Thình Thịch

Chương 36: 36: Thời Gian






Từ góc nhìn của Tảo Tình, Triệu Nguyên Trình chính là khắc tinh của cô.
Từ nhỏ đến lớn đều khắc cô.
Thời gian này, vậy mà cũng có thể bởi vì khoá cửa mất điện lại tìm không thấy chìa khóa loại chuyện nhỏ nhặt này cũng tới phiền cô.
Cô xuống xe, từng đợt từng đợt gió thổi qua, lúc đi lên lầu, rất giống bà la sát, ngay khi đến nơi là có thể cho Triệu Nguyên Trình một đao.
Khoá cửa chạm vào vân tay cô.
Kỳ tích mở ra.
Căn bản đã có điện.
Tảo Tình càng muốn giết người.
Nhưng sau khi xông vào phòng, quả bóng đang bay bỗng biến thành quả bóng xì hơi, trên mặt uể oải, trong lòng lại đem Triệu Nguyên Trình chém ngàn mảnh.
Anh ta lại còn thảnh thơi thảnh thơi mà ngồi ở phòng khách cùng dì lột bưởi ăn.
Nhìn thấy cô xông vào, Triệu Nguyên Trình phát ra tiếng vui sướng khi người ta gặp họa "Này".
Sau đó đứng lên, lấy áo khoác trên sô pha cầm lên, "Tảo Tình đã về, đúng lúc, bồi dì ngồi một lát, con có việc phải đi ra ngoài một chuyến."
Tảo Tình sắp nát răng rồi, "Đúng...lúc?"
Rõ ràng là anh ta điên cuồng gọi điện thúc giục cô trở về.
Đến gần.
Mới nhìn thấy, Tảo Tình lần này đặc biệt tức giận.
Nổi trận lôi đình nhưng vẫn giữ hình tượng, chính là cô của hiện tại.
Triệu Nguyên Trình cũng không giúp được cô, "Chiêu đãi dì cho tốt."
Anh ta muốn chạy, lại bị Tảo Tình lui hai bước chặn ở huyền quan, giọng nói là từ kẻ răng nói ra, "Anh không phải nói khoá cửa mất điện sao? Dì tại sao ở chỗ này?"
Triệu Nguyên Trình tỏ ra tiếc nuối.
"Dì tối hôm qua đã đến rồi, nếu không anh có thể gọi cho em nhiều cuộc như vậy sao? Ngược lại em xong đời rồi, cả đêm không về, bị bắt gặp tại trận."
Tảo Tình muốn mắng người, nhưng không có tự tin.
Cô trước kia cả đêm không về chính là đi uống rượu, uống say sẽ theo Kỳ Hòa về nhà, hoặc là rạng sáng mới về, nếu không chính là ở tiệm net qua đêm, tuy cũng không phải người làm chuyện đứng đắn gì, nhưng không có gây ra bất cứ sai lầm nào.
Lần này là đi theo đàn ông lêu lổng.
Còn lăn lộn trên giường.
Rất dễ bị đánh gãy chân.
Mặt Tảo Tình trắng bệch đứng đó, bả vai cứng ngắc, nhìn có vẻ thật sự bị dọa sợ rồi, Triệu Nguyên Trình bĩu môi, cảm thấy người này hai ba ngày không gặp, có gì đó kỳ lạ.
Hình như là nhát gan hơn.
Coi như không tình nguyện đi, đao cũng đã kè trên cổ, dì lại ngồi ở phòng khách, còn đang hướng về Tảo Tình vẫy tay, "Tảo Tình, lại đây."
Triệu Nguyên Trình thở dài hai tiếng, "Dì, hôm nay để cho Tảo Tình bồi dì, con còn có việc, đi trước ạ."
Dì gật đầu.

Bọn họ như đã thông đồng với nhau.
"Đi đường cẩn thận."
*
Triệu Nguyên Trình không coi chuyện này có gì quan trọng.
Hôm nay là chủ nhật, không gọi Tảo Tình về, cô cũng sẽ ở bên ngoài lêu lổng, anh ta tự cho là, sẽ không làm chậm trễ cái gì.
Cùng lắm thì chờ dì đi rồi, sau đó bồi tội với cô.
Nghĩ như vậy, tâm trạng vui vẻ hơn không ít.
Anh ta đi tới ngoài cửa tiểu khu, chờ người tới đón, trước mặt chỉ có mấy chiếc xe như vậy, một số là mấy chiếc xe thuộc về loại gọi xe trực tuyến, đang đợi người.
Một chiếc ô tô màu trắng đang đậu giữa hai chiếc ô tô màu đen.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân thường xuyên ngồi xe Lý Bình Xuyên, Triệu Nguyên Trình đối với chiếc xe này có cảm giác quen thuộc, đến gần nhìn, liền chắc chắn.
Không phải thời gian làm việc, tới đón anh ta đáng ra cũng không phải là Lý Bình Xuyên.
Xe cậu ta đậu ở nơi này, có chút kỳ lạ.
Triệu Nguyên Trình không chào hỏi, kéo cửa xe ngồi vào, Lý Bình Xuyên đang cúi đầu xem điện thoại, nghe thấy cửa xe bị mở ra, tưởng Tảo Tình đưa xong chìa khóa xuống tới, vừa quay đầu, lại thấy một đôi mắt nghi ngờ.
Sự im lặng rơi xuống trong vài giây..
Câu hỏi của Triệu Nguyên Trình phá vỡ im lặng, "Tôi còn tưởng nhìn lầm, thật đúng là cậu, sao tới chỗ này?"
Ngoại trừ mấy giây kinh ngạc, Lý Bình Xuyên vẫn bình tĩnh.
Chỉ với gương mặt này của cậu ta, nói cái gì, Triệu Nguyên Trình đều sẽ tin tưởng, "Tới đón bạn gái."
Triệu Nguyên Trình nhướng mày.
Anh ta nhớ rõ ràng lần trước đi ra ngoài liên hoan, Lý Bình Xuyên còn nói bản thân không có bạn gái.
Nhưng cũng có thể là, cậu ta không muốn nói.
Có lẽ bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được.
"Cũng ở nơi này, trùng hợp như vậy?"
Lý Bình Xuyên nhẹ nhàng gật đầu, nói năng lãnh đạm, nhưng lại rất có sức ảnh hưởng, giống như có khả năng vô hạn.
"Triệu tổng không nhìn thấy cô ấy?"
Nói gì vậy?
Triệu Nguyên Trình không hiểu gì hết, "Tôi không quen biết, như thế nào nhìn thấy?"
Anh ta một đường từ thang máy xuống đây, lại xuyên qua tiểu khu, ngoại trừ thấy một vào bà cụ dắt chó đi dạo, một người phụ nữ trẻ đẹp còn không có.
Không biết có phải ảo giác hay không, anh ta còn đang tự hỏi, nhưng lại thấy trong mắt Lý Bình Xuyên thoáng hiện lên một chút ý cười.
Anh lại giải thích nói: "Không sao, chỉ là cô ấy mới vừa đi vào, còn tưởng hai người gặp phải."
Triệu Nguyên Trình giống như bừng tỉnh.
"Vậy là không có duyên rồi, có thể là đi đường khác."
Chiếc xe tới đón anh ta đậu sau chiếc xe màu trắng, anh ta nương theo kính chiếu hậu thấy được, liền cùng Lý Bình Xuyên nói lời tạm biệt, vội vàng lên xe.

Mấy câu nói kia của Lý Bình Xuyên, Triệu Nguyên Trình trên đường đi vẫn luôn suy nghĩ.
Cũng không hiểu được.
Triệu Nguyên Trình rời đi, người tới đưa chìa khóa là Tảo Tình lại không thoát thân, Lý Bình Xuyên gửi tin nhắn, chỉ một tin.
Điện thoại trong túi liền rung.
Tảo Tình ngứa tay muốn đi sờ, nhưng dì vẫn còn đang nhìn chằm chằm cô, đối với cô giáo dục một trận, câu hỏi hỏi đến nhiều nhất, vẫn là tại sao không về nhà.
Tay cô đã không còn nghe lời nữa rồi.
Chỉ có thể không lễ phép mà đánh gãy lời nói dì nói.
Cô bỗng nhiên đứng lên, mặt khó xử, "Dì, con muốn đi vệ sinh."
Dì gật đầu: "Đi đi."
Người khác đều không có vấn đề gì, còn bản thân cô bị giám sát chặt chẽ.
Trốn ở nhà vệ sinh, cô mới có thể trả lời tin nhắn Lý Bình Xuyên, [ Anh thấy Triệu Nguyên Trình? ]
Lý Bình Xuyên ngồi ở trong xe, xe đang đậu ở ven đường.
Đoán chắc Tảo Tình sẽ không nhanh xuống.
[ Thấy được, còn hỏi tôi như thế nào ở chỗ này.

]
Tảo Tình: [ Hả? Anh nói như thế nào? ]
Lý Bình Xuyên: [ Tôi nói đến đón bạn gái.

]
Tảo Tình kinh ngạc: [ Xong rồi, vậy anh ta chẳng phải sẽ biết sao ]
Cô quá gấp, gấp đến độ dấu chấm câu cũng không có.
Lý Bình Xuyên vẫn là rất bình tĩnh.
[ Anh ta rất ngốc, nghe không hiểu.

]
Trên màn hình, dòng chữ này dường như để lộ ra dấu vết linh hồn của Lý Bình Xuyên đang bay lơ lửng trước mắt Tảo Tình, cô thậm chí có thể nhìn thấy dáng vẻ anh có chút bất lực, có chút kiêu ngạo.
[ Anh mắng anh ấy, cẩn thận tôi nói cho anh ấy biết đó.


]
Lý Bình Xuyên: [ Ừm, vừa vặn có thể đi ăn máng khác.

]
Dì ở bên ngoài thúc giục.
Tảo Tình không tình nguyện, vẫn giải thích đến cùng với Lý Bình Xuyên: [ Hôm nay tôi phải bồi dì rồi.

]
Cô gửi biểu tượng khóc lớn.
Rất là hình tượng.
Nghĩ tới loại khả năng này.
Lý Bình Xuyên chỉ trả lời: [ Được.

]
Tuy không có chỗ nào không đúng, nhưng Tảo Tình chính là không thoải mái, anh vậy mà một chút cũng không dính người, so sánh như vậy, giống như là cô mới là người không nỡ chia xa hơn.
Dì là người duy nhất trong nhà này có thể kiểm soát và khống chế được Tảo Tình.
Dì thích nhất đem giáo dục ra đả kích, tới một chuyến, Tảo Tình phải mất đi một lớp da, bị lôi kéo đi học hỏi, dọn dẹp phòng còn bị nhìn chằm chằm.
Một số bộ quần áo hở hang quá đà đều bị dì tịch thu.
Giờ cơm trưa dì nấu, Tảo Tình ở bên phụ giúp, đã từng có kinh nghiệm ở chỗ Lý Bình Xuyên, lần này cực kỳ tự tin.
Lột hai tép tỏi với hành cứ nghĩ xong rồi.
Lúc cô muốn đi, lại bị dì gọi về, "Rửa rau đi, tôi là dì của cô hay cô là dì của tôi?"
Tảo Tình nghẹn khuất, lại nghẹn khuất, vẫn trở về rửa rau.
Cơm nước xong, cuối cùng cũng có thể xem điện thoại.
Màn hình lại rất quạnh quẽ, ngoại trừ Kỳ Hòa gửi hai ảnh chụp quần áo, hỏi cô cái nào đẹp, còn có em trai nhỏ trong trò chơi tối hôm qua hỏi cô hôm nay có chơi không, thì hết rồi.
Những cái này đều không phải thứ cô muốn nhìn thấy.
Giao diện trò chuyện cùng Lý Bình Xuyên, còn dừng lại ở chữ "Được" của anh.
Tảo Tình không phải chưa từng yêu đương, mấy năm trước, tuy kết quả không tốt đẹp, nhưng hiển nhiên, sáng trưa chiều đều phải thăm hỏi, ngay cả ăn cái gì cũng không tha, một năm một mười, một ngày 24 tiếng, ngoại trừ thời gian ngủ, đều hận không thể cùng cô nói chuyện không ngừng nghỉ.
Lý Bình Xuyên thì không như vậy.
Tảo Tình nghe theo tôn chỉ địch bất động ta bất động, chịu đựng không gửi tin nhắn cho anh, nếu không thì có vẻ là cô quá thích anh rồi.
Quay lại gia diện trò chuyện với Kỳ Hòa trả lời cô ấy.
Trả lời: [ Cái đầu đẹp.

]
Kỳ Hòa gửi lại biểu tượng xem thường: [ Trộm người xong rồi à?]
Tảo Tình thấp thỏm đặt câu hỏi: [ Tớ hỏi cậu nha, nếu bạn trai mới yêu của cậu một ngày không gửi cho cậu một tin nhắn nào, cậu thấy thế nào? ]
Kỳ Hòa: [ Thấy thế nào, cho miếng dưa ăn thử xem, con mọt sách của cậu không thèm đếm xỉa đến cậu à? ]
Tảo Tình: [ chưa bị như vậy bao giờ, dựa vào cái gì không gửi tin nhắn cho tớ? ]

Kỳ Hòa: [ Không phải trước kia cậu nói ngày nào cũng dính chặt sẽ rất phiền sao? Tiêu chuẩn kép chó má à, gặp được người mình thích thì thích như thế, còn người không thích thì nói người ta là đồ phiền phức, oan không? ]
Tảo Tình mạnh miệng: [ Ai thích? ]
Kỳ Hòa: [ Trước hết cậu lau sạch nước miếng đi rồi hãy nói không thích, thứ năm lớp còn chưa tan đã vội chạy, tối hôm qua, chúng ta leo rank đó chị, chị cũng dám treo máy, đừng cho là tớ không biết cậu đang làm gì, cậu đã nằm trong sổ đen trò chơi của tớ rồi! ]
Tảo Tình không quan tâm trò chơi, cũng không phủ nhận.
Cô nắm tóc, xoa xoa mặt, lấy lại dũng khí, [ Tớ đây có nên gửi tin nhắn cho anh ấy không?]
Kỳ Hòa không quan tâm hình thức, [ gửi đi, liền hỏi, bảo bối à, đã ăn cơm chưa? ]
Tảo Tình gửi một tràng thật dài biểu tượng khóc thút thít, chiếm cứ màn hình Kỳ Hòa, cô ấy tấm tắc than: [ Nóng lòng nóng lòng, có người nóng lòng.

]
Khung chat của Lý Bình Xuyên vẫn không có động tĩnh gì.
Tảo Tình không đủ kiên nhẫn trước, rõ ràng chuyện thân mật nhất đều đã làm, tin nhắn an ủi, lại phải đắn đo nửa ngày.
Suy nghĩ vài phút.
Tảo Tình cuối cùng gửi một biểu tượng gấu trúc trong đống biểu tượng miễn cưỡng có thể gọi là đáng yêu gửi qua.
Kèm theo câu: [ Anh về nhà chưa? ]
Càng dày vò hơn so với chuyện gửi tin nhắn chính là chờ tin nhắn.
Trong khoảng thời gian này làm cái gì đều không đúng, mở giao diện xem tin tức giải trí cũng buồn tẻ vô vị, cứ ba phút Tảo Tình lại quay lại giao diện coi anh trả lời chưa.
Lý Bình Xuyên trả lời thật sự rất chậm.
Hơn mười phút sau.
Mới đến một tin: [ Chưa.

]
Lãnh đạm đến cực điểm.
Tảo Tình cố tình đợi khoảng năm phút mới hỏi anh: [ Sao không về, đến chỗ chị họ hả? ]
Lý Bình Xuyên: [ Cùng bạn đại học ăn cơm.

]
Trả lời xong tin nhắn, anh cũng không buông điện thoại, mà nhìn dòng chữ trên màn hình "Đang nhập..." nhấp nháy không ngừng.
Nhấp nháy thật lâu.
Lại qua năm phút mới nhận được tin nhắn Tảo Tình.
Cô cho dù rối rắm, cũng giống như đồng hồ báo thức, đúng giờ trả lời, [ À, có cô gái nào không? ]
Lý Bình Xuyên biết chỉ cần không ấn ra bàn phím, thì sẽ không xuất hiện dòng chữ đang nhập.
Nhưng Tảo Tình giống như không biết.
Cho nên mỗi lần đều lộ ra.
Anh càng khôn khéo, trận giằng co thời gian này, Tảo Tình thua thảm bại.
Thời điểm nhìn thấy anh trả lời " Có một cô gái", cô càng suy sụp hơn, hận không thể lập tức đến giết, đem anh về động bàn tơ một mình hưởng thụ..