Cả lớp hoang mang.
“Đi đâu cô?”
“Không phải dạy cả 3 năm học luôn hả cô?”
“Sao vậy Duyên? Gì vậy Duyên?”
Hạo Phong ngẩn người, không ngờ lại nghe được một tin ngoài ý muốn. Không biết cô đi đâu, cũng không biết là có phải chị là nói giỡn hay không. Nghe được Trang Duyên phải rời đi, cậu cảm thấy không được dễ chịu cho lắm.
Trang Duyên bình tĩnh các bạn học sinh lại. Cười rộ lên.
“Yêu quý cô vậy à? Tưởng mấy đứa ghét cô lắm chứ”
“Ai? Ai? Ai ghét cô, em đi đập thằng đó”
Hạo Phong gào lên. Có hơi không chấp nhận được biểu cảm của cô Trang lúc này. Kiểu như có thể bỏ họ đi bất cứ lúc nào.
“Đập ai hả? Em đó, không làm cô bớt lo. Cô chỉ là bị bệnh thôi, lớp bây giờ chính là lớp cuối cùng cô được dạy, thấy mấy đứa vậy cô vui mà cũng buồn lắm”
Cô Trang nhìn hết từng gương mặt trong lớp.
“Cô thương mấy đứa nhiều, không có muốn mấy đứa bây giờ lên lớp 12 vãn cứ vô ưu vô lo như vậy. Đời người không thể nào thoải mái được mãi mãi, cô sợ mấy đứa thì không tốt, vào trường đại học tệ, tốt nghiệp không được bằng tốt, cuộc đời đẩy đưa trở thành người tốt còn đỡ. Lúc đó mà khổ quá tâm sinh tánh ác, cô buồn lắm”
“Mấy đứa đều là học trò cuối cùng của cô, cô muốn mấy đứa giỏi nè, lớn lên cũng không cần phải hối hận bản thân đã không đủ cố gắng. Học mệt lắm phải hông, cô biết mà. Nhưng mà thương cô, thương mình đi mấy đứa. Bây giờ quay đầu còn kịp, học thật giỏi được không?”
Bầu không khí nhất thời yên lặng hẳn đi. Thời gian như trôi vào khoản lặng.
Trên mặt Trang Duyên chính là một nụ cười chân thành nhìn về phía thành viên của lớp.
Cảm giác như nghẹn lại. Đôi mắt cậu nhìn về phía cô không còn nét sợ hãi như trước, thay vào đó là khó nói.
“Bệnh gì vậy cô?”
Cậu nêu lên câu hỏi mà tất cả các bạn học cùng quanh đều muốn hỏi.
“Bệnh gì đâu, mấy đứa không cần lo quá”
Trang Duyên cười. Chưa từng thấy cô cười dịu dàng như vậy bao giờ.
…………
Tối trời, mưa rơi tí tách. Thỉnh thoảng sẽ loé lên vài ánh sáng sét.
Trằn trọc mãi mà không thể nào ngủ được. Hạo Phong bực bội xoa hai lổ tai của mình đến mức lông rụng đầy gối.
“Không ngủ được? Hửm?”
Tu Kiệt ở giường bên đối diện nói vọng qua.
“Ờ…Mà lớp trưởng à”
“Hả?”
“…hazz không có gì, ông ngủ ngon đi”
Tu Kiệt nhìn qua đối diện, phòng không có đèn ngủ, chỉ có thể thấy cậu thông qua sấm sét loé lên ở bên ngoài cửa sổ.
“Sợ sấm hả?” Anh bỗng hỏi.
“Ai sợ! Ông mau ngủ đi”
“Sợ thì qua đây nằm”
Anh thản nhiên chào mời bản thân. Một lúc, thấy người đối diện yên lặng, cứ tưởng cậu đã ngủ rồi. Tu Kiệt cười khẽ, nhắm mắt lại, cũng chuẩn bị ngủ.
Bất ngờ giường lại hơi lún xuống một chút, khiến anh phải mở mắt ra nhìn.
Hạo Phong nửa nằm trên giường, nhìn anh.
Đôi tai cậu rũ xuống, dưới ánh sáng thỉnh thoảng lại sáng, thỉnh thoảng lại tắt thêm cho câu một nét đẹp có phần kỳ dị mà quyến rũ.
“Sao lại lông không thế này?”
Tu Kiệt nhíu mày, vươn tay lấy một vài sợi lông trắng từ trên tóc của cậu xuống.
“Khi lo lắng sẽ có thói quen này”
Cậu không khách khí trực tiếp leo lên giường anh nằm. Đối diện với anh mà nói chuyện.
“Đau không?”
Anh hỏi.
“Lúc bức sẽ không đau, bức rồi tới cảm thấy đau, không sao đâu, kệ nó đi”
Cậu đáp.
“Sau này đường bức nữa, trụi hết lông rồi”
Nhìn lổ tai yên phận trên gối đã mất một phần lông, lộ ra đa thịt hồng hồng, vừa đáng thương lại đáng yêu.
“Leo lên giường tôi nằm vậy à?”
Sau một lúc. Anh lại đột nhiên hỏi tiếp.
“Không phải cậu mời tôi sao? Ý kiến hay này của cậu tôi xin nhận. Nhưng mà tôi không phải là sợ sấm mới qua đây nằm đâu, muốn tâm sự với ông á”
Lăng Tu Kiệt kéo gối ra xa mặt cậu một chút, gương mặt này cũng quá gần anh rồi.
“Làm gì ạ? Lại đây”
Chỉ là hành động này đã lọt hết vào mắt cậu, Hạo Phong kéo anh đến gần mình, chẳng thấy xa lạ mấy, bình thường cậu cũng nằm gần Tân Nhiên, Thanh Dương giống vậy.
“Muốn nói gì?”
Lăng Tu Kiệt ngửi mùi hương nhàn nhạt trong không khí, cảm thấy nếu không sớm kết thúc cuộc nói chuyện này sớm thì bản thân liền không xong.
“Cô Trang…Bị bệnh gì ông có biết hông?”
“Không biết, sao cậu lại hỏi tôi?”
“Tất nhiên bởi vì sếp Trang thích ông nhất rồi, tôi tưởng cũng sẽ phải nói cho ông chứ”
“Chung quy cũng là người ngoài, liên quan gì mà nói chứ?”
Hạo Phong yên lặng đi. Dưới ánh sáng mờ ảo, anh thấy trên mặt cậu mang nét buồn.
“Ngủ đi”
Dự định vỗ lưng cho cậu, bàn tay tính động lại đột nhiên nhớ ra rằng mình không có tư cách để làm chuyện đó. Anh dừng lại.
Hạo Phong bị tiếng nói đột nhiên trầm khàn của anh doạ, cả người sởn gai ốc, cơ thể lại không hiểu sao hơi nóng lên, thiếu chút nữa không chịu nổi muốn dán lên người bên cạnh.
Nằm một lúc, bị tiếng mưa bên ngoài và hơi thỏ thơm ngát của người bên cạnh hun cho ngà ngà. Cậu nhắm mắt lên tiếng.
“Ông ngủ ngon”
“Ừ, đừng lo lắng, cậu mà có thể leo lên top1 lớp, cô Trang liền hết bệnh”
“Haha, không phải còn có cậu sao, lớp trưởng khẳng định là tôi không qua được”
Anh yên lặng, nhìn về phía cậu.
“Nếu cậu muốn qua, tôi sẽ nằm xuống cho cậu qua mà”