Giọng nói dịu dàng quen thuộc, điệu bộ ngả ngớn quen thuộc.
Chỉ cần một câu đủ khiến thần kinh căng cứng như dây đàn của cô thả lòng.
“Anh vẫn đang ở sân bay à.” Cô không thừa nhận cũng không phủ nhận, nghe tiếng thông báo chuyến bay ở đầu dây bên kia, khẽ hỏi: “Lát nữa anh về nhà đúng không?”
“Ừ.
Nhưng chắc về không lâu, tắm rửa thay quần áo xong là phải ra ngoài luôn.” Ngụy Nam nói.
“À.” Thích Hân Nhiên mím môi, nuốt những lời định nói vào bụng: “Anh đi đâu?”
“Em tính tra hỏi anh đấy ư.” Người nào đó cười trêu chọc: “Bình thường đều thờ ơ lắm mà……”
“Em đang hỏi nghiêm túc đấy!” Cô nhíu mày.
“Ừ ừ, nào thì nghiêm túc.” Ngụy Nam sung sướng bật cười: “Tối nay anh sang nhà ông ăn cơm, ăn xong rồi lại về.”
“Ông anh ạ?”
“Không phải, ông của Thẩm Dục Phàm.” Ngụy Nam đáp: “Hôm nay là sinh nhật của ông cụ nên anh về góp vui.”
Ông cụ Ngụy và ông cụ Thẩm là chiến hữu nhiều năm, tình cảm khá gắn bó, sau khi ra quân còn được sắp xếp ở chung một nhà.
Nếu đôi bên không sinh toàn con trai thì đã sớm kết thành thông gia, dù không thành, quan hệ giữa hai nhà vẫn rất thân thiết.
Sau lại ông cụ Ngụy chết bệnh, ông Thẩm bà Thẩm bất ngờ qua đời, ông Ngụy bà Ngụy lại công tác ở phương Bắc, một khoảng thời gian rất dài tự tay ông cụ Thẩm chăm sóc cho hai đứa trẻ, từ mầm non đến tốt nghiệp cấp 2, tận cho đến khi ông bà Ngụy quay về dọn đi chỗ khác thì hai nhà mới không sống chung với nhau nữa.
Tuy nhiên, lên cấp 3 anh lại học cùng lớp với Thẩm Dục Phàm, thỉnh thoảng kéo nhau về nhà họ Thẩm ăn trực, sau này đi làm cũng hay được gọi về ăn cơm, dần dà tình cảm giữa anh với ông cụ ngày càng khăng khít, trong lòng đã sớm coi như ông ruột của mình.
“Vậy…… Được rồi.”
Những việc này Thích Hân Nhiên đều biết, trước đây khi trò chuyện anh đã từng nhắc tới, nếu muốn về thăm ông cụ thì cô chẳng còn cách nào khác, chỉ đành dặn dò anh đi cẩn thận.
Sau đó câu được câu chăng rồi cúp điện thoại.
Sao anh cứ cảm thấy tâm trạng cô không được tốt thế nhỉ.
Ngụy Nam thận trọng, lập tức gọi lại cho cô.
“Alo?” Thích Hân Nhiên nhấc máy rất nhanh, có điều giọng điệu buồn bã ỉu xìu: “Lại làm sao vậy.”
“Tối nay em có rảnh không? Nếu rảnh thì đi cùng anh?” Ngụy Nam đề nghị.
“Bất tiện lắm.” Cô nói: “Ông cụ đâu mời em, em đến thì đường đột quá.”
“Không sao, bình thường ông cụ cứ giắng anh dẫn bạn gái về nhà, bây giờ vừa khéo……” Ngụy Nam thoáng dừng lại: “Vả lại hôm nay Thẩm Dục Phàm cũng dắt Ôn Thời tới, cả hai đều là lần đầu tiên gặp ông, em không phải xấu hổ.”
“…… Anh đi đi.” Thích Hân Nhiên do dự một lát, cuối cùng vẫn từ chối: “Tối nay em có tiết, không đi được đâu.”
Tối có tiết?
Thế sao ban nãy cô lại hỏi anh có về nhà không? Chẳng lẽ không phải định đến nhà anh ư?
Ngụy Nam cứ có cảm giác kỳ lạ ở đâu đó mà người ở đầu dây bên kia không muốn nhiều lời, cô vội vàng tạm biệt rồi lại cúp máy.
“Ngụy Nam! Ông có đi không?” Thẩm Dục Phàm quay đầu lại gọi anh: “Tôi còn phải đón người đây.”
“Đón ai, bạn gái hả.” Ngụy Nam nhét điện thoại vào túi quần, rảo bước tới huých anh ấy một cái: “Lát nữa tôi tới gara 4S lấy xe, chắc tự đi.”
“Sao xe ông đi sửa liên tục vậy.” Thẩm Dục Phàm nhìn anh.
“Haiz, chán lắm.” Ngụy Nam không khỏi thở dài: “Tuần trước tôi để mẹ lái, lúc đỗ xe không cẩn thận quệt xước.”
“Tưởng ông không cho cô lái cơ mà?” Thẩm Dục Phàm nói.
“Có tôi thì mới không cho, bữa đó mẹ mượn xe tôi đi.” Ngụy Nam xua tay: “Thôi đừng nhắc đến nữa.
Tối nay là lần đầu tiên ông dẫn bạn gái về gặp người lớn, chắc chắn ông cụ sẽ muốn chuốc say, thế nào, có cần tôi đỡ giúp ông không?”
Thẩm Dục Phàm quay đầu nhìn anh: “Muốn đi nhờ xe thì cứ việc nói thẳng.”
“** má, tôi tốt bụng suy xét giúp ông đấy chứ.” Ngụy Nam giơ tay gác lên vai bạn tốt: “Ông còn phải dìu già dắt trẻ, nếu bất cẩn uống say thì khỏi lái xe luôn, có khi còn phải ngủ lại, đến lúc đó ông định để Ôn Thời tự về hay ở lại? Thật là, tự ngẫm kỹ đi cha nội.”
Thẩm Dục Phàm nhìn anh một lúc, sau đó hất tay anh ra: “Khoảng một tiếng nữa, bao giờ đến thì kêu ông.”
“Gì nhanh vậy trời?” Ngụy Nam cong môi sấn lại gần, hỏi nhỏ: “Mấy ngày không gặp bạn gái chắc một tiếng chẳng đủ đâu nhỉ, hử?”
“Có ông tiếp rượu cho thì tôi vội làm gì.” Thẩm Dục Phàm nói: “Buổi tối có rất nhiều thời gian.”
Ngụy Nam: “……”
Khoe khoang! Khoe khoang cái căng củ cọt ý!
Anh cũng có bạn gái chứ bộ! Chẳng qua tối nay có việc nên không tới được thôi!
Tức hơn là Ngụy Nam về nhà đợi cả tiếng đồng hồ, kết quả lại chờ tới điện thoại cho leo cây của bạn tốt, anh ấy bảo rằng bạn gái muốn đi mua ít quà nên không tiện vòng qua đón anh, anh tự lái xe đi.
…… Rõ ràng là lấy cớ!
Trước anh đã nghe thằng bạn đểu kia khoe chuẩn bị xong quà cáp rồi, cần gì phải mua nữa?
Cuối cùng vẫn phải tự lực cánh sinh, anh bèn lái chiếc xe mới sửa xong tới nhà họ Thẩm điểm danh.
“A Nam tới rồi à?”
Vừa đỗ xe đã trông thấy dì đứng ngoài cửa vẫy tay với anh, Ngụy Nam lấy lại tâm trạng, tươi cười chào hỏi: “Hôm nay là sinh nhật của ông cụ, sao con dám không tới chứ?” Nhân tiện anh đưa hộp quà cho dì.
“Ối, tới ăn bữa cớm chứ có phải lễ lạt gì đâu mà còn tặng quà cho dì.” Dì là người giản dị, trông thấy hộp quà đóng gói cẩn thận kia thì chẳng biết đặt tay chân vào đâu cho phải: “Con chuẩn bị cho ông cụ là được rồi.”
“Quà của ông con để trên xe kìa.” Ngụy Nam mỉm cười: “Lát nữa ăn cơm con lại qua lấy.”
“Thế…… Được rồi.” Dì nhận lấy hộp quà: “Cảm ơn con nhé, có tâm quá.”
“Chuyện nhỏ mà dì.” Ngụy Nam xách đôi dép lê trong tủ giày ra thay, nhìn quanh bốn phía mà chẳng thấy ai.
“Ngồi đi ngồi đi.” Dì nói: “Dì pha trà cho con nhé.”
Ngụy Nam gật đầu, đi đến sô pha ngồi xuống chờ.
Đến khi dì bưng ấm trà ra, rót đầy tách trà, bấy giờ anh mới thuận miệng hỏi một câu: “Ông cụ đâu rồi ạ? Ông còn đang ngủ trưa trên tầng hả?”
“Ừ, ông cụ nhiều tuổi rồi nên ngủ lâu lắm, thường đến giờ cơm mới chịu dậy.” Dì cũng tự rót cho mình một tách trà, ôm lên chẫm rãi thổi uống: “A Phàm đâu rồi? Sao thằng bé không về với con?”
“Cậu ấy ạ.” Ngụy Nam thầm khó chịu hừ một tiếng: “Người ta đi đón bạn gái rồi, hiện tại chắc vẫn đang ở nhà…… Khụ, sắp xuất phát chăng.”
Trước mặt người lớn vẫn nên giữ thể diện cho thằng bạn thôi, không được bóc phốt nó.
Dì không nghe ra có gì lạ, gật đầu, sau lại quan tâm hỏi han anh: “Dì nghe A Phàm bảo con cũng có bạn gái, sao không dẫn về ăn cơm với mọi người?”
Ngụy Nam: “Phì khụ khụ khụ khụ khụ khụ.”
Má cái thằng lắm mồm này!
“Uống chậm thôi kẻo lại sặc.” Dì vỗ lưng cho anh: “Thật hả?”
“…… Vâng.” Cái người bình thường hay giở trò lưu manh với bạn gái nay lại biết thẹn trước mặt người lớn: “Thật ạ, tụi con mới yêu đương.”
“Vậy thì cứ dẫn về đi, mọi người ngồi trò chuyện ăn bữa cơm cho vui.” Dì bảo: “Ngoài miệng ông cụ chẳng nói thôi chứ trong thâm tâm luôn ngóng trông có nhiều người quây quần, các con đều không ở đây, bình thường ông cụ ở nhà một mình khó tránh khỏi nghĩ ngợi năm đó……”
Bà bỗng khựng lại, không kể tiếp.
Dì là họ hàng xa của nhà họ Thẩm, trước đây từng chịu ơn của ông cụ để vay tiền chữa bệnh cho chồng.
Tuy rằng cuối cùng không trị được dứt bệnh nhưng trong lòng luôn biết ơn ông, sau khi năm đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dì chủ động xin tới giúp ông cụ chăm sóc mấy đứa nhỏ.
Cho đến khi mấy đứa nhỏ đó đều trưởng thành ra ngoài đi làm thì dì vẫn ở lại xử lý việc nhà, chăm lo cho ông cụ, biết được nhiều việc hơn những người khác.
Ngụy Nam sống ở nhà họ Thẩm từ nhỏ nên rất biết nhìn mặt đoán ý, anh tự nhiên tiếp lời dì.
“Tối nay cô ấy có tiết nên không tới được ạ.” Anh nói: “Lần sau nếu cô ấy rảnh con nhất định sẽ dẫn về.”
“Về thì báo trước với dì một tiếng nhé.” Dì vui vẻ dặn: “Hỏi xem con bé thích ăn gì để dì còn chuẩn bị.”
Đương nói chuyện, trong sân vang lên tiếng xe ô tô, không lâu sau có hai người mở cửa vào nhà, trên tay xách rất nhiều quà, nhiều đến độ không giống như tới gặp mặt người lớn mà…… Cứ như tới chúc Tết Âm Lịch vậy, Ngụy Nam trông thấy không khỏi chạy qua đỡ cho hai hộp.
“Cái đó là tặng cho gì.” Thẩm Dục Phàm nói.
“……” Ngụy Nam lập tức cảm thấy bản thân quyết định tặng quà cho dì là một lựa chọn sáng suốt.
Dì lại lên tiếng oán trách rồi nhiệt tình đón tiếp, sau khi hàn huyên một lát mới đứng dậy vào bếp nấu cơm.
Nhân vật chính trong bữa cơm hôm nay là vợ chồng son đằng kia, Ngụy Nam chỉ là kẻ tiếp rượu chịu trách nhiệm khuấy đảo bầu không khí, nhân tiện uống rượu…… À không, tiếp ông cụ uống rượu.
Hết một chén lại một chén, tất cả đều là rượu trắng, uống vào cay rát cả cổ họng.
Lúc uống thì chẳng sao, uống xong vẫn còn ổn, sau bữa ăn mọi người còn nán lại trò chuyện với ông cụ hơn một tiếng nữa, tác dụng của cồn bất tri bất giác kéo đến làm anh mơ mơ màng màng ngả người vào sô pha.
“…… Tôi nào có say, mới mấy chén rượu trắng mà thôi, chẳng qua hôm nay bay sớm, không ngủ…… Ợ.”
Anh còn chưa dứt lời đã bị tiếng nấc rượu vang dội của mình tát vào mặt, Thẩm Dục Phàm vốn đang nắm tay Ôn Thời đi trước, nghe thấy tiếng thì quay đầu lại nhìn ông bạn chí cốt, tốt bụng đề nghị: “Không thì ông trở lại uống bát canh giải rượu rồi đi?”
“Được rồi được rồi, hơn mười phút nữa là đến nhà, uống làm gì.”
Ngụy Nam ngại phiền, không hề do dự mà từ chối, ánh mắt dán vào đôi tay đang nắm chặt của hai người đằng trước rồi lại cúi xuống trông bàn tay trống không của mình, trong lòng tự dưng cay cay, tâm trạng càng thêm sầu.
“Đệch mợ, tôi đỡ rượu cho ông cả tối, giờ chỉ muốn làm bóng đèn một lát mà ông cũng tìm cách đuổi khéo tôi về ư?” Anh nói đứt quãng.
Thẩm Dục Phàm: “……”
Lòng tốt lại bị coi thành tâm địa độc ác, anh ấy chẳng thèm chấp với con ma men kia, lôi xềnh xệch đi rồi ném vào ghế sau, nhanh chóng đóng cửa xe.
Đường phố cuối tuần ùn nhẹ, đến khi về tới nhà Ngụy Nam đã là nửa tiếng sau, Thẩm Dục Phàm dừng xe, quay đầu gọi anh mấy tiếng mà chẳng tỉnh, đành dặn Ôn Thời chờ trong xe còn mình lôi cổ người nào đó lên tầng.
Không ngờ đưa đến cửa mới phát hiện…… Thằng cha này lại không mang chìa khóa?!
Thẩm Dục Phàm cạn lời, nghĩ đến khả năng phải mang anh về nhà mình tá túc một đêm mà đau đầu, vì thế anh ấy không từ bỏ ý định ấn chuông, yên lặng cầu nguyện trong nhà cha nội này có người……
Khi chuông cửa vang lên lần thứ hai thì cửa nhà bật mở, ánh đèn sáng choang chiếu vào hành lang tối tăm hơi chói mắt.
“Anh về rồi à, sao muộn thế.”.