Trong phòng khách không có người nhưng cô lại nghe thấy thư phòng bên cạnh truyền đến tiếng gõ bàn phím lách cách, có lẽ người nào đó đang làm việc.
“Anh chưa ngủ à?” Cô gõ lên cánh cửa khép hờ, ngó đầu vào nhìn.
“Ừ, có Kế Hoạch hỏi anh một số việc.” Ngụy Nam không hề ngẩng đầu lên mà nói: “Nhanh thôi, em cứ lên giường trước chờ anh.”
“…… Sao anh có thể đen tối như vậy nhỉ.”
“Đen tối cái gì, chẳng lẽ ngủ không nằm trên giường ư?” Anh tập trung vào màn hình, nhíu mày, vẫn không ngẩng đầu lên, giọng điệu rất đứng đắn: “Anh bảo em đi ngủ trước thôi mà, em nghĩ gì vậy.”
Xùy, ngủ cái đầu anh ý.
Nếu cô thật sự ngủ trước, đến lúc đang ngủ ngon lành lại bị anh dùng đủ tư thế tra tấn cho đến tỉnh thì cảm giác đó quả thực…….
Không biết sướng hay khổ nữa.
“Em chẳng nghĩ gì cả.” Thích Hân Nhiên bĩu môi: “Anh chăm chỉ làm việc đi, em không làm phiền nữa, tạm biệt.”
“Tiện rót giúp anh cốc nước với.” Ai đó ở đằng sau hô một câu.
“Em cứ không giúp đấy.” Cô tức giận đáp trả: “Anh tự đi mà rót!”
Lúc ra ngoài cô trở tay kéo cửa phòng, nhưng không đóng cẩn thận nên khóa cửa va vào khung cửa cái “Rầm” rồi bắn ngược trở lại.
“Haiz, người đâu mà nóng tính thế.”
Ngụy Nam bất lực mỉm cười, ánh mắt lại dừng trên cái folder mới tạo trên máy tính kia, nháy đúp chuột mở ra.
Tệp thu âm?
Ngày lưu trữ là hôm nay, chắc hẳn cô đã thu trước khi anh về nhà.
Bên cạnh còn có tệp “Kịch bản (bản mới).doc”.
Anh cắm tai nghe bật đoạn thu âm, sau đó mở kịch bản ra lướt.
Tên kịch và tình tiết kịch bản chưa có gì ấn tượng nhưng tên mấy nhân vật trong này nghe rất quen, dường như anh đã đọc được ở đâu đó……
À, nhớ ra rồi.
Lần trước khi Hân Nhiên trao đổi với anh về đọc nguyên tác đã cho anh xem một đoạn kịch bản, icon sống – nữ phụ số 2 vô cùng nổi bật, lúc đó anh còn bảo cô làm căng với biên kịch rằng hoặc là sửa kịch bản hoặc là bỏ kịch, xem ra cô đã chọn vế trước…… Hửm?
Ngụy Nam lướt đến đoạn đọc được hôm trước, đoạn đó khoảng chừng ba bốn trang thoại, không biết các nhân vật khác có thay đổi gì không chứ nữ số 2 rõ ràng vẫn là icon sống.
Đây cũng gọi là sửa kịch bản à?
Đổi tên cho tệp tài liệu coi như là sửa kịch bản ư?
Anh cạn lời lắc đầu, kéo phần ghi âm tới cuối nghe để nghe đoạn cốt truyện này, chưa được vài câu đã nhíu chặt mày.
Lời kịch có đôi chỗ bất đồng với kịch bản, hơn nữa giọng điệu cũng đã hạ thấp để tạo cảm giác tự nhiên nhất có thể, cảm xúc kịch bản gốc vốn như tàu lượn siêu tốc nhấp nhô lên xuống thì nay đã được chỉnh thành tàu lượn siêu tốc bình thường…… Mặc dù vẫn là tàu lượn siêu tốc song ít ra sẽ không khiến người nghe bị say, đã khá hơn rất nhiều sơ với tưởng tượng ban đầu.
Xem đồng hồ thấy không còn sớm nữa, Ngụy Nam tháo tai nghe rồi tắt file ghi âm, thuận tiện xóa hết mấy file thu hỏng đi.
Lồng tiếng online thực sự rất vất vả.
Phí bồi thường cao, khó nổi tiếng, không có thù lao.
Thỉnh thoảng gặp phải một hai thành phần hãm lòn còn phải chịu đựng làm việc.
Không thể oán trách.
Chỉ cần còn thích làm là có thể tiếp tục chịu đựng.
Đến một ngày nào đó thực sự mệt mỏi, cảm thấy không làm nổi nữa, mọi nhiệt huyết rốt cuộc bị dập tắt thì có lẽ sẽ lựa chọn giải nghệ thôi.
Ai mà biết được.
Ngụy Nam nhếch môi, tắt máy tính, đứng dậy rời khỏi thư phòng.
Cửa phòng ngủ để mở, đèn không bật, chẳng biết cô đã ngủ hay chưa về phòng, anh vừa mới bước chân tới thì chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng vang rất nhỏ, có vẻ phát ra từ phòng bếp, vì thế anh lại quay đầu đi tới chỗ đó.
Từ xa đã trông thấy bóng dáng mảnh mai đang loay hoay trong bếp.
Áo ngủ tơ lụa màu xanh biển rủ đến dưới gối, cẳng chân thon dài thẳng tắp lộ ra vô cùng đẹp mắt.
Bên dưới còn đi đôi dép đôi mà anh chọn riêng cho cô.
Ngụy Nam hài lòng cong khóe miệng, bước chân bất giác nhanh hơn.
Tiếng rằng còn chưa tới gần thì người ta đã đứng thẳng tránh đi, trong tay cô cầm một cái cốc thủy tinh rỗng, có lẽ vừa mới uống nước xong.
“Thật sự không rót nước cho anh hả?” Anh giả bộ tủi thân nói: “Tiện tay mà.”
“Em uống xong rồi.” Thích Hân Nhiên cúi đầu rửa cốc, thản nhiên nói: “Ai bảo anh không ra sớm.”
Ngụy Nam nhún vai, mở tủ lạnh cầm chai nước khoáng ra, vặn nắp uống mấy ngụm.
Trước đây sống một mình chẳng bao giờ anh đun nước, chủ yếu uống nước khoáng hoặc đồ uống khác nên không mua cốc gia dụng, chỉ để mấy cái cốc thủy tinh dự phòng trong tủ bát.
“À, em yêu này.” Ngụy Nam đóng cửa tủ lạnh lại: “Lần sau chúng ta đi siêu thị mua bộ cốc đôi đi……”
“Anh đừng mua, uống thế này cũng được mà.” Thích Hân Nhiên rửa sạch cốc úp lên giá, lắc tay: “Bây giờ nhìn thấy hồng nhạt em chỉ muốn xiên chết anh thôi.”
“???” Ngụy Nam ngơ ngác: “Chẳng phải con gái đều thích hồng phấn……”
Câu nói kế tiếp đã bị ngăn lại trong cổ họng.
Nháy mắt tắt tiếng.
“Đều thích ở đâu?” Thích Hân Nhiên thoát dây lưng đã bị tụt ra rồi buộc lại một lần nữa: “Trước khi mua anh phải hỏi em chứ.”
Chiếc áo khoác ngoài mở ra để lộ váy ngủ cùng màu bên trong.
Thiết kế cổ chữ V, dây vai mảnh, viền ren.
Chất liệu vải mỏng tang, chiều dài chỉ che tới đùi.
Mỗi một chi tiết đều làm nổi bật vẻ xinh đẹp mà gợi cảm của cô gái này.
“……” Trong đầu Ngụy Nam trống rỗng, chỉ còn lại từ ịt ịt ịt ịt ịt.
Lịt, lịt pẹ k1ch thích quá!
Cái kiểu che như không che, như ẩn như hiện này…… Thực sự còn k1ch thích hơn cả không mặc…… Hmmm……
“Đặc biệt là cái này.” Thích Hân Nhiên buộc xong dây lưng, khoanh tay dựa vào kệ bếp, nhấc chân lắc lắc cái dép hường kia: “Mỗi lần tới đều phải xỏ……”
Tư thế này khiến rãnh ngực càng sâu hun hút, núi đôi càng thêm đầy đặn, thiết kế cổ chữ V màu xanh thẫm tôn lên nước da trắng ngần mê hoặc khiến anh hoàn toàn không thể dời mắt, cũng chẳng nghe rõ cô đang nói gì, thậm chí cảm giác lỗ mũi nong nóng như có thứ gì đang trực trào ra ——
Chời **!!!
Ngụy Nam vội vã che mũi lại, dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời lao thẳng vào phòng tắm.
“Rầm!” Đóng cửa chốt khóa.
Thích Hân Nhiên: “???”
Thế này là sao?
Cô mới chỉ bảo anh hai câu đừng mua linh tinh, giọng điệu cũng đâu hung dữ mà sao bỗng nhiên lại chạy đi thế?
Thật là không thể hiểu được.
Mà khoan, đừng nói là trốn đi khóc nhè đấy nhé? Vừa rồi hình như anh còn bịt mũi……
Nghĩ vậy lại càng cảm thấy lo lắng, Thích Hân Nhiên vội lê dép bánh bèo chạy tới phòng tắm gõ cửa.
“Ngụy Nam, anh không sao chứ?” Cô dựa vào cửa nghe tiếng động bên trong, ngoài tiếng nước ào ào chảy ra thì chẳng nghe được thứ gì khác: “Anh sao vậy?”
“Không có việc gì đâu!” Ngụy Nam bịt mũi ồm ồm đáp lại một câu.
Nghe thế cảm giác lại càng giống như đang khóc, Thích Hân nhiên vừa cạn lời vừa buồn cười, nắm tay không biết có nên gõ cửa nữa hay không.
Ngay sau đó lại nghe thấy tiếng vỗ nước lên mặt.
…… Chắc chắn đang khóc rồi.
“Ngụy Nam? Ngụy Nam?” Cô nhịn rất nhiều lần mà vẫn không được đành do dự mở miệng: “Em chỉ nói vậy thôi chứ không thật sự chê anh.”
Bên trong không trả lời, chỉ có tiếng vỗ nước rất nhỏ.
“Ngụy Nam.” Cô gõ cửa: “Mở cửa đi.”
“Đợi, đợi chút.” Lần này giọng điệu đã bình tĩnh hơn, không ồm ồm như vừa rồi: “Em về phòng trước đi, anh rửa mặt xong sẽ ra.”
“Anh thật sự không sao ư?” Thích Hân Nhiên không yên tâm ghé sát vào cánh cửa, tiếng nước vốn dĩ đã ngừng, sau anh chửi nhỏ một tiếng, nước lại bắt đầu ào ào chảy, dường như đang rửa thứ gì đó: “Không thì anh cứ mở cửa em xem nào.”
“Khụ, anh không sao thật.” Ngụy Nam hắng giọng, hơi mất tiếng: “Thật đấy, em về phòng chờ anh, anh tới ngay.”
Anh nói vậy chắc chắn là vì sĩ diện, không muốn cô phát hiện ra mình đang khóc rồi.
Thích Hân Nhiên không còn cách nào khác đành phải đáp một tiếng, mang tâm trạng áy náy yên lặng quay về phòng ngủ, ngồi trên giường một bên lướt Weibo một bên đăm chiêu suy nghĩ xem có phải mình nói chuyện quá nặng lời rồi không.
– Xin hỏi làm thế nào để dỗ bạn trai vui vẻ, online chờ, siêu siêu gấp.
[đau khổ]
Ngẫm nghĩ bèn vào acc clone đăng Weibo.
Dù sao lực lương dân cư mạng rất lời, hỏi một chút biết đâu lại có ý kiến khả quan.
– Quào quào! Có trạng thái mới nè!
– Đứng trước tỏ tình Đường Đại.
– Lót dép hóng dưa.
– Gọi cho ai kia →_→
– Sao thế? Anh Lâm dỗi chị à??
Quả như dự đoán khung bình luận nhanh chóng sôi nổi.
– Ngồi nói chuyện nghiêm túc với ảnh thôi, nói thông là được.
– Thời điểm này cần một cái hôn nạ =3=
– Ôm anh ấy! Làm nũng! Tuyệt đối hiệu quả!
– Hoặc là chiến nhau một trận, cái kiểu chiến trên giường ý [Hì hì]
Thích Hân Nhiên: “……”
Toàn mấy ý kiến không đâu á trời.
(Té ghế)
Lướt một lúc cuối cùng cảm thấy vẫn nên hỏi cô bạn tốt của mình thì hơn.
“Cậu phải xem tình hình ra sao.
Nếu chính anh ấy không vui thì ở bên cạnh lắng nghe, khuyên nhủ.
Nếu cậu chọc giận anh ấy, vậy…… Cố gắng thỏa mãn anh ấy.”
“Hả, thỏa mãn như thế nào?” Thích Hân Nhiên tỏ vẻ mơ màng.
“Cậu có mặc áo ngủ mua bữa trước không?” Ôn Thời hỏi.
“Có.” Thích Hân Nhiên nói: “Anh ấy cũng thấy rồi.”
“…… Không phản ứng gì à?”
“Không, xem xong đã bị tớ nói vài câu, bây giờ đang trốn trong phòng tắm……” Vì giữ thể diện cho người nào đó, cô tạm thời thay đổi lý do thoái thác: “Giận dỗi đi, chắc thế.”
Ôn Thời kinh ngạc: “Cậu mặc thế mà anh ấy cũng giận nổi á?”
Thích Hân Nhiên không đồng tình: “Tớ mặc trông cũng bình thường mà, chỉ có các cậu là phản ứng dữ dội thôi.”
“Nào có! Rõ ràng rất gì và này nọ luôn.” Ôn Thời kiên quyết không tin: “Cậu thử tháo dây lưng ra xem.”
“Tháo ra?” Cô cúi đầu nhìn: “Có gì khác nhau?”
“Nếu đến nước này mà anh ấy không phản ứng gì nữa.” Ôn Thời khẽ cắn môi: “Tớ sẽ giúp clb kịch của cậu vẽ tranh cảnh làm đạo cụ.”
Ái chà? Điều kiện này được đấy.
Trước đây khi diễn clb kịch cũng hay gọi Ôn Thời tới hỗ trợ, nhưng bởi vì cô nàng tác giả này thường xuyên phải chạy deadline nên Thích Hân Nhiên ngại làm phiền cô ấy, lần này hiếm hoi chủ động mở miệng thì cô đương nhiên phải đồng ý rồi.
“Được.” Thích Hân Nhiên vô tư tháo dây lưng ra, sung sướng cười nói: “Cậu nói lời phải giữ lời đấy.”
Vừa mới nói xong chợt nghe thấy tiếng phòng tắm bên ngoài mở cửa, cô chào Ôn Thời rồi cúp điện thoại, tiếp tục tựa vào đầu giường giả vờ nghịch điện thoại.
Tuy nhiên tiếng bước chân không đi về phía này mà tới hướng phòng khách, có vẻ còn mở cửa ra ngoài.
Vài phút sau người nào đó mới để vai trần vào phòng, cơ bụng rắn chắc lộ ra như thị uy, thái độ vô cùng kiêu ngạo.
Thích Hân Nhiên chỉ nhìn thoáng qua, giả bộ không thèm để ý mà cúi đầu.
Tóc dài xõa tung, vạt áo ngủ mở rộng.
Đường cong gợi cảm ẩn hiện dưới cổ chữ V.
Đôi chân dài thẳng tắp bắt chéo bên mép giường, hơi gập lên, ngón chân xinh xắn vô thức cong nhẹ.
“……” Trước khi mất kiểm soát đổ máu mũi lần nữa, Ngụy Nam không hề do dự bổ nhào vào cô..