uống đến chân núi, anh mới thấy tiếng thở hổn hển của cô là lạ. Nghe khản đặc như vịt cồ.
Anh hỏi thì cô chỉ tay vào cổ họng. Anh không hiểu. Cô mới rút điện thoại ra. Trong máy cô có sẵn một phần mềm, chỉ cần gõ chữ vào thì máy sẽ tự động đọc đoạn văn bản thành tiếng. Cô luôn có ứng dụng này trong điện thoại của mình, dùng những lúc bị viêm thanh quản phải kiêng nói.
Cô bấm enter, một giọng Al ngang phè vang lên.
“Tôi bị mất tiếng nên không nói được.”
Cô nghĩ hẳn anh thấy thương hại cô nên nói:
“Tôi đưa em về.”
Hai người đang ở giữa vùng núi hoang vu. Đương nhiên Phượng không từ chối lời mời này.
Sau đêm qua, cô cảm thấy thân thiết với anh. Rất dễ dàng quý mến người hỗ trợ mình trong lúc khó khăn. Mặc dù anh vẫn giữ thái độ bình đạm, nhưng phong độ quý ông của anh khiến bất cứ ai tiếp xúc với anh đều có cảm tình.
Phượng tung tăng theo sau anh.
Anh đỗ ô tô ở một cửa hàng cách núi Mõ Lao một đoạn. Từ xa thấy vài người đàn ông đang đứng quanh xe anh. Anh đi xe do tập đoàn nhà mình sản xuất. Không phải xe nhập ngoại với thương hiệu khủng bố, đám người kia vây quanh làm gì.
Một kẻ trong số đó nhìn thấy An và Phượng đi đến liền gọi nhau chạy ra đón.
Không hiểu sao cô đột nhiên trùm mũ áo khoác lên đầu, chui tọt vào lòng anh. Như vẫn chưa đủ kín kẽ, cô úp mặt lên ngực anh. Cả người cô thu lại như con chuột túi con tìm chỗ trốn.
Dù kẻ tới là ai anh cũng ứng phó được. Còn hành động của cô, anh lại chẳng biết xử lý thế nào.
Cô vừa trốn vào ngực anh thì đám người kia tới. Nhóm người gồm năm nam giới, trong độ hai mươi lăm đến hai mươi bảy tuổi.
Đám người mặt mày lấc cấc, dưới lớp áo lụa bóng bẩy như chuẩn bị đi vào bar là những hình xăm rồng phượng. Tên đi đầu bấm khuyên mày trái, có vẻ gã là thủ lĩnh. Gã nói:
“Chào anh ba! Mừng quá gặp anh ba ở đây. Thấy mẫu xe mới của tập đoàn, biển Hà Nội đuôi 8888 thì nghĩ ngay là xe của anh.”
Giọng điệu hắn ra vẻ quen thân lắm. Anh chẳng biết ai trong đám người này.
Anh thấy phản ứng của cô gái trong lòng đáng chú ý hơn. Hắn vừa cất lời, anh thấy Phượng run lên một cái.
Anh hỏi:
“Cậu là…”
Thấy anh không nhận ra, họ tỏ ra chẳng phật ý chút nào, cười xu nịnh.
“Anh ba, em là Tiến Đạt. Bố em là Tổng giám đốc công ty khai khoáng Tiến Phước. Mấy năm trước tập đoàn có vài hạng mục hợp tác với nhà em đấy. Khu khai thác của nhà em ở ngay sát núi Mõ Lao này. Mấy anh em đến giám sát công trình, thấy xe anh đỗ ở đây nên bọn em chờ để chào anh một tiếng.”
Nhìn bộ dạng như củi héo của năm người này, bảo không lạm dụng chất k.ích thích, túng dục quá độ thì anh không tin. Đúng là ba năm trước CCorp có vài hạng mục hợp tác với Tiến Phước, nhưng toàn mấy dự án cò con thôi. Bây giờ CCorp không làm việc với công ty nhỏ như Tiến Phước nữa. Đến bố cậu ta anh mới chỉ gặp qua hai lần.
Anh gật đầu.
“Chào cậu.”
Đạt hăm hở.
“Chẳng mấy khi gặp anh ở đây. Để em đưa anh đi vui chơi một vòng, nếm thử mọi của ngon vật lạ. Đây là địa bàn của em! Đảm bảo anh sẽ cảm thấy như một vị vua luôn!”
Trong lúc Đạt nói chuyện với anh, đám đàn em sau hắn nín thít đứng phía sau, đảm nhiệm tốt vai trò trợ khí thế cho đại ca.
Tuy họ nín thinh, anh vẫn cảm giác được.
Nhấc mắt sang bên trái, phía sau Đạt, một tên đàn em đang đăm đăm nhìn cô gái trốn trong ngực anh.
Tuy gương mặt hắn không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, anh nhìn ra nét nghi ngờ trong đôi mắt hắn. Và cả h.am muốn bất thiện…
Theo bản năng, anh đưa một tay vòng qua vai cô như động tác bảo vệ. Tay anh chưa chạm vào người cô. Chủ đích của anh là che chắn cô khỏi ánh mắt h.am muốn xấu xa – giống như hành động anh đã làm trên chiếc taxi năm năm trước.
Vì thế giữa lưng cô và tay anh còn cách một đoạn. Nhưng qua góc nhìn của năm gã đàn ông, thì anh như đang ôm cô gái đang trùm kín mít kia vào lòng.
Một hành động thể hiện sự chiếm hữu và che chở.
Anh cúi xuống nhìn cô đang tự cuộn mình như cái bánh tét. Không hiểu sao anh cảm thấy cô đang hoảng sợ. Anh hiểu mình nên cắt đứt cuộc hội thoại không cần thiết này và đưa cô ra khỏi đây.
“Cảm ơn ý tốt của cậu. Giờ chúng tôi phải về rồi.”
Giống như vua Càn Long bí mật đi vi hành bị quan dân địa phương phát hiện. Đám người ỉ ôi níu kéo anh. Cứ như thể anh và bọn họ quen thân lắm vậy.
Riêng Tài nhìn chằm chặp vào cô gái nhỏ co ro trốn trong lòng anh. Hắn quét mắt qua tư thế dính chặt của hai người, rồi lại nhìn ngọn núi phía sau, ánh mắt dần không trong sáng. Anh thừa hiểu Tài đang tưởng tượng điều gì.
Đạt cười tà, ra hiệu cho các anh em.
“Thôi, anh ba và người đẹp còn bận “công chuyện”. Anh em ta hẹn anh ba khi khác. Anh ba, lần sau em mời anh phải đi đấy nhé.”
Anh không đáp. Hắn cũng chẳng tỏ ra phật lòng, cười đê tiện như thể nắm được bí mật xấu xa gì của anh.
Khi anh mở cửa xe, cô ôm mũ trùm kín mặt chui tọt vào trong xe. Trán còn bị cọc vào thành xe một cái. Cuống quýt trốn như người nổi tiếng bị lũ săn ảnh bát nháo tấn công.
Xe của anh rời đi, bọn đàn em mới hỏi:
“Anh Đạt, con nhỏ kia che mặt như vậy, đừng nói là ông An chơi ngôi sao nào đấy nhé.”
Đạt nhổ một bãi nước bọt xuống đất.
“Hỏi ngu! Dẫn gái đi du lịch thì còn để làm gì nữa? Tỏ ra thanh cao cái gì. Thằng khốn! Có ngày ông cho mày đẹp mặt.”
—
Đi một đoạn xa rồi, Phượng ngồi co ro bên ghế lái, mũ áo khoác giấu kỹ mặt. Anh còn lo cô không thở được.
“Chúng ta đi xa rồi.”
Lúc này cô mới hé mắt ra một tí, đảm bảo đã cách xa núi Mõ Lao cô mới cởi mũ ra, chỉnh lại tóc tai bị rối.
Nhưng lúc này anh thấy mặt cô trắng bệch, môi không chút huyết sắc.
Tại sao cô lại quên mất nhỉ? Cô thật thiếu cảnh giác.
Cô đã thấy anh tại buổi tiệc Mike. Vừa nãy, trước mặt anh Đạt cực kỳ khúm núm.
Kiếp trước, cô chưa từng thấy hắn như thế bao giờ. Đạt luôn là kẻ huênh hoang ngạo mạn. Vậy mà trước mặt anh, Đạt cung kính đến vậy.
Nghĩa là anh có địa vị cực kỳ cao. Cao tới mức khiến kẻ bố đời như Đạt phải lễ phép.
Anh hỏi – cắt đứt mạch suy nghĩ của Phượng:
“Em không sao chứ?”
Đường truyền chạy tới não bộ cô chậm hơn. Hồi lâu sau cô mới quay sang nhìn anh, ngờ nghệch lắc đầu.
Anh nghi ngờ kiểm tra. Trán cô đổ mồ hôi lạnh, tay cóng như đá.
Rõ ràng cô có thể dùng ứng dụng Al đọc văn bản để trả lời nhưng cô chỉ gật hoặc lắc đầu. Anh biết cô đang từ chối trả lời anh.
Bình thường anh không dây dưa với những trường hợp thế này. Ý định ban đầu chỉ là đưa cô về nhà khách thôi. Nhưng trạng thái bây giờ của cô không bình thường chút nào.
Anh nói:
“Bây giờ tôi về Hà Nội. Nếu em không còn việc gì ở đây, tôi đưa em về.”
Đôi mắt cô tròn xoe ngơ ngác nhìn anh. Cô gật đầu, rồi lắc đầu, rồi lại gật đầu.
6 tiếng đồng hồ trên xe, hai người không nói gì. Anh ít nói, còn cái họng đau của cô là cái cớ hoàn hảo để che đậy sự khủng hoảng trong lòng.
Cô chống tay lên cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài. Anh thấy đầu ngón tay trắng bệch của cô đang run rẩy. Suốt quãng đường, cô không nhìn anh lấy một lần.
Anh không đoán được điều gì đang vẩn vơ trong tâm trí cô.
Cô không cho anh địa chỉ nhà mà nhờ anh thả mình trước cửa nhà hát.
Anh hiểu sự đề phòng của cô, vờ như không thấy gì rồi lái xe đi.