Thịnh Thế Vinh Sủng

Chương 97




cô bé này vừa tiến vào vẻ mặt Hoàng hậu liền lạnh nhạt.

Ai lại ưa một thứ nữ lúc nào cũng trăm phương ngàn kế tranh sủng trước mặt Thái hậu được chứ?

“Con…” Nhiệt huyết bị Thái hậu dội cho một gáo nước lạnh, nữ nhi này liền phụng phịu, khuôn mặt vốn diễm lệ nay còn hiện vài phần tái nhợt, người nhìn cũng thương tiếc, đang muốn giải thích lại bị ánh mắt nghiêm khắc của Thái hậu gạt bỏ. Đôi mắt quét qua A Nguyên và Ngũ Hoàng tử đang ngủ say, nữ nhi cắn môi không nói gì, nhưng thực ra phía dưới có một vị phi tần đã có tuổi nhìn nàng vài lần, thầm thở dài nhưng vẫn đứng dậy thi lễ với Thái hậu, nhẹ giọng nói: “Do thần thiếp không dạy dỗ Cửa công chúa được tốt, còn mong Thái hậu nương nương không lấy làm phiền lòng.”

“đi ra ngoài!” Bé mập trong lồng ngực lầm bầm vặn vẹo, trong đôi mắt Thái hậu đều chỉ có dáng hình Ngũ Hoàng tử, bèn mất kiên nhẫn mà phất tay.

Nếu Cửu công chúa này thực sự hiếu thảo với bà, làm sao bà lại có ác cảm như vậy được? Chỉ là lợi dụng bà để tranh sủng, ngầm chèn ép A Nguyên và Ngũ Hoàng tử mà thôi. Thái hậu ở hậu cung đã bao năm, sao có thể nhìn không ra? Chỉ là dù thế nào vẫn là con cái của Hoàng thượng, bởi vậy không quá để tâm, nhưng nếu nói yêu thích nó, nhìn khuôn mặt giống Vương Quý nhân như đúc kia của Cửu Công chúa đã đủ làm Thái hậu chán ghét.

Tuổi còn nhỏ mà đã xinh đẹp đến kia đã khiến lòng người khác cảm thấy xa cách cực kỳ.

“Cửu Công chúa được nuôi dạy tốt, thời điểm không có việc gì thì cứ ở lại trong cung của ngươi đi, lại ầm ầm ĩ ĩ như thế còn ra thể thống gì nữa?” Thái hậu vuốt tóc hai đứa bé, nhẹ giọng nói: “Nhìn cả hậu cung có công chúa nào không màng thân phận tự mình xuống bếp không? Gióng trống khua chiêng nấu nấu nướng nướng, không phải để người ta chê cười sao?!” A Nguyên cũng đã từng cùng Ngũ Công chúa lén lút làm điểm tâm cho Thái hậu, chỉ là cũng chỉ ở trong bếp nhỏ mà thôi, chẳng như một chung kia lướt qua cả nửa hậu cung mọi người đều biết.

Làm điểm tâm cho Thái hậu, hay khoe khoang là bản thân hiếu thuận đây?

Cửu Công chúa đỏ mặt, nàng cũng sợ Thái hậu không vui, liền cúi đầu, trong lòng lạikhông khỏi nghĩ đến A Nguyên đang ngủ trước mắt mình kia.

một nữ nhân tôn thất thôi vậy mà còn có vẻ tôn quý hơn huyết mạch Của Hoàng thượng như nàng nữa, cứ như bản thân còn xa mới bằng được nó vậy? Dựa vào cái gì chứ? Dáng vẻ A Nguyên không đẹp như nàng, tính tình không ôn nhu như nàng, nghenói mấy năm nay chỉ mỗi việc học mà nó đã như muốn cướp cái mạng già của Trịnh các lão, đâu có bác học đại tài như nàng chứ? Chỉ có chọn đúng thời điểm, lúc Thái hậu thích trẻ con nhất đã ở bên cạnh Thái hậu, đoạt tiên cơ mà thôi, chẳng được hiếu thảo ôn nhu như nàng chút nào.

Cửu Công chúa lòng nghĩ vậy lại vẫn nhẫn nhịn, chỉ yếu ớt hỏi: “Con dâng điểm tâm cho Hoàng tổ mẫu…” Nàng nước mắt lã chã, quả thực đáng thương.

Phi tần kia chỉ nhẹ giọng nói: “Hãy để hạ nhân dâng, khi Hoàng tổ mẫu con muốn dùng, tự nhiên sẽ biết.” Nhiều năm trước, Cửu Công chúa bị mọi người phát hiện ra làmột đứa ngốc, trừ ăn ngủ ra không làm gì được nữa, Vương quý nhân chịu không nổi liền thắt cổ tự vẫn, để đứa con gái ngốc non dại ở lại chịu khổ trong cung, lúc sau Thái hậu lại hỏi ai nguyện ý nhận đứa bé này, phi tử nào chịu được một con ngốc chứ? Chỉ có bà ở xa xa mà nhìn đứa bé ngơ ngác chỉ biết toét miệng cười với mình, lại đột nhiên cảm thấy tuy rằng ngốc nghếch, nhưng bà lại thật lòng yêu thích.

Bà bằng lòng nuôi dưỡng một đứa bé ngốc, cũng cảm thấy bản thân ngốc theo rồi.

Ai biết sau này Cửu Công chúa lại tốt lên, lại thông minh lanh lợi, phi tần này tuy cảm tấy đây là ông trời mở mắt, lòng cũng vui mừng, nhưng không khỏi vẫn luôn nghĩ đến đứa bé ngốc năm xưa dù cái gì cũng không hiểu kia, lại tựa như biết bà ban đêm tịch mịch, dùng thân thể nhỏ nhắn ấm áp ôm lấy bà.

“đi thôi.” Phi tần này vốn cảm thấy Cửu công chúa vẫn nên ngoan ngoãn giữ khuôn phép mới tốt, bèn cầm tay Cửu công chúa có chút không tình nguyện kia, thi lễ với Thái hậu xong liền theo sau Hoàng hậu rời đi.

A Nguyên thấy Hoàng hậu và các vương phi đã đi rồi bèn lanh lẹ, đứng dậy dụi dụi cái mũi nhỏ của mình, ôm tay Thái hậu cười nói: “Rất thơm ngọt a.”

Nhóc mập ở bên cũng giương đôi mắt cún con nhìn chằm chằm chung hầm nho nhỏkia, ánh mắt sáng lấp lánh, làm Thái hậu cười bất đắc dĩ chỉ nhẹ nhàng nói: “Nếu thích, Hoàng tổ mẫu sẽ cho người đi làm bây giờ.” Rồi lại nhắc nhở hai đứa trẻ tham ăn này: “Đồ lạ từ tay người khác không được ăn nghe chưa?” thật lòng mà nói, Cửu Công chúa lanh lợi quá mức thực sự làm người khác không yên lòng, bị lạnh nhạt đãnhiều năm như vậy mà nha đầu này vẫn còn có thể tươi cười đến lấy lòng, tuổi cònnhỏ mà đã có lòng dạ như vậy, người ta không khỏi giật mình đề phòng.

Trong cung không phải ai cũng thích người quá khôn khéo.

Ngũ hoàng tử ngoan ngoãn vâng dạ, lúc này đây mới ngồi trên giường nệm thượng đẳng mà ăn ngon lành, thấy nó béo đến vậy rồi lại không có lệnh cưỡng chế phải ăn uống điều độ, A Nguyên chịu khổ ngày trước vô cùng ghen ghét, không có ý tốt mà hỏi Thái hậu:”Hoàng tổ mẫu, Ngũ Hoàng đệ có phải cũng nên chú ý đến ăn uốngkhông?”

Thái hậu do dự một chút nhưng rồi vẫn nói: “Năm xưa nhìn con không được ăn gì lòng ai gia cũng tan nát, hiện giờ lại như vậy chẳng phải là muốn mạng ai gia sao?” Bà thấy A Nguyên cười xấu xa, liền thở dài nói: “Con đó đừng hù dọa đệ đệ con, bé trai mậpmột ít cũng đâu hề gì?” Năm đó ba chính là sợ A Nguyên béo thế thì không gả đi được, Ngũ Hoàng tử thì không có loại sầu lo này, làm Hoàng tử con Hoàng hậu, về sau chắc chắn được phong Thân vương, lúc đó chỉ có nữ nhân sợ thất sủng, sao có chuyệnkhông cưới được thê tử chứ?

Ngũ Hoàng tử nhào vào lòng A Nguyên, trông đặc biệt đáng thương, A Nguyên cúi đầu nhìn thoáng qua liền nở nụ cười, chớp chớp mắt rồi nói với Thái hậu: “Nhìn đệ ý, con cảm thấy trước kia bản thân quả thực quá xinh đẹp luôn.”

Còn không phải vô cùng xinh đẹp sao, dùng thân hình béo tròn đánh bại vô số mỹ nhân trong kinh dám tới đoạt trái tim mỹ thiếu niên, có cô nương nào làm được như vậy đây? Ngũ Công chúa nghĩ đến mấy năm nay quan lộ mấy năm nay của A Dung trôi chảy, tuổi còn trẻ mà đã lên tới chức Ngự sử tứ phẩm rồi, tức khắc cảm thấy hâm mộ vô cùng, thầm thở dài, cảm thấy muội muội thật may mắn, có điều nhớ đến biểu đệ nhà mình nàng cũng thấy rất viên mãn, lúc này đây thấy Thái hậu vui mừng, chần chờmột lát liền thấp giọng nói với Thái hậu: “Hôm kia con xuất cung, đường đường chính chính từ Từ gia…” Thấy vẻ mặt Thái hậu có chút khó chịu, nàng bèn nhỏ giọng: “Bát Muội đường đường chính chính đi ra từ tỏng Từ ga, bên người còn có Ngũ thiếu gia Từ gia ngay cạnh.” 

“AI gia lười quản chuyện của nó, tùy nó thôi.” Thái hậu liền nhàn nhạt.

Ngũ công chúa do dự hồi lâu, vẫn không có nhịn xuống, nằm ở trước mặt Thái Hậunói: “Ở bên ngoài, có ai không biết Ngũ Thiếu gia nhà muội ấy là kẻ đa tình đâu? Xưa nay đều qua lại hòa ca với danh kỹ, tuy đều nói đây là chuyện phong nhã, nhưng cháugái vẫn cảm thấy đó như là hố lửa vậy, Bát muội tuy rằng không thân với con, chỉ là con cũng không muốn hôn sự của muội ấy không ổn, nếu không cẩn thận mà gả sai người, vậy chẳng phải là chuyện cả đời sao?” Nàng và Bát Công chúa có tranh chấp, ngày thường quan hệ cũng không tốt, chỉ là hiện giờ bản thân Ngũ Công chúa đang rất hạnh phúc, liền cũng không muốn nhìn thấy người khác quá bất hạnh, bởi vậy dù biết lời này mình không nên nói ra, lại vẫn không nhịn được mà nói.

“Con a~” Tâm địa Ngũ Công chúa là sự đơn thuần Thái hậu thích nhất, bà trầm ngâm trong chốc lát, liền châm chước nói: “Thôi, cứ tạm ghi trong lòng trước, nói cho cùng chưa có cái gật đầu của Hoàng thượng nó cũng không gả được cho người nọ, cùng lắm là cảm xúc tuổi trẻ mà thôi.” Nghe thấy Ngũ Công chúa thở phào nhẹ nhõm, Thái hậu liền cười nói với hai cô cháu gái: “Nhưng mà chuyện này không được để lộ ra trước mặt Tiểu Bát, bằng không nó lại tưởng rằng các con ganh tỵ với nhân duyên của nó, sau này khó tránh khỏi sinh chút trắc trở.” Nghe hai cháu gái đáp ứng, bà mới vỗ tay cười nói: “đi chơi đi, đừng ở mãi với bà lão này nữa.” 

Thái hậu tuổi đã lớn, lúc này xác thực cần nghỉ ngơi, đám A Nguyên lui ra ngoài, Ngũ Công chúa đang muốn tâm sự thiếu nữ một chút với A Nguyên lại thấy phía sau, Hoàng tử mập đã đung đưa rồng rắn kéo đến đây, lập tức bất đắc dĩ, quay đầu lại nắm tay hắn chỉ sợ hắn ngã, rồi mới hỏi: “Sao đệ có thể dính được như vậy?” Thấy Nhóc mập co tròn rúc vào lòng nàng, vẻ mặt A Nguyên lại nhàn nhạt, thì bèn cười hỏi: “Vẫn còn vì lời của ta mà không vui sao?”

“Chuyện của Bát muội dù từ miệng ai nói ra cũng không nên từ miệng Hoàng tỷ nóira.” A Nguyên liền nhíu mày: “Như vậy chẳng phải tự mình tìm phiền toái sao?” Từ khi Bát Công chúa trưởng thành liền biến thành cái thùng thuốc nổ. Nếu quả thực có cảm tình không tồi với tiểu tử kia, biết được Ngũ Công chúa phá hỏng nhân duyên của nó, còn không bùng nổ sao? Tuy rằng không gây thương tổn đến ai, nhưng bị người khác “ngày nhớ đêm mong” lại không hay gì, A Nguyên cảm thấy Ngũ Công chúa vậy mà thành thánh mẫu mất rồi, liền thở dài nói: “Dù là tỷ muội cũng nên để người khác nóimới đúng.” Hoàng thượng lại không phải người mù, chỉ cần không phải cố ý muốn hại Bát Công chúa thì sao có thể để nó gả tới Từ gia được?

“Ngươi cho rằng ta là vì nàng ta?” Ngũ công chúa tức giận mà nói: “Tuy nó đáng thương, ta lại cảm thấy hai người chúng ta lại càng đáng thương ý!” Bằng không, vì tám công chúa không đáng giá, nàng cũng sẽ không góp lời.

“Là sao?” A Nguyên nghi hoặc hỏi.

“Ta còn chưa nói đoạn sau.” Ngũ công chúa dậm chân chửi: “Đúng là loại không có đầu óc! Ngươi đoán xem, nó đã đi những đâu.” Thấy sắc mặt mặt A Nguyên khó chịu, nàng liền thở dài: “Theo tiểu tử kia đi thuyền hoar a hồ, còn muốn kết bạn với mấy “kỳ nữ”! Nếu để người kinh thành thấy, thanh danh của chúng ta cũng đi luôn!” Triều này này vốn hà khác với nữ nhân, tuy rằng nữ nhi tôn nhất còn có chút thoải mái, thế nhưng đã là Công chúa, dù có thể lợi hại, có thể ương ngạnh, thậm chí nhúng tay vào triều chính, cùng lắm cũng chỉ gánh bêu danh “Gà mái báo sáng” mà thôi, nhưng tuyệt đối không thể có cái danh kết giao với danh kỹ, bằng không xem như đời ngươi bị hủy rồi.

Bát Công chúa làm ra chuyện như vậy làm sao có thể không liên lụy tới Ngũ Công chúa và A Nguyên vẫn đang cùng tồn tại trong cung được đây? Nhớ tới lúc ấy suýt nữa bị tức chết, Ngũ Công chúa liền phất phất tay, oán: “Xem ra là nó không màng thể diện rồi!” 

“Có người thấy nàng ta sao?” A Nguyên cũng biết lợi hại trong chuyện này, sắc mặt tức khắc biến đổi.

“Ta còn có thể để nàng ta đi thuyền hoa sao?” Ngũ công chúa cười lạnh một tiếng, lạnh lùng mà nói: “Bị ta ngăn lại, rồi chỉ nói cho nàng ta biết nếu dám đi lên, ta lập tức thiêu rụi thuyền hoa kia, để nàng ta làm quỷ phong lưu!”

“hiện giờ Từ Quý nhân, càng không được việc thêm.” Có thể sống mười năm, không có thắt cổ như Vương quý nhân, A Nguyên cũng rất bội phục Từ Quý nhân, chỉ là nghĩ nghĩ, nàng liền cười nói: “Như này không phải là oán hận với Hoàng bá phụ nên muốn dạy dỗ ra một khuê nữ không biết xấu hổ, huỷ hoại tất cả khuê nữ của Hoàng bá phụ sao?”

Hoàng tử mập vừa gặm trộm miếng thịt khô trong tay, vừa dáo dác lấm lét nghe lén, thầm ghi tạc vị Bát Hoàng tỷ này của hắn vào trong lòng một lần nữa?”

“Lai lịch của tiểu tử Từ gia kia như thế nào?” A Nguyên liền có chút nghi hoặc hỏi.

hiện giờ nàng không biết nhiều lắm về các học sĩ, chỉ biết là Từ gia có một nhân vật thực bổi danh, nghe nói là phong lưu mà không hạ lưu… khụ khụ…. Lúc hỏi A Dung, mỹ thiếu niên ghen, cười với nàng mấy ngày liền, cười đến mức Công chúa điện hạ sởn tóc gáy, từ đây có một loại sợ hãi đặc biệt với vị nhân vật truyền thuyết này, vừa nhắc đến hắn thì cả người mất tự nhiên, chỉ hận không thể xuống tay đập bẹp cảm giác này xuống. Rốt cuộc tò mò với người có thể hàng phục được Bát Công chúa, liền chịu đựng ruột gan lộn tùng phèo mà hỏi một câu.

“Thanh Tùng công tử nổi danh kinh thành.” Ngũ Công chúa biết A Nguyên đang ghê tởm cái gì đó, bèn cố ý nói rõ “nhã hào”, quả nhiên thấy muội muội lạnh rùng mình.

“Kinh thành thật thiên biến vạn hóa.” Từ khi nào đã có nhã hào gì như thế chứ? A Nguyên cảm thấy thật tang thương.

Hoàng tử mập cũng cảm thấy miếng thịt khô trong tay chẳng ngon nghẻ gì nữa, mỡ run lên, nhào vào lồng ngực A Nguyên tỏ vẻ tìm kiếm an ủi.

“Ngược lại thì cũng có chút văn danh đấy, chỉ là quá phong nhã rồi, trước kia thi rớt xong cũng không chịu luồn cúi vào triều, ngày ngày phong hoa tuyết nguyệt, bởi vậy các cô nương trong kinh rất ngưỡng mộ, cảm thấy người không màng danh lợi rời xa chốn quan trường như vậy mới đích thực là trích tiên đó.”

A Nguyên ôm thân hình đầy thịt của Ngũ Hoàng tử, cũng nghiêm túc gật đầu.

“A Dung nhà ngươi đã sớm không còn bị truy đuổi nữa rồi.” Năm xưa, A Dung phủ Thành Dương bá là mỹ thiếu niên có tiếng, rất được hâm mộ, là vị con rể phu nhân nhà nhà trong kinh thành đều ao ước, chỉ là thời gian là con dao giết heo, tuy rằng phong thái hiện giờ của mỹ thiếu niên vẫn như cũ, có điều đã biến thành mỹ thanh niên, mọi người đều cảm thấy bằng tuổi này rồi thì nhi tử nhà người khác đã có thể đimua nước tương, vì sao vị mỹ thanh niên này vẫn còn chưa thành thân chứ? Nghe nóitrong nhà tỳ thiếp cũng không có, tổng hợp tất cả những điều này lại, cũng không ai dám làm mai cho hắn.

Có khi mỹ thanh niên này có lý do gì nói đó.

A Nguyên cũng biết mấy chuyện đồn thổi này, chỉ là trước nay A Dung và nàng đềukhông coi trọng lắm.

Chờ về sau Công chúa điện hạ gả qua, rồi không phải tất cả mọi người đều sẽ hiểu ra hay sao? không phải lý do khó nói, cái này gọi là nam nhân tuyệt thế nhất vãng tình thâm. 

“Vẫn nên ít người theo đuổi thôi.” Phu quân quá đẹp thì phải làm sao đây? Công chúa điện hạ thực khó xử.

“Lời này của ngươi ngược lại ta lại thấy khá thú vị.” Ngũ Công chúa cười một hồi, thấy A Nguyên và Ngũ Hoàng tử đều lộ ánh mắt khinh thường với Thanh Tùng công tử, nghĩ nghĩ bèn công bằng mà nói: “Ngươi đừng nói, dáng vẻ người này thực sự khôngtồi.” Tuy không tú mỹ tuyệt luân như A Dung, lại tạo một loại cảm giác rất thanh tuấn đa tình, hơn nữa còn hay xuất khẩu thành thơ, xuất thân cũng không tồi, vì vậy phảng phất vài phần tỏa sáng.

đang nói lại thấy phía trước Bát Công chúa đang dẫn một thanh niên lại đây. Từ xa xa A Nguyên nhìn thấy một công tử bước nhẹ nhàng còn tươi cười ôn hòa đi cạnh Bát Công chúa, Bát Công chúa thấy hai muội muội này vẻ mặt liền lộ ra thập phần đắc ý, lôi kéo thanh niên tiến lại. Tiểu tử trước mắt này không đẹp bằng A dung, khí chấtkhông bằng A Dung, A Nguyên chỉ cảm thấy mấy cô nương kinh thành mắt mũi đúng là có vấn đề, nhưng vẫn cười trừ, gật đầu nói: “Bát muội, đã lâu không gặp.”

Bát Công chúa cười lạnh một tiếng, quay đầu lại nhìn nhìn thanh niên tựa thanh tùng này, rồi ngẩng cao đầu trước Ngũ Công chúa và A Nguyên.

Nơi chốn của nàng không bằng hai đứa này, như chỉ ở điểm này còn cách xa hai kẻ tỷ tỷ phế vật này mấy con phố đấy!

một phò mã tương lai là phế vật có tiếng, một kẻ tuổi còn có thể bằng cha nàng, nơi nào so được với biểu ca nhà mình đây? Bát Công chúa hôm nay tiến đến vốn là có tâm muốn khoe, nhớ đến chuyện tranh chấp hôm trước với Ngũ Công chúa ở thuyền hoathì sắc mặt trầm trầm, chỉ lạnh lùng mà nói: “Làm sao? Hoàng tỷ đang ghen tị với ta,không muốn thấy ta hạnh phúc, muốn đuổi ta đi chăng?” Thấy bé mập đứng bên đangphẫn nộ nhìn mình, lòng nàng oán hận, nhưng cũng đã có vài phần trưởng thành, nàng cũng có vài phần tâm tư, chỉ nhàn nhạt mà nói: “Hóa ra Hoàng đệ cũng ở đây sao?”

Hoàng hậu hại mẫu phi của nàng còn bản thân thì thượng vị là chuyện Bát Công chúa hận nhất, huống chi Từ Quý nhân ở trong cung chịu đủ đau khổ, già nua đến không ra gì nữa, giống như tựa tuổi Thái hậu vậy, Bát Công chúa vừa nhìn liền cảm thấy cực kỳ khổ sở, hiện giờ cũng biết bản thân không thể xúc động, bèn thầm nguyền rủa tên đệ đệ này trong lòng, chỉ dào dạt đắc ý nói với A Nguyên: “Đây là Ngũ biểu ca nhà ta, Hoàng tỷ ít hiểu biết chỉ sợ cũng chưa từng thấy người như vậy, hôm nay muội muội đến giúp tỷ tỷ mở mang tầm mắt, miễn cho sau này đi ra ngoài để người ta cảm thấy hoàng tỷ không nam nhân thế gian là thế nào.”

“Nếu Hoàng muội còn nói lời này nữa, làm tỷ tỷ như ta cũng chỉ có thể cho vả miệng muội, để muội biết đạo lý là như thế nào.” Trước nay A Nguyên không phải dễ chọc vào, chó không bỏ được tật ăn phân, nàng chưa bao giờ tin người xấu biến thành người tốt, lúc này không chút thương tiếc mà lạnh nhạt nói với Bát Công chúa: ““Biết được nam nhân thế gian” là điều nên từ miệng ngươi mà ra sao? Ai không biết còn tưởng ngươi là…” A Nguyên ý vị thâm trường nói: “nói ra cũng ô uế miệng ta, chỉ có điều ta nghĩ là cũng chỉ là một nam nhân, lấy ra khoe để làm gì thế?”

Mắt thấy nàng không để mình vào mắt, thanh niên Từ gia này liền có chút mất tự nhiên. hắn ở kinh thành xưa nay luôn được cung phụng, lúc này liền có chút ngậng ngừng: “Điện hạ……”

“Nam nhân ngoài cung, dù có được cho phép vào cung, cũng nên biết quy củ!” Ngũ công chúa thâm hận biểu đệ nhà mình bị biến thành vật đối chiếu liền có chút lãnh đạm mà nói: “thật đúng là cho rằng được vài câu nịnh hót thì ngươi chính là thiên tiên hả?!”

“Ngươi!” Bát Công chúa giận dữ!

“Kém xa.” A Nguyên xòe bàn tay thở dài nói: “Bát Hoàng Muội, ngươi ít hiểu biết, thấy ai cũng như thấy thần tiên, hoàng tỷ ta khuyên ngươi yên phận chút, đợi đến khi Hoàng bá phụ tứ hôn rồi mới nên khoe mới đúng chứ?”

Hai nữ nhi luân phiên đáp trả đến uy nghiêm của Bát Công chúa không còn sót lại chút gì trước mặt biểu ca. Ánh mắt của thanh niên này hơi lập lòe, hiển nhiên phát hiện ra tuy rằng Bát Công chúa là một Công chúa không được sủng ái, nhưng lại còn khôngthể phản bác được hai tỷ tỷ, như này nếu sau cưới vào cửa không thể góp lời gì cho Từ gia, thì có gì tót đây? Tính tình Bát Công chúa cũng cốn bất thường, hắn đã nhịn từ lâu, nhịn lâu như vậy mà mãi không nhận lại được gì, khiến hắn bắt đầu có chút mất kiên nhẫn.

hắn là nam đinh xuất sắc nhất trong nhà, tự nhiên hẳn nên cưới một thê tử hữu lực bậc nhất, củng cố Từ gia.

Nghĩ đến đây, thanh niên này đã nảy ra chủ ý, chỉ là hắn lại chưa định đắc tội với Bát Công chúa ngay lúc này, bèn hơi hơi cúi người với Ngũ Công chúa và A Nguyên, giọngnói cung kính: “Từ Vũ thỉnh an hai vị điện hạ.”

“A~ Nhớ ra rồi à?” A Nguyên cười tủm tỉm àm nói: “Ta còn tưởng rằng Thành Tùng công tử vô cùng thanh tao, thật sự không thể khom lưng trước tôn thất chứ.” Cầm tay bé mập nhà mình, nàng lại lạnh lùng nói: “Hoàng đệ ta ở ngay trước mặt ngươi, ngươi lại chỉ biết thi lễ với bọn ta, quy cử như vậy, thật không thể tưởng tượng được.” Nàng cười, nhìn vẻ mặt oán hận độc ác của Bát Công chúa, gằn từng câu từng chữ: “Chả trách cùng một nhà mẹ đẻ với Từ Quý nhân.”

“Ngươi xỉ nhục mẫu phi ta?!” Bát Công chúa đã nhịn A Nguyên lâu lắm rồi, đang muốn xông lên đánh lại bị vị Từ Vũ này giữ lại, A Nguyên liền thấy thanh niên này cúi ngườinói vài lời nhỏ nhẹ với Bát Công chúa, sắc mặt thiếu nữ liền hòa hoãn lại, nghĩ đến lời đồn về thanh niên này, liền cảm thấy cổ họng có chút ghê tởm, kéo Ngũ Công chúa chuẩn bị rời đi, lạnh lùng nói: “Người trong cung rất nhiều, Bát Hoàng muội cẩn thậnmột chút, đừng xô xát với nương nương các cung, bằng không, dù là thanh tùng cũngkhông tránh bị chém đốt lửa!” Nàng nói đến không cho xuống đài được, Ngũ Công chúa lại cảm thấy cực kỳ sảng khoái, sờ sờ roi ngựa trong tay, cười lạnh nói: “Lại nóicâu nào vỗ nghĩa nữa, bổn cung cho ngươi biết thế nào là lợi hại!”

Thứ đồ chơi này một chút cũng không bằng Phò mã nhà mình.

Hai Công chúa đồng thời tâm ý tương thông.

Từ Vũ miệng giật giật, cũng phát hiện ra hai người này không dễ chọc. Có điều hắnkhông để bụng cọp cái, cái hắn để ý là hai vị Công chúa này có chỗ tốt gì để hắn dùng hay không. Nghĩ vậy, một là nữ nhi duy nhất của Đức phi, sau lưng có phủ Định Quốc công; một là nữ nhi duy nhất của phủ Túc vương, nhà Túc vương hai vương hai công*, lòng liền hơi dao động, thấy mặt Bát Công chúa phẫn nộ, hắn đột nhiên nảy ra một ý, vội vàng nở nụ cười khiêm cung, ôn hòa mà nói: “Điện hạ ở trong nhà thường nói với thần rằng tỷ muội trong cung không nhiều lắm, bởi vậy có chút cô đơn. Các điện hạ đừng ghét ta nhiều chuyện, chỉ là đã có chút duyên phận làm tỷ muội là duyên phận trời cho, cũng nên bỏ qua tất cả, biến chiến tranh thành tơ lụa không phải là đại thiện sao?”

Công: Là tước cao nhất trong năm tước công, hầu, bá, tử, nam.

Dứt lời liền thấy Ngũ Công chúa và A Nguyên đều ngây dại nhìn hắn.

Hồi lâu sau Ngũ Công chúa mới phản ứng lại được, chỉ cười lạnh nói: “Ngươi là cái cọng hành nào mà dám quản cả chuyện của ta?!”

“Biểu ca một lòng vì ta, chỉ là tâm tư kẻ này hiểm ác, không cần lo lắng cho ta nữa đâu.” Bát Công chúa cảm động vô cùng, càng cảm thấy biểu ca tri kỷ thêm, lúc này đây thấy ánh mắt Từ Vũ thương tiếc nhìn mình, chỉ kém chảy nước mắt, chỉ cảm thấytrên đời này có biểu ca là đủ rồi, liền túm ống tay áo thanh niên mà nói.

“Muội trông tiều tụy, rốt cuộc vẫn là muội muội của ta, lòng ta sao có thể không để tâm?” Từ Vũ thở dài, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn hai người giống như xem khỉ diễn công chúa, lại đặc biệt ôn nhu, nhẹ giọng nói: “Tấm lòng của hai vị điện hạ quả thực như biển rộng trời cao, biểu muội này của thần tuy miệng lưỡi có lợi hại, nhưng khôngcó ý xấu, cũng bởi đã chịu thiệt thòi trong cung, chỉ chịu đựng chứ không có thù hận, tâm tư như vậy hai vị điện hạ không chút nào động lòng sao?” nói nói, miệng tiểu tử này cũng dần xuất hiện một đóa bạch liên hoa to tướng xa lạ.

Tên của đóa bạch liên hoa này chính là Bát Công chúa đáng thương.

Đối với một cái lý do thoái thác như vậy, Hoàng tử mập ở bên nghe thấy quá ghê tởm, bèn dùng một âm thanh lảnh lót thánh thiện, hoàn mỹ đáp lại.