Thịnh Thế Vinh Sủng

Chương 40-1




Mấy năm điều dưỡng, thân mình Phượng khanh đã tốt hơn nhiều, tuy còn bộ dáng yếu đuối nhưng mà so với trước đây cường tráng hơn rất nhiều. Nhưng mà cường tráng tới đâu gặp phải công chúa điện hạ trọng lượng không nhẹ cũng ăn không tiêu.

trên mặt thiếu niên tuấn tú không bao lâu đã có mồ nhưng mà nhìn muội muội trong ngực đã leo đến chân của mình, Phượng khanh nhịn xuống, ôn hòa sờ sờ đầu A Nguyên cười nói, "Hoàng bá phụ cho ngươi về mấy ngày?" Thấy A Nguyên không hoạt bát giống trước đây, chỉ nhẹ nhàng mím môi lắc lắc đầu, cho rằng nàng đang diễn trò, lại cười nói "Mấy ngày nữa là đại thọ của ngoại tổ mẫu, phụ vương sẽ thỉnh chỉ cùng hoàng bá phụ, cho ngươi đi mừng thọ." Ngoại tổ mẫu trong miệng hắn là đại bá mẫu của Túc vương phi, mẫu thân của anh quốc công, vị thái phu nhân này luôn luôn ôn hòa từ ái, mấy năm nay A Nguyên cũng thường đi tới anh quốc công phủ, coi thái phu nhân làm trưởng bối chân chính của mình.

A Nguyên nghe xong gật đầu, ánh mắt rơi vào bàn trái cây, chớp mắt một cái, do dựmột chút rồi rất có chí khí nghiêng đầu đi.

A Dung ở một bên mỉm cười nhìn A Nguyên chột dạ quay đầu không nhìn mình, lại thấy nàng nhìn trái cây nuốt nước miếng nhưng không chịu lấy ăn, hoàn toàn khônghợp với hình tượng trong ngày thường, nhíu nhíu lông mày xinh đẹp tuyệt trần, tự mình lấy một cái trái cây lột da cắt khối, sau thấy Phượng khanh lặng lẽ lau mồ hôi, tựa hồ ôm không quả cầu thịt, liền cười một tiếng nói với Phượng khanh " Để ta ôm muội muội đi." Thấy cục thịt nhỏ kia đề phòng quay đầu nhìn qua liền nâng nâng trái cây trong tay, thấy A Nguyên quả nhiên sáng mắt lên, hắn nói "Lại đây, ta đút ngươi ăn."

A Nguyên nhìn A Dung không có ý tốt lành, dùng sức lắc lắc đầu tỏ vẻ cự tuyệt, tay mập chỉ chỉ trái cây rồi lại chỉ chỉ trước mặt bản thân tỏ vẻ —— trái cây lưu lại, ngươi, biến mất!

"Để A Dung đút ngươi." Phượng khanh quả thật không chịu nổi, trong lòng cảm thấy hoàng bá phụ thật không phải, đem muội muội đang hảo hảo dưỡng thành một bé mập, nếu không phải hậu thuẫn hùng hậu, muội muội chỉ sợ gả ra ngoài thật khôngquá dễ dàng. Trong lòng suy nghĩ muốn A Nguyên và A Dung thân cận, trong ánh mắtkhông tình nguyện của muội muội đặt bé mập vào trong ngực A Dung, rồi mới ra vẻ đứng đắn nói "Đều nói bảy tuổi bất đồng tịch, A Nguyên còn nhỏ, ta sẽ không lấy những quy củ này ra nói với ngươi làm gì."

Khi A Nguyên dùng sức lấy tay che mặt mình lại, A Dung chỉ mỉm cười mê hoặc tiểu sắc quỷ này rồi nhìn Tưởng Thư Vân đi lại mỉm cười lau mồ hôi cho Phượng khanh, khi đút trái cây cho A Nguyên thấy nàng đông tránh tây né rồi đột nhiên giận tím mặt muốn nhảy xuống, A Dung đặt trái cây ở một bên, dùng hai tay ôm bé mập vào trong ngực, cằm để tại trên vai A Nguyên cười híp mắt nói "Lần trước, là ta không phải, A Nguyên còn muốn trách móc ta sao?"

Bị A Dung khi dễ mấy năm, A Nguyên luôn nghe hư A Dung dùng loại âm thanh làm cho lòng người ngứa ngáy khó chịu này giải thích với mình, sớm không nhớ nổi tiểu tử này làm cái gì với mình, A Nguyên nghe tiếng tim đập vững vàng cùng hương khí nhàn nhạt của A Dung, tim trong lòng nhảy bùm bùm, nhảy xong lại càng thêm tức giận, quay người lại kéo lấy vạt áo thiếu niên, hét lớn, "trên người ngươi sao lại thơm như vậy?!" là hương son phấn! Hư A Dung nhiễm hương khí từ nơi nào? Làm công chúa điện hạ quá sức sinh khí!

A Dung ngẩn ra, ánh mắt dừng ở bộ dáng khí thế hung hăng của A Nguyên lại có cảm giác thích khó nói rõ, trong ánh mắt của Phượng khanh đành bất đắc dĩ hỏi, "A Nguyên cảm thấy thế nào?" Công chúa điện hạ tức giận không kịp che miệng mình lúc này trênmiệng hiện ra một cái động nhỏ tối om, biết đây là sự tình có thể làm A Nguyên thẹn quá thành giận, A Dung đành không hỏi, nhìn A Nguyên lại tiến vào lòng mình dùng sức hít một hơi sau không nói lời nào giãy dụa muốn bò xuống, vội vàng ôm nàng nhỏgiọng nói, "Là mẫu thân tự tay học cách làm hương liệu chúc thọ cho thái phu nhân, mới vừa bị nhiễm vào."

A Nguyên cũng không biết vì sao mình lại tức giận như vậy, nghe A Dung giải thích lại ngửa cổ ngạo mạn nói, "Bản công chúa….chỉ là …. chỉ là tò mò thôi." nói xong, tâm tình rất tốt hướng nhìn trái cây chảy nước miếng.

"A Nguyên sinh khí, ta thật vui vẻ." A Dung dựa sát vào cục thịt mập, mỉm cười ôn thanh nói "Về sau, sẽ không có mùi hương này nữa."

"Bản cung hôm kia cũng có chút hương liệu, có thể thưởng cho ngươi." A Nguyên cảm thấy mỹ nhân mang theo thanh hương trên người là sự tình phong nhã cỡ nào nha, lúc này rầm rì nói "Ngươi đã 15, còn chưa cưới được nàng dâu, lại không có người theo đuổi, thật là làm người ta lo lắng nha!" nói xong thấy mĩ nhân đại ca và mấy biểu tỷ đều mỉm cười nhìn mình, nàng lại không da không mặt chỉ vào trái cây trên bàn nói"Còn không đút bản cung ăn trái cây?" thật là không có nhãn lực, khó trách không cưới được tức phụ!

"Ta hầu hạ công chúa dùng trái cây." A Dung quay đầu bật cười phốc một tiếng, sau đó lại khó xử nói "Chỉ là, công chúa điện hạ, miệng ngài mở quá lớn." trong ánh mắt hoảng sợ của A Nguyên, hắn chỉ vào hàm răng trắng như tuyết cười nói, "Lộ ra."

A Nguyên mới vừa đắc ý vênh váo quên mất việc mình rụng răng, quay đầu lại thấy mĩ nhân đại ca và các biểu tỷ chống trán cười đến mức cả người ngiêng ngã, không khỏi nổi giận hét lớn, "Bản cung…. bản cung chỉ rụng một cái răng!" Nhưng mà vừa nóixong, lại cảm thấy răng cửa buông lỏng, không tự chủ chạm vào răng nhỏ, trơ mắt nhìn một cái khác răng khác rơi xuống, không khỏi ngây dại, há miệng run rẩy ngẩng đầu, đột nhiên trong mắt lăn ra nước, khóc nói "Ta đã nói ta không đến, hoàng tổ mẫu cứ bảo ta đến! Nay… nay mọi người đều biết rồi!"

nói xong, cũng bất chấp là đang ở trong ngực của hư A Dung, xoay người ôm vòng eo của thiếu niên gào khóc.

"Nhanh cho ta xem xem." trong tiếng cười của Phượng khanh A Dung đẩy A Nguyên ra, cẩn thận nhìn nhìn lợi của A Nguyên, thấy chỉ chảy ít máu, biết răng này đã sớm muốn rớt liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhẹ nhàng hỏi "Rất đau sao?"

Đau ở trong lòng a….

A Nguyên ai oán nhìn hắn một cái, nghiêm túc sinh khí.

A Dung thấy nàng sấm to mưa tí tách thì biết nàng đang làm bộ làm tịch, bèn lấy mộtkhối trái cây đút cho nàng, mặt mày ôn hòa nhẹ giọng nói, "Ăn trái cây đi."

Hư A Dung không cười mình, A Nguyên cảm thấy trong lòng dễ chịu rất nhiều, cắn mộtcái rồi bẹp miệng nói, "Đừng nhìn ta rụng răng, ai không từng bị chứ?" nói xạo mộtchút thấy A Dung chỉ mỉm cười nghe, liền cảm thấy A Dung vẫn là người tốt, chuyển chuyển ánh mắt nói "Về sau, bản cung..." cảm thấy xưng hô này quá phiền đành phải đổi trở về, nhỏ giọng nói, "Ta,, ta về sau sẽ biến thành đại mỹ nhân." nói xong, dùng sức gật gật đầu.

"A Nguyên hiện tại đã rất tốt rồi." Trở thành mĩ nhân? Trở thành mĩ nhân rồi mê hoặcmột đám thiếu niên, tranh tức phụ với hắn?

A Dung cảm thấy, trong hai người có hắn là mĩ nhân đã đủ rồi, còn A Nguyên vẫn là tiếp tục béo tròn vậy đi, không thể để tương lai của hắn thêm uy hiếp, mang theo ý xấu đút trái cây cho A Nguyên xong, lại lấy một khối đường trắng đến mỉm cười khuyên nhủ "Ngươi thích nhất cái này, nếm thử xem?" Thấy A Nguyên tròn mắt, hoàn toàn không nhận ra dụng tâm hiểm ác của mình, sờ sờ vai A Nguyên, thấy cục thịt nhỏôm đường trắng ăn thực hạnh phúc, bị mình sờ soạng hai cái cũng không có phản kháng, A Dung đặt thêm nước trái cây trong tầm tay A Nguyên, thật ân cần nói, "Đừng nghẹn."

A Nguyên của hắn, nhất định phải bảo trì dáng người hảo hảo như bây giờ nha.

Khi A Dung tràn đầy hi vọng, A Nguyên vùi đầu ra sức ăn, không khí hòa hài như vậy, Phượng khanh thờ ơ lạnh nhạt nắm tay Tưởng Thư Vân khẽ thở dài, "Làm một huynh trưởng, ta có thể nhịn đến bây giờ, thật sự rất không dễ dàng." A Dung hư hỏng như vậy, quả thực làm Phượng khanh nhìn mà răng thấy ngứa, nếu không phải cả hai đều thích thú, Phượng khanh thật muốn gọi bốn huynh đệ tới, hảo hảo trò chuyện với A Dung về nhân sinh và lý tưởng.

Tưởng Thư Vân là người tính tình an tĩnh, chỉ ngồi bên người Phượng khanh mỉm cười thấp giọng nói "Nếu là có người, không thèm để ý đến hình dáng của ta, chỉ thích

bản thân ta, như vậy còn có gì đáng nói đâu?"

"Ta không phải sao?" Phượng khanh nghiêng đầu, nhỏ giọng cười nói bên tai Tưởng Thư Vân, thấy trên mặt thiếu nữ này một mảnh mỏng hồng, ánh mắt ôn hòa nhìn muội muội và bạn thân của mình, Phượng Khanh cảm thấy nhân sinh thật viên mãn. Thời điểm gần như chết đi, hắn làm sao dám nghĩ tới, mình cũng sẽ có ngày hạnh phúc như vậy?

Khi A Nguyên ăn uống no đủ, thỏa mãn lăn trong ngực A Dung, cái bụng nhỏ nổi lên, nhìn ba biểu tỷ trước mắt, nay đã bại lộ việc rụng răng, công chúa điện hạ cam chịu, da mặt dày chào hỏi " Thỉnh an biểu tỷ." Thấy Tưởng Thư Vân thò người qua chùi miệng cho mình, vội vàng dùng đoạn tay áo chùi miệng thật nhanh, hỏi, "đã lâu khôngcó thỉnh an lục dì, nay ta ở trong cung không có phương tiện, biểu tỷ đừng quên tâm ý A Nguyên." mẫu thân của Tưởng Thư Vân là dì của nàng, nhìn ôn nhu ân cần kì thực khi A Nguyên thấy vị lục dì này, tự như thấy cô giáo chủ nhiệm khi còn nhỏ, so với lúc ở trước mặt Túc vương phi còn thành thật hơn.

"Mẫu thân cũng tưởng niệm ngươi, lần trước nhận quà sinh nhật của ngươi, mẫu thân cũng thật vui vẻ." A Nguyên làm tôn thất nữ, lại không có cả vú lấp miệng em, ngược lại cùng mấy dì ở chung đụng rất tốt, Tưởng Thư Vân mỉm cười nói "Chỉ là mẫu thân cũng nói, "Chỉ sợ A Nguyên không dám tới gặp ta’ " nàng nghiêng đầu cười, ánh mắt lưu chuyển mang theo vài phần hoạt bát hỏi "Cái này, là vì cái gì vậy?"

"Cái này..." A Nguyên chột dạ nói, "thật sự là một lời khó nói hết nha." Chẳng lẽ muốn nàng nói, mình giống như mẹ ruột Túc vương phi, đối với cầm kỳ thư họa không biết gì cả, không cẩn thận bôi mực đen lên bức tranh phong cảnh dì yêu thích nhất sao? Chuyện này….. nhiều thẹn thùng a, còn không bằng để nó trở thành bí mật của dì và mình đi, như vậy giữa dì cháu càng thêm thân cận đúng không?

Tưởng Thư Vân không phải người hay so đo, thấy A Nguyên cúi đầu không chịu nói, chỉ chế nhạo nhìn nàng một cái sau lại cười nói "Có thể thấy được, đây là bí mật của ngươi và mẫu thân?"

"Biểu tỷ tốt nhất." A Nguyên vội vàng vuốt mông ngựa, thấy Tề Nhã Tề Thiện ở mộtbên cười cười lại nói, "Vậy mà ta không biết, tam hoàng tỷ cũng mời các biểu tỷ đến phủ chơi đùa."