn thuần là độc thoại một chút. Không ngờ anh thật sự trả lời, câu trả lời còn hơi kì cục, nhưng cậu lại không biết chỗ kì cục phát ra từ đâu.
Hạo Phong không phải người ngốc. Nhìn Tu Kiệt nhảy vài lần cũng học được.
Phải nói thật. Lớp trưởng nhảy rất đẹp, từng bước của anh rất dứt khoát, mấy bạn nữ lúc nảy khen đúng là không thừa.
“Nghĩ ngơi một chút” Thấy mồ hôi thấm ướt cả áo sơ mi của cậu. Tu Kiệt lên tiếng.
Đúng là mệt thật. Mặc dù tập tành kiểu này có thể nghĩ được vài tiết xã hội, nhưng mà nếu mệt như vậy thì thà đi học mấy tiết xã hội kia còn hơn.
Hạo Phong uống vài ngụm nước. Đang loay hoay nghĩ mệt thì Tu Kiệt trên tay cầm một cái thước dây bước đến.
“Lại gì nữa vậy lớp trưởng?” Cậu ảo não hỏi.
“Đo người một chút, chiều còn phải thuê trang phục. Đứng dậy”
Ngay tức khắc nghe hai chữ đứng dậy. Bản năng thỏ lười biếng trong cơ thể Hạo Phong run rẩy.
Thiếu máu lên não là một hiện trạng đang ngày càng phổ biến ở người trẻ. Tình trạng này sẽ xuất hiện lúc ngồi quá lâu, lại phải đứng lên. Mắt hoa đầu choáng. Hạo Phong lại mệt.
Lười quá không muốn đứng lên!!!!
“Không đứng đâu, cậu xuống đây”
Cậu vẫy vẫy tay.
Tu Kiệt rõ là cơ thể hơi căng lên, bàn tay nắm ở mép thước siết lại. Anh cúi người xuống.
Hạo Phong ghé ngay gần mặt anh. Cậu có thể ngửi thấy một mùi hương thanh mát của cỏ ướt sau mưa, có vị hơi ngọt thanh và cay.
Giống mùi cỏ timothy ghê.
Hạo Phong nghĩ. Hầu hết các loài gậm nhấm đều thích loại cỏ này. Cậu cũng thích, chỉ là rất ít khi ăn, ăn vào sẽ bị nghiện không ăn cơm được. Lúc đó sẽ bị Hạo Hiên mắng, nên dần dần cậu cũng đã không ăn nữa.
Đột ngột ngửi được hương vị quen thuộc trong quá khứ. Cậu hơi Hoài niệm.
Ở bên này. Tu Kiệt đang cố gắng hết sức làm cho tay mình không run nữa. Anh đo vòng ngực, hai người bây giờ rất giống như đang ôm nhau. Anh có thể cảm nhận được Hạo Phong đang không ngừng hít hít.
Trắng trợn, táo bạo, không chút che giấu.
“Đủ rồi đó”
Thật sự không nhịn được nữa. Tu Kiệt lên tiếng.
“Cậu xài gì vậy? Sữa tắm? Thơm quá”
Dù sao thì giới tính cũng giống nhau. Bị phát hiện Hạo Phong cũng chẳng có gì là xấu hổ hết. Cậu còn nhanh tay kéo kéo cổ áo của Tu Kiệt xuống, muốn ngửi thêm.
Tu Kiệt giật mình vội đẩy cậu ra. Hạo Phong thấy rõ trên mặt anh là một rặng máy đỏ, cậu khó hiểu.
Câu sao vậy chưa kịp hỏi ra miệng thì Tu Kiệt đã chạy đi mất.
“Bị sao vậy trời?”
Cậu lắc đầu. Dọn đồ vào cặp chuẩn bị về mới muộn màng nhớ ra trên người mình còn mặt quần thể dục của người ta.
......
Tu Kiệt căn bản chạy rất xa. Mặt anh đỏ lựng lên. Tìm một chỗ khuất, anh chống tay lên tường, trượt người xuống ngồi trên đất, gương mặt hoảng loạn.
“Sao vậy chứ?”
Cơ thể anh lúc đó rõ ràng run lên, dòng điện chạy dọc sống khiến anh cảm thấy rất lạ lẫm, một cảm giác chưa từng có trước đây.
Tu Kiệt theo bản năng mà hoảng sợ những thứ chưa được trải nghiệm đến lúc nhận ra bản thân đã chạy xa mất rồi.
Ảo não xoa xoa mặt. Cảm giác kì cục kia vẫn còn dư âm chưa biến mất. Anh xoa xoa tay.
Vừa nảy có chạm vào eo cậu....