Thính Thính

Chương 14: Có hạt cơm




Trần Thính không ngờ xe đạp đã mất có thể tìm lại, mỗi năm Đại học N mất xe rất nhiều nhưng chưa ai có thể tìm lại được.

Nhưng bây giờ kì tích xuất hiện, cậu chưa làm gì mà xe đạp đã về lại trong tay.

“Cậu tìm kiểu gì vậy?” Trần Thính kinh hỉ.

“Đúng lúc bạn tôi ở khu đó bắt trộm, tiện đường.” Bùi Dĩ Nghiêu ngữ khí bình thản cứ như đi chợ mua thức ăn thuận đường mua luôn cây cải trắng.

Dương Thụ Lâm khen ngợi ríu rít, cái phong thái này, chính là cao nhân đấy, không hổ là Khốc ca danh tiếng lẫy lừng. Nhìn giáo thảo hiện tại mà xem, nếu cậu chàng là Chu Trình, bây giờ đã đâm đầu vào cột sắt trong nhà để xe rồi.

“Đỉnh quá, lợi hại thật! Thính Thính mày nhìn, bùa bình an vẫn còn!”

Đương nhiên Trần Thính đã thấy từ lâu, trong lòng cảm động, cũng biết lần này lại nợ người ta rồi. Ai ngờ Bùi Dĩ Nghiêu sẽ giúp cậu tìm xe chứ, đây là “nói ít làm nhiều”, ở thời đại này sinh viên như vậy vô cùng đáng quý.

“Cảm ơn.” Trần Thính nhìn Bùi Dĩ Nghiêu không chớp mắt, muốn nói gì đó để thể hiện lòng biết ơn, nhưng nhận ra rằng ngoài mời ăn cơm ra chẳng có gì mới mẻ.

Bùi Dĩ Nghiêu không để ý, mang xe đến rồi, hắn cũng đi luôn. Sáng nay có tiết chuyên ngành, không thể vắng mặt.

“Thính Thính, Thính Thính, mày ngẩn người làm gì?” Dương Thụ Lâm giơ tay quơ quơ trước mặt Trần Thính.

Trần Thính thu hồi tầm mắt, cười cười: “Đi thôi.”

Dương Thụ Lâm dắt xe mình ra, nếu xe đã tìm về, cậu chàng không cần đèo Trần Thính nữa. Hai người đạp xe ra ngoài, trên đường Dương Thụ Lâm còn cùng Trần Thính nói giỡn: “Bùi Dĩ Nghiêu tốt với mày thế, không ngờ đàn em Khốc ca lại là kiểu ngoài lạnh trong nóng nha, hết đưa canh lại giúp tìm xe, xem ra bọn tao đã hiểu lầm cậu ấy rồi hahaha hahaha…….”

Trần Thính nghĩ nghĩ, nói: “Có thể là vì cậu ấy không thân với bọn mày.”

Lại một tuần gió êm sóng lặng đi qua. Cuộc sống đại học theo cảm nhận mỗi người đều khác nhau, có người thấy đầy màu sắc, nhưng có người thì thấy nhàm chán, đơn điệu.

Chắc chắn Trần Thính thuộc loại sau rồi.

Học muội muốn thành lập ban nhạc vẫn chưa buông tha Trần Thính, lâu lâu lại tới mời, nhưng giờ Trần Thính đã có một cái cớ từ chối rất chi là hợp lý —

Xin lỗi, anh phải đi làm thêm.

Mới đầu, tiệm cà phê bên kia chậm chạp chưa đáp lại, Trần Thính còn tưởng chuyện này thất bại rồi, không ngờ tới thứ năm người phục vụ bỗng gửi tin nhắn, nói ông chủ muốn gặp cậu.

Đối với học trưởng lão bản trong truyền thuyết, Trần Thính cũng có chút tò mò, vì thế vui vẻ tới, còn mang theo cả Dương Thụ Lâm tò mò giống cậu.

Chỉ là khi bọn cậu tới tiệm cà phê, trong tiệm chỉ có một vị khách. Đừng nói ông chủ, đến người phục vụ còn chẳng thấy.

Hai người tìm vị trí ngồi xuống, Dương Thụ Lâm lặng lẽ nói với Trần Thính: “Thật ra tao đã từng xem ảnh chụp của học trưởng rồi, trông cực kỳ…..đẹp!”

Trần Thính: “Đẹp?”

Dương Thụ Lâm gật mạnh đầu: “Thề, cực kỳ đẹp luôn, nhưng không phải kiểu đẹp mềm mại, nói thế nào nhể……”

Dương Thụ Lâm khó khăn hình dung, Trần Thính lại chú ý tới vị khách duy nhất ngồi trong góc. Người này nhìn qua không giống sinh viên, đang là tháng 11 lại mặc một cái áo thun cũ cùng quần lao động. Tóc rất dài, buộc lộn xộn sau đầu, còn nuôi râu, trông rất cá tính.

Nhưng hắn xuất hiện ở đây, cảm giác kì quái sao ấy.

Lúc này, cuối cùng Dương Thụ Lâm cũng tìm được từ hình dung chính xác nhất, vỗ bàn nói: “Chính là vừa xinh vừa man!”

Vừa xinh vừa man? Hình dung kiểu gì đây?

Trần Thính ngạc nhiên, người ngồi trong góc bất ngờ bị sặc cà phê, ho khù khụ. Lúc này, người phục vụ từ ngoài đi vào, nhìn thấy Trần Thính vội cùng cậu chào hỏi:

“Cậu đến rồi đấy à, tôi vừa định gọi điện thoại cho cậu….. Í, học trưởng, sao anh ngồi đấy thế?”

Học trưởng?! Trần Thính theo tầm mắt cậu phục vụ nhìn qua, vừa vặn đối diện với ánh mắt của đại thúc kì quái, cả người ngớ ra. Đây là học trưởng? Là học trưởng vừa đẹp vừa xinh vừa man mà Dương Thụ Lâm nói?

Học trưởng như đọc được nghi vấn trong mắt Trần Thính, hắng giọng, nói: “Đợt trước anh lên núi cùng thầy hướng dẫn, vừa về.”

Dù sao cũng nghị luận sau lưng người ta, mặc dù không phải nói xấu, nhưng Trần Thính vẫn cảm thấy hơi ngượng ngùng. Huống chi hiện tại đối phương là ông chủ, vì thế đành phải khó căng da đầu chào hỏi: “Chào học trưởng.”

Dương Thụ Lâm đã ngây người từ lâu, cậu chàng không phải lần đầu ở sau lưng nghị luận người khác bị chính chủ nghe được, nhưng đây tuyệt đối là lần khiến cậu chàng nhớ đời nhất, khả năng phải định hình lại thế giới quan.

Bởi vì mĩ nhân này….. có hơi hoang dã.

Dương Thụ Lâm là thành viên thâm niên trong Hiệp hội diện mạo.

Nhưng mà học trưởng cũng không ở lại lâu, chỉ hỏi Trần Thính vài vấn đề đơn giản như “Bánh kem ngon không”, rồi sảng khoái nói: “Ngày mai tới làm nhé, tiền lương phát cuối tháng, được chứ?”

“Không thành vấn đề.” Trần Thính gật đầu.

“Thế nhé, Đại Hồ lấy cho cậu ấy miếng bánh kem, anh đi trước. Mẹ nó, tắm trong núi phiền toái vl, toàn côn trùng, cả người đều bốc mùi thúi!”

Đại Hồ nhún nhún vai: “Cậu xem, tôi đã bảo chuyện này không thành vấn đề mà. Học trưởng chính là vậy, hôm nay anh ấy chỉ đến xem cậu thuận mắt hay không.”

Trần Thính: “Cho tôi bánh kem, ý là ảnh vừa mắt rồi hả?”

Đại Hồ: “Đương nhiên rồi.”

Dương Thụ Lâm nghĩ thầm: Vậy chắc chắn xem tôi không vừa mắt rồi.

Bản edit chỉ có tại wattpad Hải Đường Lê Hoa và haiduonglehoa.wordpress.com

Tóm lại, chuyện làm thêm này xem như đã sắp xếp xong xuôi. Về chuyện xe đạp, Trần Thính nghĩ bụng — Chờ cậu lấy tiền lương xong sẽ mua quà cho Bùi Dĩ Nghiêu. Bạn bè mà, có qua có lại, tình hữu nghị mới có thể lâu bền.

Chủ nhật, Trần Thính bắt đầu đi làm. Lịch làm việc của cậu từ 3 rưỡi chiều đến 9 rưỡi tối, sáu tiếng đồng hồ, không sớm không muộn, rất hợp lý.

Tiệm cà phê không có tên, cũng không có đồng phục, nhưng trong tiệm mỗi người phục vụ đều được chuẩn bị một cái tạp dề màu xanh lá cây.

Để mặc tạp dề, hôm nay Trần Thính mặc một chiếc áo sơ mi trắng hiếm khi mặc. Đại Hồ cảm thấy rất ok, còn giúp cậu tròng tạp dề vào, buộc dây tạp dề đằng sau lưng thành cái nơ con bướm, phác họa ra cái eo thon.

“Ái chà, Thính Thính nhà chúng ta chính là hoàng tử tiệm cà phê.”

Dương Thụ Lâm tới ủng hộ Trần Thính gật đầu, lấy điện thoại ra chụp ảnh cho cậu, nói không ngừng: “Chẳng qua bình thường mày không thích ăn diện, lúc nào cũng mặc quần bò áo hoodie, quần bò áo hoodie, bằng không Chu Trình kia chẳng là cái đinh gì sất.”

Trần Thính dở khóc dở cười: “Sao mày cứ nhắc đến cậu ta vậy?”

Dương Thụ Lâm đắc ý nhướn mày: “Ai bảo nhìn ngứa mắt, mắng cậu ta tao vui, tao thích.”

Lúc này trong tiệm không có ai, Dương Thụ Lâm ồn ào đòi phải làm khách hàng đầu tiên của Trần Thính. Buổi sáng Trận Thính đã được Đại Hồ dạy pha cà phê, nghe Dương Thụ Lâm bảo muốn uống, đương nhiên rất sẵn lòng.

Ly đầu tiên, nếu hương vị không tốt, Dương Thụ Lâm có thể góp ý với cậu.

Dương Thụ Lâm vốn thích khoe khoang, lấy được cà phê liền chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.

YSL: [ ảnh chụp ] Cốc cà phê đầu tiên của Thính Thính, ủng hộ cực lực!

Bạn bè của Dương Thụ Lâm rất nhiều, trải rộng các khoa, các niên khóa trong trường, trong đó đương nhiên cũng bao gồm năm nhất khoa vật lý, thậm chí là bạn cùng phòng của Bùi Dĩ Nghiêu.

Wechat của Bùi Dĩ Nghiêu, Dương Thụ Lâm không dám xin, mà xin cũng vô dụng. Trước đây Khốc ca gật đầu đồng ý trả lời phỏng vấn, chẳng qua là nhờ Trần Thính giới thiệu.

“Cái gì đây?”

Thanh âm trầm thấp sau lưng vang lên, bạn cùng phòng bị dọa sợ, quay đầu lại nhìn Bùi Dĩ Nghiêu: “Là cậu à, đột nhiên phát ra tiếng làm tôi sợ muốn chết!”

Bùi Dĩ Nghiêu nhìn màn hình điện thoại của cậu ta.

Bạn cùng phòng lúc này mới khôi phục tinh thần, nói: “Là vòng bạn bè…… À đúng rồi, không phải cậu quen Trần Thính à? Này là bạn cùng phòng của Trần Thính đăng, Dương Thụ Lâm của đoàn phóng viên.”

“Ừ.” Bùi Dĩ Nghiêu nhàn nhạt lên tiếng, ý bảo đã biết. Hắn vẫn nhìn bức ảnh, mắt liếc qua cốc cà phê bắt mắt ở giữa, thấy được vòng eo nhỏ góc trên phía bên trái.

Tiếng Anh và Vật lý một môn xã hội một một tự nhiên, thông thường các tiết học đều đan xen nhau, ngoại trừ Bách Dụ, Giang Hải là ngoại lệ, sinh viên hai khoa rất ít khi có thể chạm mặt nhau.

Cho nên một tuần này, ngoại trừ sáng thứ hai mang xe đến, Bùi Dĩ Nghiêu cũng chưa gặp lại Trần Thính.

Hắn rất bận, giáo viên đánh giá Bùi Dĩ Nghiêu cao nên giao cho hắn nhiều bài mà sinh viên năm nhất chưa được học. Ở nước ngoài Bùi Dĩ Nghiêu cũng có giáo viên riêng của mình, hiện tại cứ cách một thời gian sẽ call video.

Hắn đắm chìm trong bận rộn.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Trần Thính, cảm giác cổ quái trong lòng lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

“Tôi ra ngoài một lúc.”

Bùi Dĩ Nghiêu vừa về lại đi, bạn cùng phòng gãi gãi đầu, lại nhìn điện thoại, không rõ nguyên nhân.

Lúc này là 6 rưỡi tối, Trần Thính đang đứng ở sau quầy ăn cơm hộp. Vốn dĩ Đại Hồ bảo cậu ra ngoài ngồi ăn, nhưng Trần Thính lại lấy lí do “Chỗ này gần thùng rác” mà từ chối ý tốt.

Đại Hồ thấy cậu ăn ngon lành, cười nói: “Không ngờ thể lực cậu tốt thế, mới ngày đầu tiên mà vẫn có thể đứng được.”

Trần Thính khiêm tốn gật gật đầu, có hơi mệt thật, nhưng thể lực cậu luôn rất tốt, ở nhà thường xuyên vận động cho nên không có vấn đề gì.

“Đinh linh……” Tiếng chuông gió vang lên, có khách vào.

Trần Thính vội lùa cơm vào miệng, mắt thoáng nhìn ra cửa, thấy được người quen.

Người tới không phải ai khác, chính là Bùi Dĩ Nghiêu. Đại Hồ bảo Trần Thính tập trung ăn cơm, để mình đi tiếp, hai người nói chuyện giống như Trần Thính lần đầu tiên nhìn thấy Bùi Dĩ Nghiêu ở tiệm cà phê.

“Một ly Americano.”

“Được, phiền cậu chờ một lát.”

Đại Hồ nhanh nhẹn tính tiền, xoay người pha cà phê, không chú ý tới Bùi Dĩ Nghiêu hơi hơi nhăn mày lại. Nhưng Bùi Dĩ Nghiêu chung quy không nói gì, nhìn về phía Trần Thính đang ăn cơm: “Anh làm thêm ở đây?”

Trần Thính trong miệng nhai cơm không nói được, đành phải gật gật đầu.

Bùi Dĩ Nghiêu nhìn lướt qua hộp cơm của cậu, mày càng chau.

Bị hắn lạnh lùng nhìn như thế, Trần Thính thấy hơi chột dạ, như thể hộp cơm bị trộn lẫn thuốc độc. Ăn một miếng sẽ chết. Đợi đến khi Đại Hồ pha xong cà phê đưa qua, cậu mới bừng tỉnh.

Á, không nên vậy!

Cà phê này đáng nhẽ phải là cậu mời Bùi Dĩ Nghiêu, sao có thể để hắn tự trả tiền, hơn nữa mình là người lớn tuổi hơn, thật sự không nên.

“À ừm…… Cậu gần đây có tới thư viện không? Muốn uống cà phê thì tới đây tìm tôi, tôi mời cậu.” Trần Thính ngăn cơn sóng dữ.

Lực chú ý của Bùi Dĩ Nghiêu lại chỉ tập trung ở hạt cơm dính trên mặt, nhìn nó theo Trần Thính nói chuyện mà đong đưa, như thế nào cũng không chịu rớt xuống. Hắn duỗi tay, ngón tay chạm vào mặt Trần Thính, phủi hạt cơm đi.

Nhưng xúc cảm trong tay thật sự quá mềm mại, hắn cảm thấy hành động của mình không khống chế được, theo bản năng lại nhéo nhéo.

“Cậu……” Trần Thính cứng đờ.

“Có hạt cơm.” Bùi Dĩ Nghiêu bình thản nói.

————

Tác giả có lời muốn nói:

Nghiêu ca: Hừ.