Vốn còn tưởng rằng hôm nay có thể chơi cả một buổi, nào ngờ ông thần này lại xuất hiện chứ.
“Tôi chán......lớp trưởng ơi, tôi chán.....”
Hạo Phong kêu gào trong bất lực. Cậu đã bị ép giải quá nhiều hoà tập cho một ngày. Tế bào não đã bị tiêu hao hết, đầu óc trống rỗng, mệt mỏi úp mặt lên bàn.
Bàn của cậu khá lớn. Nhưng để thuận tiện dạy kèm nên hai người ngồi rất sát nhau. Đùi chạm đùi, dưới mí mắt chính là cái ót trắng trẻo giống như màu hoa bưởi. Thật sự khiến người ta chỉ muốn cắn xuống một cái.
“Mệt thì không học nữa, nói chuyện đi” Anh kéo ghế ra xa cậu một chút.
Hạo Phong phản bát, cậu có ý kiến khác hơn.
“Lớp trưởng à, tự nhiên nói chuyện là sao? Chơi game đi chứ”
Tu Kiệt lắc đầu.
“Không chơi”
Hạo Phong không rõ.
“Tại sao?”
Anh lại lắc đầu.
“Không biết chơi”
Cậu trợn mắt. Phải biết rằng lớp trưởng rất gương mẫu, nhưng không ngờ lại gương mẫu tới bước này, game còn chẳng biết chơi!
Thỏ ngạc nhiên nhìn anh, giống như nhìn một cục thiên thạch từ dãi ngân hà vừa rơi xuống trái đất.
Nhưng gương mặt đó đã chuyển sang hoảng loạn khi anh cất lời.
“Nói chuyện đi, nói về thỏ xem nào, tôi thích thỏ”
Dmm lớp trưởng!
Chơi nhau à?
“Không sao! Nếu cậu không biết chơi, tôi có thể dạy, lấy điện thoại ra đi nào!”
“Không chơi”
“Chơi đi”
“Không”
“Vậy cậu đi khỏi nhà tôi ngay!”
“Cậu làm xong hai bộ đề này thì tôi lập tức đi”
Tu Kiệt vừa nói vừa vỗ vỗ tay lên hai bộ đề trên bàn. Gương mặt tràn đầy khiêu khích.
Hạo Phong tức điên lên. Cậu hằn học đứng dậy, mỗi bước đi đều bước cho thật to, thật mạnh, đến độ phát ra tiếng bình bình, mục đích để đối phương thấy được sự tức giận của mình.
Cậu ngồi lên giường. Ôm lấy một con gấu bông to vào lòng.
“Cậu muốn hỏi gì cứ hỏi”
A....
Hoá ra, cậu sợ làm đề đến mức này. Trao đổi cả bí mật lớn nhất đời mình.
Tu Kiệt rất muốn cười, chỉ là nhịn lại.
“Cậu là.....yêu tinh?”
“Rất tiếc, đoán sai rồi”
“Vậy thì là gì?”
Hạo Phong chợt đứng dậy, kéo một cái rèm cửa gần mình nhất lại. Rồi thần bí mà ngồi lên trên giường lần nữa.
“Từ xưa trước kia, con người tiếng hoá từ loài khỉ, lúc đó rất nhiều khó khăn, con người ngu ngơ, thường nhất là bước xuống vách núi, chết tươi. Thế hệ sau đó cũng lần lượt bước xuống vách núi, rất nhiều rất nhiều lần, ngày này qua tháng nọ. Đến một thời điểm nhất định. Loài người đó tiến hoá, tay dần có màng, thân hình mỏng nhẹ, để cho bản thân không thể rơi xuống vách núi nữa. Loài của tôi cũng tiến hoá giống vậy”
Tu Kiệt nghe xong. Anh cảm thấy hơi khó hiểu.
“Tại sao loài của cậu lại tiến hoá thành thỏ mà không phải con gì đó mạnh hơn? Nhút nhát quá?”
“Nhút nhát cái gì!!” Hạo Phong đứng bật dậy phản bát.
“Loài của tôi muốn nhảy lên cao, xa, để “đánh lạc hướng” kẻ thù nên mới tiến hoá thành thỏ!!”
Tu Kiệt không nói gì, chỉ hơi cười.
Hạo Phong đã đứng lên. Cậu nhìn anh từ góc nhìn trên xuống. Tu Kiệt thì ngẩng đầu khẽ cười với cậu, nụ cười của anh thật dịu dàng giống như một con chó lớn.
Đáng yêu ghê.
Hạo Phong nhịn lại cái tay muốn sờ lên đầu anh.
“Nói cũng nói rồi, đừng làm đề nữa nhé”
“Chuyện đó phải phụ thuộc vào chú Hạo, đề này là chú ấy phô, nói rằng cậu làm xong phải nộp lên hết” Tu Kiệt nói.
“Vậy sao cậu không nói là cậu bận! Nhất quyết phải đến đây làm loạn là sao? Ghét tui thì nói” Hạo Phong đáp trả, có lẽ là giận dữ dữ lắm.
Tu Kiệt không nói gì, chỉ thò tay vào cặp, lấy ra một cốc trà sữa trà xanh không đá.
“Nợ cậu trà sữa quà xin lỗi, đến đưa”
Hạo Phong hất cằm.
“Đùi cũng sắp bị cậu đè cho vỡ rồi! Một ly trà sữa thì tôi không còn đau nữa chắc, ly trà sữa này của lớp trưởng thật là to hơn cả bánh xe bò!!”
Giọng điệu rất chi là đanh đá, rất chi là ngứa đòn.
“Xin lỗi”
Tu Kiệt nói một cách rất trịnh trọng, nhìn vào mắt cậu mà thốt lên, bàn tay khẽ níu lấy ống tay áo của cậu.
“Làm gì mà ẻo lả thế!!!”
Hạo Phong hất tay anh ra, giầy lấy ly trà sữa trong tay anh đi. Quay người xuống lầu.
Lổ tai đỏ như máu.
Tu Kiệt không nhịn được, lại cười. Cuộc sống như có muôn màu muôn vẻ hơn.
......
Ngày đi dã ngoại. Hạo Phong gần như dọn hết đò đạt trong phòng của mình. Cậu đơ giản là sợ. sợ lạnh nè, sợ tối, sợ muỗi, sợ côn trùng cắn.
Thế là đem theo một đống đồ. Chỉ là xếp rất gọn gàng vào va li, nhìn không ra dấu vết lộn xộn nào.
“Ba đưa con đến trường nhé?”
Tử Chân hỏi, ông vừa nói vừa choàng khăn lên cổ cậu, trùm không để cho một hơi lạnh nào tràn vào. Lần trước là ông sai sót để cho đứa nhỏ kia biết được bí mật của con mình, cũng may thằng nhóc kia dễ nói chuyện. Lần này nhất quyết phải giành lại lòng tin cũng như sự yêu thương của con mình lần nữa
“Dạ thôi, Tu Kiệt đến đón con rồi, ba ở nhà đi, bên ngoài lạnh”
Tử Chân đông cứng, cảm giác sự đe dọa mất đi con trai đang đến rất gần.