Thính Thính

Chương 25: Hẹn hò




8 rưỡi sáng hôm sau, Trần Thính mở mắt nhưng không muốn xuống giường, cơ mà làm thế nào cũng không ngủ lại được. Cậu lăn qua lộn lại, cuối cùng gửi tin nhắn cho Bùi Dĩ Nghiêu.

Đông Hồ Cua Vương: Tối hôm qua cậu bảo tới đón tôi, định đi đâu?

Bùi Dĩ Nghiêu: Đi hẹn hò.

Đông Hồ Cua Vương:?!

Bùi Dĩ Nghiêu: Cao Đạc thua, đồng ý thả anh một ngày, tiền lương tính như thường.

Đông Hồ Cua Vương: ……..

Từ từ, trọng điểm không phải là tiền lương được không???

Khoan đã, trọng điểm đâu phải nằm ở tiền lương? Trần Thính cân nhắc lời nói của Bùi Dĩ Nghiêu, nhận ra mình chưa từng đồng ý đi hẹn hò với hắn.

Đông Hồ Cua Vương: Tôi chưa đồng ý đi với cậu mà!

Bùi Dĩ Nghiêu: Anh đồng ý cho tôi theo đuổi anh.

Trần Thính bị Bùi Dĩ Nghiêu làm cho á khẩu không trả lời được, Trần Thích không biết có nên nói “hẹn hò” là hành động sau khi tán đổ đối phương không. Ơ, hay là người theo đuổi muốn tăng độ thiện cảm sau những lần hẹn hò nhỉ?

Trần Thính tự làm mình hoang mang-ing.

Bùi Dĩ Nghiêu: 10 giờ tôi đợi anh dưới tầng.

Khốc ca vẫn khiến người khác trở tay không kịp, Trần Thính muốn nói không đi, nhưng lại nhớ hiểu lầm đêm qua, cảm thấy mình nên bồi thường hắn một chút.

Đúng không, đây chắc là đạo lý làm người cơ bản nhất?

Trần Thính để tay lên ngực tự hỏi, lừa mình dối người, bịt tai trộm chuông, dùng dằng nửa giờ, cuối cùng nhận mệnh rời giường rửa mặt.

Dương Thụ Lâm híp mắt buồn ngủ nằm trên giường hỏi: “Thính Thính, sao hôm nay mày dậy sớm thế?”

“Ờ.” Trần Thính hàm hồ lên tiếng, mở tủ quần áo ra, đần mặt nhìn nửa ngăn tủ toàn áo hoodie và quần jean.

Cậu đã từng thử mặc style đàn ông trưởng thành nhưng toàn thất bại. Cậu có một cái áo khoác cao bồi – cái áo duy nhất cậu mua đú trend.

Nhưng liệu cậu ấy có nghĩ mình cố tình chưng diện để đi “hẹn hò” không nhỉ?

Nghĩ ngợi, mắt Trần Thính lia tới cái áo hoodie màu hồng nhạt treo ở góc trong cùng, cậu nhớ là Bùi Dĩ Nghiêu thích hồng nhạt. Rốt cuộc nên mặc cái nào đây ta?

Không được không được, sao mình lại phải đứng đây chọn quần áo chứ!

“Ái chà Trần Thính, mày thông suốt rồi hở?” Dương Thụ Lâm ngạc nhiên vui mừng nói.

“Cái gì nữa?” Trần Thính bị dọa tí són ra quần.

“Ăn diện chứ còn gì.” Dương Thụ Lâm vô tội chớp chớp mắt: “Mày mặt đẹp dáng ngon, phối đồ lên có thể làm vẻ vang đám thẳng nam chúng ta, mày không biết mấy đứa con gái chê gu thẩm mỹ của chúng ta như nào đâu.”

“Được rồi.”

Dương Thụ Lâm hứng thú bừng bừng: “Qua đây tao bảo cái này này, mày mặc cái áo khoác cao bồi này đi, mặc thêm cái áo phông bên trong là bảnh tỏn ngay, mặc quần thì để lộ cổ chân ra, hôm nay trời không lạnh lắm. Mày đi đôi Vans trắng kia vào, à đúng rồi, tao có cái mũ……”

Dứt lời, Dương Thụ Lâm đội cái mũ bucket hot trend năm nay lên đầu Trần Thính.

“Good good, Thính Thính nhà mình đẹp trai như minh tinh.”

Trần Thính cũng thấy mặc như này không tồi, bởi thẩm mỹ cơ bản cậu vẫn phải có. Nhưng cậu mặc bộ này ra ngoài cảm giác như chuẩn bị đi hẹn hò.

Dương Thụ Lâm đột nhiên nhanh trí: “Nói, mày đi chơi với ai?”

Trần Thính: “……… Bùi Dĩ Nghiêu.”

Dương Thụ Lâm liếc mắt đánh giá cậu từ trên xuống dưới, trong đầu suy nghĩ không trong sáng, nói: “Thế thì mày nên mua một cái áo khoác da, loại có đinh tán ấy, vừa ngầu vừa hợp thời, lại đội thêm cái mũ rộng vành, ủ ôi, Khốc ca cũng chẳng ngầu bằng mày luôn.”

Trần Thính: “……..”

Dương Thụ Lâm: “Tao nói thêm này, mày nên đi nhuộm tóc đi, tao thấy mày hợp màu xanh hoặc hồng phấn, mà màu khói giống mấy ông bà già nhìn cũng được lắm, mọi người dạo này cũng mê màu đấy.”

Dương Thụ Lâm tự tin với khiếu thẩm mỹ của mình, là một thành viên cội cán của Hội nhan khống, thứ duy nhất cậu chàng không hài lòng chính là khuôn mặt mình.

Đáng tiếc Trần Thính không hiểu, nếu không cái cậu giáo thảo bị tước danh hiệu Chu Trình kia chỉ là cọng lông bò.

“Ờ ờ ờ, nghe theo lời dạy của Yves Saint Laurent đại nhân hết.” Không phải lần đầu Trần Thính bị cậu chàng lải nhải bên tai, cậu đã tập mãi thành thói quen. Để bịt mồm Dương Thụ Lâm, cuối cùng cậu vẫn mặc cái áo khoác kia, đội thêm cả cái mũ.

Bản edit chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress và wattpad của Hải Đường Lê Hoa.

Lúc ra khỏi phòng mới chỉ 9 giờ 45 phút, Trần Thính nghĩ có lẽ Bùi Dĩ Nghiêu chưa đến, cậu định chờ ở cổng, không ngờ vừa bước qua cổng ký túc xá đã thấy Bùi Dĩ Nghiêu đứng dưới gốc cây ở đối diện.

Thật ra Bùi Dĩ Nghiêu đã tới được 10 phút rồi.

Địa điểm hẹn hò là do Hứa Nhất Minh đề cử, nói rằng sẽ tạo không khí “Chúng ta đang yêu nhau”, về việc này Bùi Dĩ Nghiêu không có ý tưởng gì.

Ngoài khoa học logic ra thì hắn mù tịt mọi thứ, ví dụ như chuyện tình yêu. Trong đầu hắn, yêu đương không có công thức rõ ràng, đây là khoa học huyền bí, một điều khó lý giải cũng khó xác định.

Sữa chua Nhất Minh: Nghiêu ca, nhất định phải đến trước giờ hẹn! Đến trước nửa tiếng thôi! Nửa tiếng hứng gió lạnh, thành công không còn xa!

Bùi Dĩ Nghiêu: Bị hâm à.

Sữa chua Nhất Minh: Đây là chiến lược, chiến lược! Nhớ mặc đẹp chút, bị gió thổi cũng phải ngầu, phải đẹp trai! Giữ được sự đẹp trai, em tin anh nhất định sẽ thành công Nghiêu ca ơi!

Bùi Dĩ Nghiêu: Điên.

Nói thì vậy, nhưng Bùi Dĩ Nghiêu vẫn đến trước giờ hẹn nửa tiếng. Dù hắn thấy hẹn gì thì hẹn, cứ đúng giờ đến là được, đến sớm hay đến muộn đều chỉ tổ lãng phí thời gian.

Ừm, gió hôm nay hơi lớn.

Trần Thính chạy đến trước mặt Bùi Dĩ Nghiêu, nhìn hắn mặt lạnh như cũ, nhưng không hiểu vì sao, cậu thấy hắn hôm nay đẹp trai hơn so với hôm qua một chút.

Chẳng lẽ là do tâm lý? Trần Thính nghĩ thế.

Hai người cùng nhau ra khỏi trường, Trần Thính vẫn quan sát xem Bùi Dĩ Nghiêu có gì khác so với thường ngày, đến khi ngồi trên tàu điện ngầm, cậu mới bừng tỉnh nhận ra — hôm nay Bùi Dĩ Nghiêu không có mặc áo gió.

Hắn mặc áo khoác da màu đen, độ đẹp trai tăng thêm 1 level. Dương Thụ Lâm lại nói sai rồi, cho dù hôm nay Trần Thính có mặc áo da đinh tán đi nữa thì cũng chẳng ngầu bằng Bùi Dĩ Nghiêu đâu.

Hôm nay là cuối tuần, trên tàu điện ngầm lúc nhúc người.

Bùi Dĩ Nghiêu nắm tay cầm, che chở Trần Thính trước ngực, hắn cảm giác được ánh mắt mọi người xung quanh dừng trên hai người, lại im lặng nhích người chặn lại tầm mắt của họ.

Trần Thính được che chở rất tốt, nhưng Bùi Dĩ Nghiêu cách cậu gần quá, gần đến mức chỉ cần cậu dựa về phía trước một xíu là có thể nhào vào trong ngực hắn. Hai người nói gì đều sẽ cực kỳ thân mật, khe khẽ nói nhỏ.

Loại cảm giác được bảo vệ này tuy khiến cậu không được tự nhiên, nhưng nói thế nào đi nữa thì trong lòng Trần Thính vẫn âm thầm hưởng thụ.

Mặt cậu không biểu cảm nhưng vẫn ngầm quan sát.

Bùi Dĩ Nghiêu không cố tình tiếp xúc tay chân với cậu, cho dù là ở trên tàu hay xuống tàu, hắn vẫn luôn có ý thức che chở cho Trần Thính.

Hắn sẽ chú ý tốc độ đi của Trần Thính mà đi chậm lại.

Hắn mặt liệt đi bên cạnh cậu, nhưng thực tế tay luôn cầm lấy dây rút trên áo khoác của Trần Thính.

Trần Thính bỗng muốn hỏi hắn sao lại trả 5 tệ cho chai nước của Đường Âm.

Hai người cứ thế duy trì khoảng cách không xa không gần, cách nhau một đoạn dây áo. Trần Thính thề lần sau không bao giờ mặc cái áo này nữa, cậu hận không thể đưa tay qua cướp lại nó.

Cậu cầm cái này hả!

Cầm dây rút áo của tôi làm gì!

Định dắt chó hay chăn dê hay gì! Nói!

Thậm chí Trần Thính còn nghe thấy tiếng cười khẽ của cô gái đi ngang qua, tức đến đỏ cả tai.

Bùi Dĩ Nghiêu vẫn cầm lấy dây rút, bởi hắn nghĩ đang ở bên ngoài, chắc chắn Trần Thính không muốn cho hắn nắm tay. Nhưng nhà ga nhiều người, hắn nắm mới yên tâm.

“Làm sao thế?” Bùi Dĩ Nghiêu nhận ra sắc mặt cậu thay đổi.

Trần Thính không nói, quơ quơ cánh tay, dây rút áo trong tay Bùi Dĩ Nghiêu cũng quơ quơ theo. Bùi Dĩ Nghiêu hiểu được, buông tay ra, nói: “Vừa nãy nhiều người.”

“Lần sau đừng có cầm.”

“Ừm.”

Lần sau dắt tay vậy, Bùi Dĩ Nghiêu thầm nhủ.

Không có lần sau đâu, Trần Thính nghĩ.

Hai người đều có tâm tư của riêng mình, tới trung tâm thành phố, ăn cơm, xem phim, vẫn là kiểu đi chơi thông thường. Nhưng đây là lần đầu tiên Trân Thính hẹn hò với Bùi Dĩ Nghiêu, cho nên trong khuôn sáo cũ rích lại mang theo sự mới lạ.

Nửa ngày sau, cậu phát hiện ra một Bùi Dĩ Nghiêu hoàn toàn mới.

Vì dụ như hắn sợ sâu, thậm chí đến thú nhồi bông hình sâu màu sắc sặc sỡ, hắn cũng không thèm liếc một cái.

Lại ví dụ như hắn biết chơi piano, nhưng trước nay chưa từng nói.

Dưới sân trung tâm thương mại có một cây đàn piano đặt ở chỗ đất trống. Khi Trần Thính và Bùi Dĩ Nghiêu đi qua, đúng lúc gặp một cậu trai thanh tú mặc áo bành tô đang ngồi đánh đàn, bên cạnh có rất nhiều người vây quay.

Trần Thính dừng chân, mắt nhìn ngón tay linh động thon dài của người nọ, lòng thấy hâm mộ.

Bùi Dĩ Nghiêu lạnh mặt bình luận: “Bình thường.”

“Tôi thấy cậu ấy đàn khá tốt mà.” Trần Thính nghiêm túc biện giải cho cậu trai, ở đây đâu phải thính phòng, anh đẹp trai biết đánh piano cũng đủ khiến người ta thích rồi.

“Nếu muốn nghe, lần sau tôi sẽ đàn cho anh xem.” Bùi Dĩ Nghiêu nói.

Bây giờ Trần Thính mới nhận ra là hắn đang ghen tị, sờ sờ mũi, không gật đầu cũng không từ chối. Trong tiếng đàn du dương, hai người ngồi ở ghế đá lắng nghe, bất giác tâm tình nóng nảy như bình tĩnh lại.

“Thích chơi trống à?” Bùi Dĩ Nghiêu đột nhiên hỏi.

“Chắc là thích.” Trần Thính nghiêng đầu cẩn thận nghĩ, nếu phải chọn một trong hai, cậu chọn thích. Nhưng Bùi Dĩ Nghiêu trong đầu lại, chắc là thích, chứ không phải thích, câu trả lời này không rõ ràng lắm.

Hắn không biết có nên hỏi hay không, lại nghe được Trần Thính chủ động nói: “Đó là ba tôi dạy, cho nên ngoài trống ra tôi không biết chơi nhạc cụ khác.”

“Ba anh thích chơi nhạc cụ?”

“Ai biết, ông ấy đánh còn không hay bằng tôi.”

Dứt lời, Trần Thính liền xoay người rời đi, có vẻ không muốn nói thêm.

Bùi Dĩ Nghiêu bước nhanh đuổi theo, mắt vẫn luôn nhìn đầu xoăn của Trần Thính, giơ tay muốn xoa xoa an ủi. Trần Thính bị hắn xoa, không khỏi tức lên: “Cậu lại làm gì?”

Bùi Dĩ Nghiêu: “Đừng buồn.”

Trần Thính nhăn mày: “Tôi không buồn.”

Nào biết Bùi Dĩ Nghiêu bỗng nhiên cúi người, hai mắt chuyên chú nhìn cậu, cứ như muốn kiểm tra xem đang cậu nói thật hay nói dối. Trần Thính bị hắn nhìn đến mức nóng mặt, trừng mắt một cái quay đầu bước đi.

Người này thật là, làm việc chẳng biết nhìn tình hình gì cả.

Nhưng Bùi Dĩ Nghiêu có ưu thế chân dài, đi vài bước liền bắt kịp, bắt lấy tay cậu kéo lại gần mình, nói: “Đừng đi xa tôi quá.”

“Tốt nhất là dắt tôi vào thắt lưng của cậu đi.”

“Được.”

“Đùa thôi!”

“Tôi cũng nói đùa.”

Bùi Dĩ Nghiêu hiếm khi cười, chắc vì bình thường quá ít cười nói, cho nên khóe môi hắn chỉ khẽ nhếch lên, sóng mắt có tia nhộn nhạo, làm Trần Thính ngây người.

Đến mức mà, khi Bùi Dĩ Nghiêu giơ tay lên xoa đầu cậu lần thứ hai, cậu cũng chẳng buồn phản kháng.