Nhược Ly vùi mình trên chiếc giường mềm mại, nhìn sau lưng trống rỗng trong nháy mắt cảm thấy
bi ai, em gái ngươi, không có đuôi chẳng những ảnh hưởng mỹ cảm mà bước
đi cũng cảm thấy không quen.
Dạ Ly Lạc đứng tựa vào cửa, trong
tay bưng một dĩa trái đào mọng nước, nhìn thấy Nhược Ly đang buồn bực,
có chút cưng chìu cười cười.
"Tiểu Nhược Ly, cái đuôi kia không phải là bị nàng nhổ hết xuống chứ!"
". . . . . ." Nhược Ly thật muốn nổi giận, Dạ yêu nghiệt không an ủi nàng
thì thôi đi, lại còn cười nhạo nàng, nhưng khi nàng quay người lại, nhìn thấy dĩa đào mọng nước trong tay hắn, nháy mắt ỉu xìu.
Nhìn đôi
mắt to của Nhược Ly ngập nước, bộ dáng đáng thương dùng hai móng vuốt
nhỏ che đi cái mông trụi lủi của mình thì Dạ Ly Lạc nhất thời không cười được nữa.
Hắn bước đến đặt dĩa đào lên giường, bàn tay hơi lạnh
vỗ vỗ lên đầu nhỏ của Nhược Ly, "Yên tâm, không bao lâu nữa gia sẽ giúp
nàng mọc lại đuôi, còn tặng thêm cho nàng một cái xinh đẹp nữa."
". . . . . ." Lời của Dạ yêu nghiệt nói ra thật khiến người ta sợ hãi kinh ngạc đến chết, chín cái đuôi thì không nói làm gì, dầu gì cũng là Cửu
Vĩ Linh Hồ, thế nhưng hai cái đuôi thì gọi là cái gì a! Còn xinh đẹp
hơn, cho dù có xinh đẹp nhất nàng cũng không muốn.
"Vương thượng, thuộc hạ đã tìm được biện pháp hóa giải phong ấn của Khứ Yêu Ngọc." Dạ
Mị quỳ gối ngoài cửa, cung kính chờ Dạ Ly Lạc tuyên triệu.
Dạ Ly Lạc vừa nghe, theo bản năng nhìn miếng bạch ngọc đeo trên cổ Nhược Ly, có chút đau đầu đưa tay vuốt vuốt trán.
"Vào đi."
"Hồi bẩm vương thượng, Dạ Quỷ cùng Dạ Lượng đã trở về Ám vương phủ rồi ạ."
Dạ Mị ngừng lại một chút, cũng không nói chuyện của Khứ Yêu Ngọc trước.
"Ừ, nói đi ngươi có cách gì?" Dạ Ly Lạc thấy Dạ Mị muốn nói lại thôi, liền
trực tiếp hỏi, hắn mân mê miếng bạch ngọc, phía trên tản mát ra kết giới chặn lại khế ước của hắn trên người Nhược Ly khiến hắn hết sức không
thoải mái.
"Chuyện này. . . . . . Vương thượng, hôm qua tiên khí
trong người tiểu thư bị lộ ra ngoài, lúc nãy nghe Nam Cung Nhược Thủy
nói, bốn phía yêu Hầu vương đã biết Tiên Hồ của Thiên giới đến Yêu Giới, nhất thời lời đồn nổi lên khắp nơi." D.đ.l.q.đ
"Lúc này trên
người của Tiểu thư có Khứ Yêu Ngọc, bọn họ không cảm nhận được khí tức,
nhưng nếu lấy Khứ Yêu Ngọc xuống thì hành tung của Tiểu thư nhất định bị bại lộ, mặc dù không sợ bọn họ nhưng đến lúc đó khắp nơi sẽ bị hạn chế.
Dạ Mị hết sức lo lắng, lúc này Nhược Ly chưa hoàn toàn chuyển hóa thành
yêu, không có cách nào tu luyện, mặc dù bọn họ có thể bảo vệ nàng, nhưng nhìn tính khí tiểu nha đầu này chắc chắc sẽ không ngồi một chỗ chờ
người bảo vệ.
Dạ Ly Lạc khẽ cau mày, hắn dĩ nhiên cũng biết tính
tình của Nhược Ly, nhưng nếu như vẫn để cho nàng mang Khứ Yêu Ngọc trên
người, hắn sẽ không cách nào cảm thấy nàng, hắn không thích cảm giác đó.
"Hồi bẩm vương thượng, có một biên pháp mà không cần lấy đi Khư Yêu Ngọc,
còn có thể khiến ngài không chịu ảnh hưởng của nó, thuộc hạ không dám
giấu giếm, nhưng cũng không dám đề nghị, dù sao cũng quá mạo hiểm!" Dạ
Mị ấp a ấp úng, không biết có nên hay không nói.
"Nói."
"Chuyện này. . . . . . Thuộc hạ tìm đọc sách cổ trong thư các, có tra được một
biện pháp nói rằng nếu một người lấy một giọt máu trong tim nhỏ lên Khứ
Yêu Ngọc, như vậy kết giới của Khứ Yêu Ngọc sẽ không có tác dụng đối với người đó.
Nhược Ly vừa nghe, trong nháy mắt kinh hãi đến nỗi
đánh rớt cả trái đào trong tay, máu trong tim, điều đó sẽ khiến tâm lực
hao phí rất lớn, nếu như là người nhất định sẽ chết, là yêu thì nguyên
khí cũng bị tổn thương nặng nề.
"Đi chuẩn bị đi." Dạ Ly Lạc không chút nào do dự, bàn tay vẫn để trên đầu Nhược Ly vuốt ve, đôi mắt hoa
đào tràn ngập sự kiên định.
Chuyện Dạ Ly Lạc đã quyết định, ai
cũng không thể phản kháng. Sau khi hắn bày một kết giới cường đại, liền
dùng Bạc Băng nhanh chóng đâm vào trái tim, lấy ra một giọt
máu.D.đ.l.q.đ
Nhược Ly vốn không đồng ý, vậy mà hắn cư nhiên dùng yêu thuật khiến nàng bất động, nên nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Dạ Ly
Lạc chịu khổ mà không làm gì được.
Đáy mắt đột nhiên đau xót,
nước mắt mặn đắng lặng lẽ chảy ra, loại tâm tình này Nhược Ly không rõ
là gì, chẳng qua là cảm thấy nếu như Dạ Ly Lạc có điều gì bất trắc, thế
giới của nàng cũng sụp đổ.
Thật ra thì chỉ là trong nháy mắt Dạ
Ly Lạc đã làm xong hết thảy, khi giọt máu của hắn nhỏ xuống Khứ Yêu Ngọc thì trong đầu của hắn cũng đã cảm nhận được khế ước đời đời kiếp kiếp
giữa hắn và nàng, hắn đột nhiên cười một tiếng. D.đ.l.q.đ
Trên khuôn mặt tái nhợt là nụ cười thật đẹp, khắc sâu trong lòng của Nhược Ly, nàng khẽ thì thầm, "Dạ Ly Lạc. . . . . ."
Đáng tiếc là do tiêu hao tinh khí quá nhiều, Dạ Ly Lạc không thể nghe được
tiếng nói phát ra từ sâu trong tim của nàng, liền hôn mê bất tỉnh, vừa
ngất đi thì định thân chú trên người Nhược Ly cũng biến mất.
Nhược Ly bổ nhào đến bên người hắn, run rẩy đưa tay tìm tòi hơi thở của hắn,
đến khi cảm thấy được hơi thở dịu dàng kia nàng cũng nhịn không được nữa bật khóc nức nở.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy khổ sở như vậy từ lúc có trí nhớ, trong lòng ê ẩm chua xót, nàng rốt cuộc biết sự tồn tại của người này đối với nàng mà nói chính là sinh mệnh của nàng, loại cảm giác này nàng đã từng thấy trong sách miêu tả ——đó chính là yêu.
"Tiểu thư yên tâm, vương thượng chỉ là tiêu hao tinh lực quá nhiều, nghỉ ngơi một ngày là được." Dạ Mị trong lòng cũng hết sức khiếp sợ, hắn thật
không nghĩ tới, vương thượng của bọn họ lại có thể vì Nhược Ly làm được
đến thế.
Nhược Ly nhìn Dạ Ly Lạc luôn luôn mạnh mẽ lúc này nằm
bất động một chỗ, liền đứng dậy biến trở về hình người, lau nước mắt
trên mặt, lại thay đổi hết sức kiên cường.
Nàng gật đầu, bảo Dạ
Mị kiểm tra kết giới bốn phía, đột nhiên nàng như có điều suy nghĩ ngừng lại, đột nhiên nhìn Dạ Mị hỏi, "Biện pháp này cùng những tin tình báo
kia ngươi từ đâu mà biết?"
Dạ Mị bị nàng hỏi như vậy liền ngẩn
ra, đột nhiên nghĩ đến điều gì, đây tất cả giống như vô tình hay cố ý
đều là từ Nam Cung Nhược Thủy lấy được tin tức, hắn đột nhiên có chút
chợt hiểu, nhìn Nhược Ly khẽ gật đầu.
Nhược Ly cũng là mới phát
giác được tất cả đều không bình thường, bọn họ giống như vẫn bị người ta dắt mũi, mà người có khả năng nhất thì bọn họ lại bỏ quên, hôm nay suy
nghĩ lại mới biết là nàng đã coi thường Nam Cung Nhược Thủy rồi.
"Mị hộ pháp! Vuong gia mới tìm thêm được một số sách cổ trong thư các, hỏi
ngài có muốn xem một chút hay không!" Ngoài cửa một tên hộ vệ hết sức
trùng hợp bẩm báo nói.
Nhược Ly cùng Dạ Mị nhìn thoáng nhìn nhau, sau đó Dạ Mị liền rời đi.
Dạ Mị vừa rời đi không lâu, Nhược Ly đã cảm thấy không khí bốn phía trở
nên hết sức kỳ quái, nàng làm bộ như không biết lại biến trở về hồ ly,
nhìn Dạ Ly Lạc một cái, sau đó cố ý ra khỏi kết giới để uống nước.
Quả thật mới ra khỏi kết giới một bước, liền bị một người xách lên, sau đó
ôm vào nàng trong lòng, Nhược Ly cũng không mở mắt ra, chỉ bằng mùi nàng cũng biết là Nam Cung Nhược Thủy. D.đ.l.q.đ
Nàng khẽ hít một hơi thật sâu, sau đó nâng móng vuốt cào hắn một cái, không sâu nhưng thấy máu.
Nam Cung Nhược Thủy lại tỏ vẻ xem thường, tay vẫn ôm lấy Nhược Ly, hắn ta
khẽ cười nói, "Chỉ biết sử dụng móng vuốt hồ ly thôi sao! Thế nào, ngươi không thích chủ nhân mới là ta sao?"
Nhược Ly mở mắt ra, nhìn
lướt qua tầng tầng ám vệ đang bao vây xung quanh kết giới của Dạ Ly Lạc, bọn họ đang cố gắng phá vỡ kết giới để giết hại Dạ Ly Lạc.
"Nếu
bây giờ ngươi thu tay lại, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng." Nhược
Ly vẫn rất thưởng thức trí tuệ cùng mưu lược của hắn ta, nếu như không
phải là hắn ta quá nóng lòng mà bại lộ chân tướng, đoán chừng sẽ mất rất lâu nàng mới nhận thức được đầu mối của mọi chuyện.
"Hiện tại,
tất cả các ngươi đều nằm trong lòng bàn tay của Bổn vương, ngươi còn có
thể làm gì?" Nam Cung Nhược Thủy vui vẻ nhìn tiểu hồ ly trong lòng, đắc ý nở nụ cười.