Cô nhìn thấy anh Lợi.
Hai tay anh bị trói sau lưng bằng dây nhựa rút. Anh đứng trên một chiếc ghế đẩu lỏng lẻo gãy một chân. Vừa nhìn thấy hình ảnh ấy, tim cô hụt một nhịp. Bởi vòng lên cổ anh Lợi là một cái thòng lọng, buộc lên một cái móc trên tường.
Sợi dây căng tới mức anh phải kiễng chân để không bị thòng lọng thắt vào cổ. Chiếc ghế đẩu ba chân đầy mối mọt dưới chân anh đung đưa, đung đưa theo từng nhịp thở khó nhọc của anh.
Tư thế của anh Lợi như diễn viên gánh xiếc trong màn trình diễn thăng bằng trên con lăn. Nếu như nghệ sĩ xiếc đó bị trói tay ra sau và thắt thọng lọng lên cổ.
Phượng đảo mắt quan sát căn phòng. Nó vẫn hệt như trong trí nhớ của cô.
Tường bê tông không sơn, bạc phếch. Đối lập với sự náo nhiệt bên ngoài, nơi này mang sự tĩnh lặng tuyệt đối. Bọn chúng thích thế. Căn phòng được xây theo hình mái vòm để tạo hiệu ứng âm vang giống nhà hát.
Tuy nhiên thứ vang vọng trong căn phòng này không phải tiếng hát, mà là tiếng la hét van xin của phụ nữ, cùng điệu cười vui sướng hả hê của bọn chúng.
Ngoài một lô ghế và quầy bar để rượu thì chẳng còn nội thất nào trong căn phòng này. Chúng chủ đích muốn vậy. Ít đồ để tránh vật cản âm thanh. Điên rồ tới vậy.
Trên đỉnh đầu là một bóng đèn vàng. Gợi cô nhớ tới lò mổ.
Cánh cửa thép đã đóng sau lưng, chốt trong.
Đạt ngồi một mình trên lô ghế dài, trên bàn bày đủ loại rượu ngoại, chẳng màu nào không có. Hắn ngồi dạng chân hút xì gà.
Thấy cô đến, hắn thổi phù làn khói xám xuống chỗ anh Lợi đứng. Mùi thuốc hôi khiến anh tỉnh hơn. Cặp mắt lờ đờ mở to ra. Ngước đầu lên thấy cô, anh Lợi liền nổi giận. Anh quát.
“Phượng! Mày biết đây là đâu không mà dám đến! Mày điên à! Về ngay!”
Anh Lợi lớn tiếng, cái ghế yếu ớt dưới chân lại rung lên như sắp gãy. Anh cong người ổn định lại tư thế. Vì hai tay trói đằng sau nên rất khó giữ thăng bằng. Cả người anh ưỡn lên như con tôm ngược. Dây thừng thít vào cổ, anh Lợi giãy dụa. Đám quái vật được thể cười vang khoái trá.
Khi ổn định lại được tư thế, anh há mồm họ sặc sụa. Mặt anh Lợi đỏ rực như gan heo. Đối lập với đó là gương mặt trắng bệch của cô.
Anh Lợi, kiếp trước của chúng ta thật bi thương.
Hệt như lúc này, chúng bắt anh Lợi để đe dọa cô. Sau lần suýt bị bỏ thuốc, anh Lợi khuyên cô bỏ việc ở Panarea, bởi tính chất sự việc bắt đầu trở nên nghiêm trọng rồi. Không còn là một tên nhà giàu đeo bám dai dẳng nữa.
Nghe lời anh Lợi, cô liền nghỉ việc và trốn tránh hắn. Không tóm được cô, Đạt bèn ra tay chỗ anh Lợi. Tất nhiên phòng bao riêng này không phải địa ngục trần gian cô phải trải qua suốt mười bốn ngày.
Cơn ác mộng bắt đầu từ đêm nay, khi Đạt bắt cóc cô tới căn biệt thự riêng của hắn ở ngoại ô. Nơi năm người bọn hắn thỏa mãn thú tính suốt mười bốn ngày.
Vì thế cô không biết sau đó anh Lợi như thế nào.
Chỉ khi đã trở thành một oan hồn, cô thường nghe thấy một giọng đàn ông gọi tên cô. Cô mất tích, anh Lợi lo lắng tìm cô khắp nơi.
Vì cô là một nhạc sĩ nghiệp dư, không giao tiếp xã hội thường xuyên, việc cô biến mất chẳng ai chú ý tới. Anh Lợi có báo cảnh sát, họ chỉ nói sẽ cố gắng tìm kiếm.
Khi tin về cái chết của cô hiện trên mặt báo, cũng là lúc sự thật bị nhấn chìm bởi lời xảo biện và hàng loạt bằng chứng giả. Rằng cô là kẻ hám tiền, làm việc ở câu lạc bộ đêm, ve vãn các thiếu gia vì ha.m muốn vật chất. Thậm chí có kẻ trích camera an ninh ở Panarea, cho thấy cô chủ động lên xe của Đạt vào đêm cô mất tích. Không ép buộc, không kháng cự.
Lời thanh minh của anh Lợi chưa kịp cất lên đã bị ép nín bặt. Anh là nhân chứng quan trọng số một. Lão Tiến Phước cho tay chân tìm anh Lợi khắp nơi. Một lần bắt được, đám xã hội đen của lão đánh đập anh Lợi tới bất tỉnh rồi vứt anh bên lề đường.
Ngày hôm sau mới có người phát hiện ra và đưa Lợi tới bệnh viện. Từ đó chân phải của anh bị thọt vĩnh viễn. Lão Phước tiếp tục cho người tới cảnh báo và dằn mặt, dọa anh không được ra mặt. Bằng không sẽ cho người xử lý bố mẹ anh ở quê. Anh Lợi buộc phải trốn khỏi thành phố.
Anh Lợi không đáng phải nhận những điều này vì cô. Dù có thân thiết tới đâu, cô thực tình chỉ là một đồng nghiệp ở chỗ làm, mới quen biết vài tháng. Kiếp này thậm chí họ mới gặp mặt vài lần.
Kiếp trước anh vì cô mà thành người tàn tật, buộc phải đi tha hương. Nếu chỉ một người được sống, xin hãy để người đó là anh Lợi.
Đạt nhìn cô gái mặt mày trắng nhợt trước mặt. Không hiểu vì sao hắn luôn có sự hứng thú kỳ lạ với cô.
Kiên đã bày cách cho hắn từ lâu, sau đó trong nhà xảy ra bao nhiêu chuyện, hắn quên bẵng mất cô gái này. Hiện tại công việc làm ăn của hắn gặp chuyện, hắn đang hậm hực cần chỗ phát tiết. May sao có cô, một đối tượng thú vị.
Hắn nhớ Hoàng Anh nói cô là ca sĩ, nhạc sĩ gì đó. Hắn hiếu kỳ muốn biết thanh quản của cô có thể tạo ra những giai điệu tuyệt vời nào trong căn phòng này.
Đạt dùng bàn tay kẹp điếu xì gà nâng cằm cô. Tàn thuốc dí sát má khiến da cô bỏng. Giống như biết phản kháng vô dụng, cô không hề giãy dụa. Cô cảm nhận tàn thuốc đốt cháy sợi lông tơ trên má, xém lên lớp biểu bì mỏng manh.
Đạt không hề quan tâm tới sự đau đớn hay sợ hãi của sinh vật trước mặt hắn. Hắn áp mặt lại gần, muốn đánh giá gương mặt cô.
Đẹp chẳng đẹp. Dễ thương chẳng dễ thương. Cô càng chẳng kiêu kỳ làm cao khiến hắn muốn chinh phục. Nhưng cô là đối tượng hoàn hảo.
Cô to gan. Khác hẳn với những kẻ từng xuất hiện trong căn phòng này. Ở thời điểm này, những cô ả trước đều đã run bần bật lên vì sợ hãi, van xin được rời khỏi đây rồi.
Còn cô đứng lặng, nhìn thẳng vào mắt hắn. Con ngươi cô trong suốt, đẹp như một viên pha lê tinh khiết, không hề bộc lộ ra sự sợ hãi bất an của chủ nhân nó.
Cô càng kiên cường, Đạt muốn hủy hoại vẻ bình tĩnh của cô.
Hắn muốn khiến đôi mắt xinh đẹp kia trở nên điên dại, muốn nghe tiếng gào thét, van xin của cô. Chỉ ý nghĩ ấy thôi đã khiến máu trong người hắn sôi sục.
Đạt nhếch mép.
Lần đụng mặt với anh ba sau buổi lễ trao giải vẫn khiến Đạt sôi máu. Hắn thề, phải cướp được đàn bà của anh mới hả dạ.
Phượng không tránh bàn tay gớm ghiếc của Đạt. Hắn thấy cô nâng môi cười. Nụ cười quyến rũ đến kỳ lạ. Cô nói:
“Tôi đã tới đây rồi. Thả người đó ra đi.”
Anh Lợi hai chân tê rần, tim đập bình bịch, đầu óc anh váng vất. Anh biết mình sắp không trụ được rồi. Nhưng khi nghe thấy lời cô nói, anh cố tỉnh táo mà kêu lên.
“Phượng! Em đang nói cái gì vậy?”
Cô không nhìn Lợi, tập trung nhìn Đạt.
Một tên cười khẩy.
“Muốn anh thả nó? Không dễ dàng như thế đâu cưng. Em phải từ từ, cẩn thận “tạ lỗi” với bọn anh mới được.”
Nghe thấy lời bỉ ổi của chúng, Lợi gào ầm lên.
Chưa để anh kịp thể hiện sự phẫn nộ, Đạt đá phăng chiếc ghế dưới chân anh Lợi.
Cả người anh Lợi tụt xuống. Một màn treo cổ dã man thời trung cổ tái hiện ngay trước mắt cô.
“Không!”, Phượng gào lên, lao tới chỗ anh Lợi.
Gã đứng ngay sau Phượng túm lấy tóc cô, giật ngược ra sau. Cô kêu lên một tiếng, ngã ngửa ra đất.
Toàn bộ trọng lượng của anh Lợi dồn vào cái cổ bị thắt dây kia. Anh vùng vẫy. Phượng nghe thấy tiếng sặc khí vang khắp căn phòng.
Lúc này cô mặc kệ mọi thứ, vùng dậy chạy đến chỗ anh Lợi. Lần này bọn chúng không ngăn cản cô nữa.
Bản năng sinh tồn của con người khi đứng trước cái chết vô cùng lớn. Cô lại gần liền trúng cú đá của anh. Một người đàn ông nặng hơn tám mươi cân đá vào mặt, vào ngực cô. Nhưng cô không quan tâm, càng không cảm thấy đau nữa.
Mặt anh Lợi đỏ lừ xung huyết, tròng mắt trợn tròn như sắp rơi ra.
Cô lao đến ôm lấy chân anh Lợi, nhấc lên.
Sợi dây thắt quanh cổ giảm áp lực, anh Lợi thở hổn hển rồi ho sặc sụa tới gập cả người. Tranh thủ lúc hai chân anh không còn đá loạn, cô ôm ghì lấy cái chân còn lại của anh.
Anh Lợi giãy ra theo quán tính, khiến cô chống đỡ càng thêm khó khăn.
Chỉ vừa mới đỡ anh Lợi, hai cánh tay cô đã tê cứng. Anh Lợi quá nặng. Chiều cao cần phải giữ vững là hơn một mét. Cô không thể kê gối để anh Lợi đứng lên nhằm giảm tải trọng. Cô buộc phải ôm ghì hai chân anh Lợi. Để tư thế vững hơn, cô buộc phải dang chân gần như tư thế đứng tấn. Tư thế này lại rất chóng mỏi. Phượng cắn răng chịu đựng.
Không còn bị dây thít lên cổ, máu dần lưu thông lên não, anh Lợi bắt đầu đánh giá được hoàn cảnh. Biết điều duy nhất anh có thể làm lúc này là giảm áp lực cho Phượng, anh thả lỏng người, ngưng giãy dụa. Tuy nhiên điều ấy cũng chẳng giúp ích được bao.
Phượng không thể chống đỡ được lâu. Cả người cô đang run lên.
Bốn gã đàn ông trước mặt cười hả hê khi thấy bộ dạng chật vật của hai người. Trong tiếng huýt sáo và tràng cười man rợ ấy, cô ép mình hít thật sâu để làm chậm nhịp tim lại. Chỉ có bình tĩnh lại mới mong tìm ra giải pháp.
Tim cô đập như trống bỏi và cô cảm nhận thấy của anh Lợi cũng giống vậy.
Đạt hớn hở khi thấy dáng vẻ chật vật của Phượng. Cô lôi thôi, mái tóc rối tung lên, trên má còn có dấu giày, nhưng ánh mắt quật cường nhìn thẳng làm hắn cảm nhận được niềm vui của sự thách thức.
Điểm nhấn trên gương mặt đang giãy chết kia là đôi môi. Môi cô đẹp mê hồn.
Đạt cảm thấy dường như mọi tia sáng trong căn phòng này tụ lại, phản chiếu lấp lánh trên bờ môi hồng nhuận căng bóng ấy. Kết hợp với bộ dạng thảm thương mà không chịu khuất phục hiện tại. Hắn đạt được kh.oái cảm của gã thợ săn khi dồn con thú non tới vực thẳm.
Con thú cùng đường máu me đầm đìa, chân chỉ có lùi về sau nhưng vẫn gườm đôi mắt hận thù, cố gắng tìm đường sống.
Đạt nhếch mép, nở một nụ cười say mê.
Gu hắn. Cô đã trốn ở đâu bấy lâu nay? Hắn đã khao khát mong mỏi một đồ chơi thú vị thế này. Giờ đã có trong tay, hắn muốn từ từ thưởng thức.
Hắn vừa định cất lời, thì con thú run rẩy kia đột nhiên lên tiếng.
“Thả anh Lợi ra.”
Anh Lợi vừa muốn gào lên phản đối liền nhận một nhát véo đau nhói ở bắp đùi. Anh nghiêng đầu xuống. Phát hiện ra Phượng lợi dụng việc ôm chân mình, vòng bàn tay ra phía sau bắp đùi, nhéo anh mà không để đám bắt cóc phát hiện ra.
Lúc anh Lợi cúi xuống, cô liếc mắt đón ánh nhìn của anh. Bằng một vẻ mặt đầy thâm ý. Anh Lợi chợt hiểu ra, Phượng muốn anh phối hợp với mình.
Nhưng kế hoạch của cô là gì? Anh hoàn toàn không đoán ra. Nhưng anh hiểu rằng cô muốn mình yên lặng.
Vì vậy dù không an tâm, Lợi buộc lòng không thể lên tiếng nữa.
Sự trao đổi ánh mắt giữa Phượng và anh Lợi chỉ diễn ra trong một giây. Đám người không phát hiện ra sự ngầm trao đổi giữa họ. Toàn bộ trọng tâm của chúng rơi vào câu nói ngông cuồng vừa rồi của Phượng.
Một tên cười lớn.
“Thả nó? Cô em lấy đâu ra sự tự tin đó? Đừng quên bản thân đang ở địa bàn của ai. Cô em lấy gì để đàm phán?”
Phượng không thèm để mắt tới gã đang to mồm. Cô chỉ trân trối nhìn Đạt. Cô biết hắn mới là kẻ đưa ra quyết định ở đây.
Cô sẵn giọng, cố gắng để âm thanh của bản thân không run rẩy.
“Tôi tên Phượng. Các anh có thể gọi tôi như vậy, anh Đạt.”
Khi nói lời này, Phượng hơi nghiêng đầu, cong mi liếc nhìn Đạt. Cô biết đó là một góc đẹp của mình. Một biểu cảm vô cùng sắc sảo lại có phần đong đưa. Không quá ghê gớm khiến hắn phản cảm, lại đủ thu hút để hắn chú ý nghe điều tiếp theo cô nói.
Phượng đang đánh đòn tâm lý. Xưng hô bằng tên thật với kẻ bắt cóc sẽ khiến hắn có cảm giác gần gũi với nạn nhân hơn. Dần dần sẽ xây dựng được sự kết nối với hung thủ. Hắn sẽ chịu gánh nặng tâm lý, không nỡ xuống tay tàn nhẫn với nạn nhân.
Tuy nhiên, đây chỉ là lý thuyết. Phượng phải cẩn trọng lần mò từng bước.
Cô nói xong, bốn kẻ bọn họ liền cười phá lên. Anh Lợi lo lắng, toàn thân cứng đờ. Còn Phượng giữ nguyên biểu cảm, cẩn thận quan sát biểu cảm của từng người.
Cười chán chê, Đạt ngạo mạn nói:
“Được,…Phượng…”, hắn gọi tên cô một cách bỡn cợt, “em tính “trả giá” thế nào để ông anh của em được rời khỏi đây?”
Phượng hơi cúi đầu, sau đó ngước mắt lên. Đôi mắt cô trong veo và gương mặt có phần sợ sệt giống một đứa trẻ.
Cô thực hiện một ngôn ngữ cơ thể vô cùng ranh mãnh. Hành động hơi cúi đầu và ngước mắt lên nhìn là biểu cảm đặc trưng của công nương Diana năm xưa. Hành vi ấy cũng thường được thấy ở con trai của công nương Diana, hoàng tử William thời trẻ.
Hành động ngước mắt ấy thường thấy ở một đứa trẻ khi nhìn người lớn. Vì thế được mặc định trong não bộ khiến người có hành vi ấy có vẻ dễ thương, ngây ngô và dễ bị thương tổn.
Đúng thứ Phượng cần.
Cô muốn chúng tin rằng cô không phải một mối đe dọa. Cô hiện đang bị giam giữ ở đây, sợ sệt và hoàn toàn do chúng kiểm soát. Đồng thời, biến bản thân thành một thú tiêu khiển không nhàm chán.
Cô đáp chắc nịch.
“Chúng ta hãy chơi một trò nhé.”
Đúng như dự đoán, Đạt cảm thấy thú vị. Lần đầu có một kẻ bị lôi vào đây mà chủ động muốn “chơi” với bọn hắn. Đạt hỏi:
“Trò gì?”
Cô nói.
“Đánh bài.”
Vậy thì lại chán rồi. Không đủ k.ích thích. Đạt cười khẩy.
“Đánh bài? Em muốn chơi bài với bọn anh?”
Thật quá nực cười. Theo như Đạt biết, Phượng là “gái nhà lành” đúng kiểu. Ngoài tuyến đường từ chỗ làm và nhà thì không la cà đi đâu khác.
Còn đám người của hắn có thú vui nào chưa hưởng qua. Chỉ có trò người ta không biết chứ không có lạc thú hắn chưa từng thử.
Nhưng ánh mắt của cô như thể đang nói rằng cô đang ấp ủ ý đồ nào đó.
Vì thế, Đạt kiên nhẫn hỏi:
“Em muốn đánh kiểu gì?”
“Razz.”
“Razz?”
Razz là một trong những trò kinh điển nhất trong Casino. Luật chơi khá đơn giản, người có khả năng quan sát và nhớ bài nắm lợi thế. Cô dám đề xuất chơi Razz thì hiển nhiên thông thạo trò này nhất.
Tuy nhiên bốn người bọn họ có ai không phải tay chơi sõi đời. Cô có cửa thắng chắc?
Thái độ thản nhiên của cô dâng lên một chút ham muốn chinh phục trong Đạt. Chơi một ván với cô cũng được. Hắn muốn xem cô giở trò gì. Đằng nào chúng cũng đã có được cô.
Cô không thể chạy trốn.
Hắn rít một hơi xì gà, hỏi:
“Em muốn cược gì? Nếu không phải thứ anh hứng thú, không chơi.”
Giữ anh Lợi lâu khiến toàn thân cô mỏi nhừ. Nhưng cô dằn mình tỏ ra thật tự nhiên. Cô đáp nhẹ bẫng.
“Đúng. Cược nhỏ thì không vui. Hay là thế này, nếu tôi thắng một ván, anh thả anh Lợi xuống đất. Tôi thắng ván thứ hai, anh Lợi được tiến một bước về phía cửa. Cứ như vậy cho tới khi anh Lợi được rời khỏi đây…”
Đám người bật cười trước suy nghĩ ngây thơ của Phượng. Lòng anh Lợi cồn cào bất an. Kế hoạch của cô không thể ngớ ngẩn đến vậy chứ.
Trong mắt Đạt, Phượng quá hoảng loạn mà vẫn cố gồng mình. Vì thế mời nghĩ ra một phương án thiểu năng như vậy. Hắn nổi máu muốn bỡn cợt cô.
Đạt tiến lại gần Phượng.
Nhìn kẻ đáng ghê tởm kia tiến lại gần mình, Phượng lại chỉ có thể đứng im không phản kháng, cũng không thể di chuyển. Cơ thể đang chống đỡ trọng lượng của anh Lợi đang lung lay sắp đổ.
Đạt dán sát người hắn lên Phượng. Cô không ngẩng đầu, nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở hôi mùi thuốc của hắn phả lên trán mình.
Ánh mắt của ba gã đàn ông trong phòng tr.ần trụi dán lên người cô.
Đạt nhếch mép.
“Nếu một trong ba người bọn anh thắng một ván…thì…”
Hắn không nói, nhưng ngón tay kẹp xì gà chầm chậm chạm lên cổ áo Phượng, vuốt ve, mân mê lớp vải mỏng đó.
Đạt nhìn cô bằng ánh mắt đáng khinh. Đám người sau lưng hắn cười từ cười khúc khích, sau đó cười lớn.
“Thằng chó!” – anh Lợi gầm lên.
Anh Lợi nổi cáu, bốn con quỷ càng sung sướng. Chúng cười vang trước sự đau khổ của anh.
Khóe miệng Đạt kéo rộng tới tận mang tai. Hắn nói:
“Cược chứ…Phượng?”
Phượng ngước mắt nhìn hẳn. Cô biết, môi mình đang run lên vì sợ. Không chỉ đôi môi, mà từng thớ thịt trên người cô đều đang thét gào.
Nhưng trước nỗi khiếp đảm ấy, cô chẳng có cách nào khác ngoài tiến về phía trước.
Phượng đáp:
“Cược.”