"Lời của Hồ Hầu vương
mặc dù có đạo lý, nhưng hiện nay dân chúng đang khó khăn, trong tay họ
lại không có đất đai, nếu lại tăng thuế, chỉ sợ người người oán trách."
Nhược Ly lạnh lùng nói, không tiếp nhận ý kiến trên, hơn nữa còn thẳng
tay bác bỏ, như vậy sẽ khiến bọn họ cảm thấy nàng không phải quả hồng
mềm mặc cho họ nắn.
Hồ Vương thấy chủ kiến của mình bị bác bỏ,
sắc mặt khẽ biến, nhưng những lời Nhược Ly nói cũng không tính là quá
đáng, rất đúng với thân phận của nàng, cho dù không phục cũng không có
cách nào nói lại.
Các Hầu vương khác nghe vậy thì trên mặt đều
hiện lên sự hả hê, trừ Sài Hầu vương vẻ mặt không rõ, làm người ta không nhìn ra được ông ta đang nghĩ cái gì, Nhược Ly cố ý liếc nhìn ông ta
một cái.
Sau đó nàng im lặng liếc Ti Ti - Hầu vương của Xà Tộc
một cái, cô cô của Dạ Mị - Ti Ti lập tức ho nhẹ một tiếng, sau đó phong
tình quyến rũ uốn éo đi đến bên cạnh Hồ hầu vương, khẽ cười nói : "Ta
nói Hồ Hầu vương à, chủ kiến của ngươi xưa cũ lắm rồi, cái gì mà gia
tăng thu thuế chứ, tăng thế nào? Hay là tăng chỗ đất phong của ngươi?"
Hồ Hầu vương nghe vậy thì mặt xanh mét lại, hắn tức giận nhìn Xà hầu vương Ti Ti, nhưng sự tức giận này cũng chỉ thoáng qua, ngay sau đó khôn khéo nói, "Nào có, thiên hạ rộng lớn, đều là đất đai của vua, muốn tăng thuế chỉ cần một lời nói, đương nhiên là cả nước cũng phải thi hành, đâu cần phân biệt nơi nào."
Nhược y đương nhiên biết dụng ý của ông ta,
ông ta cần gì cái gọi là cuộc sống công bằng, chẳng qua là muốn kích
thích cho dân chúng bất mãn, đến lúc đó bọn họ muốn khởi binh thì đó là
cái cớ tốt nhất.
"Đề nghị này bổn hoàng đã phủ quyết, bọn ái
khanh không cần nhắc lại nữa." Nhược Ly không muốn đề tài này càng kéo
càng xa, dẫn tới tranh cãi không đáng có thì thật phiền toái, nàng chỉ
muốn lấy bạc, chứ không muốn đứng ra hòa giải đâu, vì vậy vội vàng nháy
mắt với Ti Ti.
Nhưng ngay lúc này Báo hầu vương lại tiến lên phía trước, lúc chắp tay cũng không cúi đầu, có ý khinh người rõ ràng, "Yêu Hoàng? Tất cả chúng ta đều biết, ngươi còn chưa đăng cơ, vì sao lại tự
xưng là Yêu Hoàng!"
Nhược Ly ngẩn ra, đây rõ ràng là cố ý gây sự, ngay sau đó hừ lạnh một tiếng, đè ép lời nói của ông ta, "Ngày mai
chính là đại điển đăng cơ, theo lời Báo hầu vương, chẳng lẽ ngày mai còn có biến cố gì xảy ra khiến bổn hoàng không làm được Yêu Hoàng?"
Những tiểu Hầu gia phía dưới nghe những lời này, cũng đều hít vào một hơi,
bọn họ không hiểu, những Hầu gia có quan hệ tốt với Báo hầu vương lại
càng thêm lo lắng, nếu lúc này thực sự cãi nhau thì phần thắng nghiêng
về họ ít hơn nhiều.
"Hừ, Bổn vương chỉ nói sự thật, không thể bỏ
qua lễ pháp của tổ tiên, đúng là dã phụ nông thôn không biết từ đâu đến
mà ngay cả lễ nghi tối thiểu cũng không hiểu."
Báo Hầu vương to
gan nói, ông ta nói được như vậy cũng rất phấn khích, ông ta đã tập kết
sẵn sàng thế lực, đều là những người không phục Yêu Hoàng này, nếu nàng
dám trắng trợn động đến ông ta, vậy bọn họ sẽ hành động theo kế hoạch.
Nhược Ly lạnh lùng nhìn ông ta, cũng không nổi giận hoặc luống cuống, đột
nhiên lạnh nhạt lên tiếng, "Hương thôn dã phụ? Báo Hầu vương, tham bái
một dã phụ nông thôn cũng không tính là vi phạm tổ chế, vậy ngươi phải
bị tội gì!"
Bốn chữ sau Nhược Ly gằn từng tiếng một, nàng vốn là
tiên nữ của Thiên giới, mặc dù mình không nhớ rõ, nhưng trong tiềm thức
vẫn mang vẻ uy nghiêm của Thiên gia, gương mặt nghiêm nghị hết sức lãnh
khốc.
Dạ Ly Lạc vẫn chống đầu ngồi bên cạnh, đang chán nản nhìn
xuống đất lại nghe thấy mới lời đối đáp kia, khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt
hoa đào lạnh nhạt nhìn lướt qua Báo Hầu vương, không nhìn ra hỉ nộ,
nhưng người quen thuộc với tính khí của hắn đều có thể nhìn ra được hắn
đang bất mãn.
Tiểu hồ ly nhà hắn, mình còn chưa quát tháo nàng
câu nào, ở đâu ra một tên Báo hầu vương nhảy ra khi dễ nàng? Ông ta chán sống rồi chăng?
Báo Hầu vương bắt gặp cái nhìn của Ám vương,
chợt cảm thấy trong lòng phát run, nhưng chuyện đã làm đến mức này cũng
không thể nhân nhượng, càng không thể lùi bước, nếu không thì thật biến
thành trò cười.
Những Hầu gia khác không có liên quan đều ở đây
xem kịch hay, bọn họ vốn là ôm tâm trạng xem náo nhiệt mà tới, được chỗ
tốt đương nhiên được, không chiếm được, bọn họ cũng không tổn thất lớn
bằng mấy vị Hầu vương.
Báo Hầu vương cắn răng, đột nhiên một ý
nghĩ lóe lên trong đầu, lớn tiếng nói, "Bổn vương tham bái chính là Ám
Vương điện hạ, chờ sáng mai ngươi danh chính ngôn thuận đăng cơ, bổn
vương nhất định sẽ là người tham bái đầu tiên!"
"Thật sao?" Nhược Ly đột nhiên bật cười, trong ống tay áo đã bắn ra một cây ngân châm,
đáng tiếc yêu lực của nàng không đủ, châm mới bay đến một nửa, liền có
khuynh hướng rơi xuống.
Dạ Ly Lạc nhếch môi, tay tùy ý vung lên,
ngân châm kia liền trực tiếp bắn vào đầu gối Báo Hầu vương, phía trên
tòa đại điện này, có ai nghĩ đến sẽ có ám khí, ông ta không hề đề phòng
nên bị đâm thẳng vào.
Trên cây ngân châm có tẩm thuốc tê, vừa
đụng đến, Báo Hầu vương đã cảm thấy chân của mình không còn tri giác,
nếu là độc dược ông ta còn có thể chống đỡ, thế nhưng Nhược Ly đã xài
chiêu khác, dùng cái này ông ta hết đường chống cự.
"Bùm!" Một
tiếng, Báo Hầu vương không hề báo trước liền quỳ sụp xuống, ngay cả
chính ông ta cũng cảm thấy kinh ngạc, đôi mắt báo không thể tin được
trừng lớn.
"Hả? Báo Hầu vương, ngươi đang làm gì vậy? Đại lễ như
vậy, nông thôn dã phụ như ta không nhận nổi đâu!" Nhược Ly dđlqđ khẽ hừ
lạnh, mặc dù không phải giọng giễu cợt nhưng nghe ra được đầy ý khinh
thường.
Xà Hầu vương Ti Ti tính tình nổi danh cay cú, cũng chê
cười, "Ui, Báo Hầu vương cái người này đột nhiên tỏ ra trung thành, cũng đừng đường đột như vậy chứ, làm trái tim bé nhỏ của những kẻ tép riu
như bọn ta chịu không được đây này, đừng hù dọa bọn ta như vậy! Chậc
chậc, nhưng cái người này quỳ dđlqđ thật đúng là rất tốt."
Hai
mắt Báo hầu vương đỏ ngầu, không phải uất ức mà là tức giận, ngoài Ám Dạ tộc thì ông ta chính là Hầu vương có vị thế nhất, thế lực cũng rất
mạnh, vẫn luôn khi dễ nhục nhã người khác, có bao giờ chịu nhục nhã như
thế này đâu.
"Ngươi rốt cuộc đã sự dụng yêu thuật gì!" Ông ta thử giật giật, nhưng từ đầu gối trở xuống không hề có cảm giác, chỉ muốn
đứng lên cũng không đứng nổi, nhất thời hốt hoảng vô cùng.
Lúc
ông ta tiến vào cũng không có thân tín đi cùng, hôm nay những kẻ đang hả hê xem kịch hay, cũng có không ít người có quan hệ tốt với ông ta, lúc
này ông ta không thể động đậy lại không ai tiến lên giúp đỡ, giờ phút
này ông ta coi như là tứ cố vô thân rồi.
"Hả? Không phải chính
ngươi tự mình quỳ xuống sao, liên quan gì đến bổn hoàng?" Nhược Ly hừ
lạnh, hiển nhiên không muốn trả lời ông ta, "Nếu Báo Hầu vương muốn quỳ, bổn hoàng cũng không tiện ngăn cản, vậy ngươi quỳ đi. Đối với thân phận của bổn hoàng, còn có ai khác dị nghị không?"
Những Hầu gia đứng phía dưới đều nhìn thấy Dạ Ly Lạc chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, Báo hầu
vương yêu lực cường hãn đã dđlqđ không đứng lên nổi, trong lòng cũng e
ngại, nào còn dám làm loạn nữa, bọn họ chủ yếu đến xem kịch vui, cần gì
cuốn vào cuộc phân tranh này.
Báo Hầu vương gầm lên một tiếng, mặc dù trên đùi không sử dụng được lực, nhưng vẫn dựa vào yêu lực đứng dậy,
ông ta giận dữ nói "Bổn vương dù gì cũng là Hầu vương, há lại cho ngươi
làm nhục như thế!"
Một bên Xà Hầu vương vẫn như cũ chê cười nói,
"Ui, Bổn vương thật đúng là không nhìn ra ngươi thật không bình thường, y như cái đồ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, lúc này chân còn đứng
không vững, ngươi còn ở đó mà khoe khoang!"