Đại công chúa mới
cùng với Yêu hoàng nói chuyện xong, Yêu hoàng liền hạ chỉ phái người đến thông báo cho Trí vương, hầu như không có một chút chậm trễ.
Lúc Trí vương Nam Cung Cẩn tiếp chỉ, vừa nghe muốn cho hắn làm sứ giả đến
yết kiến Ám vương, chân run lên thiếu chút nữa đứng không vững, phải nhờ vào thuộc hạ thân tín đỡ mới miễn cưỡng đững vững để tiếp nhận thánh
chỉ.
Hắn cau mày, trong lòng đã biết đây nhất định là chủ ý thối
tha của vị đại tỷ trên danh nghĩa kia, nhưng phụ hoàng hắn cũng đã hạ
chỉ.
Hắn hiện tại không quyền không thế, lại không được sủng ái,
nếu phản kháng, nói không chừng đại tỷ tốt kia sẽ lại xuất ra chiêu gì
đối phó hắn, có thể nói đưa đầu một đao rụt dầu vẫn là một đao, đã ở thế cưỡi lên lưng cọp rồi.
"Vương gia, ngài thật sự phải đi sao?"
Tâm phúc của Trí vương tiến lên một bước, nhìn khuôn mặt trắng bệch của
Trí vương thật sự là không cách nào nhịn được, nêu lên ý kiến, "Nếu một
mực thối lui vẫn không có cách nào bảo toàn chính mình, vậy không bằng
chúng ta...."
"Câm miệng!" Trí vương lạnh lùng lớn tiếng quát,
cho dù đây là địa bàn của hắn, nhưng tai vách mạch rừng, hắn không thể
không đề phòng, "Chuyến đi Ám vương phủ lần này nhất định phải đi."
Bất quá Trí vương cũng đang trên bàn nhẹ nhàng viết xuống, hai chữ Lễ
vương, tên thuộc hạ kia vừa thấy, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, cúi đầu
hành lễ rồi vội vàng lui ra, cấp bách liên lạc với Lễ vương.
Mặc
dù ba vị vương gia bằng mặt không bằng lòng, nhưng giao tình với Lễ
vương cũng không tồi, môi hở răng lạnh, hắn tin tưởng coi như Lễ vương
không phải xuất phát từ thật lòng, nhưng vì cầu tự vệ cũng sẽ phải toàn
lực cứu hắn.
Thuộc hạ vừa đi, Trí vương Nam Cung Cẩn liền không
chống đỡ được nữa tê liệt trên ghế ngồi, hắn sao lại không biết được số
mạng của mình, Ám vương sao có thể bởi thân phận Hoàng tử mà bỏ qua cho
hắn, lần đi này hắn sợ là lành ít dữ nhiều.
Đột nhiên con ngươi
ảm đạm của hắn bỗng trở nên thâm trầm, mang theo một tia sáng mờ nhạt
không dễ dàng phát giác được, hai tay hắn nắm thành quyền, nếu bọn họ
không cho hắn đường sống, hắn cũng sẽ không còn cố kỵ điều gì nữa.
Kéo dài suốt một ngày, Trí vương Nam Cung Cẩn vẫn chưa nhận được thư hồi âm của Lễ vương, thấy cũng không còn cách nào trì hoãn được nữa, ngày hôm
đó liền mang theo lễ vật phong phú mà Yêu hoàng chuẩn bị đến bái phỏng
Ám vương Dạ Ly Lạc.
Con đường dẫn đến Ám vương phủ hết sức vắng
vẻ, hơn nữa còn bố trí ngũ hành bát quái hết sức tinh diệu, có mấy người đang chỉ thị di chuyển những binh lính bị đóng đinh ở trên cây cho đến
chết xuống.
Vốn Nam Cung Cẩn trong lòng đang hoang mang, lại thấy cảnh tượng u ám dọc đường đi, càng cảm thấy Ám vương chắc chắn là người hết sức kinh khủng, khiến sắc mặt của hắn càng ngày càng trắng bệch.
Yêu giới đông lứa bọn họ đều chưa từng được diện kiến Ám vương, ngay cả Phụ hoàng cũng chưa từng gặp qua, chỉ biết đó là một nam nhân tuyệt mỹ,
cũng là một nhân vật cường đại khiến cho hoàng tộc Yêu giới cũng phải
kiêng kỵ.
Phủ đệ Ám Vương phủ bốn phía hoang tàn vắng vẻ, còn có
kết giới đặc thù, lộ ra quang mang màu vàng kim, đồng thời bị che phủ
bởi một chướng khí màu tím, tạo ra một loại mỹ cảm siêu phàm thoát tục.
Đáng tiếc Nam Cung Cẩn không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp, hắn vừa tới
cửa liền xuống ngựa, cung kính chờ ở cửa nơi tầng ngoài cùng của kết
giới, không dám tiến lên một bước, mặc dù yêu lực hắn không thấp, thế
nhưng chướng khí trong kết giới vẫn sẽ khiến cho hắn bị ăn mòn dần dần.
Không đầy một khắc, cửa chính xa hoa màu vàng kim liền mở ra, vừa lúc
cửa mở cũng chính là lúc chướng khí kia cũng trong nháy mắt biến mất, có thể thấy được thiết kế này có bao nhiêu tinh diệu.
Dạ Quỷ đứng ở giữa, không kiêu ngạo, không siểm nịnh làm một cái lễ đơn giản với hắn, hắn lạnh nhạt nhìn lướt qua người trước mặt, sau đó nói,"Vương vẫn chưa ngủ dậy, xin Trí vương trước đến phòng khách nghỉ ngơi chờ một lát."
"Được, làm phiền ngài!" Trí vương vừa thấy người này liền biết hắn không phải
là nhân vật đơn giản, đi tới nơi này, trừ bảo vệ tánh mạng, những thứ
khác đều không quan trọng, hắn vội vàng khom người chào một cái, trịnh
trọng cảm tạ.
Dạ Quỷ đối với những người như vậy thấy cũng nhiều, đáp lễ một cái liền nghiêng người dẫn đường cho hắn đi tới phòng khách, Dạ Ly Lạc thích xa hoa, cho nên Ám vương phủ hết sức rộng lớn, đình đài lâu các, sơn thủy phong cảnh đều hết sức đẹp đẽ xa xỉ.
Trí vương không phải là chưa từng thấy qua nơi ở xa hoa, nhưng chỉ mới nhìn sơ
qua trong lòng không khỏi kinh ngạc, nơi này so với cung điện của Yêu
hoàng không biết xa hoa gấp bao nhiêu lần, ngay cả mỗi cây cột trên hành lang cũng đều khảm Đông Hải Dạ Minh Châu, nếu là ban đêm, không biết sẽ phát sáng giống như là có bao nhiêu ánh sao, giống như mộng ảo.
"Trí vương xin đi bên này, Vương thượng thức dậy sẽ tới gặp ngài." Dạ Quỷ
lạnh nhạt nói, đưa tay chỉ phòng khách trước mặt, nơi đó đã sớm có cung
nữ đứng chờ sẵn.
Giờ phút này Trí vương ngồi ngay ngắn ở trên ghế trong phòng chính, có thể nói là ngồi nghiêm chỉnh, lẳng lặng chờ Ám
vương, hắn chính là không bao giờ thiếu kiên nhẫn.
Thật ra thì Dạ Ly Lạc không nghĩ sẽ ra oai phủ đầu với Nam Cung Cẩn, hắn không cần
thiết làm như vậy, chỉ là buổi sáng ngây ngô có chút nhàm chán, hắn chỉ
đơn giản ngủ trong chốc lát, muốn đợi Nhược Ly trở về, vậy mà ngủ một
cái ngủ thẳng tới buổi chiều, Nhược Ly còn chưa có trở về.
Dạ Ly
Lạc bây giờ đã tỉnh, hắn lười biếng tựa vào trên nhuyễn tháp, giống như
bộ dạng thường ngày, chỉ là tâm tình lại cực kém, hắn không ngờ tới giờ
này mà Nhược Ly vẫn chưa về, xem ra cơm trưa cũng là ăn ở chỗ của Dạ Mị
luôn.
Dạ Quỷ cung kính quỳ gối ngoài cửa đã được một lúc, nhưng
Dạ Ly Lạc căn bản không buồn để ý đến hắn, hồi lâu mới truyền ra âm
thanh miễn cưỡng,"Đến rồi?"
"Hồi bẩm vương thượng, đã đưa đến phòng khách rồi."
"Ừ, chờ Tiểu Nhược ly trở về đã." Dạ Ly Lạc lại nhắm mắt lại, không lên tiếng nữa.
Nửa ngày trôi qua, Dạ Mị dạy hết sức nghiêm túc, bây giờ Nhược Ly đã có thể luyện chế một ít loại độc dược rồi, máu của nàng có thể giải bách độc,
cho nên nàng căn bản cũng không sợ trúng độc, học cũng hết sức thuận
buồm xuôi gió.
Dạ Mị cảm thấy nha đầu này bề ngoài xem ra rất ngu ngốc, nhưng làm việc cũng nhanh chóng, học này nọ cũng mau, trong lòng
hắn hết sức hài lòng.
Giờ phút này nàng học xong tâm tình cũng
tốt, nhảy nhót quay trở về, vừa vào cửa liền nhảy lên nhuyễn tháp nơi Dạ Ly Lạc đang nghỉ ngơi, nàng vốn là muốn cùng hắn nói một chút nàng hôm
nay học được những gì, vậy mà vừa lên mới nhìn thấy hắn nhắm mắt lại
đang nghỉ ngơi.
Nhất thời im lặng, Nhược Ly liền ngồi chồm hổm ở
bên cạnh đầu của hắn, nhàm chán quan sát Dạ Ly Lạc, nhưng càng xem càng không dời được ánh mắt, Dạ yêu nghiệt dáng dấp cũng thật sự là quá yêu
nghiệt.
Nhìn lông mi dài của Dạ Ly Lạc giống như cánh quạt nhỏ,
Nhược Ly đột nhiên nghĩ sờ một cái không biết sẽ có cảm giác cái gì,
nàng im lặng không nói biến trở về hình người, sau đó nửa bò tới trên
nhuyễn tháp, thận trọng đưa cánh tay nhỏ bé muốn sờ vào một cái.
Nhưng còn chưa đụng vào được nàng đã cảm thấy một hồi long trời lở đất, sợ
đến mức nàng vội vàng nhắm mắt lại, đợi khi mở mắt ra, Dạ Ly Lạc cư
nhiên đang đề nàng xuống nhuyễn tháp, mà hắn lại ở phía trên nàng.
Dạ Ly Lạc hơi híp mắt lại, mang theo một phần lười biếng nhìn bộ dáng
Nhược Ly làm trò bị vạch trần, Nhược Ly bị làm cho kinh sợ, đột nhiên
lại biến trở về tiểu hồ ly.
Dạ Ly Lạc vừa thấy, trên mặt của hắn
lộ ra một nụ cười, thân thể nghiêng một cái dựa vào Nhược Ly ở bên cạnh, hắn vươn tay đùa nghịch móng vuốt nhỏ của Nhược Ly, sau đó không chút
để ý hỏi, "Tiểu Nhược Ly, cùng gia đi gặp một người khách nhé?"
Nhược Ly vừa nghe trong nháy mắt liền hăng hái, chuyện xấu mới vừa làm cũng
quên biến luôn, một cái nhảy trong ngực Dạ Ly Lạc, vẻ mặt tiểu hồ ly
tràn đầy mong đợi.
Dạ Ly Lạc chợt nhíu mày nhìn tiểu hồ ly đang ở trong ngực hắn làm nũng, cũng là hết sức hưởng thụ, một tay liền đem
nàng bao vào trong ngực, vẫn không quên trêu chọc một phen,"Tiểu Nhược
Ly, lần tới muốn sờ gia liền hào phóng cho sờ, gia thích."