Editor: Kim Chi
Các nhi tử đều đã lớn, Túc vương phi còn u sầu cái gì nữa?
Nhờ có Túc vương mạnh mẽ che chở ở phía trước, có việc gì phiền lòng, chưa tới được trước mặt Túc vương phi thì đã bị Túc vương thương yêu thê tử giải quyết. Nay Túc vương điện hạ bảo hộ như trước, Khang vương điện hạ đứng dậy, Túc vương phi mỉm cười nhìn trưởng tử vỗ ngực nói "Có đại ca đây" cùng hai tiểu nhi tử, tâm tình liền rất tốt, nói :"Như vậy, giao cho các ngươi hết đó.". Cảm thấy nay mình càng thêm không có gì khúc chiết, nàng quay người lại ghé vào bàn trang điểm thầm thì, "Trước đây, ta nào nghĩ tới, sẽ có ngày hôm nay đâu?"
Thời thiếu nữ nàng bất quá chỉ nghĩ gả cho một phu quân đàng hoàng nào đó, sống vô cùng đơn giản mà thôi.
Thấy trong mắt Túc vương phi lóe hào quang, mặt đỏ cười, hiển nhiên duyên cớ là do mỹ nhân phụ thân nhà mình, A Nguyên nhếch miệng, chỉ nháy mắt ra hiệu cho Túc vương đứng ở phía cửa cũng đang bụm mặt bật cười, khuôn mặt nhỏ nhắn rất chi là sinh động hoạt bát, làm Túc vương tiến đến ôm nàng tung hướng lên trời, "A Nguyên đây là đang hâm mộ mẫu phi ngươi?" Thấy bé mập này ở trong không trung giương nanh múa vuốt, cười khanh khách, Túc vương chỉ cảm thấy mỗi lần vật nhỏ này rời xuống là lại nặng thêm một chút, hơi rùng mình, cũng không dám tung nàng lên trời nữa, chỉ thích đáng đặt A Nguyên ý do vị tẫn (chưa thỏa mãn) sống chết ôm lấy đùi hắn đặt xuống đất.
Nặng như vậy, tốt nhất vẫn là làm đến nơi đến chốn.
Phượng Khanh thấy A Nguyên mắt long lanh lay vạt áo Túc vương, chỉ lắc lắc đầu với Phượng Ngọc đang muốn tiến lên, không muốn quá khứ gặp hình thức mê hoặc của phụ nữ gian xảo quỷ dị này quay lại với hắn.
Túc vương vừa mới luyện võ trở về, lúc này mang theo Túc vương phi cùng mấy đứa nhỏ ngồi lên bàn ăn cơm, thấy A Nguyên rất có lễ nghi, lại còn cũng không có tham ăn, trong lòng trước hết nghi ngờ một chút, nhưng mà nghĩ tới Thái Hậu "giá họa", liền cảm thấy A Nguyên đây là bị hoàng huynh "bức bách", trong lòng cảm khái một chút, gắp cho A nguyên một ít rau xanh, bản thân liền không nhìn thấy gương mặt khuê nữ vặn vẹo, chỉ mỉm cười nói với Túc vương phi: "Mấy ngày nữa, là sinh nhật Diễn vương thúc, chuẩn bị chút lễ vật, chớ để cho người có chuyện rảnh rỗi để nói." Thấy Túc vương phi đáp ứng, hắn tiếp tục nói, "Còn có Thuận vương, nghe nói sinh trưởng nữ, ta là vương thúc của hắn, chuẩn bị khóa trường mệnh là được."
"Chính phi chưa vào cửa, hắn vậy mà trai gái song toàn." Túc vương phi liền cảm thấy không đói bụng nữa, chỉ nhíu mày nói: "Huống chi ta nghe nói, đương gia trong phủ kia vẫn là thứ phi hắn sủng ái, trưởng- thứ không phân như vậy, sau này chỉ đáng thương chính phi của hắn." không phải ai cũng có tâm lý tố chất tốt mới vào cửa đã làm nương như vậy, huống hồ đại tộc thế gia, nhìn nhiều quy củ, đối với thứ trưởng tử là thập phần kiêng kỵ, hơi có chút quy củ hơn người ta, vì nói tức phụ vào cửa, khôngcùng thân gia kết thân tất sẽ kết thù, đều sẽ không tha thứ chuyện như vậy phát sinh.
Nhịn nhịn, Túc vương phi mới nghi ngời hỏi, "Từ gia cũng là đại gia tộc, sao Thuận vương lại đạo đức kém như vậy?" Thuận vương Phượng Đồng có ngoại tổ gia là Từ gia, nghĩ đến đây, Túc vương phi liền lắc đầu nói, "Từ phi bừa bãi, ngược lại lại đáng thương cho Tuệ tần." Tuệ tần là mẹ đẻ Thuận vương, nhưng bởi vì là thứ xuất nên Thuận vương khinh thường, làm Túc vương phi cảm thấy có chút ghê tởm.
Mẹ đẻ cũng có thể đối đãi như vậy, Thuận vương một thân nhìn đã quá hiểu.
"đã là Từ tần." Túc vương lão thần thản nhiên nói.
Phượng Đồng vì sao lo lắng không yên sinh con, tội nghiệp chính phi đành phải vậy?
Còn không phải bởi vì Thái tử đã có đích tử, thứ tử sao? Hoàng tử không có lòng cầu tiến như này đều không phải hoàng tử tốt. Thuận vương muốn thượng vị, trong này, con nối dòng, cũng là thêm lợi thế.
"Nay Tuệ tần nương nương còn có cái phong hào, Từ tần ngay cả cái phong hào cũng không có." Trong cung thay đổi bất ngờ, làm Túc vương phi nghẹn họng nhìn trăng trối, A Nguyên nhìn trộm thấy Túc vương quay đầu đi, nhét một khối bò kho thật nhanh vào miệng mình, trốn phía sau Phượng Ngọc đangchấn kinh mà ăn, xong xuôi mới thật biết điều lau miệng khéo nói, "Tam hoàng huynh người này, thậtchán ghét, chúng ta không nói hắn nữa." Nghĩ tới tiểu tử kia năm đó mơ tưởng Tưởng Như Vân, nay tà tâm còn không chết, A Nguyên liền xoa tay, cảm thấy hẳn phải nên tìm thời điểm chọc hắn một đao.
"Cũng đúng." Túc vương phi cảm thấy bản thân lầm, chỉ cười nói: "không quan hệ với nhà chúng ta, nóinày nọ thật là xui." Thấy Túc vương híp mắt không biết đang suy nghĩ cái gì, liền đẩy hắn nói: "Ta muốn mời nữ nhi bên ngoại lại đây, ý chàng thế nào?"
"Trong vương phủ, do nàng làm chủ." Túc vương thấy tức phụ nhìn mình chăm chú, sắc mặt ôn nhu, ngữ khí cũng nhẹ nhàng, làm A Nguyên ở một bên nhìn thấy ăn không ngon.
Hai vợ chồng già ngấy ngấy nghiêng nghiêng ăn cơm xong, Túc vương tinh thần phấn chấn vào triều đitranh đấu lúc đục với người khác, chỉ chừa Túc vương phi tâm tình không tệ cho A Nguyên gửi thiệp vị biểu tỷ kia nhà nhị dì, làm nàng lẩm bẩm lầm bầm, nếu để nàng nghe ra một chút sai lầm, chỉ sợ Vương gia lập tức không hay ho gì. A Nguyên nhìn theo bái thiếp đi ra ngoài, chỉ bồi Túc vương phi sau một lát, lừa được một tay bảo thạch trang sức, đang cảm thấy mình thật phát tài, chợt nghe thấy bên ngoài có thanh âm thông truyền, chưa thấy qua vị biểu tỷ này, A Nguyên hào hứng đi ra ngoài, song lại thấy mộtthiếu niên mỹ lệ phong khí nhẹ nhàng, mang theo nụ cười ôn nhu đi từ cửa vào, thấy A Nguyên ghé vào hàng lang ngó đầu hướng này nhìn, cười đến mắt cong cong nói: "A Nguyên tới đón tiếp ta sao?"
"Tại sao là ngươi?" Thấy thế mà lại là A Dung, A Nguyên liền lăn ra, chỉ cảm thấy mình thật bá đạo ngăn lại thiếu niên này, vừa nhìn người này còn là tới từ sân nhà mình, liền dùng ngữ khí thật không khách khí nói: "Ngươi tới để làm cái gì?"
"Đương nhiên là để gặp ngươi." A Dung cúi người xuống, chạm với ánh mắt A Nguyên, vẻ mặt thành thật, đôi mắt trong veo diễm diễm.
Này, này, kịch bản không đúng a!
A Nguyên cứ tưởng rằng A Dung lại muốn cười nàng, không nghĩ tới tên này vậy mà thay đổi kịch bản, nhất thời tay chân luống cuống, trồi hướng lê đôi mắt kia A Dung, chỉ cảm thấy tim mình nhảy bùm bùm, ngoài mạnh trong yếu hét lên: "Bản cung, bản cung trở về, làm sao ngươi biết?!" Chớ nói với nàng cái gì mà tim có linh cảm nha, bằng không công chúa điện hạ thật sự sẽ trở mặt!
"Đương nhiên là biết." Có tên phản đồ như Túc vương, A Dung tỏ vẻ quả thực không dễ dàng. Bất quá bản thân mình không phải tên bán bằng hữu, A Dung chỉ cầm tiểu móng vuốt của A nguyên, mỉm cười hỏi: "Ta rất nhớ A Nguyên, A Nguyên, có nhớ ta hay không?"
nói giống như ly biệt 800 năm, kỳ thật hôm kia vừa mới thấy cơ mà?
A Nguyên thấy hắn kéo tay, lại nghe hắn nói nhớ, chỉ bĩu bĩu môi, quay đầu cự tuyệt trả lời vấn đề này.
A Dung nhìn dáng vẻ chết không chịu thừa nhận của bé mập này, tim rốt cuộc lỡ một nhịp.
Bé mập đáng yêu như thế, phỏng chừng không chỉ hắn thấy khả ái, tất cả tên sói già trên đời này, đều sẽ cảm thấy đáng yêu, trước tiên mình đánh hạ căn cơ trong lòng A nguyên đã, tay A Dung xòe ra, trênlòng bàn tay ton dài tuyết trắng, lộ ra thứ gì đó, hắn cúi đầu nhìn nhìn, ôn nhu nói, "A Nguyên xem xem, có thích không?"
A Nguyên tò mò quay đầu nhìn lại, thấy một cây trâm cùng chiếc ô gỗ nhỏ ngắn, không có trang sức nào khác, chỉ là phần cán khắc môt đóa hoa mai nho nhỏ, thập phần thanh lịch, lại lộ ra chút non nớt cùng ngốc nghếch, so ra kém xa những ô gỗ trâm cài Thái Hậu cho nàng, liền tò mò dùng đầu ngón tay chọc chọc cây trâm kia, quay đầu nói: "nhỏ như vậy, cũng chỉ có thể cho tiểu hài tử mang." Cây trâm này cũng không có lớn, vừa nhìn chính là để tiểu hài tử chơi đùa.
"Cho A Nguyên mang." A Dung ôn hòa nói: "Ta lần đầu tiên làm cái này, có chút mới lạ, về sau sẽ tốt." nói xong, chỉ giật giật tay mình, thấy A Nguyên uốn éo người, có chút không được tự nhiên, lại không có nói là không thích, chỉ vừa cười vừa cài cây trâm nhỏ này lên búi tóc A Nguyên, thấp giọng cười nói: "Vẫn là ta càng nhìn càng thích." Lúc trước luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, hóa ra là vì tiểu gia hỏa này không có đồ gì của mình.
"Tay ngươi, là tay người đọc sách, còn làm cái gì khắc khiếc này nọ." A Nguyên chỉ thấy một tay còn lại của A Dung ẩn trong ống tay áo rộng, biết đầu ngón tay kia chỉ sợ còn mang theo vết thương, lại nhìn thấy A Dung tươi cười ôn hòa như gió xuân thì thế nào cũng không nỡ chọc thủng che giấu của hắn, chỉ ngửa đầu yếu ớt nói: "Dao sắc bén như vậy, ngươi cầm ở trong tay, thật dọa người nha."
"Làm việc quen tay mà thôi. Huống hồ..." A Dung đưa bàn tay bạch ngọc lên giữa hàng tóc A Nguyên, vừa chỉnh lại ngay ngắn búi tóc cho nàng, vừa cười nói: "Nam tử Trạm gia, đều thích làm cái này." Năm đó cha hắn chính là dùng một cây trâm không đáng bao nhiêu tiền chinh phục mẫu thân hắn. Nghĩ tới khi đến bây giờ, mẫu thân thật trân ái mỗi một cây trâm phụ thân đưa cho nàng, nhưng mỗi lần đều nhắc tới điển cố cây trâm ấy, A Dung nở nụ cười, không muốn A Nguyên sợ hãi mình, chỉ ôn nhu nói: "Chỉ mong ngày sau, ngươi sẽ nhớ rõ lần này."
"Bản cung, mới không hiếm lạ đâu." A Nguyên cảm thấy A Dung đây là uống lộn thuốc, lại vẫn khôngnhịn được sờ sờ lên cây trâm nhỏ trên đầu mình, cười ra miệng.
A Dung lại không có cười nàng, chỉ tại thời điểm A Nguyên phản ứng kjp che miệng lại, thấp giọng nói: "Ta đã nói với ngươi, dáng vẻ gì của ngươi, đều thật đáng yêu."
Trong ánh mặt trời mùa thu, thiếu niên áo trứng đứng trước mặt mình ấy, dùng giọng nói ôn nhu như vậy, A Nguyên liền cảm thấy A Dung đây là quá phạm quy, chỉ cười hai tiếng, thân thể nhỏ lắc lắc chạy hướng về phía phòng, nửa đường bỗng thấy A Dung từ đằng sau lưng giữ chặt lại, nghe A Dung mỉm cười hỏi: "Ta làm sao lại làm công chúa điện hạ không vui vậy?" hắn thấy nha đầu xung quanh đều tránh đi, liền đè bé mập này xuống, nhìn nàng giãy giụa trong tay: "Công chúa cứ nói, ta sẽ sửa."
"Ngươi vậy mà chạy đi với yêu tinh!" A Nguyên nửa đùa nửa thật nói, "Cũng không bóc cua cho ta nữa!" Nghĩ tới cái này trong lòng không thoải mái, gặp biểu tình lúc này của A Dung, nàng quệt mồm nhỏgiọng nói: "không phải ngươi nói, luôn ở bên cạnh ta sao?"
"yêu tinh?" A Dung có chút không hiểu ra sao, chỉ thấy bộ dáng bé nhỏ của A Nguyên, chỉ an ủi nói: "Ta sẽ không lại rời đi như trước kia." Nếu sau này, A Nguyên thực sự có người trong lòng, nếu hắn khuynh tẫn toàn lực đều không thể mang nàng trở lại, hắn chỉ muốn chúc phúc cho nàng ngày sau mỹ mãn, sẽkhông ở lại bên cạnh nàng khiến nàng khó xử.
Mẫu thân nói đúng, A Nguyên là đứa nhỏ mềm lòng, hắn không thể ỷ vào điều này, mà làm phiền nàng.
Nhìn tiểu cô nương trước mắt đỏ mặt rầm rì, A Dung trên mặt mỉm cười, trong lòng lại thở dài.
A Nguyên thân cận hắn, đương nhiên là tốt. Chỉ là từ giây phút động tâm kia, luôn sẽ lo được lo mất này nọ. So với A Nguyên không buồn không lo, tâm tư trong lòng hắn, cuối cùng sẽ càng nhiều.
Trước đây thích trêu chọc nàng, muốn ánh mắt nàng đặt lên người mình. Nhưng ngày đó, lời nói ý vị thâm trường của mẫu thân thanh thỉnh hắn.
"A Nguyên đề phòng ngươi như vậy, thật sự hẳn nên có hành động như thế ư?" Mẫu thân ôn nhu, lần đầu lôi kéo tay hắn nói, "Muốn một người trong lòng có ngươi, phải đối tốt với nàng, so với bản thân còn hoàn hảo hơn mới đúng. Tâm tình của ngươi, cũng phải để nàng biết."
"A Nguyên muốn ăn thịt cua, ta bóc cho ngươi ăn." Thấy A Nguyên dùng ánh mắt không thèm đoái hoài đến mình, A Dung chỉ cảm thấy tâm mềm nhũn, tiến lại nắm tay A Nguyên, thấy nàng lúc này đây, quả nhiên không có phản đối, cũng không cố ý đối nghịch với mình, trong lòng có vài phần đồng ý với lời của mẫu thân, khẽ giọng cười nói: "Mặt ngươi có chút khó coi, có vấn đề gì sao?"
A Nguyên sờ sờ mặt mình, cảm thấy A Dung thật như thần, miệng liền thở dài nói: "Trong cung như vậy, có ai sẽ thực sự tốt đâu?" Bất quá là hàm hồ một câu, rồi mới tiếp tục nói: "Lúc trước, chuyển nhà tứ tỷ tỷ chắc ngươi có biết?"
"Thời điểm Lý quốc công ra lôi ra vị tiền phu nhân kia, ta cùng mẫu thân vừa vặn nhìn thấy." A Dung thấp giọng: "Việc này, theo suy nghĩ của ta, Lý quốc công dĩ nhiên không đúng, nhưng tứ phò mã khong che chở đươc thê tử của chính mình, cũng có chút mềm yếu quá."
Khắp kinh thành đều cảm thấy tứ phò mã đáng thương, A Dung thế mà lại nói ra lời này, A Nguyên liền kinh ngạc ngẩng đầu, thấy gương mặt đẹp của A Dung lộ ra tối tăm nhàn nhạt, ánh mắt thiếu niên này dừng tại xa xa, rồi trầm giọng nói: "Phu nhân Lý quốc công bạc đãi hắn cùng Tứ công chúa, cũng khôngphải một sớm một chiều, từ trước đó, hắn làm được gì? Hậu quả nhún nhường từng bước, là bị dẫm lên hết mặt mũi, liên lụy thê tử thương tâm, tổ mẫu bệnh nặng, phụ thân cũng gặp tai ương, như này, không có chút gánh vác." Tứ phò mã ôn hòa, không thích tranh đấu tính kế, cố nhiên không có chỗ sai, nhưng khiến thê tử cũng phải chịu ủy khuất, không có gánh chịu thay.
không phải bảo hắn làm nghịch tử, như đông não một chút, rất khó sao?
"Làm một nam tử, không thể che chở phía trước cho thê tử, ngược lại phải để tổ mẫu cùng Nhạc gia ra tay mới thoát khốn cảnh, lại không cách nào ước thúc hậu trạch." A Dung dừng một chút, rồi mới mỉm cười nói: "May mắn, tứ phò mã không có tâm làm quan gì đó." Bằng không , còn không bị mấy lão cáo già nhai hết xương?!
"Ngươi nói, rất có đạo lý!" A Nguyên vốn không phục muốn phản bác, nhưng há miệng thở dốc, vậy mà cảm thấy lời A Dung nói là điều mình khảm trong tâm, lúc này liền hữu khí vô lực cúi thấp đầu xuống.
"Ngày sau thê tử của ta, cho dù mọi người đều nói nàng là ác nhân, không thích nàng, nhưng chỉ cần ta còn có một hơi, sẽ để nàng trải qua những ngày khoái hoạt nhất bên ta." A Dung tiếp tục nói: "Lý quốc công không che chở được phu nhân, lại không dám tranh phong, chẳng làm được gì." Phu nhân Lý quốc công khóc lóc bị hưu ra khỏi phủ, Lý quốc công e ngại hoàng mệnh, ngay cả đầu đều không dám lộ, hoàn toàn không chút nhớ tới tình cảm quá khứ, cũng đích thực làm người ta ghê tởm.
A Nguyên ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn sườn mặt trơn bóng của thiếu niên bên cạnh, lại không rời mặt được.
Nàng thấy qua nam tử như vậy, về sau, có thể có ai, có thể lay động nàng?
Trong lòng cảm thấy có chút suy sụp, nàng chỉ nắm chặt tay béo trong tay A Dung, nói nhanh: "Vào phòng đi."
A Dung cũng biết có chừng mực, chỉ ôn nhu cười cười, vừa ngẩng đầu liền thấy Phượng Khanh đứng ở cửa vẻ mặt mỉm cười nhìn, phía sau hắn, một tả một hữu thần giữ cửa Phượng Ngọc cùng Phượng Khuyết như hổ rình mồi, vẫn cảm thấy là không thể cứng rắn địch lại, đành phải dùng biểu tình nói với ba vị gia hỏa cản đường: "Ta đến thỉnh an vương phi." Phượng Khanh sẽ không nói, ôn nhu như thế kỳ thật xấu nhất, hắn (AD) chỉ cười nói với Phượng Ngọc Phượng Khuyết: "Mấy ngày trước đây, cấp dưới của phụ thân hồi kinh đến chỗ phụ thân thỉnh an, nhị đệ tam đệ nhà ta được mấy thanh loan đao rất tốt, còn nói muốn luận võ cùng hai vị điện hạ, không biết..."
"Loan đao?" Phượng Ngọc ánh mắt sáng rực lên.
"Luận võ?" Phượng Khuyết chỉ thiếu nhảy lên hoan hô.
"Thỉnh Trạm đại ca vào bên trong." Hai huynh đệ liền lộ ra nụ cười chân thành nhiệt tình, hoàn toàn quên mất mới vừa rồi còn muốn chặt họ Trạm dám can đảm sờ tay béo của muội muội nhà mình này cho chó ăn.
Đối mặt hai gã làm phản đó, A Nguyên lặng lẽ ghi tạc vào danh sách đen trong lòng, chờ về sau báo thù.
A Dung dễ dàng bắt được hai anh vợ, rồi mới hài lòng dắt A Nguyên đến chỗ Túc vương phi thỉnh an. Bất quá mới nói vài câu, liền nghe bên ngoài có tiếng bẩm báo, nói là nữ nhi bên ngoại của Túc vương phi tới. A Dung hơi do dự, lại vẫn tránh được, chỉ trò chuyện với Phượng Khanh, chỉ có A Nguyên cạnh Túc vương phi tò mò thấy một tức phụ trẻ tuổi mỹ mạo tiến vào, không quá gần, lại đây thỉnh an Túc vương phi: "Thỉnh an dì." Giọng nói ôn nhu như nước, liền khiến A Nguyên thập phần thân cận.
"Tiểu Hoàn tới rồi à." Thấy tiểu tức phụ khởi sắc hoàn hảo, xiêm y trang sức đều không xưa cũ, Túc vương phi liền biết những ngày qua của nàng không tệ, vốn lo lắng cháu gái ngoại chịu thiệt, nay thấy nàng Túc vương phi cười hỏi: "Ngươi đi ra ngoài, có ai hỏi gì ngươi không?"
Tiểu tức phụ này họ Trần danh Hoàn, nghe xong lời nói mang vài phần sắc bén của Túc vương phi, vội vàng nói: "Bà bà (mẹ chồng) trong nhà hỏi vài câu, nghe nói dì tìm ta lại đây, liền vội vàng chuẩn bị xe cho ta, e ta để dì đợi lâu." Dứt lời, ánh mắt dừng lại trên ngươi A Nguyên đang trơ mắt nhìn mình, đỏ mặt hỏi: "Đây chính là công chúa?"
Giọng nói của nàng ôn nhu cung kính, lại mang theo ý kính sợ nhìn người trên, Túc vương phi thương xót nàng, nhẹ nhàng nói: "Đều là tỷ muội, khách khí như vậy làm gì? Biểu tỷ biểu muội các ngươi, xưng nàng một tiếng A Nguyên là được." Bảo Trần Hoàng ngồi bên cạnh mình, rồi mới lên tiếng: "Hôm qua trong cung, A Nguyên không cẩn thận, có va chạm với Vương quý nhân, nhà bọn họ, không có đối ngươi có gì không tốt sao?" Thấy mặt Trần Hoàn khẽ nhúc nhích, liề cau mày nói: "Ta cùng với mẫu thân ngươi là tỷ muội ruột, hoàn toàn không có đạo lý xa lạ! Túc vương phủ không phải nhất đẳng, bất quá chiếu cố ngươi, vẫn đủ lực."
"Bà bà ta tuy không quá hoan hỉ, nhưng cũng không nói gì ta." Trần Hoàn lắc đầu cười, nghĩ nghĩ, mặt lại đỏ, thấp giọng nói: "Năm đó lục dì đưa ta hai ma ma, phu nhân Thành Dương bá đưa ta hai nữ binh, bà bà tuy ngoài miệng không tốt, lại là người nhát gan, cũng không dám trách móc nặng nề ta." nói đến cùng, vẫn là nhờ phu nhân Thành Dương bá đưa hai nữ binh vương phủ lợi hại, phòng ngừa quý nữ tôn thất giận giữ, huống hồ đối với người đọc sách mà nói, hai nữ binh này vũ lực đặc biệt có giá trị cao, thời gian lâu dài, lại có đồ cưới của nàng chuẩn bị cho đường làm quan của phu quân, bà bà ngoài miệng khó mà nói gì được.
"không trách móc nặng nề?" Túc vương phi cười lạnh nói: "không trách móc nặng nề, lại làm ngươi vứt bỏ mặt mũi tới cửa các nơi, lại vì cái gì?!" Thấy Trần Hoàn cúi đầu không nói, nàng trách: "Ta là dì ruột của ngươi, chẳng lẽ trong lòng ngươi, một lời thật lòng cũng không được?"
"Qua ngày cũng không khó khăn, cho nên ta mới như thế." Trần Hoàn chỉ thấp giọng nói: "Bà bà ta có chút hồ đồ, nhưng cũng không phải chuyện gì lớn. Vài hôm trước, bởi vì việc của quý nhân nên đến các nhà khác, chỉ là nay tốt hơn nhiều, chung quy..." Nàng dừng một chút, trên mặt lộ ra nụ cười thanh đạm: "Trong nhà cũng không có giàu có, tiêu dùng như vậy, đích thực khiến người cảm thấy gian nan." Lúc Túc vương phi định mở miệng, nàng đỏ mặt nói: "Nếu không phải ta còn có đồ cưới các dì cho năm đó, trong nhà đều đói."
A Nguyên bị nội tình này dọa sợ ngây người, hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
Vương quý nhân nếu biết, chỉ sợ càng thấy ngượng.
"Bạc cái gì, nào hẳn nên treo ngoài miệng chứ?" Từ trước Trần Hoàn có chút sợ hãi vài vị dì.
Mẫu thân nàng là thứ xuất, vốn lưng không thẳng, vài vị dì gả đi đều nhà vô cùng tốt, thất dì với mẫu thân là cùng cha khác mẹ lại là vương phi, làm lòng nàng có chút không dám trèo cao, miễn cho các dì cảm thấy mình như con buôn. Nay thấy Túc vương phi chân tâm thương yêu nàng, lòng sinh thân cận, nói lời thật, nghĩ tới diễn xuất của cả gia đình nhà kia, nàng chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng phiền chán, lắc đầu nói: "Có ai không hiểu đời sau gian nan, trong nhà đã sớm bại hoại, nay toàn dựa vào tiền đồ đồ cưới của ta, nào còn có thể nói với ta nhiều lời khó nghe chứ?"
"Vương quý nhân cứ chơi đùa như vậy, thế mà còn dám bày ra dáng vẻ thanh cao?" Nghĩ tới Vương quý nhân đối với mình "Băng thanh ngọc khiết không muốn dính tới khói lửa dân gian", Túc vương phi liền cảm thấy thế giới thật to lớn.
Trần Hoàn cười cười, cũng không nói nhiều.
một gia đình kia đều mang tiên khí, bạc đặt trên tay còn thấy dơ bẩn, nàng thật không biết năm đó tổ phụ tổ mẫu làm bằng hữu tốt thế nào với loại gia đình này, còn có hứa hẹn hôn ước.
"Bất kể thế nào, lúc này đây, là A Nguyên làm phiền hà biểu tỷ." A Nguyên thò đầu ra, lôi kéo tay Trần Hoàn nói: "Chỉ là ai cũng không ngồi không, nếu Vương quý nhân muốn tìm tỷ gây phiền toái, cứ nóicho ta biết, biểu tỷ không dễ nói chuyện, ở trong cung, ta không tin không chế trụ được một quý nhân nho nhỏ!" Lúc nói lời này, trên mặt A nguyên liền sinh ra vài phần lợi hại.
"không cần đâu biểu muội." Trần Hoàn chỉ mỉa mai cười, thấp giọng nói: "Chỉ cần nhắc tới bạc với bà bà, tự nhiên có thể yển kỳ tức cổ (im hơi lặng tiếng, ngừng phê phán hoặc trách mắng)." Huống hồ trong nhà nữ binh chỉ cần trừng mắt, bà bà chỉ dám mạnh kia, liền ỉu xìu.
"Chỉ là..." Trần Hoàn bồi Túc vương phi nói chuyện, lại cười một trận, rồi mới do dự nói: "Vị quý nhân kia nhà ta, từ trong cung nói ra, muốn đem em gái chồng nhà ta gả cho nhà dòng dõi, để giúp đỡ trước, cái này, thật sự có chút khó làm."