Chẳng khó đoán, Hoàng Anh trượt buổi thử vai cho bộ phim nhạc kịch. Chị Tiên nhận được vai nữ số hai – chị đẹp học đường. Bộ phim đã khai máy được ba tuần.
Phim nhạc kịch kết hợp cả hát, vũ đạo và dàn cảnh. Lúc diễn viên thực hiện cảnh hát, ca khúc thu audio từ trước sẽ được bật lên. Diễn viên thường hát thật theo nhạc để khi lên phim khán giả có cảm giác giống như đang nghe hát trực tiếp chứ không phải thu âm.
Phượng và hai người viết nhạc còn lại bận rộn chạy theo tiến độ riêng. Nhóm nhạc sĩ thường tự sáng tác tại nhà hoặc làm việc nhóm với nhau. Ba người học chỉ xuất hiện khi đoàn phim khi cần cố vấn. Hoặc thi thoảng nhạc sĩ tới trường quay để trao đổi với đạo diễn hoặc diễn viên về ý tưởng.
Cô nhằm một ngày chị Tiên diễn một cảnh quan trọng để mò tới phim trường. Tiên phải hát, thực hiện vũ đạo phức tạp cùng một lúc. Đây là cảnh quay một lần nên mọi yếu tố phải hoàn mỹ. Trong quá trình nếu mắc một lỗi thì phải dừng lại và quay từ đầu. Chẳng diễn viên nào thực hiện thành công trong lần quay đầu hết. Kể cả những kẻ chuyên nghiệp nhất. Kiểu quay một lần này đòi hỏi diễn viên phải có thể lực tốt và chịu bị hành xác. Phượng chắc chắn hôm nay chị Tiên phải vất vả lăn qua lăn lại nhiều lần.
Cô đến trường quay khi chị Tiên thu hình tới lần thứ mười ba.
Tiên chưa phát hiện ra Phượng tới. Chị ấy đang tập trung diễn.
Phượng tủm tỉm nhìn Tiên diễn. Nhưng dần dần, nụ cười trên môi cô biến mất.
Vẫn biết kiểu quay one-take* này đòi hỏi yêu cầu độ chính xác và cực kỳ hao thể lực.
*quay một đúp quay duy nhất từ đầu tới cuối, không cắt ghép, biên tập hay chỉnh sửa.
Nhưng theo Phượng biết, thể lực của chị Tiên không hề kém thế này. Động tác vũ đạo hời hợt, sai nhịp, không hề thấy lực từ các cơ bắp.
Và mặt chị ấy, tái nhợt.
Biết Tiên có cố cũng không thể qua cảnh này, đạo diễn thở dài, ra hiệu nghỉ ngơi mười lăm phút. Trong thời gian nghỉ giải lao, đạo diễn thảo luận phương án B. Trong trường hợp diễn tiếp mà Tiên không thể đảm bảo cảnh one-take.
Chị Tiên thở hổn hển, cổ đầy mồ hôi đi vào phòng thay đồ. Đi sau chị là một cô nhân viên chạy việc vặt chịu trách nhiệm hỗ trợ nghệ sĩ. Phượng lo lắng kéo ghế ngồi bên cạnh Tiên.
Nhìn gần, thần sắc của Tiên càng khiến Phượng lo lắng hơn.Tại sao trong một thời gian ngắn sức khỏe của chị xuống nhiều vậy.
Cô bé trợ lý của Tiên đưa nước cho chị. Phượng vội đón lấy chai nước hộ Tiên, mở nắp hộ chị.
Tiên thấy sau khi Phượng vặn nắp chai nước, nét mặt cô khựng lại.
Nhưng chỉ một tích tắc ngay sau đó, ánh mắt Phượng tươi cười trở lại. Cô đặt chai nước lên bàn, quay sang nhìn trợ lý của chị Tiên, giọng gấp gáp.
“Cậu ơi, phiền cậu tới chỗ trợ lý đoàn phim, lấy cho chị Tiên một lon nước tăng lực nhé.”
Chị Tiên đánh vào tay cô.
“Hâm à? Tự nhiên bắt chị uống nước tăng lực làm gì?”
Phượng phản bác.
“Em đây là dân chuyên nhạc kịch. Lúc đang xuống sức thế này, chị phải nạp thêm đường. Chắc chắn là chị ăn kiêng ác lắm đúng không? Chế độ ăn kiểu hoa hậu như vậy thì làm sao đủ sức vừa trình diễn vừa hát được. Yên tâm, chị nghe em đi. Nước tăng lực có đường glucose và axit amin. Thứ chị cần nhất lúc này! Em đảm bảo, uống nửa lon thôi, lát nữa chị nhảy nhót vô tư.”
Thấy Phượng nói ong cả đầu, Tiên mất kiên nhẫn xua tay yêu cầu cô ngừng lại, rồi nói với trợ lý.
“Em làm theo lời nó đi. Đừng để nó nói nữa, chị đau đầu.”
Trợ lý không hài lòng lắm, phụng phịu rời đi.
Trợ lý đi rồi, Tiên quay sang nói với Phượng.
“Mất sức thì uống nước tăng lực được à? Bí quyết gì lạ thế?”
Phượng trầm mặt nhìn Tiên. Giọng cô đ.è xuống thật thấp.
“Chị Tiên, chai nước trợ lý đưa cho chị có vấn đề.”
Tiên tròn mắt.
“Mày nói cái gì vậy?”
Phượng nói:
“Có thể là em hơi đa nghi. Nhưng em nhận ra chai nước đó có vấn đề. Thứ nhất, khi vặn nắp chai nước, em không cảm nhận được vòng nhựa và nắp tách ra. Thứ hai, chai nước không xì hơi nhẹ. Một chai nước mới phải có hai hiện tượng này.”
Tiên bổ sung:
“Có thể trợ lý đã mở sẵn cho chị. Bạn ấy vẫn hay làm thế.”
Phượng lắc đầu.
“Khi em mở, nắp chai nước rất chặt. Nếu trợ lý mở sẵn, chủ đích đưa cho chị, thì phải vặn hờ thôi, để chị mở ra dễ dàng. Nhưng chai nước lại thắt chặt như cũ, vậy thì mục đích mở trước cho chị là gì chứ? Cố tình vặn chặt tới mức để tưởng lầm là chai nước mới.
Chị nói trợ lý hay mở sẵn nước cho chị? Nếu như lúc nãy em không ở đây thì có phải trợ lý sẽ mở nước đưa chị uống luôn đúng không? Nhưng vừa rồi em chủ động lấy chai nước, cô ta không kịp thực hiện động tác giả đó.”
Cô mô tả quá chính xác, chị Tiên ngây người.
Phượng cầm chai nước lên, soi dưới ánh đèn. Vừa quan sát, cô nói:
“Các dạng thuốc bột hay viên nén, dù có nghiền hay để thật lâu thì vẫn sót lại cặn hoặc làm màu nước đục đi. Em đoán nhé, trợ lý không bao giờ lấy nước lạnh cho chị.”
Trước vẻ mặt đờ ra của Tiên, Phượng đáp.
“Vì nước lạnh làm chậm tốc độ tan của thuốc. Ban nãy khi em chủ động đón chai nước, em thấy trợ lý hơi nhăn mày, biểu cảm khó chịu nhưng nỗ lực đ.è xuống. Vốn tất cả những điều em liệt kê đều khá ngẫu nhiên. Nhưng khi kết hợp chúng với nhau, khiến em không khỏi nghi ngờ. Dù có thể chỉ là em thần hồn nát thần tính…”
Phượng đi ra bồn cây, đổ đi một phần ba nước. Sau đó cô quay lại, đặt chai nước vào tay chị Tiên.
“Nhưng cẩn thận vẫn hơn. Chị bí mật đem mẫu nước đi xét nghiệm đi. Lát nữa trợ lý vào, hãy giả vờ như vừa uống xong. Nhớ, đừng để cô ta phát hiện.”
Khi trợ lý quay trở lại, Phượng và Tiên đang rôm rả trò chuyện. Ngoài việc người nói đều là Phượng và mặt Tiên tái nhợt thì không có gì bất thường.
Rời khỏi trường quay, điện thoại trong túi Phượng rung lên tới lần thứ năm. Không ngoài dự đoán, người gọi tới là anh.
Bàn tay Phượng siết chặt, nổi lên khớp xương. Điện thoại sốt ruột rung lên liên hồi.
Hai chữ “anh Ba” trên điện thoại như khuôn mặt hài hước của chú hề, há miệng cười nhạo cô, cười nhạo sự ngu ngốc, mơ mộng hoang đường của cô.
Phượng thả bàn tay nắm chặt tới trắng bệch, bấm tắt cuộc gọi.
—
Sau đó hai ngày, chị Tiên gửi cho Phượng một bức ảnh.
Đó là tờ giấy xét nghiệm thứ nước mà trợ lý đưa cho chị.
Phượng đọc nội dung trong kết quả xét nghiệm.
Là thuốc TCAs. Ở liều lượng đáng báo động.
Phượng gọi cho Tiên.
Chị bắt máy ngay lập tức.
“Phượng, chị mới đi khám về. Bác sĩ nói tình trạng choáng váng, khó tiêu và sút cân nhanh của chị là do trong cơ thể chị có lượng thuốc TCAs đáng báo động. Còn gay gắt hỏi bác sĩ tâm lý nào kê đơn cho chị nữa.”
“Thuốc chống trầm cảm ba vòng. Gây ức chế thần kinh và không còn được sử dụng rộng rãi. Có nhiều tác dụng phụ như táo báo, sút cân, ảnh hưởng tới nhịp tim, tụt huyết áp, lú lẫn.
Phượng ôm trán. Phim đã mở máy 3 tuần. Không biết Tiên đã nạp bao nhiêu thuốc độc vào cơ thể. Chị Tiên nghẹn ngào.
“Mấy thứ cô ta đưa, chị đều lén mang đi xét nghiệm rồi gửi cho một người bạn làm luật sư. Bọn chị tính sẽ liên hệ với cảnh sát hình sự điều tra vụ này ngay khi có thêm chút manh mối. Nhưng chị nghĩ mình biết ai là kẻ chủ mưu rồi.”
Phượng thở hắt, gằn giọng.
“Cô ta.”
Phượng thở dài vừa mệt mỏi, vừa bất lực.
“Cô ta quả thực không biết khi nào thì nên dừng lại.”
“Cũng tốt. Vì chị cũng không có ý định dừng tay.”
“Chị tính thế nào?”
“Ông Phước đang rớt đài. Thân ốc không lo nổi mình ốc nên sẽ không có thời gian xoay sở bên chị đâu. Chị sẽ nhân cơ hội dùng bằng chứng này để ép ông Phước thả tự do cho chị.”
Phượng gật đầu.
“Hoàng Anh vi phạm vào tội cố ý gây thương tích và sức khỏe cho người khác. Và thuê người gây thương tích và tổn hại sức khỏe cho người khác. Đây là tội hình sự.”
Tiên bật cười chua chát.
“Em học nhạc hay học luật vậy? Giọng điệu giống hệt luật sư của chị. Nhưng Phượng à, luật sư nói với chị rằng tội này bị phạt cải tạo không giam giữ “đến” 3 năm hoặc phạt tù từ 6 tháng đến 3 năm.
Lão Phước đang lung lay, nhưng xương cốt vẫn cứng lắm. Ông ta có quan hệ với rất nhiều kẻ quyền lực. Nghĩa là cô ta hoàn toàn có thể trắng án.”
Phượng chống tay lên cửa sổ. Cô biết chứ. Chuyện này đã xảy ra với cô rồi mà.
Cân nhắc một hồi, cô nói:
“Nếu mục đích của chị là thoát khỏi lão Phước, thì chị có thể dùng thông tin này để đe dọa ông ta. Đấu tay đôi mình không thắng nổi, chị có thể chọn đường không chính tắc. Phát tán thông tin này cùng bằng chứng.
Không muốn tự làm, có thể đưa cho đối thủ của ông Phước, của Hoàng Anh, nộp cho các luật sư và nhà báo uy tín. Với sức mạnh của truyền thông và sự tẩy chay nội bộ trong giới showbiz, sự nghiệp của cô ta coi như chấm dứt.
Đừng nói là tẩy trắng hay sau này quay lại làng giải trí. Nếu vụ này lộ ra, cô ta muốn chọn một người chồng gia thế còn khó đấy. Suy cho cùng, thanh danh trong sạch của một cô gái vô cùng quan trọng.”
Thanh danh và sự trong sạch – thứ mà bọn họ đã tước đoạt khỏi cô. Và cả chị Tiên.
Phượng cười khẩy. Hoàng Anh lấy đi cuộc đời của cô. Vậy mà cô ngồi đây, lo nghĩ cho tương lai của cô ta cơ đấy.
Tay Tiên nắm chặt điện thoại tới mức ngón tay trắng bệch.
“Chị nghĩ đó là cách tốt nhất.”
Phượng dứt khoát.
“Em nghĩ chị nên bắt tay thực hiện luôn. Thời điểm này vừa vặn hợp lý.”