Người bạn thân hai mươi năm trở mặt với Minh vì một đứa con gái. Nếu cô ta tử tế, hay xứng đáng thì không nói. Đằng này, đó là một đứa con gái giả dối và gian xảo.
Theo nguồn tin mật, bạn anh đang trang hoàng cả tòa CTower 81 tầng thành một công viên giải trí chỉ vì cô ta.
Thật điên rồ.
Uổng cho Phan Nhật An một đời thông minh tài trí.
Minh chán nản ngồi tựa vào ghế lô. Anh ta tự hỏi Phượng có sức hút gì mà khiến thái tử CCorp cao cao tại thượng liêu xiêu vì cô tới vậy.
Minh chưa từng thấy An yêu đương bao giờ. Nhưng nếu Phượng là hình mẫu lý tưởng của An, thì thẩm mỹ của An thật có vấn đề.
Mẫu phụ nữ Minh thích xưa nay duy nhất một kiểu. Chỉ cần đạt được ba tiêu chí. Thứ nhất, đẹp lộng lẫy. Thứ hai, đầu có đơn giản. Thứ ba, chia tay dứt khoát không níu kéo. Minh đã có bao nhiêu người bạn gái kiểu này, anh không nhớ nổi nữa. Nghe có vẻ đểu cáng nhưng thú thật, anh không nhớ hết mặt bọn họ.
Điều khiển Minh đắn đo không phải vì nhan sắc của Phượng vô cùng tâm cơ và phức tạp. Điều quan trọng, bằng trực giác, Minh biết Phượng tiếp cận An là có ý đồ. Vậy mà khi anh ta can gián, bạn thân lại gạt phăng đi.
Đúng là mù quáng vì tình! Anh ta thề sẽ không bao giờ ngu xuẩn rơi vào lưới tình như thế.
Hôm nay Minh không có hứng thú chơi. Trong đám bạn anh là kẻ có vị trí cao nên bọn họ không dám làm phiền Minh, để anh ngồi uống rượu một mình ở lô ghế riêng.
Một cô nàng xinh đẹp tới bắt chuyện với anh. Cô ta là người mẫu thì phải. Anh nhớ mình đã thấy cô ta ở đâu đó rồi. Đẹp lộng lẫy, suy nghĩ đơn giản. Ánh mắt lộ rõ ham muốn thế này thì việc chia tay cũng dễ dàng thôi. Cô nàng chỉ muốn lợi ích từ tay anh chứ chẳng hề yêu thích ngưỡng mộ anh như lời cô ta nói đâu.
Kỳ thực Minh đã gặp ánh mắt này nhiều lần. Bình thường anh sẽ chẳng buồn quan tâm và hùa theo. Nhưng bây giờ không giống vậy. Chẳng hiểu sao anh không muốn chạm vào những cô gái này nữa.
Minh đứng dậy, nhìn ra cửa kính.
Nhóm của Minh bao một phòng VIP của Club. Phòng bao lắp cửa kính ở trên cao, nhìn xuống sàn nhảy và sân khấu. DJ chơi nhạc và đám người ở dưới sàn nhảy nhót điên dại.
Minh xoay ly whisky trong tay. Đột nhiên cảm thấy mọi thứ thật nhạt nhẽo. Hàng đêm tiệc tùng, rượu, thú vui tiêu khiển, những cuộc tình chớp nhoáng. Đột nhiên, Minh không muốn tiếp tục lối sống này nữa.
Giữa đám đông đang uốn éo theo nhạc, Minh nhìn thấy một nhóm người bắt mắt. Ba gã đàn ông mặc áo da, dáng vẻ như một đám du côn đang vây quanh áp giải một cô gái. Bốn người họ cắt ngang sàn nhảy đông đúc, đi vào hành lang dẫn ra khu phòng bao tư nhân. Ở Club nào chẳng có những khu vực hơi khó nói. Ở Panarea thì khu vực khó nói đó chính là chỗ bốn người họ vừa tiến vào.
Người ta gọi Minh là lãng tử. Anh chơi bời nhưng lại đủ khôn khéo, chơi biết giới hạn, không bao giờ dây vào tệ nạn.
Minh hơi khựng lại, ánh sáng lập lòe đủ màu và khoảng cách xa khiến anh không nhìn rõ. Nhưng cô gái bị vây kín đó hình như hơi giống Phượng?
Khác với ba tên đầu gấu đi quanh, cô gái ở giữa ăn mặc rất bình thường. Chẳng giống đi câu lạc bộ đêm chút nào. Giống đi chợ hơn. Phục trang bình dân ấy khiến cô trở nên bắt mắt. Vì vậy Minh dễ dàng nhận ra cô trong đám đông.
Minh xoa xoa mắt. Anh điên rồi. Giờ nhìn đâu cũng thấy cô ấy. Minh ngồi phịch xuống ghế.
—
Ván Razz gồm bốn người chơi. Phượng, Đạt và hai đàn em khác.
Chiếc ghế ọp ẹp đã được đặt trở lại dưới chân Lợi. Cổ anh vẫn bị buộc thòng lọng. Trước khi Phượng tới Panarea, không biết nhóm Đạt đã hành hạ anh thế nào. Phượng không nhìn thấy vết thương trên người anh. Nhưng dựa vào đôi chân đang kiễng lên run từng nhịp, cô biết anh Lợi không thể trụ được lâu.
Tên lái Brixton đứng túc trực bên cạnh Lợi, Phượng bắt hắn ra đó ngồi vì sợ bọn họ gian lận.
Lý do Phượng chọn Razz là vì một ván Razz dài khủng khiếp. Razz là một trong những trò tốn thời gian và nhàm chán nhất.
Tâm trạng của Phượng không hề giống với vẻ mặt bình tĩnh của cô. Hai lòng bàn tay cô chảy đầm đìa mồ hôi. Cô vận dụng tất cả sự nhạy bén vốn có để nhớ bài và đoán bài trong tay chúng. Nhưng với những kẻ cầm bài nhiều hơn cầm sách này thì cô chỉ là tay mơ.
Hơn nữa, một đấu ba. Chúng thậm chí không cần phải gian lận. Ba người bọn họ chỉ cần hợp tác để dồn cô, cô hoàn toàn không có cửa thắng.
Căn phòng chìm vào im lặng tuyệt đối.
Khi lá bài cuối cùng đặt xuống bàn, trán Phượng mướt mồ hôi.
Cô thua.
—
Ngay khi thấy Phượng thua ván đầu tiên, anh Lợi kêu lên.
“Mẹ kiếp! Chúng mày thả Phượng ra. Bắt tao đây này. Chúng mày muốn làm gì tao cũng được! Thả Phượng ra!”
Tên lái Brixton đứng gần đó đá vào đầu gối anh Lợi. Anh trượt một chân khỏi ghế. Thòng lọng thít vào cổ anh. Anh Lợi xoay tròn, mặt tím tái. Khó khăn lắm mới chống chân lấy lại thăng bằng.
Còn ngồi trên ghế lô, bàn tay Phượng đã lạnh toát.
Đạt thỏa mãn ngồi ngả lưng ra ghế. Đám đàn em của hắn hí hửng hau háu nhìn cô.
Phượng nhìn những là bài lộn xộn trên bàn, sau đó ngẩng đầu lên. Đạt nhướng mắt. Cái khuyên kim loại đính trên mày trái của hắn thật chướng mắt.
Đạt nhếch mép, nói nhẹ hều.
“Cởi áo ra.”
Đám người hú lên. Anh Lợi gào thét.
“Không! Chúng mày tha cho con bé đi. Làm ơn…”
Tiếng giãy dụa của anh Lợi tan ra, rấm rứt. Một người vô can như anh bị tra tấn vì cô. Vậy mà giờ này anh xuống giọng cầu xin.
Một người đàn ông cao lớn như anh lại đang khóc.
Hai tay trói sau lưng, cổ thắt thòng lọng, chân đứng trên chiếc ghế ba chân sắp gãy. Anh nhắm nghiền mắt, da trên khuôn mặt co rút lại đau đớn. Anh lẩm nhẩm.
“Làm ơn…”
Trong tiếng k.êu rên của anh Lợi, mặt Phượng lạnh băng không cảm xúc. Cô ngồi thẳng lưng trên ghế. Chẳng thể làm gì khác ngoài nhận mệnh. Cô từ từ cởi áo khoác trên người.
Phượng có cảm giác máu trên người mình đã ngừng lưu thông. Chúng nghẹn lại trong mạch máu, đông cứng, phình ra và sắp nổ tung.
Đi đường lúc khuya nên cô mặc một bộ quần áo bình thường, khoác thêm một chiếc áo mỏng.
Tay cô run run, chậm chạp, chạm lên áo khoác, tuột nó xuống khỏi vai.
Đặt áo khoác lên ghế, sau đó, cô dừng lại, đặt tay lên bàn.
Cô nói:
“Xong rồi. Tiếp tục chia bài đi.”
Không được chứng kiến cảnh mình muốn, một tên đập bàn.
“Cô em, không thể gian lận!”
Phượng hếch mặt.
“Anh Đạt bảo cởi áo, chẳng phải tôi đã làm rồi hay sao?”
Hắn đâu có nói rõ là cởi áo nào, hay bảo phải cởi hết.
Phượng nói như thể đương nhiên, ương bướng không chịu nhận sai.
Trong khi đám đàn em khó chịu, Đạt lại dễ tính bất ngờ. Hắn nói:
“Được.”
Phượng còn chưa kịp bất ngờ vì hành động chày cối của mình lại thành công. Tên Đạt đứng lên, tháo nút chai vang đỏ đang uống dở, dốc lên đầu cô.
Dòng rượu đỏ lạnh lẽo thấm ướt tóc, chảy xuống cổ, vai, lan xuống ngực áo, luồn vào bên trong da thịt. Lạnh buốt.
Rượu nhuốm đỏ chiếc áo sơ mi trắng của cô, khiến lớp vải dính chặt lên da thịt.
Đạt ung dung đổ thật chậm, vẻ mặt hưởng thụ. Ba kẻ còn lại cười to. Phượng cúi gằm mặt, ngồi yên. Anh Lợi nhìn thấy cảnh ấy, chỉ có thể cắn răng, cố gắng để bản thân không phát ra tiếng.
Điều duy nhất anh có thể làm lúc này là giảm đi thấp nhất sự tồn tại của bản thân, không gây thêm áp lực cho Phượng. Giọt nước cay đắng chảy ra từ khóe mắt anh, lăn xuống gương mặt đang cúi gằm, rơi xuống đất.
Rượu đỏ ướt đẫm tóc cô, khiến từng lọn tóc dính vào mặt. Từng giọt đỏ sậm lan xuống trán, má, chảy vào hốc mắt. Áo trắng nhuộm đỏ. Dính nhớp, bê bết.
Rượu trông như máu.
Còn cô như vừa gặp tai nạn giao thông.
Rượu cạn đáy, Đạt dừng tay. Hắn tiếc nuối khi thấy chất cồn đỏ hỏn kia chưa phủ kín cô.
Đạt dằn mạnh chai rượu xuống bàn. Phượng giật bắn.
Ván Razz dài dằng dặc vừa rồi Đạt khiến điếu xì gà trên tay hắn cháy hết. Đạt lấy ra thêm một cái từ trong hộp, từ tốn lấy dụng cụ cắt đầu thuốc.
Đạt rút ra một chiếc bật lửa kim loại. Tách một tiếng, ngọn lửa xuất hiện trên tay hắn.
Đạt liếc mắt nhìn Phượng. Phát hiện ra cô trợn mắt dõi theo chiếc bật lửa trong tay hắn.
Người cô đang phủ trong rượu.
Nếu như hắn “lỡ tay”, thì cô sẽ bị thêu sống.
Đạt và Phượng mắt đối mắt. Thấy nét hoang mang bao trùm đôi mắt cô, Đạt mỉm cười.
Sau khi tẩm cồn thì ném một mồi lửa vào cô. Phượng biết hắn phấn khích. Hắn thích cảnh đó. Hắn thích tiếng gào thét vì đau đớn của cô.
Đạt tắt, bật, tắt, bật hộp quẹt. Đóm lửa theo đó mà ẩn hiện trên đầu ngón tay hắn.
Cạch. Đạt đóng.
Hắn nở nụ cười ranh mãnh.
“Chia bài. Bắt đầu ván mới.”
Ván Razz thứ hai bắt đầu
—
Ở cái nơi biệt lập như hầm tránh bom này, tất cả đều mất cảm thức về thời gian.
Không ai biết một ván bài trôi qua không biết tốn mất bao lâu.
Đạt và ba tên đàn em bất ngờ cùng nhìn về phía Phượng, Rượu vang đã khô, hằn lên từng vệt đỏ ngoằn ngoèo chảy dài trên mặt cô. Tuy có ghê người nhưng kết hợp với đôi mắt sáng rực của cô khi ngước lên nhìn chúng thì lại tạo nên một vẻ đẹp đặc biệt.
“Cởi thòng lọng cho anh Lợi”, cô đẩy những lá bài ra giữa bàn, nói.
Ván thứ hai, cô thắng. Bất ngờ ở chỗ cô thắng một cách ngoạn mục.
Bốn gã đàn ông trước mặt cảm thấy mình như bị lừa.
Ván đầu tiên, cô run rẩy, đánh lòng vòng như một kẻ nghiệp dư. Mọi quân bài mà cô thả xuống chẳng có tác dụng gì ngoài làm ván đấu thêm rối loạn và mất thời gian. Chỉ qua vài lượt đầu chúng đã thấy rõ sự non kém đó.
Bù lại, biểu cảm trên mặt cô rất thú vị. Láo liên, lo lắng, bối rối không biết phải ra quân vào. Chúng thích được thấy nhiều phản ứng hơn nữa. Thay vì dồn chết cô thật nhanh. Ba người bọn họ hùa theo sự ngu ngốc của cô, chậm chạp kéo dài ván bài.
Ván thứ nhất cô thua be bét. Chẳng ngoài dự liệu.
Nhưng khi ván thứ hai bắt đầu qua vài lượt đánh, Đạt và đàn em bắt đầu nhận ra sự bất thường. Sự bất thường ấy chính là cô.
Cách cô mở bài kín đáo để tránh bị lộ giống hệt dân chuyên nghiệp. Gương mặt lạnh lùng không để lộ cảm xúc đặc trưng của tay bài lão làng.
Chao đèn tròn treo thẳng từ đỉnh đầu rọi thẳng xuống chiếc bàn đánh bài mà bốn người họ ngồi. Cái bóng mờ của hàng mi cong dài rủ xuống quanh mắt cô. Đôi môi căng hồng quyến rũ. Ánh đèn vàng khiến người ta có ảo giác rằng bờ môi cô vô cùng mềm mại.
Ánh mắt ngang ngược, bờ môi duyên dáng lại trùng hợp tôn lên vẻ hoang dã của cô. Ngay cả khi mái tóc cô rối bù ẩm ướt, toàn thân loang lổ rượu vang.
Phong độ bất thường của Phượng khiến Đạt kín đáo liếc mắt ngắm cô.
Dân chơi bài thường chú ý tới biểu cảm và động tác tay của đối thủ. Họ muốn từ cảm xúc trên mặt đối phương mà phỏng đoán bài của kẻ đó có tốt không. Đồng thời đề phòng đối thủ gian lận.
Cô không hề trang điểm, nếu không tính lớp son phớt nhẹ trên môi. Tuy nhiên gương mặt mộc của cô chẳng làm giảm hứng thú của chúng. Dường như ở cô có một nét duyên ngầm, mà càng ngắm càng lộ vẻ hấp dẫn.
Cô hiểu rõ phương pháp thao túng tâm lý. Cô là một nhà biểu diễn nghệ thuật kia mà.
Trước đây cô học các mẹo tâm lý để thu hút khán giả. Sau đó lợi dụng để quyến rũ anh. Cô tài đến mức khiến một người đàn ông nghiêm túc như anh còn phải rơi vào tròng.
Cô từ tốn trói Đạt và đồng bọn của hắn bằng một sợi cước mỏng, dụ dỗ lôi kéo hắn đi theo con đường cô định sẵn.
Nhờ thuật đánh lạc hướng, cô thành công thắng ván hai.
Hai tên đàn em của Đạt hậm hực. Nhưng chúng vừa thua một cách sòng phẳng. Là những kẻ quen khoanh chân trên chiếu bạc, chúng biết mình vừa bị lừa.
Đạt bật cười một tiếng. Hắn ngả người ra ghế. Ván đấu vừa rồi thật căng thẳng. Đã lâu không gặp thứ gì k.ích thích như vậy.
Phượng biết Đạt hoàn toàn có thể thất hứa. Trong căn phòng này không có sự bình đẳng.
Cô không có tự tin rằng Đạt sẽ tuân theo luật chơi. Hắn hoàn toàn có thể ra lệnh cho tên lái Brixton đá ghế của anh Lợi, còn hai kẻ còn lại xông vào đập mặt cô xuống bàn.
Cô không nắm trong tay lợi thế nào hết. Ngoại trừ sau khi trải qua một đời, cô biết chúng thích gì và điều gì có thể làm chúng phấn khích.
Nhưng cô không dám tự tin. So với sự mới lạ, chúng khoái tra tấn x.ác thịt, nghe cô khóc thét hơn.
Đạt khinh khinh nhìn cô. Trong sự ngỡ ngàng của Phượng, hắn ra lệnh.
“Tháo thòng lọng của thằng kia xuống.”
Tên lái Brixton không nói một lời, làm theo lệnh của Đạt.
Sợi dây vừa được tháo, anh Lợi ngã khuỵu, rơi từ trên ghế cao xuống đất. Hai chân anh đã tê bại vì phải kiễng hàng tiếng đồng hồ. Hai tay bị trói ra sau nên không thể chống đỡ cơ thể.
Anh Lợi ngã đập mặt xuống đất. Tiếng va đập lớn tựa bao tải rơi từ trên cao. Phượng giật bắn. Anh Lợi nằm im, không k.êu rên, không nhúc nhích. Nhưng cô lại không thể tỏ ra hoang mang hay chạy tới kiểm tra anh. Cổ thoát khỏi thòng lọng là tốt rồi. Mối quan ngại về anh Lợi tạm được gạt sang bên. Phượng quay mặt trở lại phía chiếu bạc.
Hai tên còn lại chỉ tỏ khó chịu khi mới phát hiện ra bị Phượng đánh đòn tâm lý. Hiện tại tất cả bọn chúng đã bình tĩnh trở lại, treo nụ cười nhởn nhơ trên môi.
Càng thú vị. Không uổng công chúng vất vả vợt cô về.
Ba kẻ trước mắt hứng chí nhìn cô.
Đạt ngồi thẳng lại, ánh mắt khiêu khích nhìn Phượng.
Phượng úp năm lá bài trong tay xuống. Cô biết nếu kéo dài tiếp sẽ chỉ khiến chúng thiếu kiên nhẫn. Cô cần một mồi nhử.
Cô nói:
“Không chơi nữa.”
Đạt nhướn mày.
“Cô em, muốn lật lọng à?”
Phượng chống cằm, ngước mắt lên nhìn hắn. Cô chầm chậm lắc đầu đầy vẻ lơ đãng buông thả. Tay còn lại vân vê cái cổ áo đã nhuộm đỏ.
Ánh mắt của bốn kẻ bọn chúng đều dồn cả vào chiếc cổ áo của cô.
Đạt được sự chú ý như mong muốn, lúc này, cô nói.
“Chơi một ván quyết định. Ván cuối cùng định đoạt thắng thua.”