Edit:Anh
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP
_____________________
Phòng khách sạn ở cùng một tầng, Triệu Nguyên Trình đặt cho Tảo Tình và Kỳ Hòa một phòng, vài phòng liền kề nhau, cơ bản là cách một bức tường, cách âm giống nhau, động tĩnh phần lớn đều nghe thấy.
Kỳ Hòa có đôi khi la hét, Tảo Tình phải che miệng cô ấy lại mới có thể để người khác an tĩnh.
Chơi mệt rồi.
Sắc trời gần như trắng xóa, cô ấy mệt mỏi ngã trên giường thở hổn hển nói, "Anh trai cậu còn rất hào phóng, bản thân chúng ta cũng ở đây, nhưng ở không được chỗ tốt như vậy."
Tảo Tình mắt trợn trắng, "Khẳng định là mẹ tớ bảo anh ta nhìn tớ."
Kỳ Hòa lật người ngồi dậy.
"Nhìn cậu?! Vậy kế hoạch sáng đêm không về của chúng ta không phải ngâm nước nóng rồi sao."
Tảo Tình sớm đổ mồ hôi lạnh, "Cái gì kế hoạch sáng đêm không về?"
Cô sao không biết?
Kỳ Hòa luôn có rất nhiều ý tưởng ma quái, đều là vì ăn nhậu chơi bời, trong nhà cô ấy đối với cô ấy cũng là cưng chiều vô đối, cùng Tảo Tình tính tình hoàn toàn xứng đôi, lúc này mới có thể hợp nhau.
Cô ấy càng điên, điên lên không biết trời nam đất bắc.
Đối với Tảo Tình bộ dáng bị dọa sợ, cô ấy nhẹ nhàng lắc đầu, "Còn có thể là cái gì, đương nhiên là đi quán bar sáng đêm không về, ở bên đây bất tiện, đều là người quen, chán rồi, đi tìm cái mới."
"Cậu điên rồi, tớ chính là tới du lịch."
Đổi lại trước kia, lời này cô sẽ không nói ra, nhưng hiện tại, chính là nghiêm túc đứng đắn.
Một mặt, Kỳ Hòa cảm thấy cô là đang giả vờ, một mặt lại nghĩ tới người bạn trai cũ cách vách kia.
Không có gì đáng xấu hổ hơn loại chuyện này.
Cùng bạn trai cũ ở cùng một khách sạn, bởi vì quan hệ với Triệu Nguyên Trình, khả năng còn muốn cùng nhau ăn cơm.
Tiến gần đến, Kỳ Hòa hạ thấp âm lượng, phỏng đoán nói: "Cậu hẳn là không phải sợ tên mọt sách cách vách nghe thấy chứ?"
Bỗng nhiên không có tự tin để nói.
Tảo Tình cũng không phải người đứng đắn gì, chính là lần này, không muốn làm loạn, miễn cho làm người nào đó xem thường, cảm thấy cô tùy tiện.
Lắc đầu, cô cũng không giải thích, kéo chăn ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô lại thấy được Lý Bình Xuyên lúc 17-18 tuổi, khác hẳn so với lúc 20 tuổi, có khác biệt không nhỏ, chỗ duy nhất giống nhau có lẽ là vẻ trầm mặc ít nói khiến người ta hít thở không thông.
Tảo Tình trước kia chịu không nổi cái tính tình đè nén này của anh.
Nhưng đặt trên người anh lúc hai mươi mấy tuổi, sự tẻ nhạt này lại thành ổn trọng, có ý nghĩa thật khác.
*
Rạng sáng Triệu Nguyên Trình và Lý Bình Xuyên phải xuất phát, bọn họ là tới công tác, nhiệm vụ tự nhiên khá gấp.
Lý Bình Xuyên giữa trưa lúc trở về khách sạn lấy đồ, Tảo Tình mới biếng nhác mà tỉnh lại, các cô vừa vặn muốn đi ra ngoài chơi, ở cửa thang máy gặp được, cũng chỉ có Kỳ Hòa vẫy vẫy tay chào hỏi.
Anh gật đầu, vội vàng bước vào phòng.
Cửa đóng lại, Kỳ Hòa rùng mình một cái, "Anh ta cũng thật lạnh, ngày hôm qua còn ngồi cùng nhau ngủ, hôm nay liền trở mặt không quen ai."
"Cậu thêm mắm dậm muối hai ba câu nữa, tớ còn có thể tẩy sạch sao?"
Kỳ Hòa bật cười ha ha, "Tẩy không sạch không tốt sao?"
Xe thuê đã đến trước cửa khách sạn.
Tảo Tình nhanh bước chân hơn, muốn chạy trốn cái suy đoán trí mạng của cô ấy, Kỳ Hòa lại đuổi theo, chọn đúng vấn đề mà hỏi: "Này, tớ thật sự hỏi cậu đó, cậu có muốn cùng anh ta quay về...một lần nữa không?"
Đây là nơi công cộng, giọng cô ấy rất nhỏ.
Nhưng chính là bởi vì nhỏ, mới làm cho Tảo Tình nghe xong, cô hai mắt hoảng sợ, mù mờ kinh ngạc.
Làm gì, cô giống như người sẽ ăn cỏ quay đầu sao?
Kỳ Hòa tươi cười càng làm cho người khác bất an, "Cậu trước kia cùng anh ta ở bên nhau lâu như vậy, chẳng lẽ không phải bởi vì anh ta phương diện kia công phu khá tốt sao? Hiện tại lại qua nhiều năm như vậy, khẳng định càng mạnh."
Tảo Tình chui vào trong xe, cũng không trả lời cô ấy.
Bởi vì bản thân cô cũng không biết, chính mình tại sao lúc trước cùng Lý Bình Xuyên ở bên nhau lâu như vậy, không thích nhiều như vậy, tính cách của anh cũng không có dễ mến như vậy, bọn họ ở bên nhau, còn bị không ít người nói ra nói vào.
Nhưng chính là mơ màng hồ đồ, thẳng đến khi phải chuyển trường mới tách ra.
Nếu lúc trước không phải chuyển trường.
Ngược lại không biết sau này sẽ thế nào.
*
Anh lấy những thứ cần thiết rồi đi xuống lầu, xe vẫn đợi ở bên ngoài, Lý Bình Xuyên ngồi vào, báo địa chỉ, đôi mắt anh lướt qua khung cảnh bên ngoài cửa sổ, anh đã đến đây một lần cách đây vài năm, khi đó việc xây dựng thành phố không được thịnh vượng như ngày nay.
Khi đó anh còn trẻ, thậm chí là ngây ngô, cũng không cảm thấy một thành phố có thể quyết định cái gì, nhưng nếu có thể đi ra ngoài, đương nhiên là tốt.
Nhưng thành tích của Tảo Tình quá kém.
Anh càng tin tưởng hiện thực, lấy thành tích của cô, học lại đều không thể thi đến nơi đây.
Nhưng anh cũng đã ở trong danh sách cử đi học.
Anh thậm chí còn thử hỏi qua cô, có nghĩ thi vào học viện điện ảnh không, cô là viên ngọc quý trong lòng bàn tay, cái gì cũng không thiếu, tâm tư rất tản mạn, có thể qua ngày nào hay ngày đó, càng không nghĩ tới vì anh nỗ lực cái gì.
Suy cho cùng cũng không có tình cảm sâu nặng như vậy.
Tảo Tình có thể đoán được ý của anh, ở trước mặt anh đặt sơn móng tay xuống, ánh mắt lướt qua rất nhẹ, không chút để ý nói: "Anh muốn thi học trường tốt thì cứ thi, ngàn vạn lần đừng lôi kéo em, chúng ta cũng không phải là đầu óc giống nhau, lại nói, em cũng không muốn đi nơi xa như vậy để học.
Nghe nói thời tiết miền Bắc hanh khô, mây mù dày đặc, em thật sự chịu không nổi."
Nói xong.
Liền đưa bàn tay trắng nõn, mềm mại và trơn tuột của mình lên, mười đầu ngón tay được phủ một lớp sơn móng tay màu bạc trong suốt như pha lê, những hạt mịn lấp lánh trong đó lấp lánh, là màu sắc rất thanh thấu thu liễm, không nồng đậm rực rỡ.
Cô vẫy vẫy tay, cười hỏi: "Thế nào, đẹp không?"
Anh nói đẹp.
Nhưng với mùi sơn móng tay nồng nặc, Lý Bình Xuyên không khỏi hơi nheo mắt, bình tĩnh để cơn đau nhức biến mất theo thời gian.
Lần này, khách hàng mà Triệu Nguyên Trình gặp là khó khăn nhất, ăn cơm còn chưa đủ, lại phải bồi uống đến say, vẫn là không chờ đến đối phương gật đầu ký hợp đồng, lại hẹn ngày hôm sau du ngoạn, đây là triệt triệt để để đem bọn họ trở thành người bồi uống bồi chơi.
Ở trên xe, anh ta vừa ói vừa mắng.
Có lẽ là bởi vì vô tình uống mấy chén, thô tục cũng theo đó mà tuôn ra.
Lý Bình Xuyên nghe, không phụ họa, cũng không lên tiếng.
Thực buồn.
Lúc cúi đầu, toàn bộ đầu tóc trên trán đã loạn, bộ dáng tuy rằng nản lòng, nhưng lại giấu không được gương mặt đẹp kia.
Triệu Nguyên Trình mắng mắng, giọng nói bỗng nhiên yếu bớt.
Liếc mắt nhìn anh ta, anh ta âm thầm nói, "Thật kì lạ, trung học Dương Châu cũng không có nhiều lắm mà, cậu cùng em gái tôi vậy mà không quen biết?"
Theo giọng nói ấy.
Lý Bình Xuyên nghiêng mặt qua, đôi mắt mờ sương, là khó hiểu.
Triệu Nguyên Trình giải thích, "Tôi chính là buồn bực, nó thích tìm đàn ông đẹp trai, cậu lớn lên như vậy, thế nhưng có thể tránh được nó, Bồ Tát phù hộ."
Bởi vì đã uống rượu, thần trí đều có chút không thanh tỉnh.
Mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới cũng vì thế mà giảm đi.
Lý Bình Xuyên chịu đựng khoang miệng chua xót, "Đẹp...!sao?"
"Ừ, đẹp, nó rất háo sắc, đừng nhìn nhân mô cẩu dạng, đối với người khác yêu cầu cao lắm."
Không nên ở trước mặt người khác cứ như vậy mà vạch trần em gái chính mình.
Nhưng Triệu Nguyên Trình sớm đã thành thói quen, anh ta còn đã từng nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, đi chia rẽ Tảo Tình và cô cũng không biết mình có mấy người bạn trai, cũng là đem hết khuyết điểm của nó nói hết ra, người nọ mới ngoan ngoãn cùng nó chia tay.
Khi đó nó đang muốn thi đại học.
Thành tích rất vất vả mới có chút tiến bộ, thật sự không thể bị chậm trễ.
Lúc trước chuyển trường, cũng là vì yêu sớm, bị mẹ ở nước ngoài biết được, mới phái anh ta đi làm thủ tục chuyển trường, thuận tiện dọn nhà.
Tảo Tình sẽ buồn phiền anh ta, cũng không kỳ lạ.
Nhưng cũng may, con bé này, thời điểm tình chưa quá sâu đậm, chia tay thì chia tay, rất rộng rãi..