Thịnh Thế Y Phi

Chương 33: Quận Chúa Vĩnh Xương




Tạ tam, Tạ gia Tam tiểu thư. Cũng là vị tiểu thư Tạ gia duy nhất là con của chính thê.

Nói tới Tạ gia, mặc dù bây giờ trong thành Kim Lăng quyền thế đều thuộc về Sở quốc công phủ, Ngạc quốc công phủ cùng Tĩnh Giang Quận Vương phủ, thế nhưng nếu bàn về thanh quý, thì quả thực không ai sánh nổi Tạ gia. Cùng thế gia chân chính như Tạ gia so ra, Sở quốc công phủ chỉ có thể coi là nhà giàu mới nổi. Đương nhiên hoàng đế hiện tại cũng là nhà giàu mới nổi, tự nhiên cũng không có ai dám xem thường nhà giàu mới nổi.

Ngọn nguồn gia thế Tạ gia đã nổi lên từ ngàn năm trước, trải qua hưng suy lên xuống, rất nhiều gia tộc đã từng cực thịnh một thời nhưng lại sớm biến mất trong dòng lịch sử, mà còn lại duy nhất liền chỉ có hai nhà Tạ Mạnh. Mà bây giờ, càng là chỉ còn một mình Tạ gia, đứng đầu thập đại thế gia Kim Lăng là hoàn toàn xứng đáng.

Trăm năm trước ngoại tộc xâm lấn, hoàng thất tiền triều hốt hoảng trốn thoát cuối cùng còn lại cũng không đáng kể. Rất nhiều thế gia quyền quý đều theo tiền triều diệt mà diệt vong, chỉ lại hai nhà Tạ Mạnh vẫn kiên trì truyền thống Trung Nguyên như cũ không chịu quy phụ Bắc Nguyên, đệ tử trong tộc dồn dập quy ẩn núi rừng. Đợi lúc đương kim Thánh Thượng khởi binh, hai nhà Tạ Mạnh đồng thời phái ra đệ tử trong tộc đến hỗ trợ, dốc hết gia sản giúp đỡ quân khởi nghĩa. Chỉ tiếc, so với việc tin tưởng hai nhà Tạ Mạnh, hoàng đế bệ hạ hùng tài đại lược lại chỉ một lòng tin tưởng bách tính cùng chính mình xuất thân rễ cỏ. Hậu nhân Mạnh gia toàn bộ chết trận, mà sau khi khai quốc, ngoại trừ một cái chức hầu Hưng Nghĩa suông, Tạ gia chẳng đạt được gì.

Tạ gia lão thái gia cũng là một người thông minh, biết hoàng đế không ưa bọn họ vì vậy lập tức giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, Con cháu Tạ gia không vào triều đường, chỉ mở thư viện giáo dục tư nhân, tại thành Kim Lăng bảo lưu lại một phần địa vị siêu nhiên.

Trong vườn hoa, hai thiếu nữ liếc mắt nhìn nhau cười một tiếng. Nhiều khi, gặp được đó là một chuyện, còn thấy hợp ý nhau mới chính là bằng hữu.

"Kỳ thực trước khi ta đến đây liền biết nhất định sẽ gặp được ngươi." Tạ Bội Hoàn cười nói.

Nam Cung Mặc nhíu mày, Tạ Bội Hoàn lại nói: "Tổ mẫu nói năm đó nàng còn là nhìn Nam Cung phu nhân lớn lên đấy." Thân mẫu Nam Cung Mặc họ Mạnh, Mạnh gia cùng Tạ gia đều là truyền thế gia tộc lớn, tự nhiên là giao tình không tồi. Chỉ tiếc, bây giờ Mạnh thị đã tuyệt hậu, chỉ còn lại một mình Tạ gia.

Nam Cung Mặc tỉ mỉ suy nghĩ một chút, trong ký ức cũng mơ mơ hồ hồ còn một chút ấn tượng về Tạ gia lão phu nhân, mỉm cười gật đầu nói: "Sau khi trở về, ta nhất định tới bái kiến Tạ lão phu nhân."

Tạ Bội Hoàn che miệng cười nói: "Đương nhiên phải tới rồi, ngươi không trở về thì Tạ gia vẫn phải cùng Nam Cung gia tuyệt giao. Ách, đương nhiên... Tạ gia chúng ta cùng Nam Cung gia vốn là không có giao tình gì cả." Giao tình giữa Tạ gia cùng Nam Cung gia hơn nửa vẫn là nể mặt Mạnh gia. Từ sau khi Nam Cung phu nhân qua đời, tiệc rượu trong Tạ gia liền từ chối không mời nữ quyến Nam Cung gia. Đây là cách xem thường mà Tạ thị đối với người như Trịnh thị, đồng thời cũng là tôn trọng Nam Cung phu nhân đã qua đời. Một phương diện khác, Tạ Bội Hoàn đây là nói cho nàng biết... Tạ gia cùng Nam Cung gia quan hệ không tốt lắm.

"Tại sao không nhìn thấy vị Nhị tiểu thư của nhà các ngươi?" Tạ Bội Hoàn có chút ngạc nhiên hỏi. Nàng là chướng mắt Nam Cung Thù, nói rất êm tai là trường tụ thiện vũ*, nói khó nghe chính là không ra gì. Nhưng hiện nay bầu không khí trong thành Kim Lăng đều như vậy, đối với lễ nghi quy củ cũng không quá để ý. Nếu là tiền triều hoặc là qua mấy chục năm nữa, thân phận Nam Cung Thù như vậy thật không có người nào để ý đến.

(*Trường tụ thiện vũ: Nghĩa đen là ống tay áo dài thì múa khéo, ý là có chỗ dựa dễ thành công.)

Tạ Bội Hoàn tuy rằng tính cách rộng rãi hào phóng, thế nhưng từ lúc sinh ra đã xuất thân danh môn kiêu ngạo, phần kiêu ngạo truyền thừa ngàn năm này sao lại dễ dàng vì một thứ nữ mà khom lưng?

Nam Cung Mặc lắc đầu nói: "Ta tới trước cùng Yến vương phi, nàng hẳn là đi theo Trịnh thị." Ở trước mặt người ngoài, Nam Cung Mặc không thể gọi là Uyển phu nhân, nhưng một tiếng Trịnh thị cũng là cực hạn.

Chỉ là một cách xưng hô, Tạ Bội Hoàn liền đã hiểu thái độ Nam Cung Mặc đối với mẫu tử Trịnh thị, nụ cười trên mặt càng thêm chân thành mấy phần. Chỉ là có mấy phần lo lắng nói: "Trở về thành Kim Lăng, chỉ sợ các nàng còn muốn làm khó dễ ngươi rất nhiều, Yến vương điện hạ cùng Vương Phi lại muốn hồi U Châu, nếu ngươi có chuyện gì có thể đến Tạ gia."

"Cảm ơn ngươi." Nam Cung Mặc mỉm cười cảm ơn.

Tạ Bội Hoàn xuất thân danh môn bác văn cường ký(tinh thông đủ loại sách), Nam Cung Mặc kiến thức rộng rãi nhưng tầm mắt trống trải, tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt trò chuyện để giết thì giờ nhưng lại rất thú vị. Chỉ là lại có người không chịu nổi phần hoà thuận vui vẻ này, mấy thiếu nữ y phục hoa lệ lượn quanh đi tới, "Ngươi chính là Đại tiểu thư bị Nam Cung gia vứt tại nông thôn?" Hồng y thiếu nữ cầm đầu mặt mày thanh tú, chỉ là vẻ kiêu căng ngạo mạn trong thần sắc đã đem vẻ thanh tú uyển ước nguyên bản tống đi sạch sẽ.

"Vị này là?" Nam Cung Mặc nhíu mày, dám ở trước mặt nhiều người vô lễ như vậy, chắc hẳn thân phận rất cao. Chỉ là nàng vừa mới ở đại sảnh cũng chưa từng nhìn thấy cô nương này.

Tạ Bội Hoàn nói: "Vị này chính là trưởng nữ của Thái Tử điện hạ, quận chúa Vĩnh Xương." Hoàng tử, hoàng tôn của Hoàng đế nhiều như vậy, cũng không phải từng vị quận chúa đều được phong hào, có thể được phong hào, chứng tỏ vị quận chúa này chắc hẳn có chút địa vị cùng sủng ái.

"Gặp quận chúa." Nam Cung Mặc nói.

Quận chúa Vĩnh Xương cao cao tại thượng liếc xéo Nam Cung Mặc, hừ nhẹ một tiếng nói: "Dung mạo đến cùng cũng không có gì đặc biệt?"

Mọi người đổ mồ hôi: Vị quận chúa này là chuẩn bị trào phúng chính mình hay là trào phúng Nam Cung Mặc, lại lấy dung mạo nàng cùng chính mình so sánh? Vị cô nương của Nam Cung gia này cho mặc dù không có địa vị nhưng có thể nói thanh tú hơn quận chúa Vĩnh Xương nhiều. Huống hồ vị cô nương này không hề son phấn, chỉ là một bộ áo lưới, mái tóc búi lỏng cũng đã khiến người ta biết đây chính là một vị thiếu nữ xinh đẹp, nếu là chân chính mặc hoa phục trên người, tuyệt đối xứng đáng với một cái danh hiệu tuyệt sắc giai nhân. Quận chúa Vĩnh Xương lại không ngại ngùng nói dung mạo đến cùng cũng không có gì đặc biệt?!

Đôi mi thanh tú của Nam Cung Mặc hơi nhíu, lại cười nói: "Công chúa nói đúng lắm, dung mạo bất quá không có gì đặc biệt, thực sự không đủ kiều diễm."

Không có gì đặc biệt nhưng lại đẹp hơn chúng ta a, ai nói không đủ kiều diễm nữa.

Quận chúa Vĩnh Xương hiển nhiên cũng biết mình với Nam Cung Mặc khởi đầu không tốt lắm, thế nhưng hết cách rồi, một nữ tử kiêu ngạo như nàng đối mặt với một nữ tử đẹp hơn chính mình thì nàng làm sao lại không thèm để ý. Khẽ hừ một tiếng, quận chúa Vĩnh Xương nói: "Tại sao lại chỉ thấy một mình ngươi? Thù nhi sao lại không cùng đi? Không phải ngươi ỷ mình là tỷ tỷ, không cho Thù nhi đến đấy chứ?"

Nam Cung Mặc cười nói: "Quận chúa nói đùa, ta cùng đi với Yến vương phi. Về phần... Thù nhi, xin thứ cho ta cũng không rõ ràng. Quận chúa nếu là quan hệ tốt với nàng, không bằng đi hỏi mẫu thân nàng một chút."

"Cái gì mà mẫu thân nàng?!" Quận chúa Vĩnh Xương sầm mặt lại, nói: "Trịnh phu nhân thân là phu nhân của Sở quốc công, Nam Cung tiểu thư cũng nên xưng một tiếng mẫu thân. Như vậy thật không có quy củ, quả thật là nha đầu lớn lên ở hương dã!"

Đôi mắt Nam Cung Mặc rủ xuống, nàng thật không biết vị quận chúa Vĩnh Xương này tại sao lại nhìn nàng không vừa mắt như thế. (Age: Người ta ghen tỵ sắc đẹp của chụy đó... *ngáp*)

Khẽ cụp mắt, Nam Cung Mặc chầm chậm nói: "Quận chúa nói đùa, thân mẫu Nam Cung Mặc, Mạnh thị từ mấy năm trước liền đã qua đời rồi. Phụ thân vẫn chưa tái hôn, vậy vị mẫu thân này từ đâu mà đến? Lẽ nào... Thái tử điện hạ cũng phải cầu quận chúa gọi mấy vị ái thiếp bên ngoài là mẫu thân?"

"Làm càn!" Quận chúa Vĩnh Xương nhất thời trở mặt, nàng mặc dù là trưởng nữ của Thái Tử nhưng lại không phải là do Thái Tử phi sinh ra, nên cũng chỉ là một thứ nữ thôi. Lời nó của Nam Cung Mặc nghe vào trong tai giống như là đang trào phúng thân phận của nàng.

"Lời nói của Nam Cung tiểu thư có gì không đúng sao, kính xin quận chúa chỉ giáo. Cũng cho chúng ta lắng nghe để biết đường khắc trong tâm can." Tạ Bội Hoàn mỉm cười nói.

Quận chúa Vĩnh Xương cắn răng, mãi khônng nói không ra lời. Các cô nương ở đây đều là trưởng nữ, sự tình ái thiếp diệt vợ đúng là không ít, thế nhưng thiếp thất tình nguyện từ bỏ một cái phong hào cáo mệnh cùng quan hệ thông gia dù sao cũng không nhiều. Lúc trước hoàng đế bệ hạ ra ý chỉ không cho phép đỡ thẳng tiểu thiếp, đại đa số không can tâm nhưng vẫn là ngoan ngoãn theo như trình tự cưới kế thất, kế thất tuy rằng so với nguyên phối trước đó kém hơn một chút, nhưng dù sao vẫn là cưới hỏi đàng hoàng, danh chính ngôn thuận vào cửa. Về phần ái thiếp, tiếp tục sủng ái cũng là phải.

Bởi vậy, trong nhà các cô nương ở đây ít nhiều gì cũng có một cái thiếp thất được sủng ái, bắt các nàng phải gọi thiếp thất là mẫu thân? Đừng nói nguyên phối trước đó không vui, cả kế thất cũng càng thêm không vui. Thân phận bản thân bọn họ cũng đã không bằng nguyên phối trước đó rồi, chẳng lẽ còn muốn cả một thiếp thất đều đạp ở trên đầu bọn họ sao?