Thịnh Thế Vinh Sủng

Chương 72




“Sao Hoàng huynh lại tới đây?” nói đến cái này, Phượng Đường liền tức. Tề gia có hai nữ nhi, Tề Thiện có hôn ước với Phượng Minh, hắn ta chỉ bị làm khó dễ có một chút,không đau không ngứa, cậu hắn liền cho qua, huống hồ lúc trước Phượng Minh đuổi biểu muội ra khỏi nhà, đã làm mát lòng nam nhân nữ nhân phủ anh Quốc công, hiệngiờ ở quý phủ chẳng gặp bất lợi chỗ nào, thấy lúc này mặt mày vị hoàng huynh hồng hào, thì biết hắn quá sướng rồi.

Thế tử điện hạ thì sao? Quả thực giống như con ghẻ vậy đó, vẫn là cậu ruột kia, lại muốn chỉnh hắn đến chết mới thôi, hiện giờ Phượng Đường chỉ cần tưởng tượng, cũng thấy đau cả ruột.

Đối diện với ánh mắt bất thiện của Phượng Đường, Thành vương điện hạ cảm thấy có chút không thích hợp, quay đầu lại, nhìn thấy A Nguyên nằm trong ngực A Dung phía sau đang híp mắt nhìn hắn, tức khắc run lên, thu lại vẻ mặt đầy xuân phong đắc ý, nhấp nháy miệng nói: “không phải Nhị hoàng huynh đã trở về sao.Ờ, ờ… Thái tử mở tiệc trong cung Thái tử, nên ta qua đây tìm các đệ.” Đức phi luôn luôn kính cẩn tôn trọng Hoàng hậu, chưa từng vượt rào, bởi vậy hai cung xưa nay hòa thuận, Phượng Minh cũng vô tri vô giác mà xưa nay coi Thái tử và Nhị hoàng tử Trịnh vương như huynh trưởng ruột thịt, hắn làm người lại chân chất sảng khoái, không có dị tâm, thường ngày Thái tử cũng thực quan tâm hắn.

Phượng Đường khẽ nhíu mày.

Lúc hắn và Trịnh vương đi các nơi, xác thật có sinh ra chút sự tình không nhỏ, có điều lo lắng mẫu thân và muội muội sầu lo vì mình, bởi vậy che giấu đi, thật ra đã nói qua với Túc vương, lúc này thấy Thái tử cho mời, chỉ sợ tẩy trần cho Trịnh vương và mình là một mặt, mặt khác, chính là dò hỏi tình trạng lúc đó.Chỉ là từ nhỏ hắn ở trong cung thân thiết với Thái tử Trịnh vương, hơn nữa cũng lo cho việc trong triều, nên chỉ do dựmột lát, liền hơi hơi gật đầu, thấp giọng nói với Phượng Khanh: “Đệ đi rất nhanh rồi sẽvề.” Thấy Phượng Khanh gật đầu, hắn liền ngoắc Phượng Minh đang nhìn qua đây nói: “đi thôi.”

“Cùng đi cùng đi.” Mắt thấy Phượng Đường đang định đơn thương độc mã đi, Phượng Minh vội vàng nói: “Thái tử bảo là gia yến bình thường thôi, chúng ta vui vẻ ngồi cùng nhau.” nói xong, liền cười nói: “Ta đã cho người đi gọi Phượng Ngọc, Phượng Khuyết, chúng ta dẫn theo A Nguyên cùng đi thôi.” Thấy A Dung đứng một bên, khuôn mặt tú mĩ khiến người khác nhìn mà thoải mái, nghĩ nghĩ quan hệ tiểu tử này với A Nguyên rất tốt, liền có lòng muốn hắn xuất hiện trước mặt Thái tử, cười nói: “A Dung cùng điđi, bữa tiệc cũng có thanh niên mấy nhà, ngươi cũng không cần câu nệ.”

“A Dung bị ốm.” Khi A Nguyên được một tuổi, Thái tử cũng có con trai trưởng, vìkhông có khuê nữ nên tiếc nuối vô cùng, sự tồn tại của A Nguyên quả thực thỏa mãn toàn bộ tưởng tượng về bé con đáng yêu mềm mại của Thái tử, huống hồ A Nguyên xuất thân tôn thất, lại không phải là mấy muội muội cùng cha khác mẹ gây chướng mắt kia, Thái tử thích không buông tay, tuy rằng đã trưởng thành, kiêng dè hậu cungkhông thể thường xuyên vào được, nhưng thường ngày tặng chỗ Thái hậu không ít đồ ăn, trân bảo, yêu thương A Nguyên như khuê nữ từ nhỏ, bình thường A Nguyên cũng thân thiết với Thái tử, lòng rất vui vẻ, nhưng nhìn thấy sắc mặt A Dung tái nhợt giống như lung lay sắp đổ, liền ôm cổ hắn nhỏ giọng nói.

Phượng Minh ngẩn ra, cảm thấy đây là lần đầu tiên bản thân nhìn thấy Ma vương lộ ra dáng vẻ như vậy, có một loại cảm giác khó hiểu trong lòng, nhưng cũng không suy nghĩ sâu xa.

“Ta không sao.” A Dung chỉ cúi đầu, thấy A Nguyên dùng khuôn mặt nhỏ cọ cọ vào mặt mình, ánh mắt nhìn cũng nhu hòa đi, nhẹ giọng nói :”A Nguyên muốn ta đi cùng, ta liền đi.”

“Về nghỉ ngơi cho tốt đã, ta không cần huynh đi với ta.” A Nguyên lại lắc đầu, thấp giọng nói: “Bệnh của huynh tốt lên, lòng ta liền được an ủi, chúng ta lại có thể đi cùng nhau.”

A Dung nghe thấy lời A Nguyên mặt mày cũng giãn ra, miệng ừ một tiếng, rồi mới ôm A Nguyên đến trước mặt Phượng Minh, ôn hòa nói: “thật sự là tỏng người không dễ chịu, ý tốt của điện hạ, chỉ có thể phụ rồi.”

“Sức khỏe của ngươi quan trọng hơn.” Phượng Minh nhìn người này là đang muốn mình ôm đường muội, nhưng mỹ thiếu niên thỉnh cầu thành khẩn, hắn thật đúng là có chút không nỡ chối từ, đẹp mã thật đúng là có ích lợi, lúc này đón lấy A Nguyên, thấy A Dung định đi tới chỗ Túc vương phi để chào từ biệt, thì mới đặt A Nguyên đang nhe răng với mình từ tỏng lồng ngực xuống mặt đất, đi cùng thỉnh an Túc vương phi. Trong lòng A Nguyên hơi mất mát, vừa quay đầu lại lại, liền thấy Phượng Đường đen mặt đứng bên cạnh mình, nở nụ cười có chút dữ tợn về phía mình.

“Nhị ca, muội sai rồi!” một chút xấu hổ cũng không có, nhóc con chỉ chớp mắt đã như chó săn phản chủ, mắt thấy không còn Tứ hoàng huynh khuyên giải và A Dung ôm mình trong lòng nữa, lúc này như cá nằm trên thớt, tức khắc lăn đến trước mặt Nhị ca mà ôm đùi, ngửa đầu tội nghiệp kêu lên: “Cũng không dám nói linh tinh nữa!”

Chiêu chọc chó ghẹo mèo này nhóc con xài nhiều đến nhàm luôn rồi, Phượng Đường muốn nhẫn tâm không để ý tới, nhưng đứng trước đôi mắt long lanh vô tội kia, lại vẫn mềm lòng, trúc bản trong tay hạ hẳn xuống, chỉ ấn vào giữa trán A Nguyên ôm hậnnói: “Còn có lần nữa, quyết không tha ngươi!” Thấy nhóc con này hoan hô được mộttấc lại muốn thêm một thước bò lên chân hắn, liền hừ lạnh bế nhóc con lên, lạnh nhạtnói: “không có chút khí khái nào!” Đương nhiên, muội muội có khí khái, hắn cũngkhông thực sự thích. Trẻ con, không phải nên mềm như bông mà lớn lên sao?

Phượng Khanh cười tủm tỉm mà nhìn đệ đệ khẩu thị tâm phi*, cười lắc đầu.

Khẩu thị tâm phi: nói một đằng nghĩ một nẻo.

Khi hai huynh muội mới dẹp yên được chuyện bát nháo, Phượng Minh cũng đã quay trở lại, A Dung tự mình cáo từ rồi đi về, A Nguyên liền cùng mấy huynh trưởng đi tới cung Thái tử ăn tiệc. Vừa mới vào cung Thái tử, xuống xe ngựa liền thấy có mấy củ cảinhỏ vây lại quanh đây, sau khi cùng nhau thỉnh an, mấy củ cải nhỏ đều vây quanh A Nguyên, người đang được huynh trưởng bế ở trên cao, vẻ mặt cao ngạo giống hệt như con gà trống nhỏ, toàn bộ ôm đùi Phượng Đường, dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn lên, kêu: “cô cô, cô cô!” Thấy vẻ mặt A Nguyên cao thâm khó đoán, chậm rãi vươn tay chỉ xuống dưới, tất cả củ cải đều ngoan ngoãn xếp thành một hàng, đặc biệt có quy củ.

Phượng Khanh vừa nhìn thấy một màn huấn luyện nghiêm chỉnh này, mà muội muội nhà mình lại còn dào dạt đắc ý, quay đầu phụt một tiếng.

Phượng Đường thật không nghĩ tới mới mấy năm ngắn ngủi, muội muội của mình đãthành đại ca đi đầu đám hoàng tôn, bất đắc dĩ búng A Nguyên một cái, buông nàng xuống, chớp mắt đã thấy nhóc con bị củ cải bao vây.

A Nguyên nhìn theo hướng các huynh trưởng đi, đi bàn chuyện hệ trọng, bản thân liền quay đầu, khụ một tiếng với mấy tiểu tử xấp xỉ tuổi mình nhiệt tình này, nói: “Nghiêm túc chút đi!”

“Vinh Thọ cô cô sao gầy thế?” Có một tiểu tử đẩy hết mấy đệ đệ ra, nghi ngờ hỏi.

Đứ bé này bằng tuổi A Nguyên, là đích trưởng tử của Thái tử, suốt ngày bị A Nguyên bắt nạt, lại đặc biệt thích theo đuôi A Nguyên, hiện tại tốt hơn rồi, lớn chút thì ở trong cung Thái tử vỡ lòng*, nhưng lúc còn nhỏ, khi còn được nuôi dưỡng trong cung Thái hậu, chính là ngày nào cũng đi theo sau mông A Nguyên và Ngũ công chúa làm bộ ba Hỗn thế Ma vương. Cảm tình giữa A Nguyên và nó thực không tồi, lúc này liền sờ sờ đầu nó, thấy nó tuy rằng bĩu môi, nhưng lại ngoan ngoãn để yên cho mình sờ, thì rất vừa lòng mà nói: “Đương nhiên là vì nhớ Trường Sinh, ăn không ngon ngủ không yên nên mới gầy.”

Vỡ lòng: bắt đầu học chữ.

Đây là trưởng tử của Thái tử, chỉ sợ nó bị thương, bởi vậy Hoàng thượng tự mình ban nhũ danh là Trường Sinh, tuy hiện giờ đã có tên, nhưng từ nhỏ A Nguyên đã kêu quen, như thế càng thêm thân thiết.

Ngoại trừ Thái tử phi, A Nguyên và vài người khác thân quen với nó ra, ai gọi nhũ danh này sẽ bị Hoàng trưởng tôn trở mặt.

Mặt Hoàng trưởng tôn đỏ lên, có chút không nhịn được vui mừng, cúi đầu di di hòn đá dưới chân, vẻ mặt vừa sung sướng vừa ngượng ngùng mà nói: “Trường Sinh, Trường Sinh cũng nhớ Vinh Thọ cô cô.” Nhìn thấy không, trong lòng cô cô, ta là đặc biệt nhất! Vừa nghĩ, Hoàng trưởng tôn Phượng Đằng liền liếc mắt khoe khoang với bọn đệ đệ ngu xuẩn ghen tị phía sau kia.

A Nguyên đã sớm nhìn thấy sóng ngầm mãnh liệt giữa các huynh đệ này, chỉ là những thứ này không quan hệ lớn đến mình, nàng làm như không phát hiện, ưỡn cái bụngnhỏ của mình uy nghiêm hỏi: “Các cháu, mấy ngày nay ở trong cung, có làm những chuyện ý nghĩa hay không?”

“Mẫu phi bảo chúng cháu vỡ lòng, tay viết chữ đau quá.” Phượng Đằng liền len tới trước mặt A Nguyên, vươn bàn tay nhỏ của mình tố khổ với A Nguyên: “cô cô nhìn xem, đều nổi bọt nước rồi.”

“Học tập, cần sự nghiêm túc, càng cần gian khổ.” Tuy rằng bài vở của Công chúa điện hạ cũng chẳng ra sao, có điều hoàn toàn không thể ngăn nàng dùng lời lẽ chính đáng mà giáo huấn mấy cháu trai, thấy mấy củ cải nhỏ lộ vẻ buồn rầu, nàng liền trầm giọng khụ một tiếng nói: “Ta cô cô cũng đang đọc sách đây, có sao đâu? Thực nhẹ nhàng đó chứ?” Nhớ tới Trịnh các lão vừa đưa cho mình ‘Tam Tự Kinh’, A Nguyên liền đắc ý nói: “không có gì đáng ngại. Đúng rồi, các cháu học đến đâu rồi?” Nếu mình đang học trước, làm cô cô, nàng nguyện ý nói cho mấy nhóc con này một chút cái gì gọi là Mạnh mẫu tam thiên*.

Mạnh mẫu tam thiên: <Thành ngữ>

1. (Nghĩa đen) Mẫu thân ngài dọn nhà ba lần để chọn làng giếng tốt cho Mạnh Tử. (Lần thứ nhất, nhà ở gần nghĩa địa. Lần thứ nhị, nhà ở gần chợ mua bán. Cuối cùng mẹ của Mạnh Tử dọn nhà một lần nữa để ở gần trường học, cho Mạnh Tử hoàn cảnh tốt về giáo dục).

2. (Nghĩa bóng) Việc nào mẹ cũng làm để cho con đời sống tốt.

“Tư trị thông giám*,” Phượng Đằng quay đầu hỏi, “Là tên này sao?”

Tư trị thông giám (chữ Hán: 資治通鑒; Wade-Giles: Tzuchih T"ungchien) là một cuốn biên niên sử quan trọng của Trung Quốc, với tổng cộng 294 thiên và khoảng 3 triệu chữ. Tác giả chính của cuốn sử này là Tư Mã Quang – nhà sử học thời Tống.

“Đúng rồi!” Tất cả mọi người đều thù sâu như núi nói, lại dùng ánh mắt sùng bái nhìn A Nguyên đột nhiên ngẩng đầu không nói, nói: “không hổ là cô cô, thật lợi hại!” Cho nên mới là trưởng bối, mới cảm thấy nhẹ nhàng.

A Nguyên đột nhiên cúi đầu, không rên một tiếng liền hướng chân đi vào trong.

Nàng thực sự lo lắng phải giao lưu một chút tâm đắc trong quá tình học tập với đám nhóc con này.

Phượng Đằng thấy cô cô đi rồi, vội vàng nhắm mắt hteo đuôi mà đuổi kịp, miệng còn nóng lòng nói: “Hôm nay phụ thân mời vài vị thúc thúc lại đây, thật náo nhiệt.” Nó ghé vào bên tai A Nguyên nhỏ giọng nói: “Tam thúc cũng ở đây, có thúc ấy ở đâu, Trường Sinh liền không được thoải mái.” Phượng Đồng có chút dã tâm nhỏ, không được an phận như Phượng Minh, Thái tử cũng không phải mắt mờ, tự nhiên thấy rõ. Huống chi Phượng Đằng là trưởng tử Thái tử, có nó ở đây, Thái tử có con nối dõi, địa vị càng thêm vững chắc, khát vọng ngập tràn của Phượng Đồng không có cách nào thực hiệnđược, nào có chuyện không hận thằng nhóc này, có người ác ý, sinh hoạt trong cung Phượng Đằng đều thập phần nhạy bén, vừa nhìn liền biết.

“cô cô cũng thấy phiền.” Thái tử đến cả đường đệ cũng đều mời đến ăn cơm, nếu bỏ qua Phượng Đồng, chỉ sợ ngay ngày hôm sau tiểu tử này đã có thể khóc lóc cáo trạng với Hoàng thượng. Thái tử không muốn Hoàng thượng cảm thấy mình bạc đãi đệ đệ, chẳng màng chán ghét trong lòng, vẫn phải làm ra vẻ huynh đệ chan hòa, cũng mời Phượng Đồng. Nhưng nghĩ đến chuyện này, A Nguyên dừng bước chân lại, quay đầu nhíu mày nói: “không phải nói là vị này ở nhà làm con rể hiếu thuận sao, sao lại rảnh đến đây?” Cũng không biết được vị cao nhân nào chỉ điểm, Phượng Đồng đang từ oán giận vì bị Hoàng thượng tứ hôn bất công lại khôi phục tinh thần, làm ra vẻ thân thiện qua lại với nhà Thái thường tự Thiếu khanh.

Người nhà họ Phượng vốn có vẻ ngoài tốt, tiểu tử này nho nhã lễ độ chút thì rất có phong độ, mới có vài lần đã khiến sui gia vừa lòng, hiện giờ đi lại thực sự là thân mật.

Có điều, trước đây Thái tử có cho mời, Phượng Đồng luôn có lý do thoái thác khôngtới, vậy mà hôm nay thay đổi thái độ, làm trong lòng A Nguyên hơi kinh ngạc.

Tính tình người này biến hóa quá nhanh, khiến người khác không cách nào tiếp thu được.

Bước đi vào chính điện, A Nguyên thấy Bát công chúa đang ngồi ngay bên Phượng Đồng, tên tiểu tử từ trước đến nay chưa bao giờ kiên nhẫn với muội muội vậy mà còn dẫn Bát công chúa tới, thấy diễn xuất huynh trưởng tốt của thằng nhãi này, khóe mắt A Nguyên run rẩy một chút, rồi trở lại như thường. Thấy nàng tiến vào,trên mặt mộtthanh niên thanh tuấn mặc phụ sức minh hoàng đang ngồi ghế đầu trên cao khôngnhịn được mà nở nụ cười tươi, chỉ ôn hòa mà vẫy tay kêu: “A Nguyên lại đây.” Thấy A Nguyên ngửa đầu cười toe toét, không chút nghĩ ngợi mà nhào về phía mình, liền dang tay ra ôm chặt nàng, cười híp mắt hỏi: “Sao lâu như vậy rồi không đến gặp ta?” hắnđảo mắt cười nói: “Chẳng lẽ không nhớ ta à?” Trước mặt người ngoài hắn tự xưng “cô”, nhưng ở đây đều là huynh đệ muội muội của hắn, bởi vậy không quá để ý.

“không phải không phải.” A Nguyên như ông cụ non mà nói: “một ngày không gặp, như cách ba thu nha.”

trên mặt Thái tử lộ ra vẻ nửa tin nửa ngờ, nhưng chỉ vuốt khuôn mặt nhỏ của A Nguyên, uy hiếp nói: “Nếu sua này lại không tới gặp ta, ta liền vào cung, làm cho…”hắn cười tủm tỉm mà dán vào bên lỗ tai A Nguyên cười nói: “Làm cho mỗi ngày A Nguyên đều chỉ có thể được ăn rau xanh.” Đối với điển cố như vậy, khi Thái tử phi đến thỉnh an Hoàng hậu đã được nghe nói, cảm thấy cực kỳ thú vị, trở về liền nói cho Thái tử, vị Thái tử điện hạ này chỉ chờ thời cơ cười vào mặt Hoàng muội, nhưng chờ mãi vẫn không thấy, thật sự nghẹn đến mức quá sức.

A Nguyên làm bộ làm tịch che lại khuôn mặt nhỏ, làm vẻ hoảng sợ.

“Kỹ thuật diễn thật không tồi nha.” Phượng Minh ngồi một bên thấy A Nguyên ngoan ngoãn đáng yêu, liền ngửa mặt lên trời thở dài.

Khác hẳn dáng vẻ hung hãn nghịch ngợm trước mặt hắn.

Bát công chúa đang ngồi cạnh Phượng Đồng, khi thấy Thái tử coi A Nguyên như trân bảo, nhỏ giọng hỏi ẩm thực ngày thường của nàng ta, không để ý gì xung quanh nữa, còn đặc biệt lệnh cho cung nhân chuẩn bị đồ ăn mà A Nguyên yêu thích, thì trong lòng cực kỳ ghen ghét. Len lén lôi kéo tay áo Hoàng huynh một chút, nghĩ đến hiện tại còn mang vài phần sứ mệnh trên người, liền nhịn xuống dùng ánh mắt oán độc nhìn về phía A Nguyên, cúi đầu, vuốt tay nải nhỏ đang cầm trong tay.

Phượng Đồng híp mắt nhìn hết thảy, lúc này mỉm cười nói: “A Nguyên còn nhỏ, tâm tình chơi đùa còn quan trọng, sao có thể nghĩ đến việc thân thiết với Hoàng huynh được?” hắn cười, dưới ánh mắt khó đoán của Thái tử mà đẩy Bát công chúa ra, cườinói: “Tâm tư Bát Hoàng muội vẫn tỉ mỉ hơn, hiện tại tời lạnh, không muốn Thái tử bị nhiễm lạnh, bở vậy đã cho người chuẩn bị xiêm y ấm áp, cũng là một phần tấm lòng.”nói xong, liền vội quay ra nói với Bát công chúa: “không phải thường ngày ở trong cung Hoàng muội nhắc tới Thái tử mãi sao, đều là huynh muội ruột thịt, sao lại khôngthân cận được?”

Phượng Ngọc Phượng Khuyết ngồi bên, nghe A Nguyên bị nói xỏ, liền nhịn khôngđược, tức khắc muốn nhảy dựng lên đánh hắn.

Tấm lòng của Bát Hoàng muội, cô sao phụ được?!” Chỉ là một cái xưng hô đơn giản, trong lúc đó đã phân xa gần rõ rệt giữa A Nguyên và Bát công chúa, vẻ mặt Thái tử, vẫn có thể bày ra vẻ hữu ái đệ muội, cũng không tiếp cái tay nải này, mà ôn hòa để nội giám đứng bên lấy, phân phó người đưa ra đằng sau, xong xuôi mới ôn hòa nói với Bát công chúa: “Muội còn nhỏ, nhớ mấy thứ này, chẳng phải là mệt lòng sao?” Thấy Bát công chúa căm giận ngẩng đầu, sao Thái tử lại so đo với một đứa trẻ làm gì, chỉ cúi đầu lau miệng cho A Nguyên, miệng chậm rãi nói: “Đây là một phần tâm ý những năm gần đây của Hoàng muội, cô đương nhiên muốn cất cho kỹ, để mỗi lần nhìn là được vui mừng.”

Đúng là gác xó.

Phượng Đồng được chỉ điểm một chút, có điều mới có mấy ngày, lúc này sắc mặt có chút cứng đờ, càng không nói đến Bát công chúa bên cạnh.

“Có tâm như vậy, có phải trong lòng Thái tử ca ca thấy ấm áp không?” Tròng mắt A Nguyên chuyển một cái, liền cười hì hì hỏi.

“Hồi trước muội tự mình sửa lại cây quạt cho ta, tay bị kim đâm chảy máu, ta chỉ thấy đau lòng, không ấm áp gì cả.” một câu của Thái tử, liền khiến A Nguyên càng nổi bật có tâm hơn Bát công chúa.

Tự mình làm với sai người làm, dĩ nhiên cách biệt.

“Vua nịnh hót!” Bát công chúa thấy Thái tử nói xong, liền cho người đi lấy mấy cây quạt tới, đều do phường có tiếng làm, mạ vàng ngọc cốt trúc tía, khiến người xem hoa cả mắt, chỉ đưa cho A Nguyên thường thức, thì bèn nhỏ giọng chửi.

“Đến vuốt mông ngực còn không biết cách làm, chẳng phải còn thê thảm hơn sao?” Phượng Đằng chơi với A Nguyên lâu ngày, bèn miệng lưỡi sắc bén nói.

“Ngươi!” Tính tình Bát công chúa vốn bạo liệt, tức khắc muốn trở mặt, cuối cùng vẫn bị Phượng Đòng toát mồ hôi lạnh kéo lại.

Nhãi con Phượng Đằng này thật đáng ghét, chỉ là nguyền rủa trong lòng còn được, ngươi dám giơ roi lên xem! Hoàng thượng và Thái tử có thể lột da ngươi ra!

Đây chính là hoàng trưởng tôn!

“không biết, Bát Hoàng muội đã làm được gì cho hoàng bá phụ?!” A Nguyên nghiêng đầu cười tủm tỉm hỏi, thấy mặt Bát công chúa lộ ra vẻ bực bội, nàng liền chỉ cười nóivới Thái tử: “Muội nghe nói, hôm nay trong người Hoàng bá phụ khó chịu, không biết có khỏe không?”

“Nhọc muội đã nói với Mẫu hậu, Mẫu hậu gọi thái y cho Phụ hoàng, có chút thể hư, bây giờ đang điều dưỡng, nhưng tốt hơn rất nhiều rồi.” Tự mình thể hiện hiếu thuận có có là gì? Nhắc nhở Thái tử đi thể hiện sự hiếu thuận, mới có thể khiến trong lòng Thái tử nhớ rõ ân tình này. Huống chi A Nguyên nhìn ra Hoàng thượng không khỏe, lạikhông khua chiêng gõ trống tuyên thái y, mà chỉ lén nói với Hoàng hậu, thành ra có vẻ như Hoàng hậu để tâm đến Hoàng thượng. Trong lòng Hoàng thượng cũng cảm nhớ tâm ý của A Nguyên, một mũi tên trúng ba con nhạn lấy lòng được lão đại trong cung này, mới là phong phạm làm việc của A Nguyên.

“Tuổi muội còn nhỏ, không hiểu gì cả, chỉ biết là gặp chuyện thì sẽ mặt dày nói với Hoàng bá nương, vẫn là nhờ Hoàng bá nương để bụng mà.” A Nguyên chui vào lồng ngực phảng phất mùi hương của Thái tử, cười hì hì nói: “nói chuyện này, đề tài khôngkhiến chúng ta thoải mái.” Dứt lời, nàng liền lay cánh tay Thái tử, miệng nhỏ giọngnói: “Tuy không thể ăn thịt, nhưng mấy thứ dùng làm cùng gà vịt gì đó, đều mang lên được không, để A Nguyên đỡ thèm nha.” Thấy Phượng Đằng bên cạnh ngây ngô cười kéo kéo tay áo mình, cũng không màng cha đẻ hắn còn ở đây, ưỡn bụng nhỏ chỉ huynói: “Đến lúc đó, cháu gắp đồ ăn cho cô cô!”

“Nhất định làm cô cô vừa vừa lòng.” Phượng Đằng đặc biệt ngoan ngoãn.

“Hai đứa nhóc con.” Tháu từ lau khóe mắt, cười nói: “Thái tử phi đã sớm chuẩn bị đồ các con thích, đến lúc đó các con tự mình độc chiếm một bàn, ta cũng không quản được.”

“Hoàng tẩu thật vất cả.” A Nguyên làm bộ làm tịch mà chắp tay thi lễ, rồi ngẩng đầu liền hỏi: “Sao không thấy Hoàng tẩu ạ?”

“Hậu viện còn một số việc.” Thái tử nói qua loa, thấy A Nguyên vẫn nhìn mình, đành bất đắc dĩ nói: “Trong người Tôn lương đệ thấy không khỏe, Thái tử phi ở cạnh chăm sóc.” Thái tử phi chính là đích nữ phủ Trung Tĩnh Hầu danh giá trong kinh, hiền lương thục đức, tuy sinh hạ cho Thái tử hai con trai, lại không cậy sủng mà kiêu, thường ngày vẫn thập phần săn sóc cơ thiếp bên người Thái tử, là một nữ nhân ôn hòa hiền hậu, bởi vậy Thái tử luôn thập phần kính trọng thê tử, cũng nhân Thái tử phi được sủng ái, những phi thiếp khác trong cung Thái tử, hiện giờ mặc dù có người đã sinh hạ con nối dòng, cũng không dám xằng bậy trước mặt Thái tử phi.

Cung Thái tử được Thái tử phi quản lý gọn gang ngăn nắp, nữ nhân bên trong cũngkhông sinh sự, càng khiến Thái tử yên tâm về hậu viện, hướng tầm mắt về phía trước.

Thái tử cưới nhiều thiếp thất như vậy, cũng không phải vì háo sắc, mà phần nhiều vì cân bằng tiền triều, trong lòng A Nguyên vì Thái tử phi bình thản rộng lượng mà tiếc hận, rốt cuộc không muốn nói cái này vào lúc này, liền gật đầu nói: “Như thế, muội sẽở chỗ này chờ Hoàng tẩu.” Nàng thật sự không muốn lại phải nhìn thấy tiết mục tỷ muội chốn hậu cung, trong suy nghĩ của này, mấy màn này thuần túy chỉ để diễn cho người ngoài xem. Chia sẻ một người nam nhân, có thể hòa thuận mới là có vấn đề! Vì sao Đức sinh có thể thân với Hoàng hậu, cũng là vì trước nay Đức phi hoàn toàn khôngđi tranh sủng, không ngủ với nam nhân của Hoàng hậu, mới khiến Hoàng hậu nhìn bằng con mắt khác.

Có thể nói trong người không thoải mái ngay trước yến hội của Thái tử, người này cũng không phải thứ gì tốt.

Thái tử thấy mặt A Nguyên có chút khó coi, liền cười nói Phượng Đằng: “Nhìn xem, đây là vì mẫu phi con mà giận dỗi ta đó.”

“cô cô thân thiết với phụ thân, mới lộ biểu cảm ra ngoài mặt.” Phượng Đằng có thể làm Hoàng trưởng tôn nhiều năm như vậy, cũng không phải là ngồi không, liền ở bênmột bên cười hì hì nói.

“Khó lắm mới tới được một lần, lại không được gặp hoàng tẩu, ai lại vui mừng chứ?” A Nguyên liền ngồi xuống bên người Thái tử, buông tay làm vẻ sầu khổ.

Nhưng mà, ánh mắt nàng, trong tiếng cười vui vẻ của Thái tử, hướng lại chỗ thanh niên đang thấp giọng nói chuyện với Phượng Đường ở cách đó không xa. Thấy ngaytrên vẻ mặt đoan chính lạnh lùng của thanh niên này còn ẩn vài phần sát khí, liền nhớ tới gì đó, nhỏ giọng nói với Thái tử: “Trước khi muội xuất cung, chợt nghe nói Hoàng bá nương chỉ hôn cho Nhị Hoàng huynh, lần này Nhị Hoàng huynh trở lại, là vì muốn cưới vợ rồi?” Vẻ mặt nàng thật ra rất bát quái, lại thấy thanh niên kia tựa như cảm giác được phía sau có người đang nhìn mình, bèn quay đầu lại, thấy A Nguyên chột dạ, mới lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

A Nguyên chớp mắt thật nhanh với Trịnh vương.

Phượng Đồng nhìn một màn thân thiết người khác không chen vào lọt này, khóe mặt giật giật điên cuồng, thế nhưng cảm thấy cho dù là Hoàng thượng, cũng nhịn khôngnổi với không khí như vậy. Chỉ là nghĩ đến mình biết lễ qua lại với nhà sui gia làm Hoàng thượng có vài phần vừa lòng với mình, liền gắt gao đè nén hận ý trong lòng, cười gượng, đang muốn nói gì đó, lại thấy Bát công chúa bên cạnh, đang dùng ánh mắt ghen ghét hướng về A Nguyên có thể đắc ý trước mấy hoàng huynh mà nhìn, cũng biết trong lòng nàng ta khó chịu với việc A Nguyên chỉ là một nữ nhi tôn thất lại có phân lượng trước mặt Hoàng thượng và Thái tử hơn cả một công chúa chính tông như nàng, liền vội vàng đè nàng ta lại, thấp giọng nói: “Nghĩ đến mẫu phi ngươi đi!”

Giống như nhớ ra cái gì, Bát công chúa đột nhiên chảy nước mắt, quăng tay Phương Đồng ra một bên, vọt tới trước mặt Thái tử, khóc ròng nói: “Thái tử làm chủ thay muội!”