Thính Thuyết Ái Tình Hồi Lai Quá

Chương 40: Phiên ngoại 3: Xuất quỹ (ngoại tình) 1




Trung tuần tháng 12, lễ hội thời trang quốc tế tại Hương Cảng chính thức khai mạc.

Hơn một ngàn nhãn hiệu thời trang lớn nhỏ tụ hội, các nhà thiết kế, người mẫu nổi tiếng đua nhau về đây.

Tổng giám đốc Chí Tôn Danh Lưu Square nổi tiếng – Chân Mạch – cũng tới Hương Cảng. Hắn muốn thăm dò một số nhãn hiệu thời trang cao cấp để phán đoán xu hướng thời thượng của mùa thu đông cùng xuân sang năm. Đồng thời, hắn cũng muốn đặt mua một số bộ trang phục thu hè lẫn đông xuân của các nhãn hiệu nổi tiếng để về bán.

Từ khi khai trương tới nay, Chí Tôn Danh Lưu Square đã kinh doanh 3 năm, danh tiếng vang dội. Mà Chân Mạch cũng đã đưa các chi nhánh Chí Tôn Danh Lưu Square trải rộng khắp các thành phố hiện đại, phồn hoa. Mỗi chi nhánh đều ở khu có kinh tế sung túc, hơn nữa, mỗi thành phố chỉ mở một chi nhánh, không có cái thứ 2.

Chí Tôn Danh Lưu Square vẫn kiên trì kinh doanh các nhãn hiệu đứng đầu quốc tế, hơn nữa mỗi bộ cũng chỉ có một cái, tuyệt không có cái thứ 2. Với sách lược kinh doanh như vậy, Chí Tôn Danh Lưu Square rất nhanh trở thành tiêu chí so sánh thân phận một người trong giới xã hội thượng lưu. Nếu có ai không biết đến Chí Tôn Square, vậy người đó nhất định không phải danh nhân, cũng không đủ giàu có.

Lúc chi nhánh thứ 5 được khai trương, đại danh Chí Tôn Danh Lưu Square đã truyền tới thế giới thời trang Âu Mỹ cùng Hương Cảng. Chuỗi khu mua bán Chí Tôn Danh Lưu, mỗi ngày thu hơn chục triệu, lượng mua sắm một năm cũng tới 1,2 tỷ nhân dân tệ, tương đương 100, 200 triệu Euro, tuyệt đối là khách hàng lớn.

Làm được tới trình độ này, người yêu của hắn, Tiết Minh Dương, ngay cả chủ tịch tập đoàn Thiên Đô cũng chẳng thèm làm, dự định nghỉ việc sang giúp hắn kinh doanh Chí Tôn Square. Dù sao đây mới là sự nghiệp chung của họ, như vậy có thể công tư toàn vẹn, có nhiều thời gian ở chung với nhau hơn.

Chân Mạch cũng không phản đối, thế nhưng đơn từ chức của Tiết Minh Dương đưa lên Cục thương nghiệp mấy lần, lần nào lần náy đều bị bác bỏ.

Năm xưa, một năm khu thương mại Thiên Đô kinh doanh chỉ có 7, 8 triệu, mấy năm trước liên tục lỗ lã, chỉ có thể cố duy trì kinh doanh. Từ khi Tiết Minh Dương tiếp nhận, kinh doanh đến năm thứ 2 doanh ngạch đã đạt hơn một trăm triệu, trở thành truyền kỳ trong giới doanh nghiệp. Hiện tại, khu thương mại Thiên Đô phát triển không ngừng, tổng ngạch doanh nghiệp hàng năm đã lên 1 tỷ. Cục Thương nghiệp cưng y như bảo bối, sao có chuyện thả đi cho đặng.

Tiết Minh Dương rất uể oải, Chân Mạch đành phải nhỏ nhẹ an ủi y, khuyên y đừng gấp gáp, từ từ rồi cũng thành. Hiện tại nhanh chóng bồi dưỡng người nối nghiệp, sau này từ từ rút lui. Tiết Minh Dương lúc này mới thấy dễ chịu hơn.

————————–

Hôm nay, Chân Mạch lại nhận được thiệp mời của các công ty thời trang lớn quốc tế, mời hắn đi tham gia biểu diễn ra mắt sản phẩm mới. Bên cạnh đó, hàng năm hắn đều tham dự tuần lễ thời trang quốc tế, New York, Paris, Milan, London cùng Tokyo, để làm phong phú hơn lượng hàng ở Chí Tôn Square.

Bất quá, mời tham dự thời trang quốc tế Hương Cảng lại là lần đầu tiên.

Hắn dẫn 2 trợ thủ cùng đi, Lữ Mân Quân cùng Trịnh Lập Vĩ.

Hai người này tuổi vẫn chưa đến 30, hơn nữa đều từng lưu học ở Pháp. Lữ Mân Quân học tại  ULL II (Universite Lumiere Lyon II), mà Trịnh Lập Vĩ thì tốt nghiệp từ học viện thời trang quốc tế IICC (Institut International de Creation et de Couture).

Hai người đều đã từng làm tại công ty thời trang Âu Châu nhưng người Á Châu muốn được sự công nhận của phương tây thực sự rất khó khăn, bọn họ đành vừa làm vừa tìm kiếm chức vụ phù hợp trong nước.

Khi Chí Tôn Square  mở đến chi nhánh thứ 3, Chân Mạch liền thông báo thông báo tuyển dụng trên mạng, yêu cầu rất cao, đãi ngộ cũng rất hậu.

Hắn rất nhanh thu được hơn một ngàn đơn xin việc đến từ khắp nơi trên thế giới, rồi từ đó tuyển ra 10 người. Sau đó, phỏng vấn qua mạng, cuối cùng tuyển chọn hai người. Bọn họ trợ giúp hắn phần mua sắm: Lữ Mân Quân phụ trách trang phục nữ, Trịnh Lập Vĩ phụ trách trang nam.

Lúc hai người đến công ty báo danh mới phát hiện ra cả hai đều từ Pháp trở về, liền cảm thấy thân thiết, vì vậy hợp tác vui vẻ.

Chân Mạch có thể nói lưu loát tiếng Anh, trước đây ngoại ngữ thứ hai là tiếng Pháp, hiện tại đã có chỗ dụng võ. Có hai loại ngôn ngữ thông dụng đó trong mình, đi ngang dọc nửa thế giới cũng không sao. Bất quá, có Lữ Mân Quân cùng Trịnh Lập Vĩ trợ giúp, hắn càng thêm thuận lợi, nhất là trước mặt chuyên gia có thể càng thêm chuyên nghiệp.

Hiện tại, ngoại trừ các nhãn hiệu đứng đầu quốc tế, cũng có không ít công ty thời trang, nhà thiết kế, công ty mỹ phẩm, công ty sản xuất giày da, túi xách liên lạc hắn, hy vọng có thể đưa sản phẩm vào Chí Tôn Danh Lưu Square.

Lượng khách cùng thị trường của Chí Tôn Danh Lưu Square thật sự là khiến người ta thèm đến nhỏ dãi.

Bất tri bất giác, Chân Mạch đã trở thành danh nhân giới thời thượng. Từng tháng, hắn đều nhận được một lượng lớn ấn phẩm quảng cáo, ảnh chụp giới thiệu hàng mới các quý của các tạp chí thời thượng trong ngoài nước. Dần dần, hắn cũng có hứng thú với một ít nhãn hiệu mới, hắn cẩn thận lựa chọn, từ từ đưa vào trong cửa hàng.

Lần này hắn tới Hương Cảng tham gia lễ hội thời trang quốc tế, trọng điểm quan tâm đặt ở nhà thiết kế thời trang Á Châu, nhất là một ít nhà thiết kế người Hoa trẻ tuổi.

Chân Mạch cũng không có bay thẳng tới Hương Cảng, mà là tới Thâm Quyến trước.

Chi nhánh ở chỗ này của họ đã mở một năm rồi, buôn bán rất tốt, hầu như hấp dẫn toàn bộ phú hào, ngôi sao khu Hoa Nam, một ít nhân vật nổi tiếng Hương Cảng đến khu Quảng Đông khi đi qua Thâm Quyến cũng đến chiếu cố qua.

Chân Mạch ở chi nhánh này ở một tuần, đem những chuyện cần chính hắn giải quyết xử lý hết, nghe giám đốc chi nhánh báo cáo, nhìn báo biểu tài vụ, khẳng định sách lược tiêu thụ nửa năm tương lai.

Trong lúc này, mỗi ngày hắn đều có xã giao, chủ yếu là mời một ít khách quan trọng chi tiêu lớn của chi nhánh, cảm ơn bọn họ ủng hộ cho tới nay. Những nhân vật này cũng là lần đầu tiên thấy vị giám đốc anh tuấn bất phàm này. Hắn nhìn qua tuổi trẻ vô cùng, rất khiêm tốn ôn hòa, có lực ảnh hưởng rất lớn đối với xã hội thượng lưu. Ấn tượng bọn họ đối với hắn đều rất tốt, nên đều biểu thị sau này sẽ vẫn sẽ tiếp tục chiếu cố Chí Tôn Square.

Chân Mạch bao giờ cũng mỉm cười cảm ơn.

—————————

Năm xưa, khi cửa hàng đầu tiên của Chí Tôn Danh Lưu Square khai trương, Chân Mạch chỉ là tổng giám đốc được thuê đến. Tiết Minh Dương cho hắn một phần cổ phần, kỳ thực cũng là lấy cổ phần của mình ra đưa cho hắn mà thôi. Mà hiện tại, các chi nhánh khác mọc ra đều là do hắn cùng với Tiết Minh Dương bỏ vốn chung, không hề có cổ đông khác tham dự.

Lúc đó, khi hắn quyết định mở rộng thị trường, trong ban giám đốc chỉ có Tiết Minh Dương tán thành, cổ đông khác đều phản đối. Bọn họ cho rằng, Chí Tôn Danh Lưu Square không giống những khu bán hàng bách hóa bình thường hay siêu thị ổn định giá, cũng không phải công ty thời trang bình dân, thị trường bọn họ muốn kiếm tiền là giới phú hào, ngôi sao giải trí, ngôi sao thể dục, mà nhân mạch bọn họ phần lớn đều tập trung ở thành phố này, không có ưu thế trên khu khác, bởi vậy không tán thành.

Vì vậy, Chân Mạch đưa ra một triệu mua đứt quyền sử dụng nhãn hiệu “Chí Tôn Danh Lưu Square” ở các nơi khác, chi nhánh hắn mở ở bên ngoài do hắn mở, lời hưởng lỗ chịu, không liên quan đến cửa hàng chính.

Tiết Minh Dương là đại cổ đông có cổ phần khống chế ở cửa hàng chính, lại đi đầu đồng ý kiến nghị của hắn, cổ đông khác tự nhiên không có ý kiến. Cửa hàng chính đã trở thành một cây tiền cây bạc của họ, hàng năm có thể cho họ biết bao nhiêu tiền, bọn họ cũng không muốn mạo hiểm khai thác thị trường xa lạ.

Vì nhất lao vĩnh dật, Chân Mạch thuê một vị đại luật sư ở Bắc Kinh đã từng tham dự khởi thảo “Luật doanh nghiệp”, “Luật hợp đồng”, “Luật bảo vệ thương hiệu”, định ra một bản hợp đồng không chê vào đâu được, lập tức mời các vị cổ đông ký tên. Vì thế, từ đó hắn mua đứt quyền sử dụng thương hiệu “Chí Tôn Danh Lưu Square” ở các thành phố khác.

Bởi vậy, ngoại trừ cửa hàng đầu tiên, các chi nhánh khác đều là do Tiết Minh Dương cùng Chân Mạch hùn vốn. Chân Mạch vốn đề nghị Tiết Minh Dương giữ 6 phần, bản thân chỉ giữ 4 phần, để y chiếm cổ phần khống chế. Trên cơ bản, các ông chủ Trung Quốc đều hy vọng bản thân có được cổ phần khống chế để nắm giữ quyền chủ động, sợ bị người lừa gạt. Chân Mạch rất hiểu, lại sợ Tiết Minh Dương xấu hổ không mở miệng được, nghẹn trong lòng thì lại sinh phiền muộn, liền chủ động nói. Không ngờ Tiết Minh Dương vừa nghe thế, lập tức phủ quyết, kiên trì hai người 50/50, hoàn toàn bằng nhau.

Chân Mạch rất hài lòng, nhiều hơn hay ít hơn 10% hắn đều không để ý, nhưng tâm ý Tiết Minh Dương đối với hắn khiến hắn cảm thấy sung sướng vô cùng.

Hiện tại, Thâm Quyến, Thượng Hải, Bắc Kinh, Hàng Châu, Vũ Hán, 5 chi nhánh này đều mua may bán đắt, tài sản Tiết Minh Dương cùng Chân Mạch đã trên trăm triệu.

Bất quá, cuộc sống bọn họ cũng chẳng có cải biến, ban ngày đi làm, ban đêm triền miên, thỉnh thoảng cuối tuần hội họp bạn bè hay mang con Tiết Minh Dương đi ra ngoài chơi, hoặc hai người tự lái xe đi ra ngoài, làm một chuyến đi chơi ngắn. Bọn họ không thiếu tiền, cuộc sống lại thú vị, đa dạng, ngày qua ngày vui sướng không kể xiết.

Khi chi nhánh Bắc Kinh khai trương, Tiết Minh Dương đã từng đem Chân Mạch về nhà, nhưng cũng chỉ dám nói là bạn thân, miễn làm mẹ già kinh sợ, lại càng không muốn cha mình giận dữ.

Chân Mạch rất thoả mãn với cuộc sống hiện tại, Tiết Minh Dương thì lại oán than dậy trời dậy đất. Chân Mạch phải đi công tác, thị sát mấy chi nhánh, phải đi tuần lễ thời trang quốc tế. Hai người thành ra chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, Tiết Minh Dương tự nhiên có cầu mà không có cung. Y cảm thấy mình thật ủy khuất, thế nhưng cũng phải chịu.

Bất quá, hai người đã có quy ước, nếu có một người đi công tác. Vậy thì mỗi ngày phải gọi điện thoại ít nhất một lần. Dù bận cỡ nào, bọn họ cũng cố mà thực hiện, dù chỉ nói với nhau hai câu, trong lòng cũng vẫn thấy vui.

Chân Mạch bận rộn ở Thâm Quyến cả một tuần, lễ hội thời trang quốc tế Hương Cảng sắp khai mạc, hắn mới dẫn theo hai trợ thủ đi.

——————————

Băng cầu La Hồ (1) đến Hương Cảng, Phương Cẩm Thành đã đứng chờ sẵn. Y cùng Chân Mạch nhiệt liệt bắt tay, liên thanh cười nói: “Hoan nghênh, hoan nghênh.”

Phương Cẩm Thành là ông chủ của công ty thời trang Cẩm Y ở Hương Cảng. Công ty này từ trước tới giờ chủ yếu chỉ nhận một số đơn đặt hàng công ty thời trang cỡ trung của Âu Châu, phần lớn đều là trang phục bình dân, có thị trường rộng. Nửa năm trước, không biết y dùng thủ đoạn gì, lại dụ dỗ được nhà thiết kế thời trang nổi tiếng Tony về, trở thành nhà thiết kế chính cho Cẩm Y.

Tony rất trẻ, cũng rất tài hoa, nhưng công ty trước của cậu ta lại khiến cậu ta bị hạn chế tài năng. Phương Cẩm Thành phải đi theo thuyết phục rất lâu, lại trả một số tiền vi phạm hợp đồng cỡ lớn cho cậu, mới có thể giúp Tony sớm giải trừ hợp đồng với công ty. Đến nước đó, cậu ta không hề do dự liền gia nhập ngay công ty cỡ trung không danh không tiếng này.

Hai tháng trước, Cẩm Y ở Hương Cảng cũng đến Bắc Kinh tham gia tuần lễ thời trang Trung Quốc quốc tế. Phong cách đường hoàng mà phóng khoáng của Tony được phát huy vô cùng tốt. Buổi biểu diễn của họ bỗng nổi lên như cồn, khiến cả sảnh phải vỗ tay như sấm.

Bất quá, Chân Mạch cũng không có đi xem buổi phát biểu của bọn họ.

Biểu diễn thời trang có một tuần lễ, rất nhiều buổi tuyên bố được cử hành song song nhau, Chân Mạch chỉ đi xem buổi biểu diễn của một nhà thiết kế nổi tiếng Nhật Bản.

Bất quá, Phương Cẩm Thành thần thông quảng đại, cư nhiên tìm được khách sạn hắn ở, cười tươi roi rói mà chặn đường, mời hắn uống cà phê.

Chân Mạch cũng là người từng trải qua khó khăn, gian khổ, đối với những công ty nỗ lực tiến lên như thế đều rất đồng cảm. Hơn nữa, Phương Cẩm Thành lớn lên cũng khá, là kiểu người Hương Cảng đẹp trai điển hình, giở tay nhấc chân là phong độ phiên phiên, lời nói lại có chừng mực, khiến người ta sinh ra thiện cảm. Do đó, Chân Mạch liền cho y một giờ, cùng y ra quán cà phê bên cạnh khách sạn, nghe y giới thiệu.

Phương Cẩm Thành giới thiệu công ty của mình, nhất là nhắc tới nhà thiết kế chính Tony, sau đó đưa những tác phẩm mới của cậu cho Chân Mạch xem.

Đối với thời trang cao cấp, thực lực giám định và thưởng thức của Chân Mạch là hạng nhất. Nhìn những tấm ảnh này xong, hắn liền chấp nhận sẽ tới tham quan công ty Cẩm Y trong tuần lễ thời trang. Nếu có khả năng hợp tác, hắn sẽ đặt hàng.

Phương Cẩm Thành rất cao hứng, sau khi về tuần nào cũng gọi điện cho Chân Mạch một lần mới chịu, đến tận khi chứng thực hắn đã đến Thâm Quyến rồi mới an tâm.

Y dự định đến tận Thâm Quyến đón Chân Mạch miễn cho đối thủ khác cướp người, Chân Mạch phải nhẹ nhàng từ chối: “Tôi nếu đã hứa với anh thì nhất định sẽ giữ chữ tín.”

Lúc này Phương Cẩm Thành mới không tới Thâm Quyến chờ người, chỉ là nhiều lần dặn dò Tony, hy vọng lúc Chân Mạch tham quan công ty cậu ta sẽ ra phối hợp một chút.

Tính tình Tony rất kiêu ngạo, luôn luôn không chịu phối hợp với Bộ Tiêu thụ, lười lấy lệ khách hàng. Trước đây, Phương Cẩm Thành chưa từng miễn cưỡng cậu bao giờ, lúc này nghe y coi trọng công ty ở đại lục này như vậy, không khỏi cười nhạt.

“Bọn họ biết gì về thời trang chứ?” Cậu cười nhạo. “Bất quá theo trào lưu thôi, người ta nói gì nghe nấy.”

Phương Cẩm Thành hết cách với cậu, ngày Chân Mạch tới đành dậy thật sớm, ra bến cảng La Hồ mà đợi, bắt hắn trước tiên.

————————-

Chân Mạch không lái xe tới. Hương Cảng ghế lái bên phải, đi bên trái, ngược với nội địa hắn không quen, dễ xảy ra bất trắc. Tiết Minh Dương vốn định tìm anh bạn thân Lý Gia Hào ở Hương Cảng, nhờ gã phái xe, phái tài xế cho hắn đi lại, thế nhưng Phương Cẩm Thành lại giành muốn tiếp hắn, Chân Mạch đã chấp nhận.

Phương Cẩm Thành mang đến hai chiếc xe, đều có tài xế, y cùng Chân Mạch ngồi trên chiếc Mercedes, Lữ Mân Quân cùng Trịnh Lập Vĩ lên Toyota phía sau. Hai chiếc xe chạy về hướng Chiêm Xá Chuỗi. (2)

Phương Cẩm Thành nhiệt tình hỏi: “Chân tổng, trước giờ đã tới Hương Cảng lần nào chưa?”

Chân Mạch cười nói: “Chưa.”

“Tới lần đầu tiên sao?” Phương Cẩm Thành có điểm không tin.

“Phải.” Chân Mạch cười gật đầu. “Trước đây thường đi Âu Mỹ, không thì đến Nhật Bản tham gia tuần lễ thời trang Tokyo, hầu như bay thẳng từ Thượng Hải qua, chưa từng bay từ Hương Cảng. Về phần đi du lịch, đi chơi thì tôi không thích thành phố náo nhiệt, thường đi chỗ hoang dã, đồng quê. Cho nên đây là lần đầu tiên đến Hương Cảng.”

Phương Cẩm Thành thật cao hứng. Vậy có nghĩ là Chân Mạch trên cơ bản chưa tiếp xúc gì với công ty ở đây cả, y chiếm được tiên cơ.

“Vậy ngài muốn chúng ta đi ăn trước hay đi xem công ty tôi trước?” Y thành khẩn hỏi.

Chân Mạch nhìn đồng hồ, cười nói: “Hiện tại còn sớm quá, đi công ty anh tham quan trước đã.”

Phương Cẩm Thành vui vẻ gật đầu, phân phó tài xế chạy về công ty.

Dọc theo đường đi, y hăng hái bừng bừng giới thiệu cho Chân Mạch về kiến trúc, cảnh quan hai bên đường, với một ít phong thổ địa phương. Chân Mạch mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu tán thưởng.

Mùa này, khí hậu Hương Cảng ấm áp hợp lòng người đẹp hơn miền bắc rất nhiều. Chân Mạch  mặc một bộ đồ thời trang Versace, gương mặt thanh tú càng thêm trẻ trung, thần tình bình tĩnh càng làm tôn thêm khí độ bất phàm của hắn.

Tới Chiêm Xá Chuỗi, Phương Cẩm Thành dẫn Chân Mạch vào một cao ốc văn phòng.

Kỳ thực, ở đây chỉ là văn phòng Bộ Thiết kế với Bộ Tiêu thụ của công ty Cẩm Y thôi, xưởng sản xuất của họ được xây ở Đông Hoàn, Quảng Đông.

Công ty thời trang cao cấp thường xây phòng làm việc rất nghệ thuật, nỗ lực làm khác bình thường. Chân Mạch mỉm cười đi vào Bộ Thiết kế tràn đầy phong cách quốc tế hiện đại, không nói gì.

Bên cạnh Bộ Thiết kế là một đại sảnh, ở giữa có một sân khấu chữ T, dùng để biểu diễn tác phẩm cho khách hàng. Phương Cẩm Thành mời Chân Mạch ngồi xuống rồi cười nói: “Mời ngài xem những thiết kế mới của chúng tôi. Tôi lập tức đi mời Tony, để cậu ấy nghe ý kiến ngài.”

“Được.” Chân Mạch cười gật đầu, ngồi xuống.

Lữ Mân Quân cùng Trịnh Lập Vĩ ngồi vào bên cạnh, cầm trong tay một xấp tài liệu. Đây là tư liệu mà Katy, trợ thủ Phương Cẩm Thành đưa cho họ. Vị trợ lý tổng giám đốc công ty Cẩm Y này là người rất thân thiện, cũng là một cô gái rất có năng lực, thấy Phương Cẩm Thành rời đi, liền nhanh chóng đến bên đây, ngồi vào bên cạnh Chân Mạch để trả lời nếu Chân Mạch có hỏi điều gì.

Phương Cẩm Thành sắp xếp xong chuyện trình diễn xong, nhạc du dương nổi lên, nam nữ người mẫu lục tục đi ra.

Chân Mạch ngồi ở sofa, tư thế thoải mái, thần tình chuyên chú. Hắn không hề nói gì với hai trợ thủ bên cạnh, cũng không hỏi Katy điều gì, làm cho người ta không nhìn ra chút mánh khóe nào.

Qua một hồi lâu, Phương Cẩm Thành còn chưa trở về, Lữ Mân Quân cùng Trịnh Lập Vĩ đã bắt đầu có chút bực mình. Khi Chân Mạch đến các công ty quốc tế lớn, ông chủ của người ta cũng không dám làm như thế, loại công ty nho nhỏ như Cẩm Y không ngờ lại dám làm ngơ, cái công ty này có gì đặc biệt chứ? Bọn họ ở một bên nhỏ giọng thì thầm, thuận tiện đem toàn bộ quần áo của các người mẫu trên sân khấu nói móc nói máy một phen.

Chân Mạch lại không có chút gì không vui, trái lại liếc nhìn hai người trợ thủ một cái. Hai người rùng mình, nhanh chóng câm miệng, bắt đầu nghiêm túc dùng con mắt chuyên nghiệp ước định trang phục.

—————————–

Lúc này, Phương Cẩm Thành cũng đang có nỗi khổ khó nói. Y đang ở trong văn phòng thiết kế mà khuyên lơn người ta: “Coi như tôi xin cậu! Cậu đi ra ngoài xã giao chút đi được không, chút xíu thôi hà. Rất quan trọng đối với sự phát triển của chúng ta đó. Thị trường đại lục rất lớn, phú hào càng ngày càng nhiều, hơn nữa đều rất chịu chơi. Nếu chúng ta có thể thành công xâm nhập vào thị trường này, tác phẩm của cậu sẽ được nhiều người thưởng thức hơn, vậy không tốt sao?”

Tony chỉ nhìn bản thiết kế trên bàn, thỉnh thoảng lại sửa chữa một chút, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ lo thiết kế, không quan tâm mấy chuyện xã giao, đó là chuyện của anh. Hơn nữa, gã tới từ đại lúc đó, hắn thật sự hiểu thời trang sao? Biết cách mặc đồ thời trang sao? Chắc chỉ là gã hai lúa thôi.”

Phương Cẩm Thành cười khổ: “Cậu ra xem thì biết ngay mà, Chân tổng không phải người như cậu tưởng đâu.”

“Hắn là loại người gì liên quan gì đên tôi?” Tony chẳng thèm để ý. “Tôi chỉ quan tâm đến thiết kế.”

“Thế nhưng, thiết kế của cậu cần người thưởng thức mà không phải đem xếp xó, chỉ có thể để trong tủ quần áo của chúng ta.” Phương Cẩm Thành gấp đến độ đổ mồ hôi. “Tiểu tổ tông của tôi ơi, coi như tôi xin cậu đi, được không? Tôi rất vất vả mới mời được Chân tổng tới đó, cậu ra ngoài chút đi được không?”

“Tôi nói anh nghe, Cẩm Thành, anh đừng dài dòng nữa.” Tony rốt cục ngẩng đầu lên, cau mày. “Thay vì anh lấy thời gian đi khuyên tôi thì không bằng ra ngoài tiếp vị khách quý đó đi.”

Hai người lời qua tiếng lại quên cả thời gian, đến tận khi Katy tiến vào, Phương Cẩm Thành mới bừng tỉnh, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vội hỏi: “Sao rồi? Biểu diễn kết thúc?”

“Đúng vậy, kết thúc rồi.” Katy thở dài. “Chân tổng không nói thêm cái gì, đã đặt hàng mẫu số 2, 7, 11, 16, 25, 26. Ngài ấy có để lại số đo, mỗi mẫu làm 5 bộ. Mặt khác, còn nói, nếu chúng ta chịu làm váy số 9 dài hơn 1cm, cổ áo sơmi 18 nhọn hơn một chút, thì sẽ đặt 2 mẫu đó. Tôi đã đưa bảng báo giá của chúng ta, ngài ấy yêu cầu giảm 20%, rồi bỏ vài số lẻ, tổng giá trị vừa vặn một trăm vạn. Giá này vẫn còn trong giới hạn nên tôi đã đồng ý.”

Tony bỗng nhiên nhìn về phía tờ giấy ghi của Katy, giật mình sau đó hoắc mắt đứng lên, khẩn cấp nói: “Tôi ra ngoài gặp anh ta.”

Mấy bộ Chân Mạch chọn đều là tác phẩm đắc ý của cậu, mà những yêu cầu thay đổi của hắn cũng là những chỗ Tony bất mãn mà không tìm ra nguyên nhân. Tony luôn luôn tâm cao khí ngạo bỗng nhiên có một loại kích động như gặp được tri âm.

Katy nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Bọn họ đã đi rồi.”

Phương Cẩm Thành lấy làm kinh hãi: “Sao cô để cho họ đi? Tôi đã nói muốn mời họ ăn trưa rồi mà!”

Katy thở dài: “Chân tổng ngồi coi trình diễn lâu như vậy, anh cũng đâu có xuất hiện. Người ta đặt hàng xong rồi nói với tôi, nếu anh bận rộn quá thì người ta không quấy rầy nữa. Tôi cũng cực lực giữ lại rồi, nhưng người ta muốn đi tôi cũng bó tay. Hôm nay chúng ta rất thất lễ đó, người ta không phát hỏa mà còn đặt hàng đã là chừa cho chúng ta mặt mũi lắm rồi. Bọn họ không chịu ở lại ăn, tôi cũng không thể ép.”

Phương Cẩm Thành không ngừng oán giận Katy, Katy đành bất đắc dĩ giải thích, Tony thì chạy ngay ra ngoài.

————————-

Chân Mạch mang theo Lữ Mân Quân cùng Trịnh Lập Vĩ rời khỏi công ty Cẩm Y, cũng từ chối xe công ty Cẩm Y đưa về. Hắn nói với Katy rằng muốn đi ngắm vịnh Victoria, không muốn “quấy rối” họ.

Katy cũng gặp qua không ít khách hàng, loại người gì cũng có, từ lâu luyện đến bách độc bất xâm giờ khi đối mặt với dáng cười ôn hòa mà kiên định của Chân Mạch lại sinh ra cảm giác đuối lý, chỉ có thể nghe hắn bảo, không có lý để khuyên bảo cũng không dám ngăn cản.

Chân Mạch đi ra khỏi cao ốc, liền đối với nói với Lữ Mân Quân: “Đừng gọi taxi, chúng ta về khách sạn.”

Bọn họ đã đặt phòng ở đại khách sạn cảng đảo Shangri-La ở Pacific Place. Chân Mạch từng xem qua tác phẩm nổi tiếng “Đường chân trời biến mất”, cũng thích du ngoạn thắng địa Shangri-La, thế nên rất có thiện cảm với khách sạn lấy đó làm tên.

Tiết Minh Dương đã từng ở khách sạn này, cảm thấy điều kiện rất tốt, liền không phản đối. Y không hy vọng Chân Mạch chịu chút ủy khuất nào, quy định hắn tuyệt đối không thể ở khách sạn nào dưới 4 sao, bằng không sẽ cực cực cực kỳ bất mãn, sẽ phát giận, thậm chí giận chó đánh mèo tới viên chức công ty đi theo hắn, có đôi khi khiến cho Chân Mạch quả thực không biết nên khóc hay cười, nhưng cũng cảm động vì tâm ý của y.

Hiện tại, viên chức Bộ Hành chính phụ trách đặt vé máy bay, khách sạn đối với tính cách, sở thích hai vị lão bản đã có hiểu biết, chọn khách sạn đều khiến họ rất thỏa mãn.

Lữ Mân Quân đứng ở ven đường, đang ngoắc xe, một người từ cao ốc phía sau bọn họ vọt ra.

Người đó từ phía sau thở hồng hộc chạy ra, gấp gáp hỏi: “Xin hỏi, ngài là Chân tổng?”

Chân Mạch xoay người lại.

Đó là một người cậu thanh niên cao gầy, mái tóc hơi dài mơ hồ có ánh xanh. Người này có một gương mặt mỹ lệ, con mắt tràn ngập linh khí sáng sủa, chiếc cằm đầy đặn lại hiện ra một tia yếu đuối.

Chân Mạch thần tình như cũ, nhàn nhạt đáp: “Phải, tôi là Chân Mạch.”

Thanh niên tựa thiên sứ kia nở nụ cười, có chút ngại ngùng mà nói: “Chào ngài, tôi là Tony.”

Chân Mạch nhìn cậu, nở một nụ cười, vươn tay ra với cậu.

______________

(1) Cầu La Hồ: Cầu La Hồ nằm trên sông Thâm Quyến, là cây cầu duy nhất nối liền Hương Cảng với Trung Quốc. Cầu La Hồ khởi đầu chỉ là một cây cầu gỗ một người đi, được xây dựng vào cuối đời nhà Thanh.