Hoàng thượng hỏi như vậy khiến A Nguyên giật mình.
Mấy năm nay, từ sau khi phong Vương cho đại ca nàng Phượng Khanh, Hoang thượngkhông hề coi trọng như trước đây, thái độ đối đãi với Phượng Khanh cũng lui về nhưsự yêu thương của bá phụ, A Nguyên vốn tưởng rằng Hoàng thượng đã không còn chú ý đến Phượng Khanh, lại ngờ rằng, trong lòng Hoàng thượng, vậy mà chưa bao giờ buông bỏ Phượng Khanh.
Vì sao?
A Nguyên cảm thấy thái độ của Hoàng thượng kỳ quái, chỉ lại thật sự không rõ đến tột cùng là không đúng ở chỗ nào, trầm mặc một lát, liền nhẹ giọng nói: “Người cònkhông biết đại ca sao, hiện giờ đã có tẩu tử và các con, hạnh phúc không biết bao nhiêu, hơn nữa hiện giờ sức khỏe đã tốt hơn trước, cả nhà ở bên nhau, mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ.”
“Người một nhà……” Kỳ thật Hoàng thượng đều biết những thứ đó, nhưng thời điểm từ miệng A Nguyên nói ra lại khiến mắt Hoàng thượng có chút chua xót.
Người năm đó không phó thái nhầm, đệ đệ Người, dưỡng dục con của Người rất khá, dưỡng đến giống như người trong nhà.
“A Nguyên nói đúng, người một nhà ở bên nhau chính là phúc khí lớn nhất.” Trong mắt Hoàng thượng lộ ra vài phần thoải mái, rốt cuộc cảm xúc kích động đã quy về bình tĩnh.
A Nguyên nghi hoặc mà nhìn nhìn Người, rồi chẹp miệng gật đầu cười.
Qua năm mới, vì đại sự của Hoàng thượng mà mọi người ăn Tết cũng thất thần. Mới ra tháng giêng, Hoàng thượng thoái vị, xưng Thái Thượng hoàn. Hoàng hậu thành Hoàng Thái hậu, Thái hậu cũng thành Thái hoàng Thái hậu.
Đối với A Nguyên, kỳ thật cũng không có cái gì biến hóa, chỉ là đối tượng để la lối khóc lóc lăn lộn ở Ngự Thư phòng sẽ thành Hoàng huynh của nàng mà thôi, nhưng thật ratrên triều có rất nhiều chấn động, chỉ có điều Thái tử đã trợ thủ cho Hoàng thượng rất nhiều năm, vẫn chưa có gì thay đổi.
Đạo chiếu thư thứ nhất của Thái tử là phong Thái hậu làm Thái hoàng Thái hậu, Hoàng hậu làm Thái hậu, đạo chiếu thư thứ hai lại là tấn phong tước vị cho chư Hoàng tử, chư Hoàng nữ. Ngũ Hoàng tử thành Vinh Thân vương, hiện giờ tuổi còn nhỏ, đồng ý được ở cùng Thái hoàng Thái hậu, Trịnh vương Thành vương có gia phong khác, Thuận Quốc công Phượng Chu vì là hoàng tôn đầu tiên thỉnh chỉ đón tổ mẫu Tuệ Tần xuất cung, hiếu tâm đáng khen nên tấn phong Thuận Quận vương. Đợi phong Hoàng tử xong chính là tới Công chúa.
Tam Công chúa Tứ Công chúa tăng ấp phong thêm tám trăm hộ, Phúc Thọ Công chúa Vinh Thọ Công chúa tăng nghìn hộ, Bát Công chúa đáng thương chỉ thêm ba trăm hộ làm cho có, đến Cửu Công chúa, nhìn vào phần đáng thương của Cửu Công chúa mà cũng tăng thêm năm trăm hộ, quả thực làm lơ Bát Công chúa.
Chư muội của Hoàng thượng đều phong thành Trưởng Công chúa, đến Vinh Thọ Công chúa, Công chúa không dám nhận, liên tiếp chối từ, bởi vậy gia phong Quận Quốc Công chúa, hào Tần, toàn xưng Tần Quốc Công chúa.
Đối xử bất đồng như vậy, Thái Thượng hoàng mở một mắt nhắm một mắt cũng liền cho qua.
Hoàng thượng mới đăng cơ dường như vẫn chưa xong, tựa như muốn xem Bát Công chúa bị lãnh đạm nhất rốt cuộc có thể nhẫn bao lâu, lại phân biệt đối xử Phúc Thọ Trưởng Công chúa và Tần Quốc Công chúa, ban thêm tám trăm khoảnh biệt cung hoàng gia, thiên vị như vậy đã khiến những kẻ trong kinh chờ Tần Quốc Công chúa thất thế phải ngậm miệng lại.
Càng khiến người ta tức giận, lại là ân điển của Túc vương phủ.
Phượng Khanh thời trẻ được phong làm Khang Quận Vương, làm phủ Túc Vương mộtnhà hai Vương, vốn đã bị người lên án, chỉ là mấy năm nay không có tiến triển mới cũng khiến lòng người an ủi, lúc này đây Hoàng thượng lại tấn phong Vương tước củahắn thành Thân vương, thế tử của Túc vương cũng liền thôi, còn hai vị Quốc công Phượng Ngọc Phượng Khuyết cũng lại ban phong hào để phân biệt, trong lúc nhất thời phủ Túc vương tiền đồ vô lượng. Tuy rằng phía sau lại có việc gia phong những vương phủ hoàng tôn khác, nhưng rốt cuộc không đáng chú ý bằng cái này.
Từng đạo chiếu thư ban xuống, A Nguyên tạ ơn đón Hoàng hậu vào cung mệ chết khiếp, suốt một tháng quả thực ngủ cũng không ngon, tức khắc gầy đi một vòng lớn, càng cảm giác thân mình uyển chuyển nhẹ nhàng, hận không thể múa trên lòng bàn tay như tiểu mỹ nhân trước kia.
A Nguyên làm Công chúa đã mệt quá sức, càng miễn bàn chư phi hậu cung. Các Thái phi của Thái Thượng hoàng sôi nổi chuyển nhà, phi thiếp của Tân Hoàng liền tiến vào. Ngoài danh phận Hoàng hậu đã sớm lập, chư trắc phi thứ phi còn lại đều chưa có phân phong, trong lúc nhất thời vô số ánh mắt lóe sáng chỉ nhìn về phía Hoàng thượng, niềm nhiệt tình kia khiến A Nguyên cũng chịu không nổi.
Hậu cung các nơi ngẫu nhiên gặp được thật là không cần nói tỉ mỉ.
Đối với việc việc này ngoài dự đoán của mọi người, Hoàng thượng thoải mái phong tất cả đều là Tần, không có gì tránh né.
Đến vị Trắc phi sinh ra Tam Hoàng tử hiện giờ cũng không được tấn Phi vị, A Nguyên sắc bén nhìn ra, Phi vị giống như một cái hào rộng vô hình ngăn cách xa xa Hoàng hậu và thiếp thất, đại để liền biết ý tứ của Hoàng huynh nàng.
Quả nhiên không quá mấy ngày, Hoàng thượng cũng lười làm bộ làm tịch, phong đích trưởng tử Phượng Đằng làm Thái tử, lệnh vào ở cung Thái tử, lại phân phong con trai dưới gối, ngoài Nhị Hoàng tử Phượng Ninh do Hoàng hậu sinh ra phong làm Thân vương, còn lại con vợ lẽ đều làm Quận vương, quả thực chính là chỉ rõ khác biệt giữa con vợ cả và con vợ lẽ.
A Nguyên cũng biết Hoàng tử thứ xuất này kia có nhiều khóc chịu, chỉ là hiện giờ thấy Phượng Đằng viên mãn, cũng coi như tảng đá lớn trong lòng nàng cũng đã rơi xuống.
Tùy tùy tiện tiện, ai nguyện ý phế Thái Tử chơi đây?
hiện giờ Phượng Khanh, đang tạ ơn trước Hoàng thượng, tuy rằng hắn không có ngẩng đầu lại vẫn cảm giác được ánh mắt phức tạp của Hoàng thượng đang dừng ởtrên người mình, có một loại cảm giác khiến hắn bất an.
Hơi hơi ngẩng đầu, Phượng Khanh không rõ vì sao đường huynh không thân cận lắm này lại muốn gặp mặt mình mình,
Thiếu niên tuấn tú năm đó đã trưởng thành thành thanh niên đoan chính thanh nhã tú mĩ. Hoàng thượng phức tạp mà nhìn đệ đệ trước mắt này, hắn là đệ đệ huyết mạch tương liên với Người, nhưng ở trong mắt mọi người lại chỉ là đường đệ của Người. Đây là nhi tử và đệ dệ mà Phụ hoàng Người và Người vĩnh viễn không thể nhận lại được.
Nhớ lại trước khi Hoàng thượng thoái vị đã từng chút một kể lại đoạn tình cũ trước kia, Hoàng thượng trong lòng phức tạp, không biết rõ là cảm giác gì.
“Ở trước mặt Trẫm, đệ là đệ đệ, không phải thần tử.” Dừng một chút, Hoàng thượng nở nụ cười ôn hòa, mệnh Phượng Khanh ngồi đối diện mình, tinh tế mà nhìn hắn.
Người đệ đệ này có dáng vẻ đẹp nhất trong số huynh đệ của Người, có lẽ trong đóhắn đã kế thừa phần lớn dung mạo của mẹ đẻ hắn, trong lòng không rõ là tư vị gì, Hoàng thượng liền cười nói: “Từ nhỏ sức khỏe đệ đã yếu, hiện giờ ta thấy đã cường tráng hơn nhiều so với trước, lại vẫn không bằng Trẫm.” Vỗ bả vai Phượng Khanh, thấy mắt cười của hắn cong lên, dáng vẻ an bình, Hoàng thượng liền than một tiếng: “Đệ là... trưởng tử của Hoàng thúc… là đệ đệ của ta, ngày sau nếu có điều không hài lòng thì cứ tới nói với ta, ta sẽ làm chủ cho đệ.” Đến cuối cùng, Người vẫn xưng ‘ta’ đến ôn nhu.
“Thần đệ đa tạ bệ hạ, chỉ là trong nhà cũng không có việc khó xử.” Người có tình cảm tốt với Hoàng thượng là A Nguyên, Phượng Khanh và Thái tử chỉ tầm thường thôi, lúc này cảm thấy vị này đang khách khí, chỉ lộ vẻ cảm khích mà nói.
Biết rõ hắn không biết, Hoàng thượng chỉ thở dài khe khẽ, thấp giọng nói: “Sống thậttốt.”
Có lẽ, thân phận đích trưởng tử của Túc vương này càng cho hắn được nhiều tôn trọng.
Trong mắt Người có chút đau lòng, nhưng Phượng Khanh không rõ nguyên do, ngây thơ mà vâng dạ rồi bái Hoàng thượng liền lui ra ngoài, xa xa liền thấy Túc vương đangchờ ở bên ngoài, vội vàng đi tới, đỡ Túc vương nói: “Sao Phụ vương lại đứng ở đây? Cẩn thận không bị bệnh.”
“Đường huynh con nói gì với con?” Túc vương sờ sờ đầu Phượng Khanh như khi cònnhỏ, có vẻ không chút để ý.
“Chỉ nói một chút việc nhà, chắc là nể mặt Phụ vương.” Trong lòng Phượng Khanhkhông có nhiều chỗ suy đoán thái độ của Hoàng thượng như vậy, lúc này cười rồi hỏi: “A Nguyên không đi ra sao?”
“Hoàng thượng vừa đăng cơ nó liền ra ngoài, như vậy không phải đang nói nó bị đuổi ra ngoài sao?” Túc Vương cười nhạo, “Muội muội con là đứa giảo hoạt nhất, sẽ chịu chê cười như vậy sao?” Lại cười nói, “Đợi đến đầu xuân, Hoàng bá phụ và Hoàng bá mẫu con cùng đi du lịch rồi, chúng ta sẽ đi tiễn.”
“Khi nào Phụ vương muốn du lịch, nhi tử phụng dưỡng hai bên.” Phượng Khanh đoan chính thanh nhã nở nụ cười, có vài phần chờ đợi mà nói: “Năm đó Nhị đệ tới Giang Nam đã nói cảnh đẹp Tây Hồ làm người ta lưu luyến quên về. Sau này nhi tử cũng muốn đi.” hắn quay đầu cười nói, “Nhi tử không muốn cả đời này đều trói buộc ở kinh thành, nói cho cùng muốn trải nghiệm phong cảnh các nơi một chút.”
Túc Vương cúi đầu nhìn trưởng tử của ông, hồi lâu sau phun ra một hơi, gật đầu nói: “Đến lúc đó dẫn mẫu phi con vợ con cùng đi.”
Phụ tử ước định liền nhìn nhau cười, ôn nhu nói không nên lời rồi chậm rãi rời đi.
Đợi đến khi nội giám báo cáo lại câu chuyện giữa hai phụ tử cho Hoàng thượng, Hoàng thượng hơi hơi nhắm mắt, rốt cuộc than một tiếng.
Chỉ là hiện giờ sự tình khiến Hoàng thượng phiền lòng thật sự không ít, trên triều cũng liền thôi, hiện giờ có Trịnh Vương Thành Vương phụ tá, tuy Tân Hoàng rốt cuộc có thể áp chế quần thần, nhưng hậu cung lại khiến Hoàng thượng đau đầu lợi hại.
không muốn con vợ lẽ bày trò, lần này đến mẹ đẻ của Hoàng tử Hoàng thượng cũngkhông phong cao, Trắc phi đã làm tổ mẫu kia cũng chỉ là Tần, thật sự khiến nàng takhông có cách nào nhẫn nhịn, chỉ cảm thấy trong cung này nơi nơi đều là ánh mắt cười nhạo, bởi vậy khóc lóc náo loạn với Hoàng thượng một hồi, bị Hoàng thượng mắng mới hành quân lặng lẽ đi.
Kẻ không như ý trong cung không chỉ có vị Tần này, còn có Từ Quý nhân ngày trước,hiện giờ đã là Từ Thái Quý nhân.
Vận khí của Từ Thái Quý nhân không được tốt, thời điểm trước kia được sủng ái chỉ sinh ra một Bát Công chúa, một đứa con trai cũng không có. hiện giờ muốn xuất cungthì Bát Công chúa còn chưa có mở phủ đâu, chỉ có thể ấm ấm ức ức rúc ở một góc với đám phi tần của Thái Thượng hoàng, thập phần bị đè nén. Sau lại có Phượng Chu người hoàng tôn hiếu thuận, người đầu tiên nghênh đón thứ tỷ Tuệ Thái Tần kia của bà xuất cung đã khiến Từ Thái Quý nhân cực kỳ đố kỵ, nhìn Tuệ Thái Tần bận bận rộn rộn trong cung thu thập đồ đạc, Từ Thái Quý nhân đã nhịn rất lâu rồi, rốt cuộc khôngnhịn được nữa, vào ngày Thái phi Thuận vương ỷ vào có nhi tử đi lên đến nghênh đón mẹ chồng rời cung, đã bị Từ Thái Quý nhân ngăn lại.
“Bổn cung cũng phải đi phủ Thuận vương.”