Chân Mạch ngồi ở trong văn phòng, cảm thấy xung quanh một mảnh hỗn loạn.
Hắn đến Kim Thần plaza xin việc ngày hôm sau đã nhận được thông báo đi làm.
Được nhận vào song song với hắn còn có hai cô gái trẻ tuổi, Thư Tiệp cùng Vân Lộ Lộ.
Chuyện thứ nhất sau khi đến nơi này, đó là tổng giám đốc Đồng Thiên Phú giới thiệu cho bọn họ tình hình chung của công ty.
Kim Thần plaza là do ba công ty gia đình liên hợp đầu tư, thuộc về hình thức đầu tư cổ phần. Thực lực ba công ty gia đình này cực kỳ lớn, trước đây chủ yếu làm bất động sản cùng IT. Hiện tại, bọn họ nhắm vào ngành bách hóa bán lẻ, bởi vậy hùn vốn mở plaza này.
Các công việc trong bộ hành chính của bọn họ làm là sắp xếp, chuẩn bị trước khi khai trương.
Vừa vào làm việc không được ba ngày, Chân Mạch liền rõ ràng cơ bản kết cấu nhân sự ở đây. Người lãnh đạo trực tiếp của hắn, quản lý Bộ hành chính, Thẩm Trường Xuân, đến từ tập đoàn Đại Dương. Quản lý Bộ phát triển, Chương Vĩ Bình là bạn học của Vi Thần An. Mà quản lý Bộ thị trường, An Lệ lại cùng chủ tịch Kim Huy có liên quan gì đó. Ba tuyến nhân mã này đến từ ba công ty bất đồng, trong đó sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, những nhân viên ngoại lai đến từ thông báo tuyển dụng bị kẹp ở giữa, công tác cật lực vô cùng.
Hai cô gái khoe mẽ với tổng giám đốc cùng các quản lý bộ, cực kỳ hăng say. Chân Mạch vừa cùng các cô trao đổi kế hoạch công tác, vừa lấy tay chống đầu.
Hắn cảm thấy mệt mỏi rã rời. Đã có tới 3 năm hắn không làm công tác quản lý cơ sở. Hiện tại, chức vị hắn làm là quản lý tầng trung cơ bản nhất, do đó hắn cứ như bị xiềng sắt trói chân, buộc hắn phải từ tầng thấp mà làm việc. Hiện tại, cần tốn hao rất nhiều tâm lực mà tất cả lại là những chuyện vụn vặt, trái lại đặc biệt mệt mỏi.
Công tác ngày đầu tiên là định ra điều lệ, chế độ cùng chạy việc vặt cả ngày.
Ra cửa chính, liền thấy dương quang đã lâu ập vào mặt. Tinh thần Chân Mạch rung lên, hít một hơi thật sâu, dường như hít hết sự ấm áp của mùa xuân vào trong phổi. Hắn híp mắt lại, cảm nhận được cả người như đang tan ra trong nắng gió thiên nhiên.
Kế tiếp là các công việc bận rộn vô cùng, để ý rất nhiều thủ tục, giấy tờ xin vào làm của các nhân viên bán hàng, sắp xếp huấn luyện cho họ, phối hợp tiến độ tu sửa công trình công ty, để ý các loại giấy tờ cần thiết cho việc khai trương, chuẩn bị các loại văn kiện.
Đừng nghe hai cô gái mới tới ba hoa chích choè, chân chính làm việc mới biết được bản chất, có kinh nghiệm hay không nhìn là biết ngay. Rất nhanh, phần lớn công việc bộ hành chính phân công đều do Chân Mạch một người làm, hai người căn bản không thể giúp cái gì.
————————-
Một ngày nọ, Chân Mạch mới từ Sở chính phủ trở về, thấy Thẩm Trường Xuân nhiệt tình dào dạt giả cười, đưa các vị nhân viên kiểm tra ra cửa.
Hắn đứng qua một bên, để cho bọn họ đi ra ngoài, sau đó lễ phép chờ thượng cấp trở về.
Thẩm Trường Xuân khách khí đưa nhân viên kiểm tra ra xe, lúc này mới xoay người lại, lắc đầu cười.
Chân Mạch cười nói: “Thẩm ca, xem cái dạng anh nói chuyện như vậy, dường như hận không thể xây thành La Mã trong một đêm ấy.”
Thẩm Trường Xuân cũng tự giễu mà cười: “Ha, tính tôi là như vậy, không chịu nổi lề mề dây dưa.”
“Đúng vậy, làm việc mà, nên sạch sẽ lưu loát.” Chân Mạch cũng cười. “Nói thật, tôi thật đúng là có chút không quên thái độ làm việc lười nhác kéo dài ở đây.”
“Tiểu Chân, tôi rất hy vọng cậu có thể đem tác phong công tác ở Bắc Kinh đem về đây, để có thể tạo ra sự khác biệt cho công nhân Thần An plaza với các nơi khác.” Thẩm Trường Xuân thành khẩn nhìn hắn.
Chân Mạch hơi hơi cười: “Nhiệm vụ này quá gian nan rồi, muốn cải tạo thói quen một người, quả thực như xây Vạn Lý Trường Thành vậy. Tôi thà để mình làm nhiều việc một chút còn hơn.”
Thẩm Trường Xuân vừa nghe, cảm thấy hắn rõ ràng là muốn uyển chuyển cự tuyệt, chỉ làm chuyện bản thân được giao mà thôi. Như vậy sao được?
“Tiểu Chân, tôi thật sự ký thác rất nhiều hy vọng cho cậu đó, hơn nữa cũng đã nói cho ban giám đốc rồi.” Thẩm Trường Xuân rất nghiêm túc nói. “Cậu nhất định phải xuất ra toàn bộ tâm tư cùng tinh lực. Mọi người cố làm một phen cho tốt.”
Chân Mạch nhịn không được mỉm cười: “Thẩm ca, không nghĩ tới đây còn có người ngay thẳng như anh. Anh cùng Đồng tổng là bạn bè à?”
Thẩm Trường Xuân cũng cười rộ lên, dáng cười tràn ngập sự trong sáng, không hề xảo trá. “Tôi cùng Thiên Phú học chung với nhau từ nhỏ, mãi cho đến cao trung, là bạn học mười năm. Sau lại cùng nhau xuống nông thôn, cùng nhau trở về thành phố. Tuy rằng trở về thành phố xong công tác khác nhau, bất quá vẫn thường thường liên lạc. Cậu ta cùng người yêu của cậu ta cũng là quen biết qua tôi đó.”
Chân Mạch bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách anh bảo vệ anh ấy như thế.”
“Không chỉ thế. Tôi cùng ba cổ đông khác cũng có quen biết, đương nhiên là muốn tận lực làm tốt chuyện này.” Thẩm Trường Xuân rất nghiêm túc. “Nói qua thì cũng nói lại, tập đoàn Đại Dương chúng tôi cũng có tiền đầu tư vào đây, đương nhiên không thể để nó bị lãng phí được.”
Chân Mạch nhìn ra được sự sang sảng của anh ta, cũng rộng rãi cười nói: “Tốt, anh yên tâm, có thượng cấp xông xáo như Thẩm ca anh đây, tôi cũng sẽ đem hết lực mà làm việc.”
Nửa tháng kế tiếp, hắn quả nhiên nói được làm được, quả thực điên cuồng làm việc, một người mà làm cả công việc của ba người.
Thời gian đi làm bình thường, hắn chạy đến trạm phòng dịch vệ sinh, Cục giá cả, Cục kinh doanh rượu độc quyền, Cục kinh doanh độc quyền thuốc lá, Cục lao động, phân cục cảnh sát, Khoa phòng cháy chữa cháy, quay về plaza còn phải lập tức cùng Đồng Thiên Phú, Thẩm Trường Xuân cùng nhau thảo luận kế hoạch quảng cáo, các công tác cho lễ khai trương. Sau đó, nguyên bản phần công việc đi liên lạc các đơn vị do Thư Tiệp cùng Vân Lộ Lộ làm cũng đưa cho hắn chạy, mà ở khoảng thời gian trống sau khi liên hệ các đơn vị, hắn còn phải ngồi ở trước máy vi tính đánh máy rất nhiều thứ, các loại giấy tờ, thư xin, tín, hàm, quảng cáo, chú ý các hạng mục nào trong hạng mục công việc, chế độ làm việc và nghỉ ngơi, cơ cấu lắp đặt trong plaza, các loại thông báo……..
Mỗi ngày làm tới sức cùng lực kiệt, sau đó trở về lung tung ăn thứ gì đó, ngã đầu là ngủ, hắn lại nghĩ trong lòng trái lại bình tĩnh, hơn nữa chứng mất ngủ nhiều năm nay cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp. Thế nhưng, thân thể đã tới cực hạn, rốt cục bắt đầu tan vỡ. Lần thứ hai, hắn nếm trải cảm giác bị bệnh mà phải cô đơn một người trên giường, muốn uống miếng nước đều giãy dụa không đứng dậy nổi.
Đêm qua, tỉnh lại giữa cơn sốt cao, hắn cũng không ngủ nổi nữa. Lúc đắp lại chăn cảm thấy toàn thân như bị lửa thiêu, nóng rực, khó chịu, thế nhưng vươn tay ra liền cảm thấy xương cốt toàn thân vừa lạnh vừa đau nhức. Từng cm trên thân thể đều đau nhức, dù có đổi sang tư thế nào cũng không hết. Đầu nằm trên gối mà chẳng khác gì gối trên cục sắt, vừa cứng vừa thấy choáng, đau đến ứa ra sao Kim. Giày vò đến nửa đêm tới sáng, càng lúc càng đói bụng. Hắn luôn luôn không có thói quen ăn vặt, trong phòng đồ ăn gì cũng không có, đói tới dạ dày hắn đều quặn đau. Cả người không có một chút khí lực, thế nhưng sâu trong ý thức lại cực kỳ cực kỳ tỉnh táo, tất cả đau nhức cùng thống khổ đều được cảm nhận rõ ràng đầy đủ.
Đêm tối đến như thế, vừa nghĩ đến sự vắng lặng của bên ngoài đường phố lúc này, hắn liền không muốn giãy dụa đi ra ngoài khám bệnh hay ăn cái gì nữa, đành gắng gượng đợi tới hừng đông. Nhiều năm trước tới nay, chuyện như vậy hắn đã quen rồi, chỉ là dị thường bình tĩnh nằm ở trên giường, cố sức xoa xoa dạ dày, nhìn hắc ám nặng nề vô biên vô hạn trước mặt, tinh tường cảm nhận từng phút từng phút trôi qua.
Tảng sáng, hắn đã dậy, cảm giác thân thể nhẹ bổng, hai tay cắm vào túi, cúi người. Dạ dày vẫn mơ hồ đau, đầu óc lại càng thêm rõ ràng. Hắn lẳng lặng nhìn không gian phía trước, nhãn thần trống rỗng.
————————
Hôm nay, hắn đến sớm. Plaza cùng chỗ làm cũ của hắn tựa tựa nhau, mở rất muộn, đóng rất muộn. Bọn họ tuy rằng làm ở ban hành chính, nhưng nhiều người cũng không đến sớm như vậy.
Nghỉ ngơi chốc lát, hắn vững vàng, ổn định thân thể, đi vào cao ốc.
Đi lên bằng thang lầu rất chậm, hắn cho rằng bản thân có thể chịu đựng được, từ dưới đất lên lầu hắn đi không hề ngừng nghỉ, thế nhưng mới vừa đi đến lầu ba đã cảm thấy một trận choáng váng. Hắn lắc lắc đầu, đúng lúc đưa tay nắm lan can.
Lúc này, một đôi tay hữu lực từ bên cạnh vươn ra đỡ hắn.
Một lát sau, hắn lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu lên.
Vừa nhìn đôi mắt quen thuộc kia, khóe mắt nhướng lên cong cong, tràn đầy tiếu ý. Còn có hai làn môi mỏng ấy, mím lại mà tựa như đang nói ra thiên ngôn vạn ngữ. Âu phục, giày da, đều là nhãn hiệu quen thuộc. Còn có đôi tay ưu nhã kia.
Lòng Chân Mạch rúng động, theo bản năng hơi hơi tránh khỏi vòng tay.
Y lại cho rằng hắn lại sắp ngã xuống, liền cố chụp lại tay hắn, cố sức đỡ hắn. “Thế nào? Cậu sao vậy?” Y quan tâm hỏi.
Chân Mạch kiệt lực khống chế bản thân, cảm kích mỉm cười với y: “Tôi không sao, cảm ơn anh.”
Y cũng đã cảm giác được nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn: “Cậu đang sốt.”
Chân Mạch nhẹ nhàng mà kiên quyết giãy ra khỏi sự kiềm giữ của y, bất quá vẫn cười cười với y: “Không sao.” Hắn biết tay mình đang run rẩy. Sau đó, không chỉ có tay, toàn thân hắn đều vì suy yếu mà run rẩy.
“Uống thuốc chưa?” Y nhìn ra bệnh hắn cũng không nhẹ, lại cực lực cố trấn tỉnh.
Đó là một cậu trai trẻ thanh tú thoát tục, càng nhìn gần càng khiến người ta động lòng. Vóc dáng hắn cao như mình, vóc người cao gầy cân xứng thật là làm người ta thưởng thức. Mà đôi mắt trong suốt kia, đôi môi hơi nhếch lên, tràn ngập cá tính quật cường. Nhìn hắn dù sốt cao vẫn cố gắng gượng, trong lòng y bỗng nhiên co rút, không đành lòng.
Chân Mạch căn bản quên mất chuyện uống thuốc, nghe xong sửng sốt một hồi rồi lập tức gật đầu: “Đã uống rồi, cảm ơn.”
Y cười rộ lên, lời nói chắc chắc mang theo ý tứ hàm xúc. “Chúng ta dường như đã gặp qua.” Y nhu hòa mà nói.
Theo bản năng, Chân Mạch thốt lên: “Không có.”
Tiếu ý y càng đậm, không nhanh không chậm nói: “Cậu đã quên. Ngày đó, tại ngoài cửa plaza này đây, tôi từ xe xuống. Chúng ta đã gặp nhau.” Trong lòng Chân Mạch có chút hoảng loạn, nhưng mặt không đổi sắc, thề thốt phủ nhận: “Tôi không nhớ rõ.”
Y cười cười giả bộ làm ra biểu tình rất thất vọng: “Aiiii, thực sự là đả kích lòng tin của tôi mà.”
“Xin phiền anh——-” Chân Mạch muốn tránh khỏi y. “Xin tránh đường cho. Tôi còn phải đi làm.”
“Tôi là Tiết Minh Dương.” Y tự tin chắn trước mặt hắn, không tránh ra. “Xin hỏi tôn tính đại danh của tiên sinh?”
Chân Mạch nhìn y một lát. Y thừa cơ nhìn kỹ vào mắt hắn.
Hắn vội dời đường nhìn, nhẹ giọng nói: “Chân Mạch.”
“Tôi và 3 vị trong ban giám đốc plaza của cậu là bạn thân.” Y vừa nói vừa lấy danh thiếp, sau đó móc điện thoại di động từ túi tiền ra. “Cái gì Chân? Cái gì Mạch?”
Chân Mạch nhìn danh thiếp, không khỏi ngẩn ra.
Không ngờ y là chủ tịch, tổng tài của xí nghiệp dẫn đầu ngành bách hóa thành phố này.
Không lẽ câu ‘đồng nghiệp là oan gia’ chính xác đến thế sao? Y ở chỗ này ra ra vào vào làm gì?
Tiết Minh Dương thấy hắn cầm danh thiếp mình đờ ra, không khỏi mừng thầm trong lòng. Một hồi lâu, y ho nhẹ một tiếng, cười nói: “Thế nào? Coi thường tôi sao, tôi không đáng biết tên cậu sao?”
“A, không.” Chân Mạch vội vã nói. “Chân của Tây Thổ Ngõa (1), Mạch trong mạch sinh (xa lạ).” Chờ nói xong rồi hắn mới nhớ lại, đâu cần nói rõ thế cho y.
Tiết Minh Dương vừa nhập vào điện thoại di động, vừa khen: “Tên rất hay.”
Lúc này Chân Mạch mới chân chân chính chính cười: “Tiết tổng quá khen.”
Tiết Minh Dương ngẩng đầu cười nói với hắn: “Số điện thoại di động là bao nhiêu?”
Chân Mạch lập tức lắc đầu: “Gì chứ? Tôi nghĩ không cần đâu?”
“Quen biết làm bạn thôi mà.” Tiết Minh Dương cũng kiên nhẫn. “Thế nào? Chân tiên sinh không muốn nể mặt tôi chút sao?”
“Chúng tôi là tiểu viên chức, không dám trèo cao đại lão bản.” Chân Mạch cung cung kính kính, làm ra vẻ kính nhi viễn chi, trong mắt tràn đầy đạm mạc.
Tiếu ý Tiết Minh Dương càng đậm, cộng thêm âu phục xanh biển đậm, áo sơmi như tuyết trắng, càng có vẻ anh khí bức người: “Cậu là viên chức Kim Thần plaza, đâu phải viên chức công ty tôi. Chúng ta hiện tại là bình đẳng. Tôi hy vọng có thể làm bạn với cậu.”
Chân Mạch trở nên phi thường bình tĩnh: “Không dám trèo cao, tôi sợ mệt.”
Tiết Minh Dương cười cười không nói. Cậu thanh niên này thật kiên cường, xem ra đơn giản là sẽ không khuất phục. Rất tốt, y rất thích người như vậy.
Chân Mạch lẳng lặng mà nhìn y, phảng phất thấy được 4 năm trước, hắn nhanh chân chạy lên lầu, va phải người kia….
Sắc mặt hắn càng ngày càng trắng, nhãn thần chậm rãi rỗng không.
Tiết Minh Dương nhìn hắn, nét cười trên mặt dần dần nhạt đi, rốt cục thối lui hai bước.
Hắn nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.” Sau đó cúi đầu, đi sát qua người y, vội vã đi lên lầu 5.
Tiết Minh Dương nhìn một chút màn hình điện thoại di động, nhẹ giọng thì thầm: “Chân Mạch.”
_____________
(1) Theo mình tìm hiểu thì một ngôi sao ca nhạc nghệ danh Chân Ny sau khi rồi khỏi sân khấu đã lập một nông trường lấy tên là Tây Thổ Ngõa. Có lẽ họ của Chân Mạch cũng là họ Chân của Chân Ny.