Thính Thuyết Ái Tình Hồi Lai Quá

Chương 44: Phiên ngoại 3: Xuất quỹ (ngoại tình) 5




Từ Hương Cảng đến Male, đi máy bay mất bảy giờ.

Tiết Minh Dương rất phung phí,  y đặt ghế khoang hạng nhất. Lúc Chân Mạch tới sân bay mới biết được, không khỏi lắc đầu cười.

Tiết Minh Dương lẽ thẳng khí hùng: “Phải bay hơn bảy giờ lận đó, mệt chết người đi được, không ngồi cho chỗ tốt thì sao chịu nổi?”

Lần này Chân Mạch nghĩ y nói cũng đúng. Bảy ngày trong tuần lễ thời trang Hương Cảng, từ sáng sớm đến muộn tối mịt đều có công tác cần làm, hơn 10 show, còn có một số công ty thời trang hy vọng hợp tác cùng hắn, cũng không thể không xã giao. Hơn nữa còn phải cho Tiết Minh Dương một trận vì cái vụ “ngoại tình”, lại cùng Tony đi chơi khắp chốn, liên tục diễn trò khiến hắn thực sự mệt mỏi. Ngồi trên máy bay hơn bảy giờ, ở khoang hạng nhất có thể ngủ một giấc cho đã, nghỉ ngơi lại sức.

Tiết Minh Dương thấy hắn bắt đầu ngủ cũng không làm ồn nữa, gọi tiếp viên hàng không đưa hai tấm thảm đắp rồi giúp hắn đắp thảm, chính y cũng nhắm mắt dưỡng thần.

Bay với một thời gian lâu như thế, hai người đều ngủ rất say, đến tận khi tỉnh lại còn chưa tới nơi. Tiết Minh Dương kêu hai ly cà phê, rồi từ túi đựng lấy ra bàn cờ, chơi với hắn.

Hai người lựa chọn 2 loại quân cờ màu khác nhau, chơi rất nghiêm túc, tựa như hai đứa trẻ ngây thơ.

Rốt cục cũng nghe được tiếp viên hàng không thông báo với mọi người, báy bay đã đến Maldives.

Ở đây chậm hơn giờ Bắc Kinh ba tiếng, hiện tại trời còn sáng, vẫn còn nhìn thấy rõ mọi thứ.

Chân Mạch cùng Tiết Minh Dương đều nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bọn họ đang bay trên bầu trời Ấn Độ Dương bát ngát. Ngoài khơi xanh thẳm, xuất hiện những chuỗi đảo đá san hô, tựa như những vòng hoa xinh đẹp. Từ trên cao nhiều xuống, chúng như những con sao biển thật lớn phập phềnh trên mặt biển, bãi cát trắng trẻo thật bắt mắt, nước biển xung quanh trong suốt thấy đáy, màu sắc từ xanh đậm đến xanh nhạt, dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng trong suốt.

Tiết Minh Dương tán thán: “Thực sự là danh bất hư truyền, đúng là nơi gần thiên đường nhất.”

Chân Mạch cũng gật đầu: “Đúng vậy, thật đẹp.”

Máy bay bắt đầu hạ cánh, hai người thu dọn đồ đạc rồi an tĩnh mà chờ.

Sân bay Male tương đối đơn sơ, nhưng mọi người đều rất hưng phấn. Hành khách hầu như đều đến du lịch nghỉ phép cả, mà sự xinh đẹp của mảnh đất này hiển nhiên vượt qua kỳ vọng của mọi người.

Maldives là một đảo quốc không có khái niệm thành phố, thành phố duy nhất là thủ đô Male. Hai ngàn tiểu đảo san hô trên Ấn Độ Dương hợp lại thành quốc gia kỳ diệu này. Nó chưa từng trải qua chiến hỏa bao giờ, chưa từng phát triển bất cứ ngành công nghiệp gì, mọi người đời đời dong thuyền nhỏ ra biển bắt cá. Nước biển trong suốt như không khí, không khí trong suốt như nước biển.

———————-

Đêm đầu tiên, họ ở Male.

Đây là một tiểu đảo chỉ khoảng 2 km2, là trung tâm thương nghiệp của Maldives, một phần ba dân số quốc gia đều ở đây.

Từ máy bay đi xuống, người trong khách sạn đã đến sân bay tiếp họ.

Chân Mạch dùng tiếng Anh lưu loát chào hỏi một tiếng với họ, một cậu thanh niên da ngăm đen cũng nhiệt tình dẫn bọn họ lên một con thuyền.

Từ sân bay đến Male, đi thuyền chỉ 10 phút là đến. Sau khi lên bờ, đi vài phút là tới khách sạn.

Lúc này, mặt trời chiều ngã về tây.

Nhân viên phục vụ đều rất nhiệt tình chu đáo, mời bọn họ lấy hộ chiếu, thay bọn họ điền bản đăng ký phòng, mọi người chỉ cần ký một cái là được. Người đẩy hành lý xách túi cho họ, đưa đến tận phòng.

Tiết Minh Dương đã nghe cô tiếp viên bên công ty du lịch nói rõ, từ lúc bắt đầu vào phòng, liền ân cần đưa tiền típ, mỗi người một đôla. Y cũng không cho nhiều, sợ phá quy cũ của họ. Những thanh niên ở đây đều rất ngượng ngùng, cầm tiền típ thì sẽ ôn nhu nói “Cảm ơn”. Sau đó bọn họ liền phát hiện, người ở đây đều như thế, cúi đầu, ôn nhu, mang theo nụ cười thân thiết, làm cho người ta dễ chịu như ở nhà.

Bọn họ ở một căn nhà trệt độc lập, tường trắng ngói đỏ, thấp thoáng xa xa là những hàng cây xanh.

Cách đó 2, 3 bước là một bãi cát trắng noãn với biển xanh trong suốt thấy đáy, trước cửa có hai cái ghế dựa, khung cảnh đẹp tựa tiên cảnh.

Hai người vui vẻ thoải mái, hài lòng lấy áo thun, thay quần soóc, cùng nhau đi ăn cơm chiều.

Tuy rằng đã là cuối tháng 12, nhưng không khí ban ngày ở đây vẫn duy trì ở 30 độ, buổi tối có giảm một chút nhưng không hề lạnh, chỉ mát mẻ mà thôi.

Theo lịch, hôm nay chính là đêm trước Giáng Sinh rồi, nhưng Maldives là quốc gia đạo Hồi, đối với ngày lễ Thiên Chúa giáo tự nhiên không để ý. Bởi vậy, ở đây không có bầu không khí vui mừng gì, cũng không có không khí chuẩn bị mừng năm mới.

Thời gian như ngừng trôi ở nơi đây, người người đều rất thong dong, ánh mắt ai cũng đơn thuần, nụ cười ai cũng sáng lạn. Bọn họ đối với thế giới bên ngoài không hề hứng thú, cảm thấy cuộc sống như thế này rất tốt, những thứ bên ngoài bọn họ đều không biết, và bọn họ cũng không cần biết.

Bởi đất đai rất ít, đường phố với nhà cửa ở đây đều rất nhỏ, nhìn qua muôn màu muôn sắc, mỗi một cửa gỗ hoặc thang lầu trong nhà đều rực rỡ sắc màu. Màu hồng, vàng nhạt, xanh mạ non, xanh nước biển, song song với tường trắng, tựa như thế giới cổ tích. Mỗi ngôi nhà, mỗi hộ gia đình đều có hoa tươi, tưng bừng đua nở. Trẻ con đá banh trên đường, người già ở bên đứng nhìn. Tất cả đều hài hòa như vậy, yên lặng như vậy.

————————

Hai người thong dong tự tại mà đi con đường lát bằng những vụn san hô, nhìn cây dừa cao ngất ven đường cùng kỳ hoa dị thảo muôn hồng nghìn tía, ngửi mùi hương thơm ngát không biết tên bay tới, cả người đều cảm thấy yên tĩnh.

Thế gian thế tục cách bọn họ rất xa xôi, tựa như ngôn ngữ cũng đã trở thành dư thừa, chỉ còn lại nụ cười thong dong còn động lại trên môi.

Bọn họ không vào nhà hàng cơm Tây mà đi nhà hàng của dân bản xứ. Đại thúc trung niên vui vẻ giới thiệu cho họ đặc sản bản địa. Chân Mạch cảm thấy hứng thú cười cười, theo sự đề cử của đại thúc mà chọn cá sống, cá viên chiên, món trộn cá ngừ với nước dừa nấu, một đĩa cơm trắng rưới nước cốt dừa và một loại đồ uống có sữa.

Khi đồ ăn được bưng lên, hai người cùng nếm một chút, trên cơ bản tất cả đều có một chút vị ngọt nhè nhẹ. Chân Mạch rất thích, Tiết Minh Dương cũng rất thích.

Chủ quán thấy họ ăn ngon lành như thế, cũng cười rất hài lòng.

Vui sướng ở chỗ này lúc nào cũng đơn thuần, lại lan tỏa rất nhanh.

Hai người cơm nước xong, tính tiền rồi để lên bàn 1 đôla tiền típ, cười cười tạm biệt ông chủ, rồi đi với nhau ra cạnh biển tản bộ.

Quốc gia Đạo Hồi cấm đồng tính luyến ái, hai người nhập gia tùy tục, không có những cử chỉ thân thiết, chỉ sóng vai đi cùng nhau, trong mắt những người khác, họ là đôi bạn thân thiết.

Màn đêm đã hàng lâm, trên biển có một vài ngọn đèn trên thuyền chài lóe lên, trong trời đêm thâm thúy lóe lên sáng lạn, hai người thỉnh thoảng nhìn nhau cười, không ai nói lời nào mà trong lòng đã vui mừng hơn bao giờ hết.

Đảo này thực sự rất nhỏ, đi một vòng trên bờ biển cũng chỉ mất nửa giờ đồng hồ.

Trở lại gian phòng khách sạn, bọn họ tắm rửa rồi nằm trên giường ôn tồn bên nhau.

Hai người đều nghĩ cả hôm nay đã trải qua một đường bay quá dài, ai cũng sợ đối phương mệt mỏi, cảm thấy tốt nhất không nên làm tình kịch liệt, nên nghỉ ngơi cho thỏa đáng, nên lên giường cũng chỉ ôn nhu ôm nhau, nhẹ nhàng mà chạm vào nhau, nhẹ nhàng hôn nhau.

Tiếng sóng vỗ bờ có tiết tấu vang vọng ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng dường như có con cá ngốc nào đó quẩy đuôi nhảy vọt lên rồi lặn xuống biển tạo nên một tiếng “rầm”, bóng đêm trở nên càng thêm yên tĩnh.

Hai người kéo dài những nụ hôn, ai cũng nghĩ, thế là được rồi, trong lòng đều là vui sướng, không nên tham lam, không cần đòi lấy nhiều hơn. Bọn họ lẳng lặng mỉm cười, sau đó đưa tay tắt đèn, rất nhanh liền đi vào mộng đẹp.

———————

Ngày thứ hai, hai người rất sớm đã dậy, chân trần đi ra bãi biển, cùng nhau nhìn mặt trời nhô lên từ biển khơi, sau đó vui vẻ mà vào nhà hàng trong khách sạn ăn bữa sáng.

Tiếp theo, bọn họ liền lên ca nô từng đón họ đến đây, chạy tới ‘đảo tuần trăng mật’ cách đây 50Km.

Lúc trước, Tiết Minh Dương đến công ty cơ quan du lịch nghe nhân viên giới thiệu về mười mấy tiểu đảo khách sạn tại Maldives thì vừa nghe đến tên ‘đảo tuần trăng mật’ liền lập tức quyết định chọn ở đây, lại nhìn thấy mấy dòng hình dung “Bãi cát trong suốt như trân châu ánh lên cảnh biển mỹ lệ, yên lặng mà xanh thẳm, tình người tựa nắng sớm.” thì càng thêm kiên định mà chọn nơi này.

Chân Mạch biết rất ít về đảo quốc nho nhỏ này, nghe y nói khách sạn trên đảo gọi là ‘đảo tuần trăng mật’ liền cảm thấy buồn cười về cái tính trẻ con của y.

‘Đảo Tuần trăng mật’ là đảo san hô phía cực đông của bắc bộ Maldives, tách xa các đảo nhỏ khác. Ca nô có điều hòa không về thẳng khách sạn mà mang họ lướt qua đảo san hô ở đây. Rất nhiều đảo đẹp, họ nhìn đến không chuyển mắt.

Đợi đến khi leo lên ‘đảo tuần trăng mật’, Chân Mạch liền hiểu được sự lựa chọn của Tiết Minh Dương rất chính xác.

Bọn họ làm tốt thủ tục đăng ký phòng, được nhân viên phục vụ dẫn đường, dọc theo cầu gỗ mắc giữa nước biển xanh nhạt, đi tới biệt thự được xây ngoài khơi, vào căn phòng tuần trăng mật mà bọn họ đã đặt.

Tuy rằng hai thằng đàn ông ở chung một căn phòng như vậy khiến nhân viên phục vụ khách sạn có chút kinh ngạc nhưng vẫn hòa ái dễ gần mỉm cười, lễ phép chu đáo mà phục vụ.

Đi vào phòng ngủ, bọn họ thấy trên giường đã được trải drap trắng toát điểm lên những hoa văn bằng hoa đỏ tươi rất lạ mắt, vừa kiều diễm vừa lãng mạn.

Tiết Minh Dương rất vui mừng, liên thanh cảm ơn, không những thế còn típ cho nhân viên phục vụ 10 đôla.

Cậu thanh niên phục vụ kia cực kỳ cao hứng, cảm ơn liên tục, sau đó kính cẩn rời khỏi.

Sàn nhà làm bằng thủy tinh trong suốt, vừa cúi đầu liền có thể thấy được nước biển xanh nhạt với những chú cá nhỏ rực rỡ sắc màu bơi qua bơi lại.

Tiết Minh Dương rất thích ở đây, nhìn thấy Chân Mạch cũng cười rất hài lòng thì càng cao hứng. Y đưa tay nắm lấy Chân Mạch, ghé vào tai hắn mê hoặc: “Chúng ta làm đi em.”

Chân Mạch nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Áo thun cùng quần sọt rất dễ cởi, Chân Mạch rất nhanh liền xích lõa mà bị Tiết Minh Dương đè lên sàn nhà.

Tựa như tầng kính thủy tinh ấy căn bản không tồn tại, Chân Mạch dường như nằm ở giữa biển khôi, từng đàn cá muôn màu muôn vẻ bơi chung quanh hắn. Hắn giống như là tinh linh của biển khơi, khiến người ta mê muội.

Tiết Minh Dương si ngốc mà nhìn, không khỏi nhẹ giọng thì thầm: “Thật đẹp.”

Hai người ôm nhau, hôn môi, triền miên. Rên rỉ nhẹ nhàng, thì thào thở dài, cùng tiếng sóng vỗ bên ngoài, chậm rãi quanh quẩn trong căn phòng an tĩnh.

Tất cả đều như nước chảy mây trôi, tự nhiên lưu sướng. Hai người tựa như hai con chim bay lượn trong gió, như con cá nhỏ phiêu du giữa biển khơi. Không khí mang theo mùi hoa nhè nhẹ bao vây lấy bọn họ, theo những tiếng thở của họ thẩm thấu vào cơ thể. Khoái cảm cấp tốc lan tràn, máu như sôi trào, đại não chỗ trống, chỉ cảm nhận đối phương, toàn bộ thế giới như không tồn tại.

Qua thật lâu thật lâu, hai người mới từ cao trào phiêu phiêu dục tiên bình tĩnh trở lại. Tiết Minh Dương trượt xuống từ người Chân Mạch, vẻ mặt thỏa mãn nằm trên sàn nhà thủy tinh.

Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, họ có thể thấy màu nước xanh một màu bên ngoài, vài ba hòn đảo như trôi nổi giữa biển khơi.

Tiết Minh Dương mệt mỏi miễn cưỡng hỏi: “Buổi chiều chúng ta làm cái gì?”

“Bơi, phơi nắng, ngắm biển.” Thanh âm Chân Mạch cũng lười biếng. “Làm gì cũng được, cũng có thể không làm gì hết.”

“Ừ.” Tiết Minh Dương mỉm cười.

Hai người tắm rửa sạch sẽ, bò lên giường hoa ngủ một giấc, rồi đến nhà hàng trên đảo ăn bữa trưa.

Ở đây có không ít người nhìn qua như là tình nhân, đều rất hài lòng, mỉm cười với nhau.

Bọn họ rất thích bầu không khí như vậy, an tĩnh, dễ dàng, vui vẻ. Hai người ngồi đối diện với nhau, ăn đồ ăn, thỉnh thoảng thấp giọng nói với nhau vài câu, không ngừng tán thán cảnh sắc trên đảo.

Cơm nước xong, hai người đi một vòng quanh đảo dạo chơi. Dù là nhân viên phục vụ hay du khách, mọi người đều có thể mỉm cười thăm hỏi, thân thiết như bạn bè lâu năm.

Sau đó cả hai trở lại phòng, đổi quần bơi, từ trong phòng trực tiếp xuống thang gỗ bơi vào biển, bơi lượn trong làn nước trong trẻo, chơi với nhau, truy đuổi nhau.

Buổi tối, hai người nằm ở ghế nằm sân thượng, một bên là gió biển thanh lương, một bên là bầu trời đầy sao.

Đến tận đêm khuya, bọn họ mới ngủ.

——————-

Ở đây gần xích đạo, tuy là mùa đông, thái dương vẫn tới rất sớm, hai người sớm tỉnh lại, chân trần đi ra sân thượng, cùng nhau nhìn ánh bình minh mỹ lệ chậm rãi xuất hiện từ phía xa.

Tiết Minh Dương từ phía sau ôm thắt lưng Chân Mạch, gác cằm lên vai hắn, vui sướng nhìn ánh sáng mặt trời sắp mọc lên, lập tức phát sinh ánh sáng chói mắt.

Chân Mạch ngả về phía sau dựa vào y, thích ý mà cười. Sáng mờ chiếu rọi trên gương mặt y, khiến y tựa như người trong một bức họa mỹ mãn.

Tiết Minh Dương ghé vào tai hắn hỏi: “Hôm nay chúng ta chơi cái gì?”

“Anh đừng lúc nào cũng hỏi vấn đề này chứ. Anh đi du lịch theo đoàn quen rồi hay sao lúc nào cũng hỏi như vậy, không chơi thì khó chịu sao?” Chân Mạch nửa thật nửa giả cười nhạo. “Hiện tại chúng ta đi nghỉ phép, cũng không phải du khách, không cần mỗi ngày đều sắp xếp hành trình. Một hồi chúng ta đi ăn, sau đó mang theo một quyển sách, đi ra bãi biển nằm đọc sách.”

“Đọc sách gì? Anh không muốn đọc sách.” Tiết Minh Dương chơi xấu. “Buổi sáng chúng ta ra bãi biển chơi đi, hay dong thuyền buồm ra biển, buổi chiều trở lại, tiếp tục bơi, phơi nắng, còn có, làm tình. Chúng ta rõ ràng đang hưởng tuần trăng mật mà.”

Chân Mạch cười nói: “Được, được, được, đều nghe anh hết.”

Tiết Minh Dương rất sung sướng, bỗng nhiên nổi tính con nít, tự nhiên ôm lấy Chân Mạch, ra lan can sân thượng, ném ra biển.

Nước biển ở đây so với hồ bơi còn nhạt màu hơn, Chân Mạch rơi vào trong biển, một chút liền chìm tới đáy. Hắn quạt nước bơi lên, lau nước trên mặt, rồi hét lên: “Giỏi lắm, anh dám quăng em hả, coi em cho anh biết tay nè.”

Tiết Minh Dương cười ha ha, quay đầu lại chạy vào phòng.

Chân Mạch bò lên chạy vào phòng, mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng y, quần áo hắn đang ướt đẫm khiến cho y cũng ướt như chuột lột.

Tiết Minh Dương muốn bỏ hắn ra.

Chân Mạch một tay nắm y, một tay kéo đi.

Tiết Minh Dương cười như điên, cười đến mức hết hơi, xuội lơ.

Chân Mạch tha y ra ngoài, dùng lực đẩy y xuống biển rộng.

Tiết Minh Dương ở trong nước bơi một vòng, rồi mới đi lên bờ, tiếp tục cười ha ha.