Thính Thính

Chương 39: Hai cốc trà gừng




Tục ngữ nói chí phải, vui quá hóa buồn. Trần Thính được Bùi Dĩ Nghiêu lấy lòng thì quên luôn vụ đau bụng, kết quả chưa về đến trường lại ôm bụng thấy không ổn.

Cậu quay đầu nhìn ba người ngồi đằng sau, ánh mắt u oán — rõ ràng mọi người cùng ngồi trên nền đá lạnh, tại sao chỉ có mỗi cậu bị đau chứ?

Thật không công bằng.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Thính lộ vẻ đáng thương.

Bùi Dĩ Nghiêu đang lái xe, không phân thân ra thêm một người để an ủi cậu được, nhưng nhìn bộ dáng đáng thương của cậu, tim hắn lại thấy cuộn trào.

Trong tình yêu không có công thức, các đáp án đều tự do biến thiên, đây quả thật là chuyện đáng sợ với dân khoa học.

Lái xe tới ga tàu điện ngầm, Bùi Dĩ Nghiêu dừng lại, nói: “Ba người ngồi tàu điện ngầm đi, tôi đưa Trần Thính tới bệnh viện.”

Trần Thính vội lắc đầu: “Đi bệnh viện làm gì chứ? Tôi về uống nước ấm là đỡ, nếu không đỡ cũng có cô trong phòng y tế…..”

Bùi Dĩ Nghiêu và Dương Thụ Lâm trăm miệng một lời: “Không được.”

“Sao cứ nghiêm trọng hóa lên vậy, đâu có ai đau bụng một tí mà đã vào bệnh viện?” Trần Thính phụng phịu.

“Bệnh nhỏ mà không trị đúng sẽ thành bệnh nặng, mày quên trận bệnh hồi năm nhất rồi à?” Dương Thụ Lâm kiên quyết,  mở cửa xuống xe cùng hai người Lâm Quyển, sau đó nói với Bùi Dĩ Nghiêu: “Cậu đưa nó đi đi, bên tiệm cà phê để tôi xin nghỉ hộ cho.”

Trần Thính phản kháng không hiệu quả, bị Bùi Dĩ Nghiêu đưa vào bệnh viện.

Kết quả kiểm tra không thấy vấn đề gì, cậu chỉ bị cảm lạnh, đường ruột không tốt, thể hàn, khả năng miễn dịch kém. Nói chung là, vấn đề lớn không có, nhưng vấn đề nhỏ thì nhiều.

Hai người ra khỏi phòng khám bệnh, Trần Thính cẩn thận đánh giá sắc mặt Bùi Dĩ Nghiêu, cười gượng nói: “Đã bảo không có gì nghiêm trọng rồi mà, chỉ bị cảm lạnh nhẹ thôi, uống nhiều nước ấm là hết.”

Bùi Dĩ Nghiêu trông không vui chút nào, hắn bảo cậu ngồi xuống ghế ở hành lang, hỏi: “Trận bệnh hồi năm nhất là sao?”

Trần Thính biết mình không trốn được, đành phải ngoan ngoãn khai báo: “Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, bị nhiễm trùng amidan rồi sốt, sau đó dính mưa.”

“Bị bao lâu?”

“Chắc là….. một tháng?”

“Một tháng?” Bùi Dĩ Nghiêu nhíu mày.

Trong phút chốc, Trần Thính bỗng cảm thấy áp suất không khí thấp xuống, cậu vội cầm lấy tay Bùi Dĩ Nghiêu giả bộ đáng thương: “Trong bệnh viện lạnh quá, chúng mình đi về đi?”

Quả nhiên, biểu cảm lạnh lùng của Bùi Dĩ Nghiêu hòa hoãn hơn, hắn cầm tay cậu nhét vào túi mình, mười ngón tay đan vào nhau: “Đi thôi, đưa em về.”

Nhưng mà về ở đây là về nhà Bùi Dĩ Nghiêu.

Trần Thính bám chặt cửa xe không chịu xuống: “Nếu dì Nguyễn biết sức khỏe của tôi có vấn đề thì tức là mẹ tôi cũng biết, thể nào mẹ cũng gọi điện tới mắng cho xem.”

Bùi Dĩ Nghiêu: “Ba tôi đi công tác, mẹ cũng đi theo luôn.”

“Thật hả?” Trần Thính nửa tin nửa ngờ.

Bùi Dĩ Nghiêu không nói nữa mà dứt khoát ôm Trần Thính từ trong xe ra, đi vào nhà.

“Tôi tự đi được!” Trần Thính giãy giụa, đáng sợ quá đi, lỡ như chú dì vẫn ở nhà thì sao? Bị bác giúp việc thấy cũng không được.

Nhưng Bùi Dĩ Nghiêu chuyên quyền độc đoán, nếu không phải hắn đặt Trần Thính lên sofa, cậu còn tưởng hắn đang áp trại phu nhân đấy.

Khốc ca tốt thì tốt thật, nhưng mà nhiều khi “dữ dội” quá.

“Em ngồi đây đã, tôi đi lấy nước cho em.” Bùi Dĩ Nghiêu đưa gối cho Trần Thính ôm, xong vẫn cảm thấy thiêu thiếu, hắn ngoảnh ra thấy Mì Thịt Bò đang chạy tới thì bế nó lên nhét vào trong lòng Trần Thính: “Ấm tay.”

Một người một chó chết lặng nhìn hắn, đến khi Bùi Dĩ Nghiêu đi vào trong bếp, Trần Thính mới chầm chậm nhìn xuống Mì Thịt Bò.

“Gâu!” Mì Thịt Bò ngẩng cổ nhìn cậu, đôi mắt to đen lúng liếng tràn ngập hoang mang.

“Mì Thịt Bò ui.” Trần Thính nhẹ giọng kêu tên nó, không kìm được vỗ vỗ cái mông tròn trịa căng mẩy của Mì Thịt Bò, nói: “Mày nói xem sao chủ nhân mày không dịu dàng gì sất thế? Cậu ấy là kẻ độc tài đúng không? Không thì mày bảo với cậu ấy là tao thấy mình rất khỏe mạnh…..”

“Gâu gâu!” Có chuyện gì thì từ từ nói, buông mông tui ra!

Mì Thịt Bò liều mạng giãy giụa, nhưng nó càng giãy lông ở mông càng xù lên khiến Trần Thính thích không chịu buông, ôm nó vào ngực vuốt ve.

“Gâu! Gâu!” Mì Thịt Bò kêu gào thật to, nhưng chủ nhân của nó không chịu ra cứu.

Mì Thịt Bò, một con chó từng ngồi khoang hạng nhất trên máy bay đã bị chủ nhân vứt bỏ.

Bùi Dĩ Nghiêu vừa ra khỏi phòng bếp thì thấy cảnh người và chó hòa thuận ở chung. Mì Thịt Bò biết thân biết phận nằm bò trên đùi Trần Thính, mặc kệ sự đời để Trần Thính xoa mông, sờ tai nó, nghe thấy tiếng bước chân của Bùi Dĩ Nghiêu đi tới, còn cố tình chổng mông vào hắn.

Xem ra Mì Thịt Bò và Trần Thính khá hợp nhau, rất tốt, Bùi Dĩ Nghiêu nghĩ.

“Em uống trước đi.” Bùi Dĩ Nghiêu đặt cốc nước có màu khả nghi đến trước mặt Trần Thính.

“Nước gì thế?”

“Trà gừng.”

Trần Thính nghi ngờ, Bùi Dĩ Nghiêu không giống kiểu người biết chăm sóc người khác, lê hấp đường phèn lần trước là làm theo lời của dì Nguyễn, vậy lần này là nghe theo lời ai?

Nhưng dù sao cũng do Bùi Dĩ Nghiêu tự tay nấu, những chuyện lặt vặt không đáng kể khác Trần Thính chẳng muốn tra hỏi tới cùng. Cậu cảm động cầm cốc trà gừng lên, uống ừng ực hai hụm to để thể hiện thành ý.

Uống xong, cậu trầm mặc suy ngẫm, rồi chân thành hỏi Bùi Dĩ Nghiêu: “Cậu thả gừng ít hay nhiều?”

Bùi Dĩ Nghiêu im lặng vài giây, trả lời: “Gừng nóng xua lạnh.”

Trần Thính: “….. Cậu uống thử một ngụm đi.”

Bùi Dĩ Nghiêu: “Không.”

Thế mà nói yêu tôi!

Trần Thính giận đến mức muốn thả Mì Thịt Bò ra cắn hắn, biết ngay không nên ôm kỳ vọng với trà hắn pha mà.

Bùi Dĩ Nghiêu không ép cậu uống chỗ trà còn lại, cúi người hôn khóe miệng cậu: “Thấy không khỏe thì lên tầng nằm nhé, cho Mì Thịt Bò chơi với em.”

“Được rồi.”

“Đi thôi.”

Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.

Khi Trần Thính ôm Mì Thịt Bò lên tầng, Bùi Dĩ Nghiêu trở lại phòng bếp rồi lấy điện thoại ra gõ cành cạch.

Bùi Dĩ Nghiêu: Tóm lại là thả nhiều hay ít gừng?

Sữa chua Nhất Minh: Sao thế anh? Thả hết gừng vào rồi mà vẫn không đủ ạ???

Bùi Dĩ Nghiêu: Có thật là nhà cậu mở bệnh viện không thế?

Sữa chua Nhất Minh: Đúng mà anh!

Sữa chua Nhất Minh: Anh không thấy em đang chăm chỉ học hành sao!

Sữa chua Nhất Minh: Không thì anh nấu Trà gừng Coca cho anh Thính xem, ảnh thích uống Coca mà.

Bùi Dĩ Nghiêu: …….

Trà gừng Coca, hóa ra trên đời còn có loại trà thần thông quảng đại này. Cho cục cưng tiểu Thính Thính nhà hắn uống trà này có khi sẽ xảy ra phản ứng hóa học thần kỳ lắm.

Bùi Dĩ Nghiêu nghĩ ngợi một lúc rồi mở nắp vung nồi trà ra, bật một lon Coca đổ vào. Đóng vung lại, bật bếp nấu.

Mười lăm phút sau, trà gừng thần kỳ được bưng lên phòng ngủ để gặp tiểu Thính Thính.

Bùi Dĩ Nghiêu nhìn Mỳ Thịt Bò đóng chiếm vị trí vốn thuộc về hắn, lạnh mặt không nói.

Trần Thính nhìn cốc nước nóng tỏa ra mùi vị bất thường, cũng im lặng luôn.

Mì Thịt Bò xoay đít làm boss nằm trên gối: “Gâu!”

“Lại gì nữa?” Trần Thính bỗng có dự cảm chẳng lành.

“Trà gừng Coca.” Bùi Dĩ Nghiêu chờ mong nói.

“Không.” Trần Thính lắc đầu, “Không không không, cậu bảo cậu lấy Coca đun với nước gừng à?”

“Ừm.”

“Không không không không không…..” Trần Thính lập tức trốn vào trong chăn.

“Gâu gâu gâu!” Mì Thịt Bò cũng học Trần Thính trốn vào trong chăn, để lộ ra nửa cái đầu nhìn Bùi Dĩ Nghiêu, rất chi là hưng phấn.

Bùi Dĩ Nghiêu mặt mày lạnh tanh nhìn nó, không nói gì xách thẳng Mì Thịt Bò ra khỏi phòng, đặt nó xuống cạnh bát cơm, đổ cốc trà gừng Coca vào bát ra lệnh: “Uống nhanh.”

Mì Thịt Bò đứng hình:???

Trà gừng Coca thất bại, lần này Trần Thính nghe tên thôi cũng đã trốn mất tiêu, coi như cực kì cực kì cực kì thất bại.

Bùi Dĩ Nghiêu cho Hứa Nhất Minh vào blacklist rồi bắt đầu tập trung hầm canh. Hầm canh là kỹ thuật sống, cũng là cách duy nhất để Bùi Dĩ Nghiêu làm ra được một món ăn hoàn chỉnh.

Bỏ gà đã rửa sạch vào nồi áp suất, lần lượt cho cẩu kỷ, táo đỏ, nấm hương, gia vị vào, chỉ cần canh thời gian chính xác thì ai cũng có thể hầm được nồi canh gà thơm ngào ngạt.

Bùi Dĩ Nghiêu không biết nấu món gì nhưng hắn giỏi tính khối lượng và căn thời gian.

Hầm canh gà không cần lúc nào cũng phải đứng canh bếp, Bùi Dĩ Nghiêu rảnh rỗi lên tầng với Trần Thính.

Mì Thịt Bò không cam lòng yếu thế, tại nó phát hiện ra tên đầu xoăn mới tới tốt tính hơn chủ nhân nó nhiều lắm, không những cho nó vào phòng còn cho nó lên giường, lấy lòng tên này biết đâu lại có bò khô để măm măm.

Bùi Dĩ Nghiêu xách Mì Thịt Bò xuống giường đến lần thứ ba, hắn quay đầu nhìn Trần Thính đang ngủ rồi duỗi tay chỉnh góc chăn cho cậu. Vì nhiệt độ trong phòng đã ấm mà Trần Thính còn nằm cuộn trong ổ chăn bông nên mặt cậu ửng hồng cả lên, miệng chu chu, đáng yêu muốn cắn cho một cái.

“Ưm…..” Cậu rên ư ử trở mình, khi đụng vào cánh tay Bùi Dĩ Nghiêu đang chống trên giường thì ôm lấy theo bản năng, đã vậy còn lấy mặt cọ qua cọ lại, cuối cùng vừa lòng áp má trên mu bàn tay hắn.

Chỉ cần Bùi Dĩ Nghiêu hơi dịch tay là cậu sẽ chép miệng chầng chậc dịch theo ngay. Bùi Dĩ Nghiêu đùa dai cậu, đùa nhiều quá làm cậu khó chịu nhíu chặt mày, bộ dáng đáng thương như bị bắt nạt.

Bùi Dĩ Nghiêu thương cậu nhưng không khống chế được hành vi thích nghịch dai, thế là “Bốp” một tiếng, cái tay gian ác kia bị Trần Thính tét cho một phát.

“Gâu?” Mì Thịt Bò đứng ở cửa hếch đầu nhìn.

Bùi Dĩ Nghiêu quay đầu cho nó ánh mắt cảnh cáo bắt im lặng, sau đó xấu xa đặt tay lên mặt cậu.

Bàn tay to lớn, vừa vặn bao trọn gương mặt nhỏ bé phúng phính thịt.

Tim phổi Bùi Dĩ Nghiêu bắt đầu rục rịch, hắn sợ quấy nhiễu cậu mơ đẹp nhưng vẫn cúi người thơm má hôn môi cậu.

Mì Thịt Bò ngu ngơ chạy vào, thấy chủ nhân có hành động kỳ quái nên ra vẻ khó hiểu: “Gâu? Gâu!”

Bùi Dĩ Nghiêu không thèm nhìn nó, hắn gạt tóc mái trên trán Trần Thính, ánh mắt sâu lắng lại dịu dàng. Hắn cứ nhìn cậu mãi như vậy, thỉnh thoảng thơm nhẹ cậu một cái, rồi sau đó giơ tay nắm lấy Mì Thịt Bò ngắn giò đang huỳnh huỵch nhảy lên giường ném sang một bên.