Thịnh Thế Vinh Sủng

Chương 49




Editor: Kim Chi

Hoàng thượng tâm trí đang vui sướng vì giải quyết được biểu đệ ngu xuẩn Lý quốc công, lập tức bị buồn bực.

Hoàng thượng cũng là người, cũng nghĩ tới cuộc sống khoái hoạt, mỗi ngày cứ vào hậu cung lại thấy oán phụ là thế nào? Còn không cho người ta một ngày lành?

Hoàng Hậu lại không cho là đúng, chỉ mỉm cười gọi cung nữ bên cạnh ra bên ngoài đem phi tần khóc như cha chết kia mang vào.

A Nguyên không có hứng thú gì, lúc này toàn bộ thân thể đang chôn vào trong ngực Hoàng thượng, ngồi trên đầu gối người khổng lồ trước chiếc bàn, đôi đũa nhỏ thật nhanh hướng tới một bàn thịt dê, miệng đầy dầu mỡ, vừa ăn vừa nghiêm trang nói: "Hơi già." Thấy Hoàng thượng đang chuyển tay bưng chung rượu phốc xuy cười một tiếng, mới chỉ huy, "Hoàng bá phụ gắp cho ta cái kia!" nói xong, thấy một cung nữ đi lên muốn bưng tới đĩa thịt anh đào nàng vừa chỉ, liền trợn trắng mắt nói, "thật khônghiểu chuyện, đây là, đây là, A Nguyên cùng hoàng bá phụ phối hợp ăn ý."

Hoàng thượng tính tình bị bé mập tham ăn này làm hỏng rồi, đôi đũa chịu mệt nhọc cố chấp gắp thịt cho đứa nhỏ đang vùi đầu ăn.

Hai vị này rất hài hòa, Từ phi ở một bên khóc, mắt thấy Hoàng thượng vẻ mặt ôn nhu ôm cháu gái, nghĩ tới bát công chúa khóc lóc sướt mướt trong cung mình, tâm tình lại không tươi đẹp, vốn là vài phần giả khóc, nay nước mắt thực sự lăn ra, hung hăng trừng mắt nhìn Vinh Thọ công chúa không hiểu quy củ kia, rồi mới khóc kêu lên, "Bệ hạ làm chủ cho thần thiếp!" nói xong, liền chỉ vào vẻ mặt mạc danh kỳ diệu (không hiểu gì cả) của A Nguyên nói, "Bát công chúa của thần thiếp, trong hoa viên du ngoạn vui vẻ, thế nào lại va chạm Vinh Thọ, lại đánh nàng thật thảm!!"

Ha hả... Đây chẳng lẽ là đến cáo trạng?

A Nguyên không lên tiếng, chỉ lầm lũi ăn gì đó, thuận tiện còn bưng chén rượu lên cho Hoàng thượng uống một ngụm, gắp đồ ăn cho Hoàng Hậu, đặc biệt nhu thuận khả ái, vẻ hung thần ác sát như lúc ban ngày cưỡi trên người bát công chúa hung hăng đánh nửa phần cũng không có.

Hoàng thượng nhìn thấy Từ phi liền đau đầu.

hắn thích mỹ nhân, nhưng mà mỹ nhân này đích thực phiền toái. Lúc trước hoàn hảo, nay Từ phi làm việc ngày càng thái quá, không hay đi tới cung nàng nữa, các loại oán giận ghen tị, tâm tình ai có thể tốt lên được? Huống chi vì Vương quý nhân có thai, trên triều Từ gia liên tiếp buộc tội Vương gia, liền khiến Hoàng thượng cảm thấy dã tâm này của Ừ phi có chút lớn, vậy mà còn muốn mưu toan ảnh hưởng trên triều, lúc này trong lòng không thích thú, miệng chỉ tập trung ăn ăn, cũng giống như A Nguyên mỉm cười cúi đầu gắp một nhánh tố tâm cải thảo cho Hoàng Hậu, mới chậm rãi nói, "Ngươi vì sao, không thỉnh an Hoàng Hậu?"

Từ phi giờ phút này, chính là kinh ngạc nhìn Hoàng thượng vẻ mặt ôn hòa gắp gồ ăn cho Hoàng Hậu dối trá giả dối kia, giữa hai người đó lúc này có một loại thân cận nàng không cách nào tiến vào trong, lại thấy Hoàng thượng mỉm cười với Hoàng Hậu, không một cái liếc mắt nhìn mình, chỉ cảm thấy lòng bị Hoàng thượng hung hăng đam một đao. Nàng vốn kiêu căng, nay Hoàng thượng không thích nàng, bất quá cũng không làm gì, cũng không trách móc nặng nề, liền có chút không nhịn được nói, "Chẳng lẽ nhìn thấy thần thiếp, Bệ Hạ cỉ có một câu này?" Nghe bát công chúa bị thương, Hoàng thượng một chút phản ứng cũng không có, làm thế nào Từ phi có thể phục?

"Mà thôi, đều là tỷ muội trong cung, Từ phi muội muội cũng là nóng nảy, Bệ Hạ chớ so đo cùng nàng." Hoàng Hậu tự nhiên tự tại, chỉ dừng một chút, ánh mắt rơi trên khuôn mặt Từ phi, thưởng thức sắc mặt nàng ta một lát, miệng rất ôn hòa nói, "Chỉ là không có quy củ, sẽ khiến các muội muội bên cạnh khôngphục, trong cung lại khó có được uy tín." Thấy Hoàng thượng không lưu tâm, chỉ kéo lại móng vuốt đang tò mò tiến tới chung rượu của A Nguyên, ánh mắt dừng tại trên người từ phi không đem nàng để trong mắt, trầm giọng nghiêm nghị nói, "Phạt Từ phi bổng lộc nửa năm, đóng cửa suy ngẫm."

Từ phi xuất thân gia tộc lớn, chút bạc cho phi tử trong cung kia nàng chẳng để vao mắt, nhưng đây là thể diện, da mặt mình bị Hoàng Hậu lột xuống dẫm, thế nào có thể nhẫn, chỉ quay đầu vội vàng nhìn về phía Hoàng thượng.

"Hoàng Hậu công bằng." Hoàng thượng liền vuốt cằm nói.

Hoàng thượng vẫn luôn cảm thấy, nếu hắn đã đem hậu cung giao cho Hoàng Hậu, ước thúc* tần phi, việc thưởng phạt, không cần hắn tốn nhiều miệng lưỡi, như thế, cũng để Hoàng Hậu có uy tín khôngngười dám khinh thị.

Ước thúc: Hạn chế, ràng buộc. Ý nói lấy lễ phép làm khuôn mà bắt phải theo để không cho vượt ra ngoài được (theo Hán Việt từ điển)

"Chỉ là nhóm tỷ muội chơi đùa nói giỡn một chỗ, như muội muội vừa nói, chẳng khác nào người ngoài nghe xong lại nghĩ A Nguyên khi dễ Nam Dương." Nam Dương công chúa, là phong hào của bát công chúa, lúc này Hoàng Hậu gọi nàng là Nam Dương, lại gọi nhũ danh của A nguyên, ai xa ai gần qua nhiên vừa nghe là hiểu ngay, lúc A Nguyên muốn há miệng nói, Hoàng Hậu liền mỉm cười nói với Hoàng thượng, "Như thần thiếp nói, Nam Dương cũng quái gở chút, dưới gối thần thiếp, A Nguyên cùng tiểu Ngũ đều là đứa trẻ ngoan, bảo nàng ước thúc muội muội ngay trong cung của mình, tuy có mỹ danh, nào có thể vui vẻ chứ?"

nói tới cái này, vẻ mặt Hoàng thượng kinh ngạc.

Hoàng Hậu đối với công chúa, đều là chân tâm thương yêu, Từ phi xử sự lại làm người cảm thấy đây là đang e ngại Hoàng Hậu hại bát công chúa, huống hồ bát công chúa còn nhỏ tuổi, một thân oán khí, nào có nhu thuận khả ái như trẻ con bình thường, bởi vậy trong lòng Hoàng thượng cũng có chút khôngthích.

"Hoàng Hậu nương nương nói như vậy, chẳng phải tránh nặng tìm nhẹ?" Từ phi chỉ khóc nói, "Chơi đùa nói giỡn, phải dùng đến bạo lực? không phải vì ngài sủng ái Vinh Thọ, mà lấy bát công cúa của ta làm hòn đất!"

"Việc này, ta sẽ nói rõ với hoàng bá phụ." Thấy Hoàng thượng bất động thanh sắc, A Nguyên liền biết hắn cũng không có để tâm quá mức, A Nguyên lại không muốn Hoàng Hậu che tội danh cho mình, chỉ leo ra từ trong ngực Hoàng thượng, đứng trên mặt đất ngửa đầu nói, "Hoàng bá nương đến trễ, chỉ thấy ta cãi nhau với bát hoàng muội! Ta lừa hoàng bá nương, quả thật đã độn thủ với bát hoàng muội!" Đẩy Hoàng hậu ra khỏi chuyện này, rồi mới lý trực khí tráng* nói, "Chỉ là, không thể không có nguyên do, A Nguyên sao có thể thành người không nói lý chứ?"

Lý trực khí tráng: lý luận vững chắc, tác phong hiên ngang.

"Ngươi có nguyên do gì?" Hoàng thượng đương nhiên biết tranh chấp trong ngự hoa viên, bằng khôngcũng sẽ không nghe bát công chúa bị thương cũng chẳng quan tâm, nhưng mà thấy dáng vẻ A Nguyên hiên ngang như vậy, liền mỉm cười hỏi.

"Chặn lại tần phi đang có thai, đây là điều hoàng nữ có thể làm sao?" A Nguyên cũng không khách khí, chỉ dùng ngôn từ chính nghĩa nói, "Huống hồ có thể tiến cung, có thể hậu hạ hoàng bá phụ, đây là tạo hóa trời xanh, tại sao lại nói là ti tiện? Làm tần phi hoàng bá phụ, thế nào có thể để người chửi bới?" không đề cập tới nàng là vị xuất thân Túc vương phi mới đánh bát công chúa, chỉ là Hoàng thượng thấy nàng còn biết che giấu cho Túc vương phi, khuôn mặt nhỏ nhắn béo béo không đỏ không trắng, liền cười lắc đầu, lúc này mới có chút nghiêm nghị nhìn Từ phi, "Việc đó, ngươi lúc vừa rồi, không hề nói cho ta?"

"Xuất thân Vương thị là cái loại gì, bát công chúa mắng nàng chẳng lẽ lại sai?" Từ phi thương tâm hỏi, "Chẳng lẽ một cái quý nhân, so với khuê nữ của Bệ Hạ còn lớn hơn?"

"Dĩ nhiên không phải." Hoàng thượng chỉ lãnh đạm nói, "Vương thị, so ra kém Nam Dương." Thấy mắt Từ phi sáng ngời, hắn càng lạnh nhạt nói, "Bất quá, ngươi ngay trước mặt trẫm, gán tội A Nguyên, nóinàng ương ngạnh, thật cho rằng trẫm nghe không hiểu? Hay là..." hắn đột nhiên cười lạnh mà nói, "thậtcho rằng trẫm là kẻ điếc người mù, không biết các ngươi ở phía sau giở trò?!" nói xong, vẻ mặt thất vọng nói, "Niệm tình Thuận vương cùng Nam Dương, còn có Tuệ tần, trẫm vẫn đối đãi ngươi không tệ, không nghĩ tới nuôi lớn dã tâm của ngươi!"

"Huống hồ Vương quý nhân cũng có cốt nhục hoàng bá phụ." A Nguyên không chút do dự lấy Vương quý nhân ra thọc cho Từ phi một đao.

Từ nhỏ Từ phi này đã có địch ý khó hiểu với nàng, lúc nhỏ không nói, nay không báo thù, chẳng lẽ vẫn chờ mấy năm nữa?

"Việc này, ai đúng ai sai chấm dứt tại đây." Hoàng Hậu mắt thấy Từ phi có biểu tình sắp hỏng mất, ôn hòa nói, "Hoàng thượng hôm nay cũng mệt nhọc, muội muội tội gì ở trong này làm Bệ Hạ hao tâm tốn sức chứ? Đợi ngày sau, Bệ Hạ tự nhiên sẽ đi an ủi ngươi cùng Nam Dương."

"Hoàng Hậu nương nương nói lời này, là nhục nhã thần thiếp sao?" Nghe xong cái gì "Đợi ngày sau", Từ phi liền nhịn không được khóc lóc, "Bên trong hậu cung, ai chẳng biết Hoàng Hậu chiếm giữ Hoàng thượng, nay nói lời này, là châm chọc thần thiếp? Thần thiếp không phải người được sủng ái, lại cũng..."

"Đủ rồi!" Từ phi khóc nháo một phen, làm Hoàng thượng đau cả lỗ tai, lúc này thấy Từ phi chỉ trích Hoàng Hậu, nhất thời giận giữ, đứng dậy ném vỡ chén rượu trong tay, lạnh lùng nói, "Ngươi ngày thường, chính là nói chuyện với Hoàng Hậu như vậy?" hắn mọi ngày là dáng vẻ ngôn hòa, nào có giận dữ như vậy, Từ phi lần đầu thấy, sợ ngây người, chỉ sững sờ nhìn Hoàng thượng, liền Hoàng thượng dùng sức thở hổn hển mấy cái, rồi mắng lớn, "Đều là do trẫm sủng ái, dung túng ngươi không biết trời cao đất rộng! một cái phi vị, cũng dám tranh phong với Hoàng Hậu sao?!"

"Bệ Hạ." Hoàng Hậu lại biết, Hoàng thượng tức giận như vậy, một nửa quả thật là vì mình, nửa kia, là vì giờ phút này nghĩ tới thời điểm Hoàng thượng là Thái Tử kia, nguyên nhân vị quý phi được sủng kia, lúc này mới vội vàng đứng dậy, "Bệ Hạ chớ tức giận, Từ phi hôm nay hành động càn rỡ, thần thiếp tự nhiên sẽ có trách phạt."

"Thường ngày ngươi ôn nhu, liền để nàng lên mặt!" Hoàng thượng nhìn chằm chằm Từ phi nhìn mình hoảng sợ, gằn từng chữ: "Từ thị vô đức, sao xứng phi vị? Giáng xuống tần, khóa cung tự kiểm điểm!" Thấy Từ tần xụi lơ tại đất, chỉ lạnh lùng nói, "Xui xẻo!" Liền phất ống tay áo một cái, tự mình hướng tới ngự thư phòng hờn dỗi mà di.

A Nguyên nhìn hoàng bá phụ đi xa xa, cũng cảm thấy lửa giận này của hắn có chút kỳ lạ, nhưng mà thấy vẻ mặt Hoàng Hậu sáng tỏ, liền hiểu trong chuyện này tự nhiên có nguyên nhân. Đối với việc mình không nên biết, nàng xưa nay không tò mò, chỉ thấy lúc này Hoàng Hậu gọi cung nữ đưa Từ phi khóc sướt mướt đi, mới cáo từ Hoàng Hậu, chân chạy chó rượt hướng đến cung Thái Hậu, dọc đường đi như bay, làm đầu nàng đổ đầy mồ hôi, chỉ vọt vào cung Thái Hậu liền kêu lên, "Hoàng tổ mẫu cho A Nguyên nước đường uống!" nói xong, còn liếm môi mình nói, "Mang nước có vị nha, không cần nước trắng!"

"Đây là tật xấu kiểu gì, thế nào lại không uống nước trắng?" Nàng một đường như quả bóng nhỏ lăn tới đây, quả thực vô cùng thê thảm. Túc vương thấy bé mập này vừa tiến vào liền muốn thức ăn thức uống, mặt liền nhăn lại, nghĩ nghĩ mĩ mạo của mình cùng Túc vương phi, lại nhìn một thân thịt mỡ của A Nguyên, không khỏi ai oán nói với Thái Hậu, "Hoàng huynh đây là muốn làm cái gì? Nuông chiều A Nguyên như thế, ngày sau làm thế nào?" hắn còn chưa biết công tích vĩ đại lúc sáng của khuê nữ trong ngự hoa viên, bởi vậy còn cảm thấy khuê nữ nhà mình chỉ bưu hãn trên hình thể.

A Nguyên trợn tròn mắt nhìn Túc vương muộn như vậy còn ở lại trong cung, xoa xoa mắt mình, rồi mới cười hì hì hành lễ với hắn, sau liền nói, "Nước trắng không vị, bị nghẹn."

"nói nghe một chút, chẳng lẽ nước còn có thể gây nghẹn?" Túc vương nhìn khuê nữ, phát sầu a, chỉ giận dữ nói, "Bụng rộng người béo, đại mỹ nhân ở đâu đây?"

"Về sau nhất định là đại mỹ nhân." A Nguyên chỉ xoay người nhào vào trong ngực Thái Hậu càng yêuthương nàng hơn, thấy Thái Hậu cho cung nữ mang trà táo đỏ đến, liền uống ừng ực, quẹt lau miệng, thế này mới vỗ ngực nhỏ nói với Thái hậu, "Mới vừa rồi hoàng bá phụ thật tức giận a, còn giáng vị Từ phi nương nương, Từ phi... Từ tần nương nương vẫn là để người mang đi." nói xong, liền nói Từ phi đủ loại, lập tức thấy Thái Hậu trên mặt lộ ra ý cười lạnh, châm chọc nói, "Ỷ vào Từ gia, nàng xưa nay cảm thấy chính mình tài trí hơn người. Ai gia liền biết phúc của nàng chẳng được bao lâu, nay, không phải vậy sao?"

Hoàng thượng đã nếm qua nỗi khổ trưởng- thứ không phân, huống hồ như thế cũng sẽ làm trên triều rung chuyển, nào sẽ để người có dã tâm tiêu dao tự tại.

Túc vương chỉ làm như không nghe thấy, sờ ngọc bội bên hông, thấy A Nguyên quay đầu lại nhìn mình, liền cười hỏi: "Bé mập không có lương tâm, còn biết phụ vương ngươi đang ngồi đây cơ à?"

"Phụ vương lúc này còn không xuất cung, nhất định là vì A Nguyên." A Nguyên thấy trên mặt Thái Hậu lộ ra vẻ không nỡ, liền thăm dò hỏi: "Chẳng lẽ, là vì muốn mang A Nguyên ra cung?"

"Sắp đến đại thọ ngoại tổ ngươi." Túc vương liền ôn nhu nói, "Huống chi mẫu phi cùng đại ca cũng nhớ ngươi, chẳng lẽ, A Nguyên một chút cũng không nhớ chúng ta sao?"

Nếu nói A Nguyên không nghĩ đến chuyện ra ngoài cung, đó là nói dối, chỉ là cảm giác được Thái hậu không nỡ, nàng liền một bên túm tay Thái Hậu, một bên cười xấu xa nói: "Nhớ mẫu phi cùng đại ca, có thể tưởng tượng, có thể tưởng tượng." Về phần Túc vương điện hạ, xin lỗi, không có phần đâu.

Túc vương bị khuê nữ không hay ho này làm cho tức giận đến nghiến răng, nhưng mà thấy Thái Hậu cười, liền chỉ có thể nhẫn khẩu khí này, lại cam đoan với lão nương mấy ngày nữa sẽ trả lại bé mập, rồi mới ôm lấy vật nhỏ nặng này nhanh như chớp mang ra khỏi cung hướng về Túc vương phủ. Dọc đường chỉ muốn chộp đứa nhỏ béo này xử lý một trận, không nghĩ tới vật nhỏ rất không có cốt khí, thấy hắnmuốn đánh cái mông nhỏ của mình, hoàn toàn không có chút chướng ngại ghé vào trong lòng hắn tội nghiệp câu xin tha thứ, đôi mắt nhỏ vô tội kia, chỉ làm Túc vương mềm lòng, lại không xuống tay được.

Đương nhiên, sau Túc vương điện hạ liền hối hận.

Vừa hồi vương phủ, ôm vật nhỏ này vào phòng, tên mập này ngay lập tức nhào vào lòng Túc vương phi tố cáo, "Phụ vương muốn đánh đánh mông nhỏ của A Nguyên!"

Đắm chìm trong ánh mắt khiển trách của ái thê thương con, Túc vương quay đầu nhìn nhìn bên ngoài, cảm thấy lúc này đã có thể dùng lông ngỗng cho trận đại tuyết được rồi.

"Chỉ là Túc vương yêu thương A Nguyên như vậy, chỗ nào có thể xuống ta được đâu?" A nguyên che miệng cười xấu xa, che lại cái chỗ răng thiếu của mình.

Đây chính là lịch sử đen tối, không thể để nhiều người nhìn thấy hơn!

Túc vương nào không biết tâm tư này của khuê nữ, bất quá hôm nay thật sự đã muộn, hắn cũng e bọn nhỏ nghỉ ngơi không tốt, thấy chẳng những Túc vương phi, ngay cả ba nhi tử phía dưới đều nhìn hắn, liền thấp giọng ho một tiếng, làm ra bộ dáng uy nghiêm, "Bướng bỉnh! Còn không mau quay vê nghỉ ngơi?" Thấy các nhi tử thành thật câng lời, thế này mới bất đắc dĩ chạm ánh mắt giảo hoạt của A Nguyên, trong đầu lặng lẽ nghĩ, liền hù dọa nói, "Đứa nhỏ không ngoan, sẽ bị vứt bỏ!" Thấy tên béo này dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình, đến cùng cảm thấy chính mình có chút thất bại, chỉ đối với Túc vương phi cũng khinh thường hắn làm ra vẻ đáng thương mà nói, "Vương phi còn không tiễn nàng trở về phòng?"

Khuê nữ trở về, đuổi vương gia tới ngủ thư phòng, thật sự là đại trượng phu?

"Tự ta có thể đi." A Nguyên cảm thấy mỹ nhân phụ thân nay còn dùng sắc đẹp để mê hoặc Túc vương phi, thật là quá không nhìn thời điểm mà tiến hành, bản thân chỉ chạy tới cửa nói, "Ta có thể tự mình đi."

Ở trong cung tuy tốt, nhưng A Nguyên vẫn cảm thấy vương phủ nhà mình càng tự tại. Bản thân ở trong phủ cực lớn lắc lư trong chốc lát, A nguyên liền về phòng nghỉ ngơi. Đến ngày hôm sau, nàng dứng dậy đến chỗ Túc vương phi thỉnh an, liền thấy trừ Phượng Khanh ở ngoài, tam ca Phượng Ngọc, tứ ca Phượng Khuyết thường ngày chỉ ở trong cung đọc sách đều ở đây, chợt cảm thấy vậy cũng là một hồi đoàn viên, thỉnh an Túc vương phi xong liền lắc lắc thân thể nhỏ chạy đến trước mặt các huynh trưởng, ngẩng đầu mong đợi nhìn các ca ca. Ánh mắt này đích thực mãnh liệt, Phượng Ngọc Phượng Khuyết kham không nổi, chỉ hỏi: "A Nguyên muốn cái gì?"

Túc vương phi sinh liền bốn con trai, không dễ dàng mới có khuê nữ, giống như bảo bối vậy, không chỉ chính mình sủng, còn nhắc bên lỗ tai các nhi tử bảo bọn hắn cũng đặt A Nguyên trong lòng. Huống hồ với trí tuệ Phượng Khanh, bận rộn Phượng Đường, chỉ có Phượng Ngọc Phượng Khuyết cách đó gần, lại thương yêu muội muội, A Nguyên ở trong cung không thiếu hai ca ca để khi dễ. Lúc này thấy ánh mắt tỏa sáng của A Nguyên, Phương Ngọc trong lòng vẫn cảm thấy muội muội nhà mình có chút đáng yêu,một mình nhéo một phen mặt béo của A Nguyên rồi cười nói, "Muốn cái gì ca ca đều cho ngươi." nói xong, liền nói với Túc vương phi, "Lần trước ta đi Thừa Đường Hầu gia làm khách, cô nương nhà hắn gầy như người gỗ, thật khó coi chết đi được, nhưng vẫn tự mình đắc ý, cảm thấy chính mình là mỹ nhân tuyệt thế!"

Vậy là hắn nói, nên giống như A Nguyên, cả người đều là thịt mỡ mới đẹp mắt?

Túc vương phi bị lời nói của nhi tử làm hai mắt choáng váng. Nàng thương yêu khuê nữ, cũng không thể trái lương tâm nói khuê nữ nhà mình béo thành như này có chỗ nào đẹp, cảm thấy thẩm mỹ nhi tử đây là có vấn đề, trước mắt túc vương phi biến thành màu đen, chỉ lầm bầm nói, "Ta biết Thừa Đường hầu, nữ hài nhi nhà hắn, nghe nói thiên hạ phong lưu đều hội tụ vào nhà hắn, đệ nhất mỹ nhân." không chỉ như vậy, Phượng Ngọc Phượng Khuyết nay cũng lớn, trước đó Hoàng thượng phong cho hai đứa nhỏnày mỗi người một tước vị, nay cũng chỉ còn lại hai tức phụ ngoan thôi, Túc vương phi đều đã xem hết nữ hài nhi trong kinh, còn nữ hài nhi của Thừa Đường hầu gia, mà Phượng Ngọc lại giáng cho một đòn, nay không biết thiên nam địa bắc.

A Nguyên cũng nhe răng.

Tuy rằng hiện tại nàng béo béo phì phì, nhưng không có nghĩa về sau cũng vậy a? Cảm thấy mặc dù mình mị lực vô cùng, vưa vặn thẩm mỹ Phượng Ngọc, A nguyên vẫn muốn ánh mắt của tam ca đại chúng một tí, liền giương nanh múa vuốt nói, "Mỹ nhân đều chạy mất thôi, tam ca đừng đùa! Chẳng lẽ tam ca muốn ỷ vào mình là tôn thất, liền đoạt đi người trong lòng của người khác sao?"

Phượng Ngọc nghĩ nghĩ, mơ hồ nhớ rõ A Dung trong Thanh Dương bá gia chính là có chút ý tứ với muội muội của minh như vậy, nghĩ tới tới A Nguyên còn nhỏ vậy đã có người ngưỡng mộ, hắn liền cảm thấy muội muội nói có lý. hắn có thể phát hiện cái đẹp, chỉ sợ biểu ca biểu đệ gì đó đã sớm phát hiện ra, lúc này liền có chút thất vọng nói, "Nếu như thế, ta đành chấp nhận chút, cũng được rồi."

Túc vương phi bụm mặt, vẻ mặt không đành lòng nhìn thẳng.

"A Nguyên muốn đi ra ngoài?" Phượng Khanh cười nhẹ hỏi.

Phượng Ngọc quả thật không thích mỹ nhân thon thả, tuyệt sắc giống như Tưởng Như Vân, trong mắt hắn cùng lắm là dễ nhìn mà thôi, hoàng toàn không có dáng vẻ động tâm. Lúc này chỉ lắc đầu bất đắc dĩ nhìn muội muội đệ đệ bảo bối, chỉ lên trán A Nguyên nói, "Bên ngoài hỗn loạn, người lại nhiều, đi lam cái gì?" Thấy A Nguyên rầm rĩ làm nũng, hắn liền cười nói, "Vừa vặn a, hôm kia trong phủ mới chưởng quản một thôn trang, bằng không, chắc làm qua loa địa thọ ngoại tổ mẫu quá, ta bồi ngươi ở mấy ngày, khoan khoái khoan khoái được không?"

"Đại thọ ngoại tổ mẫu, nghe nói vài vị dì có thể hồi kinh đều trở về." Phượng Ngọc liền ở một bên nói, "Còn có nhị ngoại tổ phụ, cùng từ phía nam trở về, không biết có bao nhiêu náo nhiệt."

anh quốc công nay tại triều xuân phong đắc ý*, lại có con trai con giá ruột Túc vương phi được sủng trong cung, nay phủ anh quốc công rất là có uy danh, thái phu nhân anh quốc công là mẹ đẻ anh quốc công, tự nhiên được dòng dõi trong kinh coi trọng. Tuy người thân cận không đả động gì, nhưng mà đãcó chút bất hòa với người ngoài, hoặc là một ít tiểu quan mắt thấy có đường công danh hướng tới phủ đưa thọ lễ. anh quốc công tất cả đều xin vui lòng nhận, sau xoay người liền đem này nọ bẩm báo cho Hoàng thượng, đánh phủ đầu trước, lại có A nguyên ở một bên nói tốt cho cậu không dấu vết, bởi vậy nay người hướng tới cửa quý phủ anh quốc công không ít, Hoàng thượng cũng thập phần để ý.

Xuân phong đắc ý mã đề dật là câu thơ trong bài Đăng khoa hậu (Sau khi thi đỗ) của Mạnh Giao đời Đường – ngọn gió xuân mát rượi leo lên ngựa phóng đi – ý chỉ sau khi đạt được thành tựu trong công việc hay cuộc sống thì có cảm giác đắc ý, hả hê.

"nói tới dì." A Nguyên nghĩ đến tin đồn vài hôm trước nghe được, liền quay đầu nói với Túc vương phi, "Ta nghe nói biểu tỷ nhà dì hai, ở kinh thành có chút xấu hổ, không biết là sao thế này."

Nữ nhi cháu ngoại mình, được Vương gia sai sử ở trong kinh thành đi lại cùng các nhà dòng dõi, ý tứ có cột dựa, Túc vương phi cũng cảm thấy mất mặt. Nhưng mà nữ nhi bên ngoại này là nữ tử đã xuất giá, nàng nơi nào có lập trường trách cứ, lúc này thấy A Nguyên dưỡng tại thâm cũng cũng biết, liền cảm thấy đau đầu nói, "Lúc trước ta đã nói, đây không phải là nhà thân tỷ muội, tri nhân tri diện bất tri tâm, nào biết được về sau? Dì ngươi không tin, nay thì tốt rồi, tin đồn dọa người đã vứt đầy kinh đô, liên lụy cả phủ anh quốc công."

"Vương gia bừa bãi, chỉ sợ hoàng bá phụ sẽ không tha thứ." Phượng Khanh đối với vị biểu tỷ này ấn tượng không sâu, bất quá cũng sẽ không đứng nhìn bàng quan, chỉ lạnh nhạt nói, "Như biểu tỷ thật sựgian nan, không bằng..."

"Nhi tử cũng đã sinh, chớ nói đến cái này." Thời đại này, nữ tử không phải bị bức đến tuyệt vọng, ai sẽnghĩ đến hòa ly? Huống hồ lại có con gái ràng buộc, Túc vương phi liền thở dài, "Luôn muốn nghĩ đến tiền đồ con trai con gái." Cha mẹ hòa ly, đối với con cái cũng là một loại ám ảnh.

"một khi đã như vậy..." Phượng Khanh nhìn hai đệ đệ bên cạnh rất có khí lực như dùng hết cơm mấy năm nay ăn vào để đánh nhau với tam hoàng tử, trên mặt liền lộ ra tươi cười mờ ảo, giống như tiên nhân không nhiễm bụi trần, nhưng mà nói thật, lại mang theo một loại theo như A Nguyên gọi thì là khí lạnh âm nhu.

"Nữ hài nhi xuất thân từ phủ anh quốc công không có đạo lý chịu ủy khuất. Cũng nên cho biểu tỷ phu hiểu chút, đem mặt mũi thê tử thiếu tướng dẫm trên mặt đất, để thê tử hài lòng như ý, gia đình mới có thể tốt đẹp, như này, là có ý gì."

Tác giả có lời muốn nói: Vì thế, Từ tân nương nương ngất đi thôi chậc chậc... Sớm biết, sẽkhông tới haha!