Thịt Phượng Hoàng

Chương 48: Đều Nghe Em




Lão Phước hứng không ít đạn vì con gái. Dân mạng tạo một chiến dịch tẩy chay với hashtag #boycottTienPhat*. Những người yêu môi trường còn đua nhau viết những bài dài trên trang cá nhân về vấn đề bảo vệ môi trường, bóc phốt những phi vụ làm ăn cẩu thả gây thương tích thậm chí là chết người ở khu khai thác nhà Tiến Phước trước kia. Phong trào bảo vệ môi trường và khai thác khoáng sản an toàn nổ ra.

*boycott: tẩy chay kinh tế. Động thái tự nguyện từ chối việc tham gia các giao dịch thương mại đối với một quốc gia hay một công ty nào đó.

Các đối tác và đồng minh thân tín đồng loạt trở mặt quay lưng. Đối thủ cạnh tranh của công ty Tiến Phước thì tranh thủ cướp hết khách hàng và chiếm thị trường của công ty Tiến Phước.

Khi sụp đổ nhanh chóng mặt khiến lão Phước phải chạy khắp nơi tranh thủ sự đồng tình. Tuy nhiên không hiệu quả.

Giờ công ty Tiến Phước rớt đài, muốn hồi phục như ban đầu thì cần nỗ lực cả một thời gian dài. Trước mắt không những ông Phước không thể đem lại lợi ích cho bọn họ, đã thế còn thêm vướng víu tay chân. Không biết chừng còn bị kéo theo xuống bùn.

Không kết giao với kẻ dưới phân. Đây là luật chơi. Ông Phước không có quyền oán trách họ. Thương trường không nói chuyện tình nghĩa. Lợi ích luôn tối thượng.

Lão Tiến Phước e là đang phải đau đầu lắm đây.

Trong lúc Tiến Phước chao đảo, việc làm ăn của Đạt diễn ra khá thuận lợi.

Nhờ sự diễn giải của anh, cô biết đây chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Giống như một trái táo phun thuốc. Bề ngoài đỏ bóng căng mọng, nhưng bên trong mục ruỗng cả rồi.

Đạt tranh thủ cưa kéo lúc ông bố đang cuống mờ mắt, được lão Phước giao cho quản lý khu khai thác mỏ ở Quý Xá.

Vào môt buổi tối nọ, cô nhận được một cuộc điện thoại từ anh. Cô có thể nghe được âm thanh ồn ào đông đúc ở phía anh.

Nhăn mày tập trung một lát, cô chợt nhận ra trong đống tạp âm có tiếng thông báo chuyến bay vang lên một cách máy móc. Nghe kỹ thì cô nhận ra một tin thông báo giờ cất cánh của chuyến bay từ Bangkok tới Moscow. Anh đang ở sân bay Bangkok? Và gọi một cuộc điện thoại quốc tế cho cô?

Anh từ tốn thông báo.

“Vì mức tín nhiệm tụt giảm, ông Phước hiện bận rộn xoay sở với các đối tác. Ông ta đã giao cho Đạt quyền quản lý khu khai khoáng ở Quý Xá. Người đứng tên trên mặt pháp lý là ông Phước, nhưng người vận hành và quản lý mọi hoạt động ở mỏ sắt Quý Xá lúc này là Đạt.

Dự án xây dựng Đạt trúng thầu vừa kết thúc giai đoạn một. Chuẩn bị rót vốn lần hai. Bắt đầu từ tuần sau, tiền vốn của công ty xây dựng sẽ gặp trục trặc.”

Phượng hỏi:

“Tại sao anh khẳng định như vậy?”

“Vì công ty cung ứng vật liệu xây dựng đối tác của Đạt sẽ đình công và ngưng cung cấp vật liệu cho cậu ta. Đạt sẽ phải xoay sở tìm nguồn cung ứng vật liệu khẩn cấp. Vật liệu xây dựng với số lượng lớn khó thu mua trong thời gian ngắn. Đạt lại cần gấp. Cậu ta buộc phải xây nhỏ giọt và mua với giá đắt. Dẫn tới chậm tiến độ và lỗ vốn.”

Phượng trả lời theo phản xa.

“Và khi thiếu vốn. Đạt sẽ lén vét tiền từ mỏ Quý Xá để đập vào công ty xây dựng. Hắn vừa nhận được lòng tin của bố. Vì thế sẽ gồng hết sức cho dự án này. Bòn rút từ công ty Tiến Phước, Đạt bấm bụng nghĩ chỉ “mượn tạm” thôi.”

Bây giờ là tháng bảy, vừa qua thời điểm kiểm toán nội bộ hàng năm. Đạt sẽ che giấu thật kỹ, đảm bảo ông Phước không phát hiện ra.

Cô đoán anh sẽ tạo thêm vài biến cố, để ông Phước không rảnh tay để kiểm tra Đạt làm ăn thế nào.

Quản lý mỏ Quý Xá vốn toàn thân tín lâu năm của lão Phước nên ông ta vô cùng tin tưởng. Bởi thế nên khi bận bù đầu với cả đống vấn đề, ông Phước tạm yên tâm để đám tâm phúc xử lý công việc cùng Đạt.

Ông Phước tin chắc rằng nếu có bất cứ vấn đề nào bất thường, tâm phúc sẽ báo ngay cho ông ta. Với sự dán xếp của anh, đến lúc cậu quý tử phá tan hoang cơ nghiệp ông Phước dày công xây dựng, đảm bảo lão mới là người cuối cùng được biết.

Cô hoài nghi thắc mắc:

“Làm sao anh khẳng định việc sẽ như anh dự đoán?”

Hình như người bên cạnh nhắc nhở anh giờ bay sắp đến. Nhưng anh vẫn tiếp tục ôn tồn giải đáp thắc mắc của cô.

“Đạt muốn nắm quyền, nhưng lười đích thân làm. Xung quang cậu ta chỉ có bạn bè chơi bời. Không có kẻ thực sự có óc kinh doanh. Vì thế Đạt mặc quản lý làm mọi thứ.”

Cô kinh ngạc, thốt lên.

“Quản lý của hắn ta…”

Anh thản nhiên đáp.

“Đều là quân ta.”

Câu đảm bảo vững chắc của anh đổi lấy tiếng thở phào an tâm của cô.

Càng lúc, cô càng thêm phục anh. Anh không chỉ dự đoán được quy luật thị trường và chiều hướng phát triển của dư luận. Anh còn nắm được lòng người và phán đoán chính xác phản ứng của kẻ định trước các tình huống mà anh dựng lên.

Cứ như cuộc đấu này chỉ đơn giản như một bàn cờ với anh.

Anh quan sát toàn bộ cục diện từ trên cao – nắm rõ thế trận và là người duy nhất hiểu luật chơi. Anh biết con Tốt đi thẳng ăn chéo, biết quân Vua đang núp ở đâu, biết phải đi đường nào để tránh đối thủ.

Tất cả đang chạy vòng vòng trên một bàn cờ khổng lồ do anh nắm quyền điều khiển.

Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn vào mắt anh, cô đã biết anh không phải người đơn giản. Một kẻ mạnh thế này, phải cố gắng giữ ở phe bạn, không thể kết thù.

Mặc dù họ đã “kết đồng minh” một thời gian, Phượng không thể nắm bắt được anh. Đồng minh vốn phải phân chia công việc, cùng hướng về một mục đích và hưởng lợi ích chung.

Nhưng ngay từ đầu anh đã để ra nguyên tắc: anh thực hiện kế hoạch, còn cô phối hợp với anh. Mà “phối hợp với anh” nghĩa là cô không làm gì cả. Vậy thì lợi ích của việc có đồng minh nằm ở đâu chứ?

Anh luôn chủ động thông báo tình hình cho cô, để cô cập nhật được mọi điều đang và sắp diễn ra.

Giọng điệu của anh bình thản. Không hề khoe khoang hay kể công. Cuộc hội thoại chỉ đơn giản mang tính chất thông báo.

Đột nhiên Phượng có một phỏng đoán.

Anh cẩn thận thông báo từng việc cho cô vì lo cô nôn nóng mà hành động xốc nổi mà hại đến bản thân. Anh muốn cô yên tâm. Anh muốn cô thoát khỏi sự sợ hãi, vui vẻ tận hưởng cuộc sống.

Nỗi lo ấy lớn tới mức anh phải tranh thủ thời gian ngắn ngủi trước khi lên máy bay để gọi cho cô.

Phượng giật mình, cô đang mơ mộng cái quái gì thế này?

Ở đầu bên kia, trợ lý của anh khẩn trương nhắc nhở.

Anh che mic điện thoại rồi trả lời: “Tôi biết rồi.” Rất nhỏ, nhưng cô vẫn nghe thấy.

Anh luôn dành sự nhẫn nại nhất cho cô.

Thái độ dịu dàng kỳ lạ của anh khiến cô ngày đêm bồn chồn.

Anh bận rộn biết bao. Quản việc kinh doanh, xử lý ba cha con Tiến Phước, lại còn phải tranh thủ báo cáo với cô. Giờ họ có thể coi là bạn phải không? Anh mệt mỏi như vậy, cô nên động viên một chút mới đúng.

Ngập đầu trong suy nghĩ, sợ anh sắp phải tắt máy, cô chợt buột miệng:

“Anh đi công tác vui vẻ!”

Phượng thật muốn đánh vào miệng mình. “Anh đi công tác vui vẻ” là cái quái gì?

Anh ngạc nhiên, còn cho là mình nghe nhầm. Bởi từ trước tới nay, thái độ cô dành cho anh luôn là xa cách hoặc đề phòng.

Anh đáp lời cô. Trong một giây, cô nghe được giọng nói không che giấu nổi niềm vui của anh qua điện thoại.

“Được. Đều nghe em.”