Thịnh Thế Vinh Sủng

Chương 127-1




Trong lòng Bình Thành Quận quân, đối tượng đính thân trước đây không khác người xa lạ là bao.

Bởi vậy tuy gặp phải kẻ đáng ghét nhưng nghĩ đến mình đã đánh gãy chân hắn rồi, Quận quân đại nhân là người khoan hồng độ lượng, cảm thấy ân oán xem như đã xóa bỏ toàn bộ. Chỉ là nàng nghĩ buông tha cho hắn, người ta lại chưa chắc đã buông tay, lúc này đây thanh niên kia tự mình tiến lại, bên người còn dẫn theo một nữ nhân mặt mày quyến rũ, nhìn thấy đôi mắt lạnh xem ra của Bình Thành Quận quân thì thanh niên này có chút đắc ý mà chắp tay nói: “không nghĩ được là có thể gặp được Quận quân ở đây.”

“Lại muốn ta đánh gãy chân ngươi sao?” Bình Thành Quận quân là người sảng khoái, thẳng thắn hỏi.

Thanh niên vốn tới để khoe khoang, thuận tiện xem bộ mặt hâm mộ ghen tỵ của BÌnh Thành Quận quân, nghe thấy thế liền trầm mặc.

“Quận quân vẫn thô lỗ như vậy…” hồi lâu sau, tựa như nhớ đến cái chân bị đánh gãy đau đớn, mặt thanh niên hơi trắng bệch, gượng cười nói: “Tại hạ thực sự lo lắng cho nhân duyên của Quận quân.”

“Quản cái rắm.” Bình Thành Quận Quân nhàn nhạt mà nói.

“Tại hạ lại đính hôn rồi.”

“Có liên quan tới ta sao?” Bình Thành Quận quân không kiên nhẫn, khoanh tay nhìn thanh niên này, cười lạnh nói: “Bằng vào cái thứ đồ chơi như ngươi, quả thực chính là làm hại cô nương nhà người ta rồi, cút nhanh đi! không thì, ta sẽ…” nàng nhìn chằm chằm vào nữ nhi hoa dung thất sắc kia, cười lạnh nói: “Truyền chuyện hôm nay tới nhạc gia của ngươi, đến lúc đó chỉ sợ ngươi sẽ bị đánh đến gãy hết xương cốt!” Dứt lời liền đá một chân vào bụng thanh niên này khiến hắn ngã lăn ra đất, rồi thực lãnh đạm mà nói: “Đừng làm ra vẻ quen thuộc với ta, hai ta mới chỉ gặp mặt, mà ta đã phải đithanh lâu đánh gãy chân ngươi, không khác người lạ đâu!”

“Nhà kia tuy không phú quý bằng nhà ngươi, lại ôn nhu biết lễ, Quận quân cho rằng nữ nhân khắp thiên hạ này đều giống như ngươi sao?” Thanh niên này lăn lộn trênmặt đất, đau đến mồ hôi đầy mặt, the thé: “Đời này của Quận quân chỉ sợ không ai dám cưới một nữ nhân như ngươi!” nói xong còn thực khoái chí mà cười to hai tiếng.

A Nguyên thấy vẻ mặt Bình Thành Quận quân nhàn nhạt, liền lén thò tay ra sau lưng ngoắc ngoắc ngón tay với Phượng Ngọc.

Lúc này không ra cọ xát hảo cảm, đả kích tình địch thì chẳng phải là đồ ngốc sao.

Phượng Ngọc quả thực chính là nháy mắt đã hiểu, sửa sửa xiêm y của mình, cầm món đồ chơi làm bằng đường tiến lại, không nhìn bất kỳ người nào khác, hai mắt chỉ nhìn người trong lòng, miệng ân cần mà nói: “Biểu muội, đồ muội thích này.” nói xong, thấy Bình Thành Quận quân nhận, liền cười vui vẻ.

hắn một thân cẩm y, khí thế bất phàm, lại ăn nói khép nép với Bình Thành Quận quân, đôi mắt không che giấu nổi ái mộ, thật là chọc mù mắt chó của thanh niên kia, thanh niên kia không cười được, cả người đầy bụi đất ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên anhtuấn giống như thiên thần này.

“Thiên thần” nhìn từ trên cao xuống một cái liền như trông thấy côn trung, nhíu màynói: “Đây là cái gì?” nói xong, ánh mắt cao cao tại thượng chứa vài phần khinh thường,nói: “Thứ gì mà cũng dám cản đường của bổn Công! Cút ngay, bằng không hiện tại bổn Công liền đưa ngươi đến Đai lý tự!” Lời nói phát ra đặc biệt ỷ thế hiếp người, cực kỳ phong cách.

“Ngươi lại là ai chứ!” Thanh niên bị ánh mắt của Phượng Ngọc nhìn mà lạnh cả người, lại cảm thấy dường như bị khí thế của hắn áp chế đến không dám ngẩng đầu, trong lòng biết đây hẳn là một kẻ lợi hại, nhưng vẫn cứng đầu hỏi.

Phượng Ngọc không nói lời nào, phất phất tay, chợt xuất hiện bao nhiêu thị vệ vương phủ không biết từ nơi nào, vây quanh thanh niên này, binh khí xoàn xoạt, đằng đằng sát khí, thấy hắn sợ hãi đến run rẩy cả người, lúc này Phượng Ngọc mới nhàn nhạt mànói: “Nhìn đức hạnh của ngươi xem, ngươi cũng xứng nói chuyện với biểu muội của ta sao?! Biểu muội ta giống như tiên nhân, thứ đồ như ngươi có thể thân cận sao?!”

“Ngươi!”

“Mệt thay biểu muội đáp lời ngươi, nhìn một cái xem, ngươi có cái gì so hơn với bổn Công cường ư? Hôm nay bổn Công được biểu muội coi trọng, tâm tình tốt, tha cho ngươi. Lần sau lại khiến bổn Công nhìn thấy ngươi, đừng trách ta đánh ngươi chẳng còn xương cốt!” Bày ra ít uy phong làm bộ làm tịch, xong Phượng Ngọc mới cười nịnh nọt với Bình Thành Quận quân, nói: “Chúng ta đừng nói chuyện với người không hiểu gì thế này, lần trước không phải biểu muội nói muốn tới Bích Vân lâu nghe kịch sao? Biểu ca bao toàn bộ Bích Vân lâu, hôm nay biểu muội thích nghe vở nào, chúng ta liền nghe, a~”

A Nguyên bị diễn xuất của Tam ca làm chấn động, tâm nói vì vợ mà Tam ca này cũngthật liều mạng.

“Đây là biểu ca của bổn Quận quân, Tam gia phủ Túc vương.” Bình Thành Quận lộ ý cười, duỗi tay kéo lấy tay Phượng Ngọc.

Được bàn tay mềm mại như bông lôi kéo, Quốc gia uy phong bốn bề như rơi vào bể mộng, hai chân lâng lâng.

Con thứ ba và thứ tư của phủ Túc vương đều được Hoàng thượng phong tước vị Quốc công, toàn kinh thành đều biết. Nghe được đây là Phượng Ngọc, thanh niên này liền sợ hãi.

Phủ Túc vương cũng không phải dễ chọc.

Người như vậy có nữ nhân nào chưa từng thấy qua chứ? Lại cố tình bị Bình Thành Quân mê hoặc đến thần hồn điên đảo, hay là đúngnhư lời Tam gia phủ Túc vương, là mắt chó của hắn mù rồi, không phát hiện ra được vẻ đẹp của Quận quân?

Đối lập với điều kiện của Tam gia phủ Túc vương, thanh niên này chỉ có thể tỏ ra vẻ thất bại hoàn toàn. Lúc này đây nản lòng thoái chí, mặt thảm hại, bị ánh mắt khinh thường của Phượng Ngọc nhìn vào, thanh niên này không thể đắc ý nổi nữa, cụp đuôi rời đi.

“Ngươi từ hôn với ta, ta còn phải cảm tạ ngươi.” Bình Thành Quận quân thở ra một hơi trầm thấp, nắm chặt tay Phượng Ngọc, mỉm cười nói, “không phải nhờ ngươi, ta cũngsẽ không gặp gỡ được người chân chính yêu quý ta. Ngươi coi ta như đá cứng, nhưng ở trong lòng người khác trong lòng, ta lại là trân quý nhất.”

“Đó là đương nhiên, nàng là người ta thích.” Phượng Ngọc ở bên liền vội vàng nói, rất sợ Bình Thành Quận quân sẽ hoài nghi tâm ý của mình.

“đi thôi, còn nói thêm gì với người như vậy?” Bình Thành Quận quân thấy thanh niên kia hổ thẹn không thôi, thấp giọng nói: “hắn không quý trọng ta, cũng không phải do ta không tốt, mà là ta chưa gặp được người muốn đối tốt với ta.”

“Ta nguyện ý đối tốt với nàng.” Phượng Ngọc không nỡ buông tay Bình Thành Quận quân, dùng sức mà cầm, ra sức quảng bá bản thân: “Ta thích nàng, thật sự! Ta, ta nguyện ý đối tốt với nàng cả đời!”

Bình Thành Quận quân mỉm cười nhìn cái người vẻ mặt nghiêm túc này, nghĩ đến thân phận tôn quý của hắn lại vừa rồi nguyện ý không màng ngạo khí trước mặt bao người như vậy, cúi đầu khom lung với mình, cho mình đủ thể diện. một nữ nhân có thể gặp được một nam nhân như vậy trong cuộc đời này, người nguyện ý dùng tất cả những gì mình có tới thành toàn cho thể diện của nàng, người như vậy, vì cái gì mà nàng cònkhông quý trọng đây?

“Ngày mai nhắc lại việc đính thân đi thôi.” Bình Thành Quận quân vừa đi vừa nói.

“Cầu hôn?!” Phượng Ngọc trợn tròn mắt, miệng há hốc không thể tin được, lắp bắp hỏi: “Tức… tức là nàng đồng ý gả cho ta sao?”

“Chẳng lẽ bảo chàng cưới huynh trưởng của ta sao?!” Bình Thành Quận quân quay đầu mắng.

“Ta không thích huynh trưởng nàng, cưới hắn ta làm cái gì?” Phượng Ngọc ngơ ngác hỏi, dừng một chút, lại nài nỉ: “Cái kia… nếu không, hôm nay liền cầu hôn đượckhông?” Quốc Công gia biết nhất là được một tấc lại muốn tiến một thước gì đó!

A Nguyên nghe được thật là không lời gì để nói, thấy hai tên này lại vứt Công chúa điện hạ đáng yêu lên chín tầng mây, liền hừ lạnh một tiếng, chờ về sau hôn sự đãđược định đoạt sẽ hành hai kẻ xấu thấy sắc quên nghĩa này sau, lúc này mới vừa gặm thịt lừa nướng, vừa oán hận đi theo phía sau nghe lén.

Bình Thành Quận quân xem như có nhiều trải nghiệm, đang muốn mắng chửi người lại thấy đôi mắt chó con ươn ướt đáng thương của Phượng Ngọc, hơi nghẹn giọng, vẫn bất đắc dĩ xoa mặt, khuyên nhủ: “Lúc ta về con phải bẩm bão phụ thân mẫu thân, vậy mới lễ nghĩa, đúng không?” Thấy Phượng Ngọc gục đầu xuống, hai cái tai cũng như muốn rủ xuống, nàng liền cảm thấy có chút đau lòng, sờ sờ đầu Phượng Ngọc nhẹnhàng nói: “Về sau chúng ta có biết bao nhiêu thời gian ở bên nhau, phải không?”

“Đừng dính.” A Nguyên chen vào giữa, hừ hừ nói: “Ta nói này, làm tỷ tỷ, huynh trưởng phải làm một tấm gương tốt thuần khiết cho trẻ nhỏ, đúng không?” Công chúa điện hạ đơn thuần như vậy cũng sắp bị dạy hư rồi!

Phượng Ngọc lưu luyến nắm lấy tay người trong lòng, không nói nên lời, vây nhóc con ở bên trong, như Ngưu Lang Chức Nữ ấy.

“Mới vừa rồi, muội có nhìn thấy lão Ngũ Từ gia cũng ở bên trong không?” Bình Thành Quận quân cười ha ha, nhấc A Nguyên bên tay khác, thoải mái đan tay với Phượng Ngọc, liền thấy Phượng Ngọc phục hồi tinh thần, rồi thấp giọng nói với A Nguyên đangcăm giận: “Chính mà phò mã của Bát Công chúa kia, dẫn theo cô nương xinh đẹp nhất kia.”

“Thấy.” A Nguyên ghen ghét mà nhìn nhìn hai bàn tay nắm nhua kia, tâm nói, về sau Công chúa điện hạ cũng sẽ nắm như thế với A Dung xấu xa đấy, lúc này mới cười lạnhnói: “Thấy ta còn trốn sau đám người đó đây, cũng không biết là lo ta hồi cung nóichút chuyện không được dễ nghe với Bát Hoàng muội, hay là sợ ta tấu lên trên nữa?” Thanh tùng công tử quả thật là cái người phong lưu, chỉ có điều sao A Nguyên phải xuất đầu lộ diện chứ? Bát Công chúa cũng đâu thích nàng bắt chó đi cày xen vào việc của nàng ta, cứ coi như không nhìn thấy, ngươi vui ta vui mọi người đều vui là được rồi.

“Cá mè một lứa.” Bình Thành Quận quân cười lạnh nói: “Còn cái gì mà tài tử phong lưu nổi danh kinh thành, ai ai cũng khen ngợi, quả thực là phá hủy cả đời cô nương tốt nhà người ta.”

A Nguyên nhìn trời.

Theo như Ngũ Công chúa đã từng nói với nàng, Bát Công chúa là cái người hành xử khác người, lúc trước vẫn còn muốn đi theo Thanh tùng công tử kết giao với vài “kỳ nữ”, thật là kẻ tám lạng người nửa cân.

Cũng không biết ngày sau, nàng ta còn có thể tò mò với “kỳ nữ” như vậy nữa không.