Nơi nữ quyến tụ tập nói chuyện đến cùng cũng không phải là nơi nam tử có thể ở lâu được, nói xong mấy câu, Tiêu Thiên Dạ liền dẫn người đi ra. Nam Cung Hoài nhìn nữ nhi đang đứng thong dong trước mặt Hoàng trưởng tôn, ánh mắt phức tạp, im lặng không nói lời nào. Ngược lại là Nam Cung Huy cùng Nam Cung Tự đều không yên lòng nhìn Nam Cung Mặc một chút. Vệ Quân Mạch cúi đầu nhìn thiếu nữ vẻ mặt nhã nhặn lịch sự trước mặt, trầm giọng nói: "Không cần sợ, có chuyện gì cứ cho người đi tìm cữu mẫu." Đợi đến lúc Nam Cung Mặc đồng ý mới chịu rời đi cùng đám người Tiêu Thiên Dạ.
Một đám người đến rồi lại đi, mang theo cả vị quận chúa Vĩnh Xương vừa mới láo loạn ban nãy. Trong hoa viên, nhiều khuê tú nhìn hai thiếu nữ bình tĩnh đứng sóng vai, trong lòng không biết là thích hay phẫn nộ.
Tạ Bội Hoàn nghiêng đầu đánh giá Nam Cung Mặc, dáng tươi cười chân thành mà nói: "Mắt nhìn của ta quả thật là không tệ."
Nam Cung Mặc nhíu mày cười nói: "Vận khí của ta tựa hồ cũng không tệ." Ai cũng không phải người lương thiện, nhưng họ chính là thấy nhau thuận mắt. Hai người nhìn nhau cười cười, cũng lười để ý tới những người kia, một bên ra vẻ không thèm để ý lại một bên cạnh âm thầm dò xét các nàng, Tạ Bội Hoàn kéo Nam Cung Mặc tìm một nơi ngồi xuống, nói: "Xem ra ngươi cùng Vệ gia Đại công tử quan hệ rất tốt?"
"Vệ gia Đại công tử? Ngươi nói là... Vệ Quân Mạch?"
"Còn có thể là ai?" Tạ Bội Hoàn liếc nhìn nàng, có chút tiếc hận mà nói: "Thật ra Vệ Quân Mạch đã có được một cái đại tiện nghi, nếu như khi trước ngươi ở Kim Lăng..."
Nam Cung Mặc phất tay nói: "Ta nếu là ở Kim Lăng, bây giờ có thể đứng ở đây không còn khó nói." Nàng cũng không quên thời điểm lần đầu tiên nàng mở to mắt lúc trước là ở nơi nào. Tạ Bội Hoàn chống cằm suy nghĩ một chút nói: "Nói cũng phải, mấy năm trước có nghe tổ mẫu nói Nam Cung Đại tiểu thư có hiếu với thân mẫu, tính tình cương liệt. Chỉ tiếc, khi đó thân thể ta không tốt, ít ra ngoài, đúng là chưa bao giờ thấy qua ngươi."
Hiếu thuận mẫu thân? Nam Cung Mặc nhíu mày, một hài tử mới chín tuổi tuổi vì thân mẫu mà giữ đạo hiếu ba năm, lại về sống với ông bà, túc trực bên linh cữu mẫu thân, còn không phải là có hiếu sao?
"Ngươi sau này trở về cũng không cần lo lắng, bệ hạ thích nhất là hài tử có hiếu. Người lại biết ngươi hiếu thuận với Nam Cung phu nhân như vậy, cũng sẽ không để ngươi phải chịu ủy khuất." Tạ Bội Hoàn nói.
"Chúng ta vừa mới bị sỉ nhục." Nam Cung Mặc miễn cưỡng chỉ ra.
Tạ Bội Hoàn bĩu môi, có chút bất đắc dĩ nói: "Đây cũng là không có biện pháp, đều nói người thông minh khó đối phó, kỳ thật kẻ đần mới khó đối phó a." Người thông minh biết rõ tính toán thành bại, được mất, biết rõ nặng nhẹ, đồ đần thì chỉ biết một mực nhiệt huyết xông về phía trước, vĩnh viễn không biết lúc nào sẽ thất bại, hoàn toàn không để ý đến hậu quả sau đó, đúng là rất phiền toái. Tựa như quận chúa Vĩnh Xương, nếu là một người thông minh, chắc chắn sẽ không ở trước mặt mọi người động thủ với Nam Cung Mặc cùng Tạ Bội Hoàn.
"Lại nói, Nam Cung Thù đến bây giờ còn chưa tới, không phải là bị ngươi ám toán rồi a?" Tạ Bội Hoàn không che giấu chút nào, tò mò hỏi.
Nam Cung Mặc nhíu mày, cười nói: "Cái này thực không quan hệ với ta, ngươi không bằng hỏi quận chúa Vĩnh Xương một chút, vì sao lại nhằm vào ngươi đi? Ta nhớ không lầm, nàng vốn là tới tìm ta gây phiền toái?" Cũng không biết vị quận chúa Vĩnh Xương này trí tuệ đến cùng IQ là bao nhiêu, nguyên bản hướng về phía nàng châm chọc. Ai biết Tạ Bội Hoàn mới khẽ nói một câu, tất cả cừu hận liền hướng về phía Tạ Bội Hoàn. Tạ tam thoạt nhìn cũng không giống người có thể kéo cừu hận như vậy a.
"Ngược lại là, Hoàng trưởng tôn đối với ngươi rất khách khí." Chống cằm, Nam Cung Mặc miễn cưỡng nói.
Tạ Bội Hoàn có chút bất đắc dĩ, "Ta hiện tại có chút hoài nghi, kết giao bằng hữu với ngươi đến cùng có phải là việc tốt hay không." Quá thông minh cũng là một chuyện phiền toái a. Bất quá từ nhỏ Nam Cung Mặc dã lớn lên tại hương dã, không có người dạy bảo nhưng lại có thể nhạy cảm như thế, thật sự là làm cho người ta có chút sợ hãi cùng thán phục.
Nam Cung Mặc đối với mấy điều này kỳ thật cũng không cảm thấy hứng thú cho lắm, chẳng qua là nàng cùng Tạ Bội Hoàn ngồi nói chuyện với nhau liền đã biết trước không có khả năng nói về mấy cái son phấn, nước hoa, tơ lụa hay trang sức.
Nói chuyện phiếm ở bên trong, Tạ Bội Hoàn cẩn thận phổ cập toàn bộ tin tứ về các khuê tú cùng thế gia trong thành Kim Lăng cho Nam Cung Mặc. Những điều này Yến Vương phi cũng từng nói qua cho nàng, nhưng thân phận Yến Vương phi tôn quý, lại không ở Kim Lăng đã lâu, tự nhiên cũng chỉ có thể biết đại khái một chút. Mà Trịnh thị lại càng không có khả năng nói những điều này cho Nam Cung Mặc, bởi vậy Tạ Bội Hoàn giới thiệu để Nam Cung Mặc có thể nắm rõ thế lực trong thành Kim Lăng. Cũng có thể coi là đã giúp cho nàng một cái đại ân.
"Bái kiến Nam Cung tiểu thư, Tạ tiểu thư, yến hội đã sớm bắt đầu, Vương Phi mời hai vị tiểu thư đến." Một thị nữ bên người Yến Vương phi vội vàng chạy đến, cung kính bẩm báo. Hai người không khỏi khẽ giật mình, không nghĩ tới bản thân đã hàn huyên một buổi sáng. Cùng nhau đứng dậy, Tạ Bội Hoàn cười nói: "Chúng ta quay về Kim Lăng lại tiếp tục tán gẫu?"
"Sẵn sàng phụng bồi." Nam Cung Mặc thản nhiên cười cười.
Trong đại điện của hành cung, yến hội quả nhiên đã sớm bắt đầu. Hai người vừa từ cửa hông đi vào liền nhìn thấy Yến Vương phi mỉm cười vẫy tay về phía các nàng, "Bái kiến Vương Phi."
Yến Vương phi nhìn hai người đầy yêu thương, mỉm cười nói: "Xem ra Vô Hà cùng Tạ Tam cô nương rất hợp duyên, hai tiểu cô nương đều đến ngồi cạnh ta đi, Tạ phu nhân, ngươi cũng đừng trách tội bản phi a."
Tạ gia phu nhân tự nhiên sẽ không mất hứng, Tạ gia tuy rằng không muốn dính vào cuộc tranh giành hoàng quyền, nhưng cũng không có nghĩa là Tạ gia lại dám coi rẻ vương quyền. Nữ nhi Tạ gia có thể được Yến Vương phi coi trọng tự nhiên là sự tình tốt, "Vương Phi nói đùa, Vương Phi ưa thích nha đầu kia, đó chính là phúc phần của nàng."
Yến Vương phi lúc này mới cao hứng kéo hai cô nương ngồi xuống cạnh mình, khiến cho đám khuê tú ở đây lại là một hồi hâm mộ cùng ghen ghét. Ngồi ở bên dưới Yến Vương phi, Tề vương phi cười nói: "Xem ra không chỉ là Nam Cung tiểu thư cùng Tạ tiểu thư hợp ý nhau, Tam tẩu cùng Nam Cung tiểu thư cũng rất hợp duyên a. Đúng rồi, nha đầu Vĩnh Xương kia đâu, tại sao lại không thấy?"
Yến Vương phi dáng tươi cười hơi nhạt, bình tĩnh nói: "Vừa rồi Thiên Dạ đã nói với ta, Vĩnh Xương có chút không thoải mái nên đã trở về phòng nghỉ ngơi rồi, đệ muội ước chừng là không có nghe thấy a."
Tề vương phi nụ cười thoáng cứng lại, vỗ trán của mình, cười nói: "Xem trí nhớ ta đây, nhất thời lại quên mất. Nha đầu kia thực là... Sớm không bệnh, muộn không bệnh, hết lần này tới lần khác đúng vào lúc này lại bị bệnh..."
Đám khuê tú xung quanh đều biết quận chúa Vĩnh Xương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhìn về phía Nam Cung Mặc cùng Tạ Bội Hoàn, ánh mắt cũng càng thêm phức tạp. Không chỉ có có Yến Vương phi làm chỗ dựa, liền cả Hoàng trưởng tôn cũng vì các nàng mà trách phạt thân muội, cũng không biết hai vị này đến cùng có bao nhiêu phúc phận. Xét thấy Nam Cung Mặc đã bị chỉ hôn cho Vệ Quân Mạch, phần ghen ghét này lại một lần nữa đổ lên người Tạ Bội Hoàn. Đối với điều này, Tạ Tam tiểu thư chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.
Chỗ ngồi của nữ quyến ở bên trong, nụ cười Trịnh thị có chút cứng ngắc nhìn về phía thiếu nữ áo lam ngồi ở bên người Yến Vương phi đang nói cười yến yến, không nhịn được nghiến răng nghiến lợi. Nữ nhi của nàng thì bị giam trong phủ, cả yến hội đều không được tham gia, Nam Cung Mặc lại ngồi ở bên người Yến Vương phi chiếm hết danh tiếng, thật sự là đáng giận! Đợi đến lúc trở lại Kim Lăng...
Đột nhiên, một ánh mắt lạnh lùng nhằm thẳng đến Trịnh thị, trong lòng Trịnh thị không khỏi phát lạnh. Men theo hướng nhìn lại, thấy thanh y nam tử mắt tím quỷ dị ngồi ở bên người Yến Vương đang yên lặng nhìn mình chằm chằm, đáy lòng Trịnh thị khẽ động, suýt nữa làm đổ chén rượu trước mặt.