Thịnh Thế Y Phi

Chương 23: Thái Độ Như Thế, Không Sợ Thê Tử Chạy Mất Sao?




Nam Cung Mặc muốn quang minh chính đại mà ra khỏi thành cũng không dễ dàng, thế nhưng có Vệ Quân Mạch cùng ra khỏi thành thì lại rất dễ dàng. Thân phận của hắn dù khiến cho người khác lên án nhưng cũng không thể phủ nhận được hắn là Tĩnh Giang Quận Vương thế tử, nhi tử của công chúa Trường Bình, cũng là ngoại tôn của Yến vương cùng đương kim Thánh Thượng. Chỉ là mấy tên thủ vệ trong thành cũng không có lá gan cản hắn. Thế là hai người nghênh ngang ra khỏi thành, tuy rằng Nam Cung Mặc hoàn toàn không hiểu nam nhân này muốn theo nàng về nhà đến cùng là có ý định gì? Mặt khác nửa đường lại gặp Lận Trường Phong, thế là một người vào thành cuối cùng đã biến thành ba người trở về.

"Mặc nhi... Mặc nhi..." Cách Tây Phong thôn còn có hai dặm, một bóng người già nua nhưng nhanh nhẹn liền đánh tới. Vệ Quân Mạch cùng Lận Trường Phong chỉ nhìn thoáng qua liền không có hứng thú, lão đầu nhi này mặc dù có chút võ công, nội lực, thế nhưng cũng chỉ là biết sơ sơ, căn bản không thể tạo thành uy hiếp.

Nam Cung Mặc cảnh giác lui sang bên cạnh một bước, để lão giả nhất thời vồ hụt, "Mặc nhi... Ngươi rốt cục trở về rồi, sư phụ thật lo lắng cho ngươi a."

"Lo lắng cho ta?" Nam Cung Mặc đôi mi thanh tú khẽ nhấc lên, giơ bao đồ trong tay lên nói: "Là lo lắng cho nó mới đúng chứ?"

Lão giả cánh mũi giật giật, nhất thời không nhịn được nuốt nước bọt, "Vịt nướng Trạng Nguyên lâu. Quả nhiên vẫn là Mặc nhi hiếu thuận với sư phụ nhất, ha ha..."

"Ba ngày trước người còn nói ta bất hiếu." Nam Cung Mặc không chút lưu tình nói.

"Ây... Nhất định là ngươi nghe lầm. Vi sư thấy Mặc nhi ngoan nhất, làm sao sẽ bất hiếu đây? Sư phụ là mắng sư huynh của ngươi."

"Đợi đến khi sư huynh trở về ta sẽ nói lại cho hắn." Nam Cung Mặc cười híp mắt nói.

Lão giả sắc mặt nhất thời một màu đen, đồ nhi bất hiếu a.

"Xì... Mặc cô nương, lão nhân gia này... là sư phụ ngươi?" Lận Trường Phong tò mò hỏi. Lão đầu nhi này ngoại trừ khôi hài thì có thể dạy nàng cái gì? Mặc cô nương rõ ràng là người nghiêm túc, đứng đắn giống Vệ Quân Mạch a.

"Ồ?" Lão giả lúc này mới chú ý tới hai người đang đứng ở phía sau Nam Cung Mặc, sờ râu mép trắng toát, quan sát hai người trước mắt một lát, mới nói: "Đồ nhi, hai người này thì ai mới là đồ tế của ta?"

"..." Nam Cung Mặc thẫn thờ mà nhìn bao đồ trong tay, cân nhắc có nên hay không trực tiếp đem vịt nướng nhét vào trong miệng hắn. Ông trời hẳn là sẽ không cho thiên lôi đánh nàng, nàng là vì dân trừ hại.

Lận Trường Phong nghe vậy, lập tức lui về sau hai bước, hướng Vệ Quân Mạch mà chỉ chỉ.

"Ồ?" Lão đầu nhi đi một vòng quanh Vệ Quân Mạch, hoàn toàn không thấy sắc mặt hắn càng ngày càng thờ ơ, một hồi lâu mới lắc đầu một cái than thở: "Đồ đệ a, phụ thân ngươi quả nhiên chẳng ra gì. Tiểu tử này rõ ràng là người câm a. Vi sư thấy... Ngươi vẫn là nên chấp nhận sư huynh ngươi đi." Liền cả sư phụ cũng không có gọi, thật là không có lễ phép.

Nam Cung Mặc không nhịn được nâng trán, một bên đem bao đồ trong tay nhét vào lồng ngực của hắn nói: "Sư phụ, không trở về đi, vịt nướng cũng không dễ ăn rồi. Còn nữa, tiền nợ ta cũng đã giúp người thanh toán xong, người có thể vào thành chơi." Thuận tiện đem một tấm ngân phiếu nhét vào trong tay hắn. Ngày đêm nhớ mong mỹ vị, lão đầu nhi nhất thời mặt mày hớn hở, "Đồ đệ ngoan, sư phụ tin tưởng ngươi, nếu là có người khi dễ ngươi liền nói cho sư phụ, sư phụ giúp ngươi trừng trị bọn họ."

Nói xong lại nhìn Vệ Quân Mạch vẫn một mặt tê liệt như cũ đang đứng ở một bên. Từ trong ngực áo sờ sờ cuối cùng cũng lấy ra được một hạt châu nhét vào trong tay Vệ Quân Mạch nói: "Lần đầu gặp đồ tế không thể không có lễ ra mắt, hôm nay ta cái gì cũng không mang theo, cái này cầm chơi đi. Lão đầu tử mặc kệ sự tình của mấy người trẻ tuổi như các ngươi, ta đi trước." Không nhìn vẻ mặt ba người, ôm theo bao đồ cùng cầm tờ ngân phiếu hí ha hí hửng mà thẳng bước đi. Rất xa còn nghe được nhịp gào khóc thảm thiết hoang đường. (Chỗ này hình như ý nói sư phụ chị Mặc tiếc hạt châu kia...)

"Ha ha ha!" Đợi được lão giả đi xa, Lận Trường Phong rốt cục không nhịn được phình miệng cười to. Lão đầu nhi này quá mức trêu người rồi!

"Ha ha, Quân Mạch, sư phụ cho ngươi cái lễ gì ra mắt?" Lận Trường Phong cười đến nước mắt đều chảy, lần đầu tiên có người dám nói Vệ Quân Mạch là người câm a. Hơn nữa, tuy rằng có rất nhiều người thấy Vệ Quân Mạch chướng mắt, thế nhưng... Như thế quang minh chính đại muốn đồ đệ chấp nhận người khác, đúng là lớn gan. Vì lẽ đó, Vệ Quân Mạch liền so với vị sư huynh kia cũng không bằng sao?

Vệ Quân Mạch lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, Lận Trường Phong nhất thời cảm thấy trên đỉnh đầu gió lạnh gào thét, cái cổ co rụt, liền nhảy tới bên người Nam Cung Mặc.

Vệ Quân Mạch mở tay ra, trong lòng bàn tay là một hạt châu xanh ngọc. To như long nhãn, trơn bóng ánh sáng lộng lẫy. Thời điểm Vệ Quân Mạch vừa mới buông tay, hắn rõ ràng nhìn thấy có ánh sáng nhàn nhạt. Lại nhìn kỹ, trên hạt châu còn có hoa văn được khắc tỉ mỉ. Đây rõ ràng là một viên dạ minh châu cực kỳ hiếm thấy.

"..." Lận Trường Phong cứng đờ nghiêng đầu nhìn Nam Cung Mặc. Lão nhân kia rốt cuộc là ai, tiện tay lôi ra tặng người chính là viên dạ minh châu quý giá.

"Trả lại cho ta." Nam Cung Mặc bĩu môi, trực tiếp đưa tay. Nàng cũng không có ý định muốn gả cho Vệ Quân Mạch, sư phụ tặng lễ gì gì đó... Mới không cần phải làm tiện nghi cho người này. Sớm biết lão đầu tử bên người còn mang theo vật đáng giá như thế, nàng thà trả lại cho hắn tờ ngân phiếu kia. Kỳ thực... Cho dù Nam Cung Mặc đã biết trước, nàng vẫn như cũ sẽ cho, bởi vì nàng thật sự coi sư phụ là thân nhân của mình. Chỉ là, nàng không nghĩ tới sư phụ rõ ràng sẽ hào phóng như vậy, tiện tay đem dạ minh châu tặng cho Vệ Quân Mạch.

Vệ Quân Mạch nhướng mày, ngay ở trước mặt Nam Cung Mặc thu viên dạ minh châu bỏ vào trong ngực. Sau đó xoay người hướng Tây Phong thôn mà đi.

Lận Trường Phong nhìn Vệ Quân Mạch lại nhìn Nam Cung Mặc, không nhịn được cười lén lút. Vệ Quân Mạch ngươi thái độ như thế, không sợ thê tử chưa cưới chạy mất sao?

Trừng mắt nhìn người nào đó đang đi ở phía trước, Nam Cung Mặc hận không thể xông lên một đao đâm chết hắn. Còn có sư phụ kia đã không biết chạy đi đâu, đồ đệ ngươi kiếm tiền dễ dàng lắm sao? Thật vất vả mới lấy được tiền từ tên cường hào đó, mà ngươi mới vừa thấy mặt liền bồi vào hơn một nửa? Ban đầu ta xin ngươi, ngươi làm sao không cho?!

"Khụ khụ, Mặc cô nương bớt giận." Xem Nam Cung Mặc sắc mặt thật sự rất khó coi, Lận Trường Phong đành phải cố nén cười mà khuyên nhủ, "Tôn sư thực sự là phóng khoáng a." Không phải là phóng khoáng sao? Vừa thấy mặt đã đưa dạ minh châu. Tuy rằng trước đó Yến vương cũng đưa Nam Cung Mặc một miếng ngọc bội, thế nhưng ngọc bội kia vẫn là ngọc bội thể hiện tâm ý mà không phải bản thân ngọc bội có giá trị. Tuy rằng cũng là một khối ngọc tốt, thế nhưng Lận Trường Phong dám đánh cuộc, viên dạ minh châu trong tay Vệ Quân Mạch kia có thể mua được bảy, tám miếng ngọc bội mà Yến vương tặng.

"Ngươi nói đúng lắm." Nam Cung Mặc âm thầm liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh.

Vệ Quân Mạch đang đi ở phía trước, quay đầu lại, lãnh đạm nhìn hai người sau lưng, "Còn không đi?"

Hừ! Nam Cung Mặc trong lòng hừ nhẹ, nàng xem như là thấy rõ người này, xấu bụng, thù dai, hẹp hòi... Khuyết điểm, tội lỗi quả thực chồng chất, Vệ Quân Mạch chọc người chán ghét như thế tuyệt đối không chỉ là bởi vì thanh danh của hắn cùng đôi mắt kia! Bất quá không liên quan tới nàng, còn nhiều thời gian, nàng sẽ tìm cơ hội lấy lại viên dạ minh châu đó.

"Đến đây, đến đây, bổn công tử bất quá là cùng Mặc cô nương nói chuyện mới hơn hai câu mà thôi, Quân Mạch ngươi không cần hẹp hòi như vậy?" Lận Trường Phong cười híp mắt phất phất quạt giấy đi theo.